THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

"Đây là bản báo cáo điểu tra về hành tung của Tần Thanh Dật". Trên mặt bàn bằng phẳng bóng loáng, một bàn tay ngọc nhanh nhẹn đặt phần văn kiện trước vẻ mặt luống cuống của Cố Úc Diễm, tiếp theo đó lại đặt lên một phần văn kiện khác, "Còn đây la tình trạng tài khoản của anh ta bắt đầu từ một tháng trước"
".....". Trợn mắt há mồm ngẩng đầu nhìn lên nữ nhân ở đối diện đang cười thản nhiên, Cố Úc Diễm giật giật miệng, hôi lâu sau mới nói, "Chị......Chị là luật sư...Hay là thám tử tư vậy a?"
Lệnh Hồ Huyên không phải luật sư nổi tiếng của X thị sao? Là lão bản của sở luật sư X thị, bạn tốt của nàng là Nguyễn Minh Kỳ hiện đang công tác trong đó a, lại còn rất sùng bái nữ nhân này....Nhưng mà, vì sao nữ nhân lại tựa như là thám tử chuyên nghiệp, còn có thể tra được tình trạng tài khoản của Tần Thanh Dật nữa chứ? Hơn nữa, rõ ràng Thương Mặc đưa nàng đến gặp Lệnh Hồ Huyên cách đây mới hai ngày.....có là cảnh sát thì hiệu suất cũng không cần nhanh đến mức này đi?
"Ha ha....". Trưng ra nụ cười cực kì dễ thương với Cố Úc Diễm, mà nụ cười này rơi vào mắt Cố Úc Diễm, không hiểu sao làm lạnh người một trận, khóe môi Lệnh Hồ Huyên nhếch lên, thân mình hơi đổ về trước, "Muốn biết?"
".....". Chớp mắt hai cái, dư quang đáy mắt rõ ràng có thể nhìn thấy nữ tử bên cạnh Lệnh Hồ Huyên là Thương Linh Lung đang hơi nhíu mi, Cố Úc Diễm nuốt ngụm nước miếng, trong lòng lại càng lạnh run, "không muốn".
"Biết sẽ như vậy mà". Trắng mắt liếc nàng một cái, ngữ điệu tựa như trêu chọc, lại tựa như dụ hoặc, Lệnh Hồ Huyên dựa người về sau, hai tay vòng ngực muốn nói cái gì, nhưng sắc mặt chợt thay đổi, nhanh chóng liếc nhìn nữ nhân bên cạnh mặt không chút thay đổi, sắc mặt trầm xuống, "Tài liệu cơ bản là bao nhiêu đó, nếu còn gì nữa thì tôi sẽ tiếp tục điều tra...."
"Nha...". Không hiểu vì sao mà biểu cảm lại diễn biến nhanh đến như vậy, Cố Úc Diễm ngơ ngác gật gật đầu, tay cầm lấy tài liệu điều tra về tài khoản ở trên bàn, mở ra xem trong chốc lát, đôi mi thanh tú nhăn lại.
Bắt đầu từ hơn một tháng trước, Tần Thanh Dật đã chuyển khoản vài chục lần rồi sao?
Cố Úc Diễm cắn cắn môi, sau khi tự hỏi thì ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lệnh Hồ Huyên, vẻ mặt thực sự nghiêm túc, "Cảm ơn chị".
"A, không có chi, chẳng phải lúc trước em đã từng gọi tôi và Linh Lung là học tỷ sao". Nhẹ nhàng cười, Lệnh Hồ Huyên đứng lên, nắm tay nữ nhân bên cạnh ngay trước mặt Cố Úc DIễm, "Tạm thời cứ như vậy đi, nếu còn gì nữa thì ngẫm nghĩ kì lại rồi nói cho tôi, tôi và Linh Lung đi trước"
"Ân.... Hảo....". Ngắm mười ngón tay giao nhau của hai người, Cố Úc Diễm lại tiếp tục ngẩn ngơ, nhưng chỉ ngây ngốc gật đầu, đưa mắt nhìn theo hai người rời khỏi, rất lâu sau đó mới có thể hồi phục, tình thần lại tiếp tục đặt lên hai bản báo cáo còn lại.
"Vì sao không nói cho em ấy biết tất cả mọi chuyện?". Trong chiếc xe đua màu đỏ, Linh Lung dựa vào cửa kính xe, mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân đang nghiêm túc lái xe, "Không phải đều đã điều tra xong hết rồi sao?"
Khóe miệng nhếch lên, Lệnh Hồ Huyên nhìn về phía trước, ánh mắt mang theo tia giảo hoạt, "Tiểu Linh Lung không biết rằng tiểu bằng hữu kia nhất định sẽ càng thích thú nếu như tự mình tìm ra chân tướng trợ giúp Tần Thanh Miểu sao?"
Nhíu mi, biểu cảm của Linh Lung không thay đổi, "Lỡ như gặp nguy hiểm thì sao?"
Chợt xe dừng lại, Lệnh Hồ Huyên nới lỏng tay lái, nghiêng đầu nhìn Linh Lung, "Tiểu Linh Lung, tôi ghen tị".
Gặp Cố Úc Diễm mới có vài lần thôi nha, vậy mà có thể lo lắng đến an nguy của nàng, đối với Linh Lung xưa nay lãnh đạm ngạo kiều mà nói, cũng khó mà có được.
Liếc mắt, Linh Lung trực tiếp quay đầu đằng trước không nhìn nàng, ngữ điệu bình tĩnh, "Đèn xanh bật".
"Tiểu Linh Lung~~~~~". Âm thanh nhu nhuyễn lêu tên người bên cạnh, Lệnh Hồ Huyên cũng không khởi động xe, mà nghiêng sang bên nàng một chút, "Người ta ghen tị, em không dỗ dành sao?"
Thoáng giật giật đầu, ánh mắt cùng đối diện với Lệnh Hồ Huyên, Linh Lung nhìn nàng trong chốc lát, cắn cắn môi, nghiêng về phía trước một chút, một cái hôn dừng trên môi nàng, rồi lại thực nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa sổ, "Được rồi, lái xe đi".
Ý cười trong mắt nồng đậm, Lệnh Hồ Huyên nhìn bên tai đỏ sậm của Linh Lung một lát, nhẹ giọng cười, khởi động xe đi về trước, "Thiếu chủ cũng nói như vậy, chừa lại một chút vấn đề dành cho Tiểu Cố thăm dò, dù tốt dù xấu thì cũng có cớ cho cô ấy thêm chút tự tin đứng bên cạnh nữ nhân ưu tú đó".
Trong quan hệ tình lữ a, vô luận ai mạnh ai yếu, thì cũng đều có tâm tư bảo hộ đối phương, vĩnh viễn đều có.
Chính vì thế, nếu luôn luôn được bảo hộ, thì nhất định trong lòng sẽ sinh ra một ít tự ti khó sống a.
"Ân".
------
"Meo meo------"
"Meo meo---------"
Trong phòng khách rộng rãi, một trắng một đen hai con mèo đàng giằng co trên sàn gỗ.
Cố Úc DIễm ngồi trên ghế salon, chống cằm nhìn hai con mèo giành nhau quả cầu len, trừng mắt, "Không phải trước kia Đạm Đạm không thích quả cầu lên này sao....."
"Ân". Lãnh đạm lên tiếng, cũng ngồi ở ghế salon, đầu gối đặt lapton, ngón tay đẹp đẽ gõ lên, ngay cả đầu cũng không nâng, "Từ sau khi Tưu Tưu đến đây thì nó liền thích".
"......". Cố Úc Diễm không nói gì, hồi lâu sau, chứng kiến hai con mèo kia tranh đoạt, quay đầu, "Đây chính là câu mất đi thì mới biết quý trọng trong truyền thuyết sao?"
Lúc này Tần Thanh Miểu mới dừng tay quay đầu, cười như không cười nhìn nàng, "Thật là nhiều triết lí".
"Không có....". Hai má nóng lên, Cố Úc Diễm nháy mắt, có chút ngượng ngùng ôm nàng, "Thuận miệng nói mà thôi...."
Lắc đầu, mặc cho nàng ôm cánh tay mình, tiếp tục nhìn vào máy tính tiếp tục công việc dang dở, Tần Thanh Miểu khôi phục lại bộ dáng hờ hững, nhìn máy tính không chớp mắt, mà Cố ÚC DIễm ở bên cạnh dựa vào nàng, cũng nghiêng đầu nhìn nàng không chuyển mắt, nhưng mà nữ nhân kia còn thật sự bày ra dáng vẻ nghiêm túc.
Làm thế nào để nói chuyện của Tần Thanh Dật với Miểu Miểu đây.....Lỡ như không có chuyện gì, Miểu Miểu biết được mình ở sau lưng điều tra ca ca của chị ấy, không biết có mất hứng không?
Ánh mắt đảo quanh,một bên nghĩ đến chuyện này, một bên vẫn nhìn Tần Thanh Miểu đến xuất thần, thẳng đến khi đầu bị gõ một cái mới hoàn hồn, thấy Tần Thanh Miểu khép bút và tài liệu lại, quơ quơ đầu, "Miểu Miểu, xong rồi?"
"Ân". Nhẹ giọng lên tiếng, Tần Thanh Miểu cũng không hỏi nàng vừa rồi nghĩ đến cái gì, chỉ nhăn mi, vài giây sau mới nói, "Tiểu Diễm, ngày mai tôi phải đi công tác".
"Đi công tác?". Lăng lăng nhìn Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm lặp lại ba chữ này, nhìn thấy nàng gật đầu với mình, hạ miệng, "Nha...."
"Tại sao lại như vậy.....". Tựa hồ sớm đã đoán được phản ứng của Cố Úc Diễm, tuy lời nói của Tần Thanh Miểu rất lãnh đạm nhưng tay lại vô cùng ôn nhu, khẽ vuốt mấy sợi tóc trên trán nàng, "Không tiên đồ".
"Phải đi tới vài ngày a....". Lấy lap top ở trên đùi nàng đặt sang bên cạnh, Cố Úc Diễm trực tiếp chui cả thân mình vào lòng nàng, đầu cọ cọ vai nàng, "Lâu lắm thì em sẽ chịu không nổi".
"Không lâu". Không đẩy nàng ra, trái lại còn đưa tay vòng qua lưng nàng, cúi đầu nhìn thấy người kia vẫn còn bĩu môi, trên mặt Tần Thanh Miểu chợt lóe lên một chút ý cười, "Ba ngày".
"Ngô....". Vạch ngón tay ra tính một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt Cố Úc Diễm sáng như gương, "Vậy ngày mốt chị sẽ trở lại nga".
"Ai nói với em đi ba ngày thì nhất định phải trở về vào ngày mốt?". Dở khóc dở cười trắng mắt liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu nâng tay gõ đầu nàng một cái, rất tức giận.
"Miểu MIểu...."
"Được rồi, đừng chạy loạn lung tung".
"Ngô....Em đây ở nhà chờ chị".
"Ân".
Sáng sớm thứ bảy, Cố Úc Diễm nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, không có nửa điểm buồn ngủ.
Giữa trưa ngày hôm qua Tần Thanh Miểu đã rời đi, thu thập xong này nọ, vội vội vàng vàng.....tối hôm qua cũng chỉ gọi điện cho nàng một cuộc rồi lại tiếp tục làm việc, mà nàng bây giờ vẫn là nhàn rỗi nằm trên giường lớn mềm mại, nghĩ đến mỗi đêm hai người triền miên, buồn bực từng đợt, rồi lại không biết làm gì để giải tỏa buồn bực.
"Ai...". Thở dài, ngồi dậy, Cố Úc Diễm xuống giường vào phòng tắm rửa mặt, xong rồi ra ngoài lấy văn kiện Lệnh Hồ Huyên đưa cho mình ở trong túi xách, xem một lát, sau khi thu thập xong thì ra ngoài.
Cũng lâu rồi chưa trở về thăm ông bà ngoại, ông bà ngoại nhất định rất nhớ nàng.....
Ngồi trên xe bus, Cố Úc DIễm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xẹt qua không ngừng, nghĩ đến việc lâu rồi không về thăm ông bà ngoại, chợt có một chút chột dạ.
Người nhà Miểu Miểu cũng chưa biết đến nàng, hơn nữa Miểu Miểu còn dứt khoát kiên quyết cùng nàng ở một chỗ như vậy....Vậy nếu như, nếu ông ngoại nàng biết được, sẽ đồng ý sao?
Tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên túi xách, nghĩ đến địa điểm để điều tra giá trị của hai phần văn kiện kia lại trùng ngay gần nhà mình ở quê, Cố Úc Diễm vốn là có chút rối rắm, nghĩ đến việc không biết nói với ông bà ngoại chuyện của mình và Tần Thanh Miểu như thế nào, lại càng thêm đau đầu.
Không phải không nguyện ý nói cho người thân nhất biết người nàng yêu nhất là Tần Thanh Miểu, nhưng mà lại sợ hai vị lão nhân vì chuyện của nàng và Tần Thanh Miểu mà bị làm cho tức giận đến tổn thương thân thể.....Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ hối tiếc không kịp.
Lúc xuống xe bus, vẻ mặt Cố Úc DIễm vân còn mê mang không biết nên làm cho phải, một đường chậm rãi đi về nhà, thời điểm đẩy cửa gỗ ra, bà ngoại đang cho gà ăn ở trong sân nghe tiếng nhìn sang, thấy Cố Úc Diễm, lập tức lộ ra nụ cười tươi, "Nha đầu,tại sao lại trở về, mau tới đây!".
"Ân....". Chạy chậm qua, Cố Úc Diễm trực tiếp cầm lấy khay đựng thức ăn từ tay bà ngoại, "Bà ngoại, để cho con!".
Mặc nàng cầm cái khay, lão nhân gia đứng bên cạnh đánh giá Cố Úc Diễm, nhìn nhìn, bỗng nhiên lại mở miệng, "Tiểu Diễm, tại sao Tiểu thư vẫn chưa tới?"
Động tác trên tay lập tức dừng lại, Cố Úc Diễm ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay đầu, ánh mắt lóe qua tia quang mang, "Tần tiểu thư?"
"Đúng vậy a....". Nâng tay nhẹ nhàng lấy ra cái lá rơi trên đầu vai cháu ngoại mình, bà ngoại nhìn nàng, kẽ vuốt đầu nàng, "Hiện giờ con vui vẻ như vậy, không phải là bởi vì giải quyết xong chuyện khúc mắc với Tần tiểu thư rồi sao?"
"Ngoại...Bà ngoại....". Rõ ràng nàng....chưa nói với bà ngoại chuyện của mình và Tần Thanh Miểu cơ mà.
"Tiểu Diễm nhà chúng ta trở nên có tinh thần như vậy, không phải là do Tần tiểu thư sao?".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi