TIA NẮNG NHỎ ẤM ÁP CỦA NHIẾP ĐẠI THIẾU GIA


"Không nhìn nữa"
Nhiếp Cảnh Thiên biết Hạ Y Nguyệt vẫn đang khó chịu nên không muốn chọc cô!
Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, vùi đầu vào nơi nụ hoa mà từ từ cảm nhận mật ngọt.

"A.

.

a! ừm.

.

"
Tiếng r3n rỉ ngọt ngào như liều thuốc k1ch thích thần kinh Nhiếp Cảnh Thiên, anh vừa dùng miệng vừa dùng tay để giúp Hạ Y Nguyệt thoải mái.

.

vừa trêu đùa nụ hoa vừa nghịch ngợm phần thịt nhú ra non nớt.

Một lúc sau Nhiếp chuyển lên hành hạ đôi môi nhỏ bé, một tay nhào nặn bầu sữa một tay từ từ thăm dò sâu vào trong **** ***** mềm mại, tìm cách mở rộng các cánh hoa.

Thấy anh cứ mãi nghịch ngợm cơ thể mình mà chưa đi vào, Hạ Y Nguyệt bỗng có hành động táo bạo.

Cô đưa chân lên cọ vào "Thiên đệ" khiến cho thứ căng cứng nãy giờ phải phồng to hơn.

Nhiếp Cảnh Thiên như chết đứng với hành động của cô, sự kiềm chế nãy giờ gần như mất hết tác dụng.

"Em! em cũng.


.

ừm.

.

muốn giúp anh.

.

"
Hạ Y Nguyệt cố gạt bỏ đi h@m muốn trong cơ thể, cô đẩy Nhiếp Cảnh Thiên lật ngang qua để anh nằm ngửa! chuyển từ bị động sang chủ động.

Cô ngồi dậy, nhích xuống nơi có cây xúc xích được làm từ một trăm phần trăm là thịt kia, cởi bỏ cái vỏ duy nhất còn sót lại.

Hạ Y Nguyệt quan sát gậy th1t với đầy vẻ bất ngờ.

.

nó vừa to lại gân guốc xấu xí, không đẹp đẽ tí nào.

Cô cúi người ngậm lấy phần đầu gậy th1t, lại từ từ ngậm sâu hơn! dùng lưỡi quấn xung quanh, li3m láp gậy th1t.

Tay Hạ Y Nguyệt cũng chẳng để không, hết nhẹ nhàng xoa bóp hai viên thịt tròn thì lại qua vuốt v e phần gậy th1t không thể ngậm hết! chỗ nào cầm được cô liền cầm, nắm được liền nắm.

"Ư! "
Nhiếp Cảnh Thiên không nhịn được kh0ái cảm cô mang lại, rên lên.

Anh không muốn bại dưới tay cô! liền chiếm lại thế chủ động, kéo Hạ Y Nguyệt lên đè cô dưới thân mình.

"Anh vào nhé.

.

?"
Nhận được cái gật đầu của Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên liền cắm cọc đánh dấu chủ quyền.

.

anh đưa đầu gậy th1t vào ngay *** *****, đâm mạnh.

Một khi hoa nở thì không thể trở về thành một cái nụ nguyên vẹn như ban đầu.

.

cũng như bây giờ Hạ Y Nguyệt chính thức trở thành người của Nhiếp Cảnh Thiên, không thay đổi.

Sợ cô đau nên anh không cử động liền mà chôn sâu gậy th1t to lớn trong huy3t động mềm mại.

Hạ Y Nguyệt nhận được thứ cô mong muốn nên liền thỏa mãn nhưng không thấy anh di chuyển nên liền lên tiếng.

"Ừm.


.

anh.

.

anh cứ động đi! a.

.

"
Nhiếp Cảnh Thiên chỉ chờ câu nói này! biết cô đã thích ứng với kích cỡ của mình, liền không ngần ngại mà thỏa mãn cô.

Ban đầu khi anh đâm vào, Hạ Y Nguyệt liền nhói đau nhưng sau đó thì cô bé cũng dần hợp tác.

.

khi anh ra vào thì sự khó chịu muốn được lắp đầy của cô dần biến mất.

Nhiếp Cảnh Thiên luôn tận dụng mọi thứ, anh không để lãng phí! bên dưới không ngừng ra vào còn bên trên thì không ngừng hành hạ hai bầu sữa no mềm.

"A! "
Nhiếp Cảnh Thiên lớn gan, cắn mạnh vào viên chân châu đỏ trên bầu sữa khiến cô hét lên, nhưng cơn đau liền nhanh chóng bị lấn át bởi sự sung sướng bên dưới.

Anh cứ như một đứa trẻ đang ăn sữa của mẹ mình, cặm cụi ngậm nhắm đến khi nhả ra thì hai bầu sữa đều bóng loáng nước bọt! cả hai viên chân châu đỏ kia cũng đều sưng hết lên.

Nhiếp Cảnh Thiên mà cứ dùng như này thì lại hư hết hàng họ mất.

.

!
Hạ Y Nguyệt chìm đắm trong kh0ái cảm anh mang lại, không bận tâm Nhiếp Cảnh Thiên đối xử với cơ thể mình như nào.

Sau khi chán với tư thế này, Nhiếp Cảnh Thiên liền lật Hạ Y Nguyệt nằm sấp xuống, đổi tư thế khác.

.


tiến vào từ đằng sau cô.

Cứ như vậy, hai người trải qua biết bao tư thế đến khi Nhiếp Cảnh Thiên đạt đến giới hạn phóng hết tất cả mầm giống vào người Hạ Y Nguyệt.

Anh vốn định tha cho cô nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh! vẫn chưa được giải hoàn toàn, nên Nhiếp Cảnh Thiên không thể rời trận! hai người tiếp tục quấn quýt lấy nhau.

Tiếng r3n rỉ khiến người nghe đỏ mặt tía tai của đôi nam nữ dồi dào sinh lực cứ thế mà kéo đến hơn nửa đêm.

Đến khi tác dụng của thuốc hoàn toàn hết thì Hạ Y Nguyệt cũng đã rã rời.

.

ngất đi.

Nhiếp Cảnh Thiên đau lòng khi nhìn cô gái nhỏ của mình phải mệt mỏi như thế.

Sau khi cuộc tranh đấu kết thúc, Nhiếp Cảnh Thiên liền bế Hạ Y Nguyệt đi tắm, vệ sinh sạch sẽ cơ thể.

Anh kêu người mang đến vài bộ đồ cho hai người.

Tắm sơ! vệ sinh cơ thể s@ch sẽ, anh đặt cô nằm bên phần giường sạch, đợi người mang đồ đến.

Khẽ liếc nhìn vệt máu đỏ trên giường, Nhiếp Cảnh Thiên khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô.

Khi đồ được mang đến, anh mặc cho hai người rồi bế cô đi ra khỏi phòng, vào thang máy lên phòng riêng của mình.

Giường trong phòng của anh êm hơn căn phòng kia, cô nằm sẽ thoải mái hơn với lại Nhiếp Cảnh Thiên không muốn những lời nói tục tĩu, những tiếng r3n rỉ dơ bẩn kia sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Y Nguyệt.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi