THUYẾT TIẾN HÓA NAM THẦN

Thời gian này mọi màn hình dường như đều bị Trương Bắc Trạch chiếm giữ. Đi chỗ nào cũng nghe thấy bài hát của anh; lướt điện thoại, chơi máy tính, đều có thể thấy tin về phim điện ảnh hoặc album của anh; xem TV sẽ thấy hình ảnh thiếu hiệp áo lam của anh. 

Người thành danh sau một đêm không phải không có, nhưng chưa ai được như anh. Trong nước cũng có một chàng trai 17 tuổi vừa mới đóng phim đã được phong làm Ảnh đế, nhưng bởi nhiều nguyên nhân nên không nổi.  Trương Bắc Trạch hiện tại vươn lên đỉnh cao ở cả ba giới: điện ảnh - truyền hình - ca sĩ, lại thêm truyền kỳ anh đã trải qua, cộng thêm việc được tuyên truyền khắp nơi, ngay lập tức nổi tiếng đến mức không ai so bì được.

Đương sự là Trương Bắc Trạch lại không có thời gian cảm nhận tư vị nổi tiếng sau một đêm, vì tuyên truyền cho phim <Cha con>, anh cùng một số người trong đoàn phim quay một số chương trình, còn có các loại họp báo, sinh nhật, còn phải tham gia các tiết mục quảng bá album, tiệc chúc mừng bên phía các nhà đầu tư ……. khiến anh bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Đêm nay lại là tiệc chúc mừng của đoàn phim, lúc trước Trương Bắc Trạch đã say liên tiếp 2 trận, cảm giác nếu còn uống tiếp sẽ nôn ra cả mật. Thật sự không còn cách nào khác phải xin mọi người lượng thứ, cho anh dùng trà thay rượu, mọi người trong đoàn phim <Cha con> đã chung sống với anh suốt một năm, đối với anh rất tán thưởng, hơn nữa mọi người cũng yêu quý vị ảnh đế này nên không làm khó anh. Nhưng Trương Bắc Trạch muốn thể hiện sự xin lỗi sâu sắc đến mọi người, cùng Kỷ Uyển đi quanh một lượt kính mọi người, vừa nói  xin lỗi vừa nói cảm ơn.

Khó khăn lắm mới không phải uống, Trương Bắc Trạch ở một góc tìm một chỗ ngồi xuống, mềm nhũn dựa vào người Kỷ Uyển: "Kỷ Uyển Uyển, có phải đã rất lâu rồi chúng ta  không gặp nhau không?" Anh hữu khí vô lực nói.

Kỷ Uyển biết anh rất mệt nên ngồi thẳng lưng để anh có thể thoải mái dựa vào thêm một chút: "Mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau mà." Chỉ có điều mỗi lần đều chỉ có thể nhìn thoáng qua.   

"Phải không?" Trương Bắc Trạch nghi ngờ.

"Mau ăn chút gì đó đi, khoảng thời gian này ba bữa đều không ăn uống đủ."

"Không có sức ăn."

Kỷ Uyển hết cách, hơi nghiêng người lấy một cái bánh nhét vào miệng anh: "Tôi giúp anh lấy một bát canh nóng nhé."

Trương Bắc Trạch không từ chối, cũng không có cách nào từ chối, bởi vì anh lười dùng tay nên chỉ dùng miệng nuốt miếng bánh vừa mềm vừa xốp kia vào bụng. Kỷ Uyển múc canh cho anh, anh cũng chỉ há miệng để  Kỷ Uyển đút hết bát canh cho anh.

"Ăn thêm chút gì không?"

"Quay về rồi ăn, uống thêm 1 bát canh nữa."

Kỷ Uyển không nói gì lấy cho anh một bát canh nữa.

"Chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi." Mấy ngày nay anh quá bận rộn, ngay cả thời gian ở riêng cùng Kỷ Uyển cũng không có.

"Ừm, tôi cũng muốn tìm anh……"

"Kho báu của chúng ta sao lại trốn ở đây, làm cho tôi tìm mãi." Chị Cao bình thường hay qua lại với bọn họ cầm ly rượu cười haha bước đến.

Trương Bắc Trạch liền ngồi thẳng người lên, cùng Kỷ Uyển kêu một tiếng chị Cao.

"Nào nào nào, để tôi kính ảnh đế một ly, hôm nay không mời, ngày mai sợ sẽ không gặp được mất." Chị Cao thoải mái giơ ly rượu nói.

Hai người đứng lên, cầm lấy ly của mình, Kỷ Uyển khiêm tốn nói: "Chị Cao, Trương Bắc Trạch uống trà, chị thông cảm nhé."

Chị Cao xua xua tay: "Lúc nãy hai người đã giải thích rồi, không cần khách sáo, đoàn phim chúng ta giống như người nhà ấy mà, uống rượu uống trà đều là tâm ý cả!"

"Chị Cao nói đúng lắm."

Ba người kính nhau một ly, Trương Bắc Trạch mời chị Cao ngồi xuống nói chuyện. Chị Cao đã uống 2 ly, hơi chếnh, nheo mắt nhìn Trương Bắc Trạch hôm nay mặc một bộ đồ trắng, cảm thấy ánh sáng cam cũng có thể khiến anh phát sáng. Trước khi đoạt giải, anh là một soái ca khiêm tốn lễ phép; sau khi được giải, anh vẫn là soái ca lễ phép, khiêm tốn. Nhưng sao lại cảm giác có gì đó không đúng nhỉ?

Không chất thay đổi rồi? Hay là suy nghĩ của bọn họ thay đổi rồi?

Chị Cao lớn tiếng nói ra, Trương Bắc Trạch cười mỉm nói: "Dù sao không thay tim cũng không đổi vỏ, có thể là được lau chùi sạch sẽ nên nhìn đẹp vậy đó."

Lúc này Cốc Kiến đi tới, nói là bà chủ nhà hàng muốn chụp hình chung với Trương Bắc Trạch, không biết có được không. Trương Bắc Trạch gật đầu đứng lên cùng Cốc Kiến đi mất.

Kỷ Uyển nhìn Trương Bắc Trạch mất hút ở góc đường, quay đầu lại, phát hiện chị Cao đang nhìn cô với ánh mắt ám muội, cô không hiểu nên sờ mặt của mình hỏi: "Chị Cao, sao vậy, mặt em có dính gì sao?"

"Kỷ Uyển, lúc nãy chị thấy em và Trương Bắc Trạch có vẻ mập mờ lắm đấy, hai người là một cặp sao?" Chị ấy ngừng một lát, làm bộ như một trinh sát nói, "Yên tâm, chị tuyệt đối không tiết lộ cho người khác."

Kỷ Uyển ho nhẹ hai tiếng: "Bọn em chỉ là thân hơn bạn bè bình thường một chút thôi, không phải người yêu."

"Haizz, đáng tiếc như vậy."  Một lòng muốn tám chuyện của  chị Cao bị tiêu tan mất.

"Chị thấy bọn em giống người yêu sao?" Kỷ Uyển tò mò chớp mắt.

"Nói thế nào nhỉ…… Không giống, lại rất giống." Hai người họ tách ra thì không thấy vậy, nếu như 2 người cùng ở trong đoàn phim, luôn khiến người khác có cảm giác khác lạ. Nhưng hành động của bọn họ lại chỉ xuất phát từ cảm tình, dừng lại ở lễ nghĩa, cho dù nắm tay cũng là kiểu rất thuần khiết.

"Nhưng Trương Bắc Trạch đẹp trai như vậy, tính cách lại tốt, bây giờ còn là ảnh đế, sau này sẽ có rất nhiều tiền, điều kiện tốt như vậy, hai người lại ngày đêm bên nhau, không có lý do gì mà không động lòng chứ?"

Mặt Kỷ Uyển hơi đỏ lên, cúi đầu nói: "Bọn em hơi giống người thân."

Lúc trước cô thực sự nghĩ như vậy, nhưng từ sau khi quay lại, cô cảm thấy có gì đó thay đổi rồi, sau đó có một ngày, lúc cô xem ảnh của anh rồi ngây ngốc cười một mình cô mới kinh ngạc phát hiện ra mình đã thích anh mất rồi…… Nhưng cảm giác của Trương Bắc Trạch đối với cô chắc chắn chỉ như người thân. Bởi vì anh không xem cô như một người con gái, trước giờ anh  vẫn luôn thích người xinh đẹp như Cố Ngưng vậy, là kiểu dáng người đẹp lại trưởng thành. Lúc trước hỏi anh thích nữ ngôi sao nào nhất, anh trả lời là Marilyn Monroe.

"Vậy sao?" Mặc dù bọn họ cũng có cảm giác này, nhưng cô luôn nghĩ rằng sự ấm áp giữa bọn họ nhiều hơn người thân một chút.

Lúc này Trương Bắc Trạch và Cốc Kiến đã quay lại, Trương Bắc Trạch dường như có chút khốn quẫn xoa xoa mặt, Cốc Kiến thấp bé bám vào vai anh cười haha.

"Sao vậy, lão Cốc?" Chị Cao lớn tiếng hỏi.

Cốc Kiến vừa cười vừa nói: "Cô con gái đang học cấp 3 của bà chủ quá cởi mở rồi, chụp ảnh xong liền hôn Trương Bắc Trạch một cái, làm cho Trương Bắc Trạch đẹp trai của chúng ta cảm thấy ngại ngùng rồi này."

"Anh Cốc, chuyện thế này đừng nói." Trương Bắc Trạch nhìn Kỷ Uyển, cảm giác xấu hổ chết mất.

Kỷ Uyển nghe thấy có con gái hôn anh, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, dẩu môi.

"Hôn môi sao?"

"Không có, chỉ hôn má thôi."

"Vậy thì có gì mà ngượng ngùng chứ, sau này fans của anh càng càng nhiều, chuyện như thế này sẽ xảy ra mà." Chị Cao nhìn thấy Trương Bắc Trạch chỉ vì một cái hôn mà cảm thấy bối rồi, cảm thấy thật đáng yêu.

Miệng Kỷ Uyển càng dẩu cao.

"Chị Cao, tha cho em đi." Trương Bắc Trạch ngồi xuống vị trí lúc nãy, xấu hố uống một ngụm trà.

Cốc Kiến còn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Vận khí cậu không tốt, còn chưa được diễn cảnh tình cảm với nữ minh tinh, sau này nhận thêm vài bộ phim, cùng những ngôi sao xinh đẹp động lòng người diễn ảnh hôn, cảnh giường chiếu nhiều vào, đàn ông làm diễn viên không phải vì cái này sao? Haha"

Đúng vậy đúng vậy, đều là sắc lang mà! Kỷ Uyển trong lòng giận dỗi.

"A------ Đừng nói nữa." Trương Bắc Trạch ngã xuống bàn giả chết, còn không quên liếc nhìn Kỷ Uyển một cái.

Cốc Kiến và chị Cao cùng cười to. 

"Chỗ này náo nhiệt nhỉ." Châu Dương mang theo tiếng cười từ phía sau truyền đến.

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, Trương Bắc Trạch cũng ngẩng đầu lên, cùng chào hỏi Châu Dương, Châu Dương nói muốn cùng Trương Bắc Trạch nói vài câu, mọi người đều hiểu ý tản ra, Kỷ Uyển nghĩ ngợi rồi cũng rót một cốc nước ép đi kính rượu.

Trương Bắc Trạch cung kính rót cho Châu Dương 1 ly rượu, cũng rót cho bản thân 1 ly. Anh cảm thấy mình không thể uống, thế nào cũng phải uống cùng đạo diễn Châu Dương 1 ly.

Nhưng Châu Dương ngăn anh lại: "Sức khỏe quan trọng hơn, không uống được thì đừng uống."

Trương Bắc Trạch cười gật đầu.

Châu Dương uống một ngụm nhỏ rồi nói: "Bắc Trạch, có những lời tôi muốn nhân dịp hôm nay nói với cậu luôn."

"Đạo diễn Châu, anh có lời gì cứ nói, em xin rửa tai lắng nghe."

"Haha, tôi muốn nói là cậu rất biết cách diễn, cậu có thể nhập hồn vào nhân vật, có sự tập trung cao độ, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm." Anh ta ngừng một lát, "Tôi phải xin lỗi cậu trước, cậu diễn bộ phim <Cha con> này không dễ dàng gì, tôi cũng nhìn ra được cậu với vai Lục Giáp trong phim có tiếng nói chung, cho nên mới 2 lần vì nhập tâm quá dẫn đến mất khống chế mà suy sụp, lúc đó tôi nên để cậu từ từ khôi phục tâm trạng, nhưng tôi vì có thể để cậu diễn tốt bộ phim này mà nhẫn tâm bảo cậu tiếp tục duy trì trạng thái, xin lỗi cậu." 

"Đạo diễn Châu, anh nói nặng lời rồi, là do em không thể xử lý tốt tâm trạng của bản thân, đây là vấn đề của em." Trương Bắc Trạch nói.

Châu Dương gật đầu: "Đây chính là điều tôi muốn nói đấy, cậu nhanh chóng nhập vai là chuyện tốt, nhưng lại không dễ xả vai…… Tôi luôn cảm thấy cảnh giới cao thâm của diễn viên có 2 loại." Anh ta khoa tay múa chân nói ra hai chữ.

Lúc này Lý Thiên Hoa yên lặng đi đến, xua tay ấn Trương Bắc Trạch đang chuẩn bị đứng dậy xuống,  sau đó mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh.

Châu Dương gật đầu chào Lý Thiên Hoa, tiếp tục nói với Trương Bắc Trạch: "Cảnh giới thứ nhất chính là đi vào nhân vật, còn gọi là nhập vai; loại thứ hai, vừa có thể nhập vai vừa có thể thoát ra khỏi nhân vật. Trong hai loại này, không thể nói loại nào cao minh hơn loại nào, nếu như cậu quá nhập tâm vào nhân vật, cậu chính là người đó, nhất cử nhất động mà cậu diễn chính là nhân vật đó, ngay đến cả một chi tiết nhỏ đều cũng thể thuận lợi biểu đạt ra; Loại thứ hai chính là cậu thật sự hiểu nhân vật này, nhưng có thể dùng cách thức của một diễn viên diễn theo yêu cầu của đạo diễn, loại cảnh giới này nói thì dễ, lúc làm vô cùng khó khăn, rất nhiều diễn viên đều nghĩ rằng mình đã hiểu rõ nhân vật nhưng thật ra không hề, lúc quay phim chỉ giả vờ làm nhân vật đó mà thôi."

Lý Thiên Hoa gật đầu thể hiện sự đồng tình.

Rõ ràng anh ta nói có chút mâu thuẫn nhưng Trương Bắc Trạch vẫn nghe hiểu được: "Loại cảnh giới thứ hai, cảm giác như yêu cầu chúng ta có 2 nhân cách vậy, một nhân cách là nhân vật, một nhân cách là diễn viên, phải thành thục xoay chuyển giữa hai loại này."

"Hahaha, đúng! Chính là ý này."

"Cảnh giới này chính là biến diễn viên thành một bệnh nhân tâm thần phân liệt." Lý Thiên Hoa mở miệng nói.

"Nhưng thật ra diễn viên càng dễ dàng bị ảnh hưởng hơn là loại cảnh giới thứ nhất." Châu Dương nói, "Bởi vì quá nhập vai diễn nhân vật sẽ hoài nghi ai mới là chính mình, nên mới khó diễn. Loại này hơn nửa là phương thức biểu diễn của diễn viên có thiên phú, mẫn cảm với nghệ thuật, cho nên mới ưu tú đến mức trở thành Ảnh đế, nhưng tôi hy vọng cậu có thể cố gắng hướng về cảnh giới thứ hai, điều này là để tốt cho sự nghiệp diễn xuất của cậu đấy." 

"Có phải đạo diễn Châu lo lắng em diễn nhiều quá sẽ bị tâm thần phân liệt không?" Trương Bắc Trạch nửa đùa nửa thật nói.

"Không đến nỗi tâm thần phân liệt, tôi sợ áp lực tâm lý của cậu quá lớn thôi."

"Bắc Trạch, đạo diễn Châu rất quan tâm cậu, cho nên mới nói những điều này, cậu nên suy nghĩ thật kỹ về những điều đạo diễn Châu nói." Lý Thiên Hoa nói.

"Em biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của đạo diễn Châu, cũng cảm ơn thầy Lý."

Châu Dương khoát tay, "Nói thật thì thực ra khi nghe cậu nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất tôi không hề vui mừng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi