THUYỀN VƯỢT GIÓ MƯA

14.

Núi và bóng cây bỗng như hóa thành mãnh thú dữ tợn lao về phía tôi.

Chân tôi mềm nhũn quỵ xuống đất.

Giờ phút này, tôi không phân biệt nổi đâu là địa ngục đâu là thế gian.

Cố Kiêu đỡ ngang eo tôi, nhưng không ngăn được sự suy sụp của tôi, chỉ có thể để tôi ngồi sụp xuống đất.

“Sai rồi, tất cả đều sai…”

Tim tôi như bị xé thành vụn nhỏ, đau đến tột cùng nhưng lại chẳng thể khóc thành tiếng.

Diệp Sầm từng bước áp bức, thế rồi người đau khổ đâu chỉ mình tôi.

Chỉ là tôi lựa chọn chạy trốn, còn Thẩm Diệp Châu thì lựa chọn đắm chìm.

Anh ta biết cả đời này không thoát khỏi người mẹ như vậy, vì thế đã ngấm ngầm xây dựng thế lực.

Bên dưới sự vâng lời bề ngoài là sự phản nghịch.

Dưới vỏ bọc của sự vâng lời là sự hủy diệt.

Mấy năm qua tôi như sống trong tù, còn anh ta không phải mua dây buộc mình hay sao.

Anh ta từng nói đùa mình là chim trong lồ ng, muốn tôi đưa anh đi.

Giờ tôi mới hiểu, hóa ra anh ta là con thuyền cô độc trên biển.

Trên biển mưa gió bão bùng, anh ta cắm rễ trong mạch nước ngầm, bấp bênh không thể nào vào bờ được.

Sau đó, tôi qua bờ, quăng dây thừng cho anh ta.

Chỉ là, sức mạnh của bóng tối quá lớn, tôi tự tay cắt đứt dây thừng, một lần nữa đẩy anh ta vào gió mưa…

Cố Kiêu nói rằng tôi và Thẩm Diệp Châu yêu nhau là lỗi của anh ta.

Nhưng nhiều chuyện không xảy ra trước, nào ai có thể đoán được tương lai đâu…

“Tiểu Du, có chuyện này em cần biết.”

Cố Kiều lấy một xấp giấy trắng đã gấp lại từ trong túi ra.

Anh ta ngồi cạnh tôi, mở tập giấy ra rồi chiếu đèn flash điện thoại cho tôi xem.

Nội dung trên đó làm tôi nhức mắt.

Mỗi một tờ giấy là đơn thuốc cho mẹ tôi, đơn thuốc của bệnh suy tim.

Giờ tôi mới biết, bà cũng nói dối tôi.

Bà về với ông bà vì cơ thể mắc bệnh.

Bà không cho tôi về nhà vì sợ tôi phát hiện ra manh mối.

Bà lừa tôi đi thăm người thân, thực ra là đi khám bệnh.

“Tiểu Du, cho dù em không quan tâm A Châu, thì cũng nên lo lắng đến cơ thể của dì.”

“Bà mắc bệnh suy tim, một căn bệnh mà chỉ thành phố lớn mới có điều kiện để trị liệu.”

“Nếu điều trị tốt có thể sống hơn hai mươi năm, còn nếu không chăm sóc được thì chỉ kéo dài vài tháng nữa.”

Cố Kiêu ôm tôi, nói nhỏ bên tai.

“Về đi, đừng để bản thân phải tiếc nuối.”

Tôi lúng túng không nói nên lời.

Cố Kiêu kéo mạnh tôi từ dưới đất dậy.

Đường xuống núi là anh ta cõng tôi.

Anh ta cứ như một ông cụ, cả dọc đường cứ luyên thuyên suốt.

“A Du, anh trộm đơn thuốc của dì, nếu dì đánh thì em phải bênh anh đấy nhé.”

“Nhưng mà em cứ yên tâm, anh liên hệ bệnh viện tốt rồi.”

“Anh biết em không muốn về Bắc thành, nên đang tìm một bệnh viện nội tim mạch uy tín ở Bắc Kinh.”

“Chuyện tiền bạc cũng đừng quá lo lắng, có anh đây.”

“Tình hình Bắc thành hiện giờ hơi phức tạp, A Châu ở đó không an toàn, anh nhờ người trong nhà tìm quan hệ đưa cậu ấy tới Bắc Kinh.”

“Tiểu Du, hơn tháng qua anh thực sự thấy vui.”

“Anh biết em không thích anh, nhưng anh vẫn thích em.”

“Em thấy đấy, anh ngang ngược như vậy, thích ai thì phải tìm cách thổ lộ.”

“À cho em biết bí mật này, mẹ anh tìm đại sự xem cho anh, đến năm 28 tuổi sẽ gặp được người phù hợp với mình.”

“Nên là, anh chờ em lâu như thế rồi, thì làm một cái hẹn ước đi.”

“Trong ba năm, nếu lúc này em vẫn không quay lại với Thẩm nhị, thì gả cho anh nhé.”

“Anh vẫn còn trẻ, mới 25 tuổi, ba năm anh vẫn chờ được.”

“Nếu ba năm nữa em không cần anh thì anh sẽ gả cho một tiểu phú bà, đi vòng quanh thế giới, không làm phiền em nữa.”

“Em không nói gì coi như đồng ý nhé.”

Anh ta độc thoại mà không quan tâm tôi có đáp lại hay không.

Đường xuống núi hơi dốc nhưng từng bước đi của anh ta rất vững vàng.

Tôi dựa vào lưng anh ta, nước mắt dần chảy thành sông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi