TIA NẮNG NHỎ ẤM ÁP CỦA NHIẾP ĐẠI THIẾU GIA

Giọng nói của tên bác sĩ bỗng dưng biến mất sau đó Hạ Y Nguyệt liền ra ngoài với cái tay đầy máu. Nhưng vì quá vội nên khi nhảy xuống, cô liền mất thăng bằng mà té trật khớp.

“Chúng ta mau đi thôi”

Hạ Y Nguyệt nhanh chóng đứng dậy hối thúc, mọi người liền nhận ra tình cảnh hiện tại mà lập tức chạy đi.

“Hướng bên này”_Hạ Y Nguyệt chạy trước dẫn đường.

Chạy được khoảng mấy chục mét thì đằng sau liền có tiếng hét lớn:

“Bọn chúng đằng trước kìa, nhanh lên”

Không biết là do khả năng thích nghi nhanh hay do bản năng sinh tồn mà mọi người lại chạy rất thoải mái, không hề vướng vấp. Còn những tên đang đuổi theo đằng sau thì liên tục vấp ngã do những chiếc rễ cây lớn nhô lên khỏi mặt đất, do sự trơn trợt của rong rêu trên mặt đất và cũng do thiếu ánh sáng khiến tầm nhìn chúng trở nên hạn hẹp.

Chạy được một lúc thì bọn họ liền mất dấu, cứ nghĩ đã an toàn nhưng không ngờ đằng sau, tiếng súng nổi lên dữ dội.

Có một đám người khác đuổi theo, tốc độ nhanh hơn đám người đầu, chỉ trong chốc lát đã đến sau lưng mọi người.

Đèn đuốt xuất hiện khắp nơi, ánh đèn từ ba hướng chiếu thẳng vào vị trí của bảy người.


Bọn họ nương theo ánh sáng chiếu từ đèn mà liên tục bắn về phía nhóm người Hạ Y Nguyệt. Có vẻ bọn họ chỉ cần bắt được tất cả, không quan trọng sống hay chết đây mà…

Hạ Y Nguyệt đang chạy đầu bỗng nhiên cô giảm tốc độ lùi ra sau, một phần là vì chân đau nếu cứ chạy nhanh như thế cô sẽ không trụ được lâu, phần còn lại cũng là điều quan trọng nhất…cô muốn lùi ra sau lưng chắn đạn, bảo vệ cho Nhiếp Cảnh Thiên…

Nếu bây giờ mọi người chạy thẳng đến tàu thì cũng không kịp thời gian để lên…đặc biệt là vừa nãy giờ cứ mải mê đuổi bắt mà mọi người đã đi rất xa chỗ để tàu rồi…

Cứ chạy như này cũng không phải cách…nhất là khi thời gian bị giới hạn như này.

Nếu muốn thoát khỏi đám người này chỉ còn một cách thôi…

“Bây giờ chúng ta muốn thoát khỏi chúng thì đành phải liều thôi…”

Ý của Hạ Y Nguyệt quá rõ ràng, dù mọi người không muốn cũng không được…

“Cháu có một chỗ để trốn mà không bị bọn chúng phát hiện, chúng ta hãy để Thiên trong đấy”

Hạ Y Nguyệt chạy nhanh lên phía trước, dẫn mọi người đến chỗ có những gốc cây to mọc sát vào nhau tạo thành một không gian kín bên trong, nơi vào là một bụi cây lớn cao khoảng hơn hai mét.

Tuy nói là không gian kín nhưng bên trong vẫn có thể quan sát được tình hình bên ngoài, còn bên ngoài lại không thể nhìn vào bên trong dù đang đứng cạnh bên.

Tận dụng những gốc khuất trong bóng tối, bảy người nhanh chóng đi vào bên trong làm bọn chúng mất dấu.

Sau khi đặt Nhiếp Cảnh Thiên ngồi xuống, cả bốn người Nhiếp Cảnh Bình, Trịnh Bác Văn, Hàn Gia Tường và Lăng Khải Minh cùng ra ngoài đối phó với bọn người kia còn Hoàng Chí Quân thì ở lại với hai người phụ nữ và Nhiếp Cảnh Thiên.

Có vẻ chỉ có đám người đuổi theo sau lưng là có chút năng lực còn lại những tên khác thì chẳng có tác dụng gì.

Những tên khác cầm đèn đến đi còn không vững thì đánh đấm nỗi gì.

Những tên cầm súng đuổi theo sau lưng ngoại trừ dựa vào ánh đèn mờ ảo, chiếu lên chiếu xuống của đồng bọn thì chỉ còn dựa vào tiếng chân để xác định vị trí của mọi người mà nổ súng.

Nhưng khi tiếng chân bỗng dưng biến mất thì bọn chúng cứ như lũ mù mà đứng ú ớ.


“Bọn chúng chạy đâu mất rồi?”_Một tên trong đám hỏi.

“Chắc trốn đâu đây thôi, chia ra xung quanh tìm đi, bọn nó không thoát được đâu”_Tên cầm đầu tức giận nói.

Bọn chúng đều tách ra đi xung quanh tìm kiếm, chúng cứ nghĩ rằng đây là địa bàn của mình nên dù không có ánh sáng vẫn có thể hoàn thành được nhiệm vụ nhưng chúng đã sai thật rồi…

Nhân cơ hội bọn người kia tách ra, cả bốn người đều đồng loạt ra tay.



Chỉ trong chốc lát, cả đám người kia đều bị đánh gục, những tên khác còn lại vì cứ nghĩ tiếng súng là của bên mình nên không mấy chú tâm.

Nhiếp Cảnh Bình, Hàn Gia Tường, Trịnh Bác Văn và Lăng Khải Minh cầm theo súng trở về nơi Nhiếp Cảnh Thiên đang trốn.

“Đã xong rồi sao?”

Thấy bốn người về, Lý Hoài Diễm mừng rỡ.

“Ừm, bọn cầm súng thì giải quyết xong rồi còn đám cầm đèn, đám đằng sau thì không cần quan tâm, bọn nó không có khả năng tìm thấy chúng ta đâu”

Nhiếp Cảnh Bình bước vào cõng Nhiếp Cảnh Thiên, bình tĩnh nói.

“Chúng ta phải mau chóng đi thôi, cháu nghĩ mình không còn nhiều thời gian đâu”_Hạ Y Nguyệt đỡ Lý Hoài Diễm đứng dậy.


Mọi người không ai nói gì, bước ra ngoài nhanh chóng về nơi để tàu.



Nhưng sao đi mãi mà vẫn chưa trở về vị trí ban đầu thế này…?

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao chúng ta đi nãy giờ mà vẫn chưa tới?”_Hoàng Chí Quân không kìm được, lên tiếng.

“Mọi người mau núp đi”

Lăng Khải Minh thấy có ánh đèn liền ra hiệu với mọi người.

“Nếu bọn chúng tìm đến đây thì xác của mấy tên kia bị phát hiện rồi, chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian…”

Không ai phản bác lại lời của Trịnh Bác Văn, ai cũng ngầm hiểu tình cảnh hiện tại.

Đang suy nghĩ miên man thì Hạ Y Nguyệt bỗng thấy một hình ảnh rất quen thuộc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi