THÙY NGỘ KIẾN THÙY – AI GẶP GỠ AI

Nhánh Cỏ: Vốn ông đây còn tưởng mày là người tốt, kết quả cmn thì ra mày cũng chỉ là hạng người đó!

Nhánh Cỏ: Thằng điên như mày lúc hại người chẳng lẽ không thấy bứt rứt sao?

Nhánh Cỏ: Thằng ngu!

Nhánh Cỏ: Rác rưởi!

Nhánh Cỏ: C*t chó!

Lục Thanh Hợp ăn chửi cảm thấy thật hoang mang, hình như hắn đâu có gây chuyện gì?

Minh Âm: ???

Nhánh Cỏ: ? cái rắm! Bây giờ còn mẹ nó giả vờ ngây thơ với ông à!

Minh Âm: Thực xin lỗi tôi thật sự không biết anh đang nói gì.

Nhánh Cỏ: Mẹ nó chứ, mày làm ông điên hết cả tiết! Người ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cmn mày thấy quan tài trước mắt mà còn xạo que cái đếch gì cũng không biết?

Nhánh Cỏ:  [link] cmn mày giả vờ tiếp tao xem?

Lục Thanh Hợp dấu hỏi đầy đầu click vào.

[Là một fan Minh Thần, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của “Nguyệt Vô Ảnh đại đại”]

Dựa vào kinh nghiệm bấy lâu, chỉ đọc tiêu đề Lục Thanh Hợp đã biết bài viết này nhất định không có nội dung hay ho gì.

Đọc hết bài viết, Lục Thanh Hợp nghẹn lời.

Thật lâu đã không có cảm giác như vậy, tựa như một thứ gì đó xộc thẳng lên não.

Bình tĩnh…Bình tĩnh…

Tay Lục Thanh Hợp run rẩy vì kích động đi từ đầu thread đến vô số trang bình luận phía sau, tầng tầng lớp lớp nào ngạc nhiên nào châm biếm, nào chế giễu nào moi móc, trên dưới đều là bình luận tiêu cực, Nguyệt Vô Ảnh giống như con chuột chạy trên phố, người người hô đánh.

“Nguyệt Vô Ảnh cậu đừng cảm thấy ấm ức! Đến giờ đại thần một câu cũng không nói, điều này chứng tỏ cái gì? Chắc hẳn tất cả mọi người đều hiểu! Đừng có tỏ vẻ bạch liên hoa! Cái gì mà ‘vì yêu thích phối âm cho nên mới tham gia võng phối’, đừng có sỉ nhục giới võng phối đi! Mau mau cút xéo, đừng có chường cái mặt ra làm người khác buồn nôn nữa!!”

Ánh mắt Lục Thanh Hợp trân trối dừng lại ở câu “Đến giờ đại thần một câu cũng không nói” sắc nhọn như dao.

Vì sao xảy ra chuyện như vậy lại không nói cho hắn biết?

Hít sâu một hơi, Lục Thanh Hợp nhanh chóng lập một topic mới trên diễn đàn, kiềm nén cơn giận trong lòng, viết một bài làm sáng tỏ, số chữ không nhiều, nhưng font chữ vừa to vừa đậm, màu đỏ chói chang.

[Từ nay về sau, mong mọi người ngừng ngay việc xúc phạm Nguyệt Vô Ảnh! Nếu sau này có người mắng cậu ấy, cũng chính là mắng tôi!]

Tôi là Minh Âm, mấy hôm nay có việc nên không hề hay biết sự tình ở đây. Nay tôi khẳng định tất cả những gì “Nhà Bong Bóng Rất Cay” nói đều là sai!

Nguyệt Vô Ảnh chưa từng quấy rầy, bỡ đợ tôi, cũng chưa bao giờ năn nỉ tôi đóng kịch cùng cậu ấy!

Dù là gia nhập Phù Thế Phàm Âm hay cùng cậu ấy đóng “Tuyệt thế”, đều là ý muốn của chính tôi!

Bản thân tôi vẫn luôn kính nể thái độ chăm chỉ làm hậu kì, cùng phong thái tao nhã nghiêm túc lúc phối âm của cậu ấy, hi vọng mọi người đừng vì tin đồn nhảm nhí mà xúc phạm cậu ấy, khiến cậu ấy tổn thương rất nhiều!

Cũng mong những người đã nói không hay về cậu ấy có thể thành khẩn xin lỗi!

Không kịp thời đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện là lỗi của tôi, Nguyệt Vô Ảnh, tôi vô cùng áy náy với cậu, thực xin lỗi!

Đăng bài viết xong, Lục Thanh Hợp chia sẻ link khắp nơi, kể cả weibo.

Bài viết minh oan vừa xuất hiện lại làm dấy một cơn sóng triều, rất nhiều người đều tỏ vẻ mình là quần chúng vây xem không biết chân tướng.

Sau đó fans hâm mộ của Nguyệt Vô Ảnh lại post một bài viết.

[Thần tượng yêu quý của bọn em – Nguyệt Vô Ảnh đại nhân, cho dù anh có thể đọc được bài viết này hay không, tâm ý của bọn em mãi mãi không thay đổi]

Bài viết này không chỉ là thành quả của một mình chủ thread, mà chứa đựng trong đó là tiếng lòng rất nhiều fans của Vô Ảnh đại nhân.

Vô Ảnh đại nhân, cho dù anh có đọc được bài viết này hay không, bọn em vẫn mãi là người hâm mộ của anh, tâm ý sẽ vĩnh viễn không thay đổi!

Bài viết thuật lại rất nhiều kỉ niệm trên con đường trở thành fans hâm mộ, từ lần đầu tiên tiếp xúc với Nguyệt Vô Ảnh cho đến khi dần dần yêu mến con người đó.

Mỗi người đều viết ra cảm xúc của mình đối với Nguyệt Vô Ảnh – ban đầu cảm thấy vị đại nhân này rất bí ẩn, sau đó phát hiện ra người này rất đa tài, hơn nữa lại rất hiền lành, dù bình thường có vẻ lạnh lùng đến cao ngạo, thực ra trong lòng đối với chuyện gì cũng hết mực hòa nhã. Càng tìm hiểu, sẽ càng yêu thích tính cách bình bình đạm đạm đi mây về gió này của cậu.

Trong bài viết có đăng rất nhiều screenshots lưu niệm, ví dụ như “weibo nghiêm túc như công văn của Vô Ảnh đại nhân”, lại như “Kỉ niệm một tháng làm kịch của Vô Ảnh đại nhân”.

Từng ly từng tí, tuy không mạnh mẽ như con sóng tràn bờ, nhưng lại tràn đầy cảm giác ấm áp của những bước chân kiên định, từng bước từng bước hằn sâu nơi đáy cát.

Bài viết chứa đựng rất nhiều tâm sự của fans hâm mộ dài dằng dặc, Lục Thanh Hợp vẫn chăm chú không bỏ sót bất kỳ câu chữ nào.

Cuối bài viết đính kèm đường link bài viết của Lục Thanh Hợp.

Các fans hâm mộ nói “Cảm ơn Minh Âm đại thần sẵn lòng giúp đỡ, vốn đã định đăng không ngờ Minh Âm đại thần lại đi trước một bước. Hơn nữa, bọn tôi cũng muốn xin lỗi Nguyệt Vô Ảnh đại nhân, bởi vì không nghe theo yêu cầu ‘Không cần nói chuyện giúp tôi’ của anh ấy. Chỉ là bọn tôi cảm thấy, phải tranh cãi như vậy cũng không sao cả, bởi vì bọn tôi yêu quý Nguyệt Vô Ảnh từ đáy lòng, không phải vì tin đồn này kia mà thay đổi tình cảm. Bọn tôi muốn làm như vậy, viết một bài viết không trách không móc gửi tới mọi người, mong mọi người biết rằng, đây là fans hâm mộ của Nguyệt Vô Ảnh – có thể bọn tôi không giỏi tranh luận, có thể bọn tôi không đông, nhưng mà chúng tôi là một tập thể, một tập thể giữ chung một niềm tin. Mà niềm tin đó của bọn tôi chính là từ Nguyệt Vô Ảnh đại nhân mà có.”

Đọc hết bài viết, khóe mắt Lục Thanh Hợp có chút ướt át.

Gọi đây là một bài phản biện, không bằng nói đó là một bài tổng hợp. Tổng hợp quá trình phát triển của Nguyệt Vô Ảnh, từ trước tới nay, chỉ bình bình đạm đạm mà ngập tràn hạnh phúc và ấm áp.

Có được những fans hâm mộ dù xảy ra chuyện như thế vẫn luôn kiên định yêu thương, đây là điều mà bao nhiêu “đại thần” dù muốn cũng không thể có được.

Phía dưới bài viết đã có một hàng dài bình luận ủng hộ, toàn bộ nội dung đều là – thực xin lỗi.

Cũng có rất nhiều người bày tỏ bản thân đọc đi đọc lại bài viết này, đã xúc động đến phát khóc. Từng trải trong giới võng phối đã lâu, dần dần đánh mất tình cảm của những ngày đầu tiên, bài viết này giúp cho các cô tìm lại được cảm xúc yêu thương cùng cảm động đơn thuần thuở trước.

Người xin lỗi càng lúc càng đông, mỗi người đều kiểm điểm bản thân chưa biết ngọn ngành đã tát nước theo mưa, kết quả làm tổn thương một người tốt.

Ngay cả mod của diễn đàn cũng vì bài viết này mà đánh giá – có thể có được những fans như vậy, chắc hẳn bản thân phải là người có tính cách vô cùng thu hút người khác.

Lục Thanh Hợp mở lòng lắng đọng những xúc động này vào sâu trong trái tim, sau đó lại bắt đầu viết một bài viết khác.

[Gửi Nhà Bong Bóng Rất Cay – nếu như cô cảm thấy bôi xấu người khác là quyền của fans hâm mộ, vậy thì xin cô đừng tự xưng là “fan của Minh Âm” nữa]

Từ trước đến nay tôi chưa từng đòi hỏi gì ở fans của mình, bất cứ phương diện nào cũng vậy.

Nhưng trải qua chuyện lần này, tôi cảm thấy bản thân nhất định phải làm cho rõ ràng.

Tôi không biết trong lòng cô cái gọi là fans hâm mộ là như thế nào? Giới thiệu với người khác CV mình thích, tự mình âm thầm yêu thích, hay tự cho mình là đúng giúp CV mình thích đi bôi xấu người khác?

Hai vế trước tôi hoàn toàn tán thành, nhưng loại thứ ba, tôi ghét cay ghét đắng.

Thế nào gọi là thích? Thích chính là tán thưởng một người, tán thưởng một người quan trọng nhất là gì? Chính là tôn trọng.

Khi cô đi bôi nhọ người khác có tôn trọng suy nghĩ của CV cô thích hay không?

Nhà Bong Bóng Rất Cay, cô có từng tôn trọng đánh giá của tôi đối với Nguyệt Vô Ảnh hay không?

Nguyệt Vô Ảnh là người tôi rất khâm phục, dù là phối âm hay hậu kì, cậu ấy đều có tình yêu và sự nghiêm túc khó diễn tả thành lời, có lẽ trước giờ cậu ấy chưa từng nói ra, nhưng hành động của cậu ấy vẫn luôn chứng minh điều đó.

Có ai đã từng trải qua những ngày ăn không ngon ngủ không yên vì bận làm hậu kì?

Có ai đã từng kiên trì một tháng thức khuya dậy sớm chỉ vì BGM của một bộ kịch?

Người khác nói xấu Nguyệt Vô Ảnh, tôi không có quyền và tư cách để quản, nhưng đã mượn danh tôi, tự xưng là “fans của Minh Âm”, xin đừng xúc phạm Nguyệt Vô Ảnh, xin đừng xúc phạm đến người tôi kính nể và trân trọng!

Lục Thanh Hợp càng viết càng kích động, gõ xong một câu cuối cùng, hắn lại ngây người.

Trân trọng…? Tại sao đột nhiên lại viết ra từ này?

Rốt cuộc bài đăng lên một chữ cũng không sửa, từng dòng từng chữ đều hoàn toàn ủng hộ Nguyệt Vô Ảnh.

Rất nhanh sau đó xuất hiện một người tự xưng là bạn bè thân thích của Nhà Bong Bóng Rất Cay, đầu tiên nói Nhà Bong Bóng Rất Cay bị tổn thương vì lời nói của Minh Âm, đã uống nửa lọ thuốc ngủ phải đi cấp cứu. Sau đó bắt đầu chuyển hướng sang công kích Minh Âm, mỉa mai thái độ của Minh Âm đối với fans của mình không tốt, khi xảy ra chuyện liền đem fans ra làm lá chắn. Tiếp theo lại moi móc chuyện Minh Âm từng thổ lộ với Lâm Sở Thần, mắng Minh Âm đứng núi này trông núi nọ, lúc trước còn thầm mến người khác, bây giờ lại nói trân trọng Nguyệt Vô Ảnh. Đáng kiếp bị Lâm Sở Thần đá ra khỏi Thần Chi Quang.

Lục Thanh Hợp không vội vã phản pháo, bởi vì có một chuyện đang làm hắn bối rối.

Mãi cho đến khi nhận được tin nhắn của Sở Thần trên QQ.

[Sở Thần]: Thanh Hợp, trở về Thần Chi Quang đi, cậu không cần ra mặt nữa, tôi sẽ lo liệu.

Nếu là ngày trước, Lục Thanh Hợp tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng giờ đây, hắn lại chần chừ không quyết định được.

Trong lòng tồn tại một nỗi sợ hãi, đến cùng là sợ hãi điều gì hắn cũng không rõ.

Chẳng lẽ mình không muốn quay về Thần Chi Quang? Muốn, muốn vô cùng. Dù quay về sẽ lúng túng với Sở Thần, nhưng đó là nơi mình rất mực thân quen.

Nhưng mà tại sao lại không thể nói câu đồng ý? Mau trả lời đi, sau đó trở về. Dù sao cũng đã làm sáng tỏ mọi chuyện, đợi Nguyệt Vô Ảnh trở lại thành khẩn xin lỗi cậu ấy là được thôi.





[Minh Âm]: xin lỗi, tôi không trở về được.

Bởi vì nơi này còn có một người, tôi không thể buông tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi