Sở Thần: Thanh Hợp, làm phiền một chút, có đang onl không?
Minh Âm: Tôi đây.
Sở Thần: Là thế này, Cà Phê muốn chơi “Mộng đại lục”, tôi định chơi cùng cậu ấy. Tôi nhớ trước đây có tặng cậu một acc cấp 30, bây giờ tôi có thể dùng lại được không? Tôi nghĩ nếu cấp của tôi cao một chút thì dễ mang cậu ấy theo hơn.
Lục Thanh Hợp cứng người, acc mà Sở Thần nói đến chính là Sophie, nhưng bây giờ acc này đã cho Tiểu Ảnh rồi, làm sao bây giờ?
Acc Sophie vốn cũng luyện vì Sở Thần, bản thân mình không phải vẫn mong chờ có một ngày cậu ấy quay lại chơi game này hay sao? Dù tình huống hiện tại không giống trong tưởng tượng, nhưng mà, vật về tay chủ, đúng là điều mình vẫn hằng mong mỏi.
Huống hồ lúc ấy mình chỉ cho Tiểu Ảnh “mượn”, cậu ấy rộng lượng như thế, chắc sẽ không để bụng đâu.
Minh Âm: Tài khoản cậu vẫn nhớ chứ, mật khẩu tôi cũng không sửa. Đăng nhập rồi nhớ đổi mật khẩu, acc đó tôi đang cho bạn mượn, tôi sẽ nói với cậu ấy sau.
Sở Thần: Được, cảm ơn.
Minh Âm: Đừng khách sáo.
Nhìn đoạn đối thoại cứng ngắc, Lục Thanh Hợp cười khổ. Cho dù Cẩm Dương bắt hai người nói rõ ràng với nhau thì sao? Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không có cơ hội để sửa chữa, mà chính mình, cũng nhất định phải vì sai lầm ấy mà trả giá thật đắt.
Không cam tâm, trong lòng vẫn luôn bứt rứt không cam tâm. Thế nhưng không cam tâm thì sao chứ? Kể cả kết cục cuối cùng của hai người là làm người xa lạ, hắn cũng chẳng còn bất kì biện pháp nào để cứu vãn nữa rồi.
Hít sâu một hơi, Lục Thanh Hợp ổn định tâm tình, sau đó đăng nhập vào trò chơi.
Gần đây cuộc sống của Hàn Tịch không được yên ổn, nguyên nhân bắt nguồn từ một bài viết – “Nguyệt Vô Ảnh đại nhân thật sự quá tuyệt vời, trong giới võng phối không ai giỏi được bằng anh ấy!”
Chọn lấy tiêu đề thu hút cừu hận như thế, nội dung của nó cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Đầu tiên chủ thread diễn đạt một tràng dài tình yêu với Nguyệt Vô Ảnh, cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng sau đó, màn gay cấn mới bắt đầu.
Tác giả lập một bảng xếp hạng kỹ thuật võng phối cùng kỹ thuật hậu kì.
Cả hai bảng xếp hạng Nguyệt Vô Ảnh đều chiếm vị trí đầu tiên, đạt tận 95 điểm, mà những CV và hậu kì khác, cho dù xếp hàng thứ hai cũng chỉ được chấm đến con số 65.
Chủ thread không chỉ cho điểm, mà bên cạnh đó còn viết thêm lời bình ngắn gọn, đánh giá Nguyệt Vô Ảnh là “Giọng tựa thần tiên” cùng “Vua kỹ thuật”, trong khi đánh giá người khác không phải “Bình thường” cũng là “Hoa mỹ lấy lòng”, quá đáng hơn còn nói “Nói rất chuẩn tiếng người.”
Bài viết vừa đăng lên, giá trị cừu hận đã đạt mức cao nhất rồi.
Sẵn có người ngứa mắt chuyện Nguyệt Vô Ảnh đột nhiên trở nên hot, đương nhiên bài viết này chính là nguồn tư liệu quý giá, trên có fans của các đại thần CV, dưới có đủ nhóm fans nhỏ lẻ đồng tâm hiệp lực nơi nơi mắng chửi Nguyệt Vô Ảnh.
“Ai da, nhìn xem vị ‘đại thần’ nào kia ~ bao năm nay Nguyệt Vô Ảnh là ai chúng mình cũng không biết, bây giờ người ta đã thành ‘giọng tựa thần tiên’ với ‘vua kỹ thuật’ rồi ~ chậc chậc chậc…đúng là thói đời ~”
“Hôm nay coi như được rửa mắt rồi! Nếu nói đây là fan não tàn của ‘đại thần’, haha, có loại fan như vậy cũng biết bản thân là người thế nào ~”
“Các đồng chí mau mau tới xem ‘đại thần’ trong truyền thuyết đi!”
Từng tràng bình luận tương tự tràn ngập trên diễn đàn cùng weibo, Hàn Tịch ở giữa tâm bão, muôn phần ngỡ ngàng cùng phiền não.
Vốn Hàn Tịch cho rằng chỉ cần cậu im lặng, việc này cũng sẽ lắng xuống, không ngờ đột nhiên xuất hiện người tự xưng là “fan chân chính của Minh Âm” – Nhà Bong Bóng Rất Cay, dẫn theo một đám fans Minh Âm tham gia mắng người.
Chỉ cần là nơi có liên quan tới võng phối đều là một mảnh tinh phong huyết vũ (loạn lạc).
Nhà Bong Bóng Rất Cay tố rằng, Nguyệt Vô Ảnh căn bản vốn không hề có kỹ thuật phối âm cùng kỹ thuật hậu kì, phối âm bình thường đã chẳng ra sao, nói không chừng hậu kì đều tìm người quen giúp đỡ, năng lực không có bao nhiêu, nhân phẩm lại vô cùng có vấn đề. Sau đó lại nói Minh Âm rời Thần Chi Quang gia nhập Phù Thế Phàm Âm đều bởi Nguyệt Vô Ảnh mặt dày mày dạn bám lấy đại thần, đại thần bất đắc dĩ mới đóng kịch cùng cậu. Danh tiếng của Nguyệt Vô Ảnh đều dựa vào tên tuổi của đại thần mà ra.
Nhà Bong Bóng Rất Cay tổ chức thủy quân chiến đấu rất mạnh bạo, truyền tin “Nguyệt Vô Ảnh mặt dày dựa vào thanh thế của đại thần” tới khắp ngõ ngách trong giới.
Bản thân Hàn Tịch cũng có fans hâm mộ, những fans này chứng kiến thần tượng bị mắng chửi đương nhiên không thể nín nhịn, nhưng không sao địch nổi sức mạnh của đám thủy quân chuyên nghiệp, chẳng bao lâu sau, fans của Hàn Tịch cũng bị quy thành “fan não tàn chính hiệu”.
Những người quen biết Hàn Tịch biết được nhân phẩm của cậu đứng ra nói lời công đạo, chưa gì đã bị đám thủy quân mắng thành “bạch liên hoa”(thánh mẫu, ngây thơ quá đáng).
Hàn Tịch không nỡ để fans của mình cùng bạn bè quen biết bị mắng, nên vô cùng áy náy xin lỗi bọn họ, cũng giãi bày bản thân không muốn để “người khác vì mình mà phá hỏng thanh danh”.
Sau đó, không còn ai đứng ra bảo vệ Hàn Tịch nữa.
Đám thủy quân vẫn chẳng chịu buông tha, đào bới từng tác phẩm của Hàn Tịch để chê bai, vở này kỹ xảo hậu kì non nớt, kịch kia phối âm không được tự nhiên.
Vốn Hàn Tịch cho rằng người ta mắng mình ra sao mình cũng có thể không bận tâm, nhưng khi bọn họ thật sự nghi ngờ, thật sự sỉ nhục thái độ của cậu đối với võng phối, cậu cảm thấy không thể nhịn được nữa rồi.
Cậu dĩ hòa vi quý giải thích bản thân mình vì yêu thích phối âm, cho nên mới tham gia võng phối.
Nhưng đám thủy quân chẳng thèm nể nang, tổng sỉ vả Hàn Tịch từng phương diện một, còn giễu cợt lời thật lòng thật dạ của Hàn Tịch, mắng Hàn Tịch là đồ hèn hạ dựa vào người khác để nổi danh lại còn tỏ vẻ mình là bạch liên hoa.
Đám thủy quân còn chỉ ra bằng chứng xác thực nhất – chuyện ầm ĩ khắp nơi như vậy, Minh Âm đại thần lại không đứng ra giải thích, điều này chứng tỏ cái gì? Chỉ có thể là do hắn cũng thừa nhận mà thôi.
Sau đó Hàn Tịch mới hiểu, chọn thời điểm này để giải thích chẳng hữu dụng chút nào, bởi vì “đã ghét, chỉ cần thở thôi cũng thấy ghét”, nếu đối phương đã chán ghét mình đến mức độ này, dù nói gì người ta cũng có thể biến thành lời ác ý để phê phán khinh khi.
Hàn Tịch không lên tiếng nữa, mặc cho bản thân bị mắng bị chửi.
Tình cảm dành cho võng phối một lần lại một lần bị ác ngôn ác ngữ tàn phá, cuối cùng cũng vỡ vụn mất rồi.
Hàn Tịch nhìn danh sách bạn bè của mình.
Con Thỏ, dạo gần đây cô ấy so với mình còn phiền não hơn, bởi vì chuyện của cô cùng Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ bị ba mẹ phát hiện rồi. Con Thỏ mới là sinh viên chưa tốt nghiệp chưa đi làm, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ lại là người tuổi không còn nhỏ mà không có công việc ổn định, chỉ một lòng đam mê chụp ảnh nghệ thuật. Ba mẹ Con Thỏ sống chết phản đối hai người thành đôi, sau đó sự tình trở nên ầm ĩ, đến tai ba mẹ Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ.
Hai bên cha mẹ đều cương quyết phản đối, Con Thỏ ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Hàn Tịch nhận được một cuộc điện thoại của cô, nữ sinh xưa nay hoạt bát mạnh mẽ mồm miệng lanh lợi giờ chỉ nghẹn ngào khóc, thở không ra hơi. Hàn Tịch ở đầu kia điện thoại cả lòng xót xa.
Về sau, Con Thỏ bị cấm lên mạng, cũng không được tùy tiện liên lạc với Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ nữa.
Trước giờ Hàn Tịch đều ỷ lại vào Con Thỏ, hiện tại, cậu nào dám nhờ cô giải quyết chuyện của mình.
Đại thần, nhìn thấy cái tên này Hàn Tịch lại cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc là bận bịu chuyện gì mới không hay biết chuyện này xảy ra, hay có lẽ cũng biết mà yên lặng không lên tiếng?
Ngay cả click vào ảnh đại diện của hắn Hàn Tịch cũng không có can đảm, đừng nói đến nhờ cậy hắn ra mặt giúp mình.
Những người khác trong danh sách chỉ là xã giao bình thường, những ai thanh minh cho cậu cũng đều bị mắng đến tối tăm mặt mày.
Hàn Tịch ngẩng đầu lên, cố sức nhắm mắt, hồi lâu mới xua tan được giọt lệ trong đáy mắt.
Không phải có một câu rất hay đó sao, mọi chuyện đau đớn rồi cũng sẽ qua đi, có lẽ bây giờ tìm được thứ làm phân tán lực chú ý của mình, sẽ quên được những chuyện không thoải mái.
Hàn Tịch di trỏ chuột, lòng vòng hồi lâu mới click vào “Mộng đại lục”.
Tùy tiện gõ tên một tài khoản, ấn enter, mật khẩu không chính xác.
Hàn Tịch nhìn lại, bản thân lại gõ tên đăng nhập của Sophie, nhập mật khẩu đại thần gửi cho hai lần, lại là mật khẩu không chính xác.
Hàn Tịch bối rối, không lẽ bị trộm acc rồi? Đây chính là acc yêu quý của đại thần, làm sao bây giờ…
Hàn Tịch thử lại lần nữa, vẫn là mật khẩu không chính xác.
Làm sao bây giờ…Làm mất acc mà đại thần cho.
Hàn Tịch luống cuống tay chân chạy lên YY tìm đại thần.
Nguyệt Vô Ảnh: Làm thế nào bây giờ? Acc của anh đưa tôi hình như bị trộm rồi…
Nguyệt Vô Ảnh: Acc đó quan trọng lắm phải không? Tôi đền cho anh…Thực xin lỗi
Minh Âm: A, xin lỗi, quên nói cho cậu
Minh Âm: Acc đó vốn là của Sở Thần, cậu ấy với Cà Phê muốn chơi game, nên phải trả lại rồi. Thực ngại quá quên không nói cho cậu ~
Minh Âm: Đúng rồi, gần đây tôi hay chơi game với Sở Thần và Cà Phê, nếu cậu muốn chơi thì đăng kí tài khoản mới, tôi có thể dẫn cậu đi cùng ~
Phải trả lại rồi?
Hóa ra không phải bị trộm mất…Vậy là tốt rồi.
Hóa ra Sophie là Sở Thần, hèn chi đại thần nâng niu acc đó như thế, luyện cấp cao đến vậy, trang bị tốt đến nhường đó, còn ăn vận thực đẹp.
Hèn chi.
Hèn chi…
Chẳng qua chỉ là cho mình mượn acc để chơi, chỉ là mượn thôi, còn nó vẫn luôn thuộc về một người duy nhất.
Người đó, không phải là cậu.
Chỉ là thuận tiện dẫn cậu theo mà thôi.
Trái tim dường như bị thứ gì nặng nề đè nén, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Còn có cách nào có thể phân tán lực chú ý?
Ra ngoài tản bộ, nhìn ngắm phong cảnh, có lẽ sẽ ổn thôi…
Đi qua con đường nhỏ yên tĩnh trước khu nhà, bước chân vào đường cái tấp nập.
Có một nhà ba người vui vui vẻ vẻ ra ngoài đi dạo, đứa nhỏ cầm đồ chơi sung sướng chạy trên đường, vừa chạy vừa ngoái đầu hò hét, trên mặt ba người đều tràn ngập nụ cười.
Có rất nhiều phụ nữ tụ tập chăm chỉ tập thể dục thẩm mỹ, ai ai cũng chuyên tâm đầy thích thú.
Nhân viên siêu thị, bà chủ cửa hàng, tươi cười mời gọi khách, nói những câu chuyện thường ngày.
Hết thảy đều thực ấm áp tươi đẹp, Hàn Tịch lại chưa từng cảm nhận sâu sắc như ngày hôm nay, bản thân cậu, chỉ có trơ trọi một mình.
Về đến nhà, Hàn Tịch lấy di động, bấm một dãy số không quá quen thuộc.
Điện thoại kết nối rồi.
“Alo? Mặc Mặc?” (Mặc Mặc cũng đồng nghĩa với Tịch, có lẽ là tên thân mật ba mẹ gọi)
“Mẹ…” Hàn Tịch cố nén nghẹn ngào.
“Làm sao vậy? Hôm nay ngọn gió nào đưa con gọi điện cho mẹ đây?”
“Mẹ, con muốn xuất ngoại.”
Mẹ Hàn thoáng im lặng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai…để đứa nhỏ như con ở bên ngoài mẹ vẫn luôn lo lắng, dù con xưa nay rất hiểu chuyện. Mẹ biết con chưa từng đề cập tới hay bằng lòng xuất ngoại, nếu không phát sinh chuyện gì, chắc chắn con sẽ không nói như vậy.” Mẹ Hàn ngừng một chút rồi nói tiếp “Cho dù có chuyện gì, Mặc Mặc nhà ta vẫn là giỏi nhất ngoan nhất! Mẹ tin con có thể vượt qua được hết thảy khó khăn.”
“Cảm ơn mẹ…”
“Nếu quả thật không muốn ở trong nước nữa, lại gọi điện cho mẹ, mẹ đón con sang bên này.”
“Vâng.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống lòng bàn tay. Hàn Tịch dập máy, lần đầu tiên trong mắt lệ châu mịt mờ.