THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Rời khỏi viện kiểm sát, ngồi trên xe bus, Cố Úc Diễm liền gọi điện thoại cho Tần Thanh Miểu, nghe được thanh âm bình đạm mình đã sớm quen, lộ ra nụ cười ngây ngô, "Miểu Miểu, em tan làm rồi".
Tần Thanh Miểu vài ngày cũng chưa đến công ty, tuy rằng cha và ca ca đã xử lý xong, mà Đường Vận cũng cố gắng giải quyết tất cả công chuyện, nhưng hôm nay trở về công ty vẫn phát hiện văn kiện cần xử lý chồng chất ở trên bàn, cả ngày ngồi săp xếp mấy cái hội nghị. Cũng giống Cố Úc Diễm bận rộn cả buổi sáng, đến trưa vẫn còn ngồi xem văn kiện, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, lại nhận được điện thoại của Cố Úc Diễm,vẻ mặt căng thẳng của Tần Thanh Miểu rốt cục giản ra, thanh âm nhẹ nhàng hơn, "Ân".
"Chị ăn cơm chưa?'. Tuy rắng cách một cái điện thoại di động nên không thể nhìn thấy bộ dáng của nàng lúc này, nhưng vẫn biết được đối phương hình như có chút mệt mỏi, Cố Úc Diễm đau lòng, "Có phải rất bận rộn không? Bên kia hảo im lặng, lại không ăn cơm trưa có phải không?"
"Ân". Không nói gì thêm, thân mình dựa vào lưng ghế, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng thân mình, để cho mình có thể nghỉ ngơi một chút.
"Ngô, như vậy không tốt". Vừa mới bởi vì nhận được điện thoại của nàng mà cao hứng lập tức trở nên rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn, mày cũng thu lại một chỗ, "Chị luôn như vậy, không chịu ăn cơm mà lại thích uống rượu, sẽ đau".
"Ân".
"Ân cái gì nga, nhanh đi ăn cơm nha". Đối với thái độ của Tần Thanh Miểu vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, Cố Úc Diễm lập tức có chút nóng nảy, "Nhanh lên".
Mở mắt ra, mày liễu giương lên, nghe thanh âm mềm nhũn ở đầu kia điện thoại cư nhiên dám dùng ngữ khí như vậy với mình, vẻ mặt cười như không cười, "Lá gan của em lớn nhỉ?"
"Ách". Biết Tần Thanh Miểu bá đạo, Cố Úc Diễm lập tức giật mình, nhức đầu, thanh âm mềm xuống giống như làm nũng, "Nhanh ăn cơm đi thôi..."
"Ân hừ".
"Miểu Miểu....". Cố Úc Diễm hơi chần chừ, lo lắng là có nên gọi nói Mục Hề Liên mình không trở về ăn cơm hay không, sau đó đến kéo nữ nhân cuồng công việc kia ra ngoài ăn cơm, mà bác gái khoảng năm sáu mươi tuổi ở bên cạnh nàng lại mở miệng, "Tiểu cô nương là đang đau lòng cho bạn trai sao?"
"....". Xoát một cái, mặt nóng bỏng, Cố Úc Diễm xấu xa nhìn bác gái kia một cái, trong nháy mắt không biết nên nói cái gì.
Ở bên kia điện thoại, Tần Thanh Miểu ngồi trên ghế giám đốc cũng nghe được rõ ràng lời của bác gái, cười khẽ một trận.
"Miểu Miểu!". Nghe được tiếng cười khẽ của nàng, Cố Úc Diễm lại càng xấu hổ hơn, mắt thấy đã đến sân ga, không được tự nhiên cười cười với bác gái, vội vàng đứng dậy xuống xe.
"Được rồi, tôi sẽ nói Vận Vận mang cơm lên". Nghe giọng nói xấu hổ của nàng, Tần Thanh Miểu bởi vì mấy ngày nay bởi vì sự vô lại của nàng mà có chút buồn bực rốt cục cũng tốt lên, môi cong lên, "Không cần đau lòng, tiểu cô nương".
"....". Cố Úc Diễm hoàn toàn hết nói nổi, bất quá nghe nàng nói Đường Vận sẽ mang cơm, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp không để ý đến lời trêu chọc của nàng, "Chị nói đó nga, Đường tỷ tỷ sẽ mang cơm cho chị?"
"Ân". Nghe được đau đớn trong lời nói của nàng, Tần Thanh Miểu cũng không tiếp tục chọc nàng nữa, một tay quay bút một tay cầm di động, sau đó nhích lại gần bàn, một lần nữa nhắm mắt lại, "Tôi không ngại em gọi điện thoại hỏi cô ây".
"Ngô, cái này không cần". Ngượng ngùng nói, mắt thấy đã gần đến nhà Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm hơi lo lắng, "Miểu Miểu, chị nhất định phải ăn cơm nga, ăn xong thì nghỉ ngơi".
"Ân"
"Vậy em đi ăn trước đây".
"Ân"
Đối với sự lãnh đạm của Tần Thanh Miểu đã sớm miễn dịch, Cố Úc Diễm sau khi cúp điện thoại thì lên lầu, mở cửa phòng, đã thấy Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ dọn xong thức ăn chờ nàng.
"Ngô, sao hôm nay cả hai người đều về sớm như vậy?". Để túi xách sang bên cạnh, xắn áo lên rửa tay, sau đó đi ra tò mò nhìn hai người, "Liên tỷ tỷ gần đây không bận sao? Minh Kỳ, cậu gần đây không cần phải chạy nữa hả?"
"Ha ha". Lạnh lùng cười cười, Nguyễn Minh Kỳ nhìn nàng, nâng tay trực tiếp gõ đầu nàng, "Nào có rãnh rỗi như câu a? Đúng không, Liên tỷ tỷ".
"Đúng vậy....". Nữ nhân bình thường đều che chở Cố Úc Diễm lúc này dựa vào ghế, cười như không cười, "Một ngày hai mươi bốn giờ rảnh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy em được mười phút a".
"Ách, Liên tỷ tỷ....". Biểu tình Cố Úc Diễm bị kiềm hãm, tiếp theo quay đầu đáng thương nhìn Mục Hề Liên vẫn đang cười như không cười, lại quay đầu xem đứa bạn hèn mọn của mình, "Minh Kỳ..."
"Minh Kỳ, có câu nói như thế nào?". Mục Hề Liên đối với bộ dáng đáng thương hề hề của nàng từ trước đến nay không có sức chống cự, giờ phút này lại làm như không nhìn thấy, "Có vợ thì quên tỷ tỷ đúng không?"
"Ân, đúng rồi, còn có câu trọng sắc khinh bạn nữa". Bĩu môi, Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên người xướng người họa, làm cho Cố Úc Diễm xấu hổ, "Em...".
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bụng lại "ọt" một tiếng, thanh âm vang to, khiến cho hia người ở hai bên nghe rất rõ.
"Phốc....". Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ liếc nhau, cười ra tiếng, Cố Úc Diễm đỏ mặt, nhức đầu, "Đã đói bụng..."
"Được rồi, không khi dễ em nữa". Sờ sờ đầu nàng, đứng dậy múc cơm, sau đó ngồi xuống, Mục Hề Liên thở dài, "Bọn chị giận giữ với em, nhưng mà....cũng không thể không cho bọn chị biết rõ chuyện đi?"
Ngày hôm qua chưa ăn cái gì, mà bữa sáng nay chỉ ăn chút cháo, cả buổi sáng làm việc cật lực, Cố Úc Diễm lúc này đói khát kể ra cũng bình thường. Hiện tại thấy một bữa cơm thơm ngào ngạt ở ngay trước mặt, còn một bàn đồ ăn, nắm đũa hung hăng đưa mấy miếng cơm vào miệng.
"Cậu ở chỗ nữ nhân đó đã ăn bao nhiêu khổ a?". Bộ dáng này dừng trong mắt Nguyễn Minh Kỳ, lầm cho nàng có chút bất mãn, "Làm sao lại đói thành như vậy?"
"Ngô....". Nuốt xuống miếng cơm, uống thêm một chén canh, Cố Úc Diễm lắc lắc đầu, "Không phải...gần đây...ngô..."
"Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói". Đối với người mà mình đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn thật sự không có biện pháp, Mục Hề Liên ngăn nàng hàm hồ nói chuyện như vậy, gắp mấy miếng thịt vào bát nàng, "Ăn thêm đi".
"Ân".
Lại gắp thêm một chút gì đó vào bát Nguyễn Minh Kỳ đang trợn trắng mắt, Mục Hề Liên mềm nhẹ cười cười, "Minh Kỳ, em cũng mau ăn đi, không phải chiều nay có chuyện quan trọng sao? Ăn nhiều một chút".
"Hảo, cảm ơn Liên tỷ tỷ". Nguyễn Minh Kỳ cũng cười cười với nàng, cầm đùa yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, ba người cùng nhau thu thập chén bát đi rửa, sau đó cùng ngồi ở phòng khách. Cố Úc Diễm uống một ngụm nước chanh rồi đem chuyện mấy ngày nay kể lại, khiến cho Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ vừa kinh ngạc vừa cảm khái.
"Cho nên, lúc trước Miểu Miểu là muốn bảo vệ em, nên mới làm như vậy". Sau khi nói hết chuyện, Cố Úc Diễm nghiêm túc nhìn Mục Hề Liên, "Liên tỷ tỷ, không cần chán ghét cô ấy như vậy đâu".
Lẳng lặng nhìn nàng, Mục Hề Liên không nói gì, cũng không gật đâu hay lắc đầu.
"Ngày đó....ở bệnh viện, cô ây nói như vậy, kỳ thật là cố ý nói cho em nghe". Thấy thái độ của Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm cũng không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, chỉ có thể tiếp tục nói, "Còn nữa, cái tai nạn kia, thật sự là không liên quan đến cô ấy...."
Mục Hề Liên vẫn trầm mặc, nhưng ánh mắt lóe lên một tia khó đoán, Nguyễn Minh Kỳ thấy Cố Úc Diễm lo lắng, rốt cuộc nhịn không được mà giúp nàng giải vây, "Cậu tin tưởng cô ấy như vậy sao? Cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó?"
"Không phải....cô ấy không có nói với mình". Cố Úc Diễm lắc đầu, "Nhưng mà, tính cách của cô ấy như vậy, nếu thực sự tai nạn của ca ca có liên quan đến cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tiếp tục nối lại quan hệ với mình".
Dừng một chút, thấy Mục Hề Liên đang nhăn mi nhìn mình, lại tiếp tục nói, "Hơn nữa, cô ấy đối xử rất tốt với em, nhưng không hề muốn biểu hiện ra hành động bên ngoài".
Nghĩ đến hai năm nay, rồi lại nhớ đến quần áo nữ không biết nàng mua từ lúc nào ở trong tủ, ánh mắt Cố Úc Diễm lập tức nhu xuống, "Cô ấy thật sự rất tốt, hai người tin em đi".
Yên lặng nhìn khóe môi hàm chưa ý cười của Cố Úc Diễm, sau một lúc lâu, Mục Hề Liên rốt cục thở dài, "Tiểu Diễm, bảo vệ tốt chính mình".
"Em biết rồi, Liên tỷ tỷ".
"Ân, chị về phòng nghỉ ngơi trước". Đứng dậy, khẽ vuốt đầu Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên đi thẳng về phòng mình, "Em cũng nhanh đi nghỉ trưa đi, gần đây chắc là chưa hảo hảo nghỉ ngơi".
"Hảo....". Cố Úc Diễm nhìn bóng dáng nàng, bỗng dưng thấy có cái gì là lạ, nhíu mày, hơi chần chờ, mở miệng, "Đúng rồi, Liên tỷ tỷ....em....em về sau có thể không trở về đây ngủ vào buổi tối...."
Mục Hề Liên sắp đến cửa phòng lập tức ngừng cước bộ, tay nắm chặt khung cửa, trầm mặc hồi lâu, "Hảo, nhớ là mang theo quần áo tắm rửa".
"Dạ, chị mau đi nghỉ đi".
Đợi cho đến khi Mục Hề Liên trở về phòng, Cố Úc Diễm quay đầu thấy vẻ mặt quái dị của Nuyễn Minh Kỳ đang nhìn mình, không khỏi sửng sốt, "Cậu làm gì mà nhìn mình ghê như vậy?"
"Cậu tự nhìn cậu xem có bao nhiêu ngu ngốc". Ném cái xem thường, đứng lên duỗi thắt lưng, Nguyễn Minh Kỳ đi đến phái trước vài bước, "Mình cũng về phòng đây, mặc kệ cậu".
"Uy...."
Lại đi về chỗ cũ hai bước, Nguyễn Minh Kỳ dừng lại, híp mắt nhìn Cố Úc Diễm trong chốc lát, nâng tay hung hăng gõ "bốp" lên đầu Cố Úc Diễm.
"A!". Lần này là thật sự dùng sức, Cố Úc Diễm ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy đau từng đợt, "Cậu làm gì vậy a!".
"Hừ hừ, cho cậu trọng sắc khinh bạn". Ngữ khí kiêu ngạo nói xong, Nguyễn Minh Kỳ không thèm nhìn nàng nữa mà trực tiếp trở về phòng, gần đến cửa mới nói, "Nếu rảnh thì trở về giúp mình nấu cơm, đừng nên chỉ nghĩ đến nữ nhân kia".
Nói xong, trực tiếp đóng cửa phòng, chỉ chừa một mình Cố Úc Diễm ngồi ở phòng khách thất thần nửa ngày, tay vẫn còn hung hăng xoa xoa chỗ bị đánh, trong lòng nói thầm.
Chẳng lẽ nàng thật sự trọng sắc khinh bạn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi