THỤY MỸ NHÂN

Cố Tiểu Mãn bị người quấn lấy. Đó là một nam sinh thường xuyên đến Nữ Phó cà phê.

Cố Tiểu Mãn trên đường vừa vặn gặp được hắn, nam sinh hỏi Cố Tiểu Mãn vì sao đột nhiên xin nghỉ việc, nói chuyện một chút, liền mời Cố Tiểu Mãn đi ăn cơm. Bởi vì đây là khách nhân quen thuộc, Cố Tiểu Mãn cũng không có cách nào cự tuyệt, liền đi theo.

Bữa cơm vì thế càng ăn càng dài...

Cố Tiểu Mãn mỉm cười ngồi một bên, uống ly nước trên tay, cười đến thiếu chút nữa rút gân.

Cuối cùng cơm nước cũng xong, Cố Tiểu Mãn vội vội vàng vàng cáo từ, đối phương lại thân sĩ muốn đưa Cố Tiểu Mãn về. Nói ra “Một mình ngươi trở về ta không yên tâm”, làm cho Cố Tiểu Mãn lần đầu tiên trong đời cảm thấy chán ghét loại nam nhân thân sĩ phong độ.

“Tiểu Mãn? Ngươi ở trong chùa?”

Thật vất vả mới về được đến chùa, nam sinh nhìn khối kiến trúc màu vàng trước mặt, vẻ mặt giật mình.

“A... Đúng vậy...”

Tiểu Mãn khó khăn trả lời, trong lòng bận nghĩ cách nào làm cho đối phương mau chóng đi về.

“Tiểu Mãn.”

Còn chưa nghĩ ra biện pháp, Cố Tiểu Mãn bị một thanh âm hoàn toàn đánh gãy.

Thân mình như bị điện giật.

Mạc Thanh Hàn đứng trước cổng chùa, hai mắt không rời Cố Tiểu Mãn.

Cố Tiểu Mãn cả người như chìm trong nước, nhìn Mạc Thanh Hàn đứng trước mặt.

Mạc Thanh Hàn bước nhanh tới, giữ chặt tay Cố Tiểu Mãn, đem nàng kéo đến phía sau mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam sinh kia.

“...”

Nam sinh thường xuyên đến Nữ Phó cà phê, đương nhiên là biết đến “mèo may mắn” Mạc Thanh Hàn.

“Xem ra ta không được hoan nghênh.”

Nam sinh không được tự nhiên cười nói.

“Ta nghĩ là ta nên đi trước.” Nhìn thoáng qua Cố Tiểu Mãn nói:

“Tiểu Mãn, gặp sau.”

“A... Gặp sau...”

Cố Tiểu Mãn bị Mạc Thanh Hàn chặn, vì nàng không cao bằng Mạc Thanh Hàn, cho nên cứ như vậy trả lời, căn bản là nhìn không rõ cái gì hết.

“... Ừm... Tiểu Hàn ngươi tìm ta... Có chuyện gì không?”

Nam sinh đi rồi, Cố Tiểu Mãn xấu hổ hỏi Mạc Thanh Hàn. Đầu thấp đến mức hận không thể đào một cái lỗ dưới đất mà chui xuống.

“Ta không thích ngươi cùng người khác một chỗ.”

Mạc Thanh Hàn xoay người, nhìn Cố Tiểu Mãn, thẳng thừng nói.

Ngữ khí như hợp tình hợp lý, làm Cố Tiểu Mãn đột nhiên có chút tức giận trả lời:

“Vì cái gì ngươi không thích, ta liền nhất định phải nghe lời ngươi?”

Mạc Thanh Hàn gắt gao bắt lấy tay Cố Tiểu Mãn:

“Bởi vì ta thích ngươi... Tiểu Mãn, ngươi không cần cùng người khác một chỗ. Ta thích ngươi, cũng giống như là ngươi thích ta.”

“... … …”

Hết thảy đến quá bất ngờ, hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị tâm lý, Cố Tiểu Mãn trong đầu “Oanh” một tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Thanh Hàn. Vừa khiếp sợ, vừa vui sướng, còn có không tin được.

Nàng không tin lời Mạc Thanh Hàn vừa nói, không phải vì không tin tưởng người kia, mà là bởi vì không dám tin. Lúc trước vừa nói “Tiểu Mãn là nữ, làm sao có loại thích kiểu tình yêu được?”, giờ phút này lại đối chính mình nói “Ta thích ngươi”, hơn nữa còn là “tình yêu” thích. Chuyện như vậy, Cố Tiểu Mãn thật không dám tin đây là sự thật.

Thân thể phản ứng theo sự điều khiển của não bộ, nữ sinh đầu óc còn chưa hoàn hồn, thân thể liền đã xoay người muốn chạy trốn.

Mạc Thanh Hàn nhanh tay lẹ mắt, lập tức phát hiện động cơ của Cố Tiểu Mãn, giữ chặt nàng lại.

“Ngươi vì sao lại muốn chạy?”

Cố Tiểu Mãn làm lơ, không thèm trả lời.

Mạc Thanh Hàn thương tâm hướng Cố Tiểu Mãn hô:

“Vì cái gì muốn chạy? Tiểu Mãn, là ngươi nói thích ta, hiện tại ta thích ngươi, ngươi lại muốn trốn tránh?”

Cố Tiểu Mãn dừng động tác lại. Cúi đầu, trong thanh âm mang theo chút run rẩy:

“Ta... Không biết nên tin như thế nào.”

“Tiểu Mãn... Tiểu Mãn là người đầu tiên ta vừa gặp mặt đã cảm thấy thân thiết...”

Sợ đối phương lại rời đi, sợ đối phương không bao giờ muốn... nhìn thấy mình nữa, Mạc Thanh Hàn cầm chặt tay Cố Tiểu Mãn, mang theo một ít khẩn trương, nhẹ giọng nói:

“Tựa như trước kia Tiểu Mãn nhìn thấy Giang Tiết, nói có cảm giác giống như từng quen biết, ta lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mãn ngủ trong bụi cỏ, đã cảm thấy Tiểu Mãn rất thân thuộc. Cho nên ta mới có thể ghé trên người Tiểu Mãn.” (khả năng nhận diện Gối-suốt-đời mãnh liệt thật)

“Ta trước kia chưa bao giờ thích ngủ cùng người khác, bởi vì như vậy ta ngủ không được, chính là từ khi gặp Tiểu Mãn, hết thảy liền thay đổi.”

“Tiểu Mãn, ta không biết “tình yêu” thích cùng mấy loại thích khác có gì không giống nhau, nhưng ta biết ta thích Tiểu Mãn, cùng với thích những người khác, hoàn toàn không đồng dạng.”

Cố Tiểu Mãn cả người đều run rẩy đứng lên:

“Ta trước kia... Nói qua... của ta thích, phải...”

Mạc Thanh Hàn vòng tay ôm cổ Cố Tiểu Mãn từ phía sau lưng:

“Ta đối với Tiểu Mãn thích, không giống như vậy. Cho nên chỉ cần là Tiểu Mãn, cái gì cũng có thể.”

Tất cả tới quá nhanh, làm cho Cố Tiểu Mãn khó có thể tin. Trong lòng giống như một cỗ gia vị, loạn thất bát tao hỗn hợp cùng một chỗ. Đã muốn không phân biệt được loại nào là loại nào. Nhưng mà, có một loại gia vị càng ngày càng lan tỏa nhiều, mùi vị rõ ràng nhất, tên gọi là — vui sướng.

Cố Tiểu Mãn lại bắt đầu khóc.

Mạc Thanh Hàn rối loạn. Tay lóng nga lóng ngóng giúp Cố Tiểu Mãn lau nước mắt, nhưng cũng giống như lần đầu tiên, không biết phải làm sao, chính là cảm thấy đau lòng.

“Chuyện này... Có thể cho ta thời gian một buổi tối để suy nghĩ không?”

Rốt cục hồi đáp như vậy.

“... Vậy, ta có thể cùng Tiểu Mãn ngủ được chưa?”

“... Ừ, có thể.”

Thẳng đến sáng ngày thứ hai, Cố Tiểu Mãn bị âm thanh niệm kinh đánh thức, mở mắt ra, thấy được thụy mỹ nhân đang ngủ bên cạnh mình, rốt cục mới ý thức lại, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải ảo giác.

“Tiểu Hàn, ngươi thật sự thích ta sao?”

Thủ thỉ hỏi thụy mỹ nhân đang ngủ say.

Không trả lời, thụy mỹ nhân ngủ vô cùng yên bình.

Cố Tiểu Mãn nhịn không được. Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi thụy mỹ nhân.

Lông mi nháy nháy, thụy mỹ nhân khẽ chuyển tỉnh lại.

“Tiểu Mãn.”

Lộ ra một nụ cười có thể nói là sáng lạn.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Cố lão nhân đứng ở cửa.

“Ta khinh a! Nha đầu, ngày hôm qua bạn học của ngươi đến nói với ta các ngươi phải... Ta khinh a! ××× các ngươi cũng đã ××× sao?!”

Này virus ăn não, tham ăn vô dụng hòa thượng!

Quán cà phê –

“Bà chủ.”

Cố Tiểu Mãn thăm dò, cẩn thận nhìn trong quán.

“Tiểu Mãn ~~~~~”

Lập tức có người vọt tới.

“Ách ~~ bà chủ?”

Nhìn rõ người vừa chạy tới mình, Cố Tiểu Mãn có chút sửng sốt.

“Bốp!”

Người kia hung hăng vỗ lên đầu Cố Tiểu Mãn một cái.

“Oa a! Bà chủ, ngươi mưu sát!”

“Sao tự nhiên lại xin nghỉ?! Là ta không trả tiền lương hay không cho ngươi ăn cơm mà ngươi phải xin nghỉ?!”

Thập phần ai oán nói tiếp:

“Tiểu Mãn, sau khi ngươi đi, trong quán không còn tốt như lúc trước!”

“Ách...”

Nàng không có mị lực cao như vậy đi?!

“Bà chủ! Hôm nay kỳ thực là ta muốn hỏi một chút, ta có thể tiếp tục đi làm không?”

Nhỏ giọng hỏi.

Bà chủ vẻ mặt kinh hỉ:

“Có thể trở về là tốt rồi! Tiểu Mãn, hôm nay mèo may mắn có đến không?”

“...”

Thì ra là bởi vì muốn “mèo may mắn” Mạc Thanh Hàn, cho nên mới đồng ý nhanh như vậy đi?

“Tiểu Mãn ~~~”

U U ngay sau đó hướng lại đây, ôm Cố Tiểu Mãn:

“Tiểu Mãn, ta rất nhớ ngươi ~~~”

“U U... Ta cũng nhớ ngươi.”

“Tiểu Mãn ~~ Sao không thấy mèo may mắn?”

“...”

Trời ạ, làm ơn không cần lặp đi lặp lại nhắc nhở ta biết sinh thời của ta có bao nhiêu thất bại được không?

Thần giao cách cảm a!

Cố Tiểu Mãn thẹn thùng! Cố Tiểu Mãn thật sự thẹn thùng rồi!

Cố Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Mạc Thanh Hàn đã thẹn thùng bỏ chạy.

“Tiểu Mãn?”

Mạc Thanh Hàn rốt cục đuổi kịp, ôm chầm Cố Tiểu Mãn, chỉ sợ đối phương thừa dịp mình sơ ý sẽ chuồn mất.

“... Nha... Tiểu, Tiểu Hàn, ngươi, ngươi còn chưa trở về sao...”

Thẹn thùng, thẹn thùng a (>_<)~!

“Tiểu Mãn còn chưa nghĩ xong sao?”

Mạc Thanh Hàn thần sắc có chút ảm đạm.

“Hử?! Cái gì?”

Oa a! Không muốn nhìn thấy Mạc Thanh Hàn khổ sở! Cố Tiểu Mãn đầu óc rối tinh lên.

“Tiểu Mãn nói, cần một buổi tối để suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra sao?”

Mạc Thanh Hàn tiếp tục ảm đạm.

“Không, không phải vậy!”

Nàng bế tắc, nàng bế tắc quá rồi!

“Vậy tại sao Tiểu Mãn mỗi lần nhìn thấy ta đều bỏ chạy?”

Bởi vì Cố Tiểu Mãn nói cần một buổi tối để suy nghĩ, Mạc Thanh Hàn thấy một buổi tối thì quá nhanh, cho nên Cố Tiểu Mãn chưa trả lời được, vì thế Mạc Thanh Hàn mới có thể nhịn xuống. Chính là, cũng đã ba ngày, Tiểu Mãn vẫn chưa có câu trả lời sao?

Nếu nói là cùng nhau ngủ, Mạc Thanh Hàn vẫn cảm thấy chưa thỏa đáng!

“Chuyện này...”

Cố Tiểu Mãn ấp úng nói:

“Bởi vì... Ta cảm thấy ngượng ngùng thôi!”

”? “

“Vì... Bởi vì trước kia ta thích ngươi, ta chỉ là đơn phương, hiện tại đột nhiên biết ngươi cũng thích ta, ta ngượng ngùng!”

“...”

Mạc Thanh Hàn lần đầu tiên cảm thấy thật có chút vô lực:

“Vì sao?”

“Cái kia... Ta cũng không biết nữa!”

Thân thủ đem đối phương ôm vào trong ngực, nói:

“Vậy Tiểu Mãn khi nào thì bình tĩnh trở lại?”

“Mau lắm! Nhanh thôi! Tiểu Hàn ngươi chờ một chút a, chỉ cần một chút là có thể!”

Sợ Mạc Thanh Hàn sinh khí, Cố Tiểu Mãn sốt ruột trả lời.

“Ân... Tiểu Mãn mau chóng bình tĩnh.”

Cố Tiểu Mãn buổi chiều không có tiết. Tranh thủ vọt tới chùa.

Một phen đẩy cửa phòng lão nhân, rống to:

“Cha!!”

“Nha đầu ngươi sao lại thế này?!”

Cố Tiểu Mãn ôm người Cố lão nhân, dùng sức lay.

“Oa a a a a a a a a a a ~~~~~”

“Hôn mê hôn mê hôn mê! Ta ㄜㄇㄟㄨ...”

Cố Tiểu Mãn không ngừng chà đạp lão nhân nhà mình.

“Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút ~~~”

Hít sâu ~~ hít sâu ~~

ㄠㄧㄇㄙㄩㄑ...

Mạc Thanh Hàn hôm nay ngủ có chút sớm. Được rồi, kỳ thật nàng mỗi ngày đều ngủ rất sớm!

Cố Tiểu Mãn còn chưa vào phòng, Mạc Thanh Hàn cũng đã yên ổn nằm ở trên giường. Bất quá không có ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.

Sau đó Cố Tiểu Mãn đột nhiên xông tới.

“Tiểu Hàn! Ta đồng ý, ta đồng ý, ta đồng ý!!”

Mạc Thanh Hàn mở to mắt, nhìn người kia xông tới, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi