THỤY MỸ NHÂN

[Chương thứ sáu]

Cố Tiểu Mãn cả người tê liệt mất cảm giác một lần nữa tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Mạc Thanh Hàn đang ngồi bên cạnh nhìn mình.

“Ách...” Cố Tiểu Mãn nguyên bản muốn nhúc nhích tay chân đang tê cứng một chút, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mạc Thanh Hàn.

Loại không khí này... Không biết vì sao đem lại cảm giác... Có một chút quỷ dị.

Mạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn trong một thời gian dài, đủ để Cố Tiểu Mãn bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Vừa mới mở miệng ra lại hỏi: “Vì sao?”, trong thanh âm mang theo chút nghi hoặc, khó hiểu, thậm chí còn có thêm một chút ai oán. Cố Tiểu Mãn nghe xong cảm giác một trận đau lòng, hoàn toàn quên mất người này hôm qua còn bắt cóc mình, đem mình thô bạo kéo lên giường, thậm chí còn định dùng chén thủy tinh nện cho mình bất tỉnh.

Sắc đẹp giống như đao trên đầu mà người bình thường thì không có cách nào kháng cự được. Tự nhiên, Cố Tiểu Mãn cũng không phải ngoại lệ.

“Ta ngủ ngon lắm.” gương mặt bạch ngọc như trước không có biểu tình, đôi môi mỏng hé mở, nhìn Cố Tiểu Mãn nói.

“Hả... Vậy à. Vậy là tốt rồi.” Hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

“Ta đói bụng.”

“Nga...”

“Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“A? Được.”

Không biết vì cái gì, Cố Tiểu Mãn lại rơi vào tình cảnh như lúc trước lần nữa. Vì vậy sự tình tiếp theo đây, cơ hồ một lần nữa sẽ diễn ra giống hôm bữa.

“Cái kia...”  Cẩn thận dò xét biểu hiện của Mạc Thanh Hàn, lại cẩn thận mở miệng.

“Ân?” Đôi mắt xinh đẹp nhìn Cố Tiểu Mãn, khiến Cố Tiểu Mãn một trận chột dạ. Oa a! Đến tột cùng là vì cái gì, vì cái gì ý chí của mình lại dễ bị lung lay a...

“Cái kia... Ta...ta ta ta...ta khi náo thì có thể trở về?”

Mạc Thanh Hàn buông dao nĩa đang cầm trên tay xuống: “Ngươi muốn trở về?”

“Ách... Muốn...” Gật đầu.

“Không được.”

“...” Ngây người. “Gì?” Như thế nào câu trả lời này cùng với lần trước lại không giống nhau?

Mạc Thanh Hàn dừng một chút, hình như cũng hiểu được chính mình trả lời có chút không ổn, vì thế liền thêm vào điều kiện, nghe ra có phóng khoáng hơn một ít: “Ngươi ban ngày có thể trở về, nhưng buổi tối phải ở lại đây.”

Nàng nhìn Cố Tiểu Mãn, dùng bộ dạng giống như đang nói “Ngươi ăn cơm không?”, khẩu khí kinh thiên động địa, Cố Tiểu Mãn nghe xong cằm muốn rớt xuống đất.

“Gì? Tại sao?” Rõ ràng là mình có nhà, sao phải ở lại nơi này? Cố Tiểu Mãn khó hiểu kêu lên.

Mạc Thanh Hàn rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ta thích ngủ.”

“Hả?” Mạc Thanh Hà câu trước câu sau đều khiến người ta giật mình. không phải ai cũng có thể nắm bắt kịp, hơn nữa, Cố Tiểu Mãn chính là nằm trong nhóm “không nắm bắt kịp” đó. Lập tức liền trưng ra một bộ dáng ngu si.

“Thời gian ngủ mỗi ngày của ta so với người bình thường có nhiều hơn một tí.” Mạc Thanh Hàn tiếp tục nói.

“A... Ta biết.” Cố Tiểu Mãn trả lời. Trong lòng thầm kêu: Hẳn là nhiều hơn “một tí” a?!

“Chính là ta gần đây ngủ không được.”

“Ôi chao?” Cái dạng này mà cũng nói là ngủ không được sao? Cố Tiểu Mãn hồi tưởng lại mấy lần hiếm hoi mình và Mạc Thanh Hàn gặp mặt, nhưng mà hầu như lần nào Mạc Thanh Hàn cũng ôm mình ngủ đến tối tăm mặt mũi. Nếu như nói như vậy cũng là ngủ không được, có phải hay không toàn bộ người trên đời này mất ngủ đều muốn nhảy sông tự sát?!

Mạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mãn.

“...” Cố Tiểu Mãn bị nhìn đến rét run cả người. Này này này... Nhìn nàng như vậy là...là...là muốn làm cái gì?

Người kia nhìn thật lâu, sau đó lại nói ra một câu làm cho cằm Cố Tiểu Mãn một lần nữa rụng xuống đất: “Chính là khi ôm ngươi, ta liền ngủ được.”.

O(╯□╰)O

“Sao lại như vậy?” Người nói lần này vẫn là Mạc Thanh Hàn, trên gương mặt bạch ngọc lộ vẻ hoang mang.

“Ta ta ta...ta làm sao biết a... Ô ô ô...” Thập phần thê thảm muốn khóc rống lên. Làm ơn đi, chính nàng cũng đang thắc mắc chuyện đó đây?

“Tỷ tỷ nói ta thử lại xem xem, ta không tin... Bất quá hiện tại ta tin rồi.” Mạc Thanh Hàn giống như hoàn toàn không để ý Cố Tiểu Mãn thét chói tai, tiếp tục nói cho xong.

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì... Ô ô ô...” Cố Tiểu Mãn O(╯□╰)O, Cố Tiểu Mãn thật sự O(╯□╰)O. Nàng hiện tại cái gì cũng không muốn biết, nàng chỉ muốn biết mình khi nào thì được về nhà ~~~.

“Cho nên ngươi buổi tối đến đây ngủ cùng với ta.”

Nữ sinh xinh đẹp trước mặt nói xong một câu, mấy câu sau nói gì Cố Tiểu Mãn hoàn toàn nghe không được nữa, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại câu nói kia, chính là lần trước ở hội học sinh, không biết là ai nói bốn chữ “Thịt người gối đầu”.

Thịt người gối đầu, thịt người gối đầu, thịt người gối đầu, thịt người gối đầu ~~~

O(╯□╰)O.

....

Bên trong hội học sinh, Lạc Hà nhìn Cố Tiểu Mãn mềm nhũn ngã người lên bàn, khó hiểu hỏi Lâm Hiểu ngồi bên cạnh.

“Hiểu Hiểu, Tiểu Mãn bị làm sao vậy? Giống như không có tinh thần a. Là ngủ không được ngon sao?”

Lâm Hiểu ngồi trên ghế, nhìn Cố Tiểu Mãn một lúc lâu sau mới đáp: “Không biết nữa. Hôm nay vừa sáng sớm lại đây đã không có tinh thần.”

“Cũng không có đi học, cả ngày đều ở hội học sinh. Chẳng lẽ hiện tại mới năm hai đã có thể không cần đi học?” Nghĩ lại chính mình trước kia học năm hai rất là chăm chỉ a, đi học chuyên cần. Đứa nhỏ này hiện tại lại, ai ~...

Cùng lúc, tiếng chuông trường vang lên. Ân... Hình như tan học rồi?

Cái người vẫn đang mềm nhũn kia rốt cục cũng nhúc nhích.

“A! ~(≧▽≦)/~ đứng lên.”

“Ân. Đứng lên.”

Cố Tiểu Mãn chậm chạp đứng lên: “Học tỷ, em về trước.”

“Ừ, tam biệt.”

Trong đầu cuồn cuộn lộn xộn vô cùng. Nhớ mang máng tới chuyện ban sáng, hai người nói chuyện với nhau.

“Ngươi phải ở đây, ngủ cùng với ta.”

“Gì?”

“Ngươi không muốn sao?” Mỹ nhân bày ra khuôn mặt ưu thương, biểu tình kia vừa nhìn liền làm cho người ta đau lòng. Vì thế, Cố Tiểu Mãn trong lúc nhất thời liền nói ra một câu, tiếp theo sau đó nàng thề tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

“Tôi nguyện ý.”

Oa dựa vào dựa vào dựa vào dựa vào dựa vào a~~~~~ nhịn không được muốn mắng chửi thô tục. Tôi ** ngươi ** tôi ** ngươi!

Nguyện ý cái gì mà nguyện ý. Vì cái gì tự nhiên mình lại trả lời như vậy a a ~~~

Chuyện này, nhất định là ác mộng...là ác mộng, ác mộng,... (lặp lại vô hạn)

Thay vớ, thay đồng phục của quán, sau đó mang một ít đồ trang sức! Cố Tiểu Mãn hồn bay theo gió võ trang đầy đủ chuẩn bị làm việc.

“Bà chủ, ngươi xem, Tiểu Mãn cái dạng này, có phải hay không bị trúng tà?”

“Ừ ~~~~”

“Ta cảm thấy được, nàng giống như mất hồn...”

“Khụ khụ... Hư ~ coi như không thấy gì đi.”

“—-—|||||| bà chủ...”

...

Cửa tiệm bị đẩy ra. Bước vào là một người đã lâu không thấy tới, Nam Qua.

“Tiểu Mãn.” Cười tủm tỉm, xem ra tâm tình Nam Qua hôm nay không tồi, nhất định là gần đây mới gặp chuyện tốt mà.

“Nam Qua ~~~~” Cố Tiểu Mãn thấy Nam Qua ở cửa, lập tức liền nhào tới trên người Nam Qua. “Hu hu hu hu ~~ Nam Qua ~~ ngươi hãy nghe ta nói ~~ ta kể ngươi nghe ~~” không phải là không có hồn sao? Như thế nào lại còn có tinh thần như vậy?

Nhân viên trong quán nhón người nhìn Cố Tiểu Mãn nhào vào người của khách, đầu đầy hắc tuyến.

“Tiểu Mãn ~~ ngoan ~~ đừng khóc ~~”

“@#¥.  .  .”

“*¥.  .  .” Rốt cục cũng tìm được người để tâm sự, Cố Tiểu Mãn đem hết chuyện bi thảm gần đây của mình nói ra, hi vọng tìm được đồng minh.

“Thật sao Tiểu Mãn?” Kích động hỏi.

“Nam Qua, sao ta lại thấy ánh mắt ngươi hiện lên hai chữ kinh hỉ...?” Vẻ mặt hắc tuyến.

“Ai nha nha ~~” Nam Qua che miệng, nở nụ cười quỷ dị: “Nào có ~~ Tiểu Mãn, ngươi làm sao lại nghĩ ta như vậy.”

“—-—||||”

“Ai nha! Tiểu Mãn, ngươi với thụy mỹ nhân ngủ cùng nhau sao?”

“...” Gật đầu.

“Thực hâm mộ ngươi.”

“...” Tiếp tục hắc tuyến.

“Tiểu Mãn, thụy mỹ nhân kia bộ dáng như thế nào?”

“Rất được.” Thành thật trả lời.

“Xinh đẹp đến cỡ nào?” Tò mò.

“Ừ thì...” Cúi đầu ngẫm nghĩ: “Tóc của nàng rất dài, xoăn xoăn đẹp lắm, giống như công chúa vậy. Mắt nàng rất đen, đặc biệt đẹp. Mặt của nàng rất trắng, trắng như bạch ngọc, hơn nữa nha, môi của nàng cũng rất quyến rũ, dáng người cũng chuẩn vô cùng.” Kết thúc với vẻ sùng bái.

“Tiểu Mãn...” Nam Qua cười mỉa mai: “Ngươi nha! Nghe ngươi nói giống như đang kể về người yêu vậy ~~”

Cố Tiểu Mãn bật ngửa, ai oán nói: “Ta không có ~~”

Nam Qua xoa đầu xoa đầu ~

Cố Tiểu Mãn tiếp tục ai oán: xoa đầu cũng không có tác dụng đâu ~~

Sau đó ánh mắt Nam Qua tập trung nơi cửa sổ.

“Tiểu Mãn.”

“Ân?”

“Thụy mỹ nhân có phải tóc màu nâu, vóc dáng cao cao, ngồi bên trong một chiếc limousine màu đen, trên mặt nàng không có biểu tình gì, đúng không?”

“Đúng vậy. Nam Qua ngươi từng gặp qua rồi hả?”

Nam Qua quay đầu, chỉ vào cửa: “Thụy mỹ nhân kìa ~~”

“Cái gì?” Cố Tiểu Mãn cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi