TIA NẮNG TỪ ANH


Trở lại gian phòng trước khi rời đi, Lan Thy một mình ngẩn người hai tay siết chặt lại biểu lộ sự bối rối trong lòng. Cô không rõ Đằng Triết đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy rất bất an. Gian phòng một lần nữa mở ra, thân hình cao lớn của Đằng Triết hiện ra trước mắt Lan Thy. Ánh mắt anh nhìn cô một cách âm trầm khó hiểu, chính anh cũng không rõ vì sao gọi cô đến đây. Chỉ là mấy ngày trước anh nhận được tin có người tìm hiểu thân thế của anh cho nên anh cũng điều tra lại. Kết quả người điều tra anh lại là người có liên quan đến Lan Thy.
- Anh…muốn nói với em chuyện gì?
Không khí yên lặng bị phá vỡ, Đằng Triết bước đến ngồi đối diện với Lan Thy. Anh cũng không biết nên nói với cô những gì nữa. Lan Thy đưa mắt nhìn chằm chằm Đằng Triết. Trên gương mặt anh hình như hằn lên một chút gì đó bất đắc dĩ không nói nên lời.
- Em đừng ngu ngốc điều tra Vũ ca nữa sẽ chẳng có kết quả gì đâu.
Lan Thy sững sốt một lúc, hóa ra là vì cô điều tra Vũ ca cho nên anh mới lên tiếng.
- Anh ấy tiếp cận chị Thư Giao, em có quyền phải biết rõ ràng thân thế của anh ấy. Tuy chị Thư Giao rất mạnh mẽ nhưng em không thể để chị ấy rơi vào vòng nguy hiểm được.
- Em quên chuyện này đi, nếu Vũ ca đã chọn ai thì sẽ không để người đó gặp nguy hiểm.
- Nếu thân thế Vũ ca không có vấn đề vậy tại sao lại sợ người khác biết?
Trong mắt Đằng Triết thoáng dao động qua một tia do dự. Anh đang nghĩ làm thể nào để cô gái trước mặt anh không để ý đến mấy chuyện này nữa.
- Em nghĩ những tin tức em nhận được là do tự họ có thể điều tra được sao, nếu Vũ ca không để lộ ra chỉ sợ dù bọn họ đi mòn đế giày một chút tin tức cũng không có.
Lan Thy kinh ngạc rồi chuyển sang có chút khiếp sợ. Cô nhờ người điều tra chính là nhờ vào quan hệ của Lâm Tường và quan hệ trước đây của đồng nghiệp với ba cô. Cô chưa nghĩ tới rằng thế lực của Vũ ca lại lớn như vậy. Từ đầu đến cuối vốn là cô đang đùa với lửa.
- Nếu không rõ thân thế tin chắc rằng ba em cũng như mẹ chị Thư Giao cũng sẽ không đồng ý cho Vũ ca tiếp cận chị Thư Giao.
Đằng Triết kinh ngạc nhìn Lan Thy lại như hiểu ra điều gì.
- Em nói là…điều tra Vũ ca còn có liên quan đến ba em cùng mẹ của Thư Giao sao?
Lan Thy lấy lại bình tĩnh nhún vai một cái:
- Thật ra ngay từ đầu mẹ chị Giao nghi ngờ cho nên mới đến tìm ba em chỉ là…trùng hợp em nghe được cho nên mới đề nghị giúp bọn họ. Bọn họ không muốn chị Giao lo lắng cho nên không nói ra.
Đằng Triết đưa tay vuốt mi tâm có chút rối loạn, anh cùng Vũ ca điều tra bọn họ rốt cuộc bọn họ cũng nghi ngờ bọn anh. Xem ra bọn họ thật sự không tầm thường chút nào. Mẹ của Thư Giao rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào, nếu chỉ là một người phụ nữ bình thường thì sẽ không ngĩ đến chuyện điều tra một người. Còn ông Trần Quân có lẽ là bệnh nghề nghiệp vẫn còn.
Đằng Triết đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Lan Thy dưới ánh đèn, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
- Em không sợ tôi làm cho em không thể trở về à?

Lan Thy nhìn anh mỉm cười:
- Anh sẽ không làm như vậy.
Đằng Triết bị nụ cười của cô làm ất tự nhiên hơi nghiêng mặt đi nơi khác. Lan Thy nhìn anh bật cười.
- Em làm sao biết tôi sẽ không làm như vậy?
- Dựa vào biểu hiện của anh hiện giờ, chẳng có sát thủ khát máu nào đứng trước một kẻ điều tra mình mà nhìn bằng đôi mắt dịu dàng cả. Thậm chí còn ngượng ngùng.
Đằng Triết sa sầm mặt rốt cuộc hiểu bản thân lại bị cô đùa giỡn. Đằng Triết đưa mắt lạnh lùng liếc Lan Thy một cái. Cô gái này lại cười càng thêm vui vẻ, anh có cảm giác mình không đủ lạnh lùng để áp chế cô ngay ngày đầu tiên đã như vậy rồi. Ngày đầu tiên anh theo lệnh Vũ ca kéo cô ra khỏi Ngư Quán, cô gái này liền quấn chặt anh không buông. Thậm chí còn thường xuyên chạy đến RN đáng tiếc những lần trước cô chỉ ở ngoài không thể vào tận bên trong như hôm nay.
Anh cũng không muốn làm phiền đến Vũ ca cho nên cứ như vậy cho đến hiện tại cô gái này liền cho rằng anh sẽ không làm gì cô. Nhưng có một điều cô không biết chỉ cần cô gây bất lợi cho Vũ ca anh sẽ không như bây giờ. Kể cả Thư Giao cũng vậy.
- Em muốn biết gì về tôi có thể hỏi, còn về Vũ ca thì đừng phí sức nữa.
Lan Thy thu lại ý cười trở về bộ dạng nghiêm túc:
- Anh thật sự là con của người đàn ông tên Lê Bá Nghị à?
- Phải.
- Vậy anh không có ý định trở về nhận lại gia sản sao?
- Không quan tâm.
- Anh và Đỗ Hoàng rốt cuộc có ân oán gì?
Đây mới là trọng điểm mà cô muốn biết. Cô thật sự tò mò về cô gái đã khiến cho Đằng Triết cùng Đỗ Hoàng sinh ra thù oán.
Đằng Triết kinh ngạc nhìn cô rồi lại trở nên bình thản như việc cô hỏi cũng bình thường như bao nhiêu chuyện khác. Chỉ là nơi đáy mắt anh rõ ràng thoáng qua nét phiền muộn.
Lan Thy cũng vì nét phiền muộn đó mà cũng trầm tư theo. Một Đằng Triết như vậy khác xa với thường ngày mà cô nhìn thấy.
Căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lạc Minh bước vào liếc nhìn Lan Thy gật đầu một cái rồi kề tai Đằng Triết nói nhỏ. Đằng Triết kinh ngạc một lúc rồi hồi phục tinh thần. Anh nhìn Lan Thy rồi phân phó cho Lạc Minh.
- Tôi có việc ra ngoài một chút, em có thể ngồi đây hoặc ra ngoài nếu muốn về tôi sẽ bảo Lạc Minh đưa em về.

Lan Thy níu tay anh lại, cô có cảm giác lần này anh đi không ổn một chút nào.
- Anh đi đâu? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.
Đằng Triết liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang níu lấy tay anh mà không biết phải làm sao, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi xoay người rời đi.
- Khi thích hợp tôi sẽ nói cho em biết.
----------------------------------------------------
Khi Đằng Triết cùng Lan Thy đi rồi, Trí Hi cùng Thư Giao cũng theo con đường cũ trở về. Trí Hi lại dẫn cô theo một con đường khác. Tuy vậy Thư Giao rất kinh ngạc là kể cả Đằng Triết cũng không đi theo con đường này. Trí Hi lại không hề để ý đến sự kinh ngạc của Thư Giao mà đưa cô đến một gian phòng khác.
Gian phòng này còn hoa lệ hơn gian phòng lúc trước, nó vô cùng rộng rãi và thoáng mát. Thư Giao đi về phía ban công nhìn quang cảnh xung quanh. Xung quanh ban công có trồng một bồn hoa. Dù là ban đêm nhưng ánh đèn sáng rực vẫn có thể thấy rõ được sự xinh đẹp của nó. Gió thổi nhè nhẹ mang theo sự lạnh lẽo của màn đêm. Trí Hi đi đến bên cạnh cô hai tay đút túi quần.
- Trong RN cũng có một căn phòng xa hoa như thế này ạ?_cô nhìn Trí Hi cũng đang đứng bên cạnh.
Anh đưa mắt nhìn màn đêm rồi nhìn cô:
- Đây là một căn phòng nằm trong khách sạn RN.
Thư Giao kinh ngạc:
- Lúc nãy chúng ta không phải là đang ở trong bar của RN sao?
Trí Hi mỉm cười:
- Đây chính là điểm bí ẩn của RN.
Thư Giao nhìn anh cảm thán:
- Thật ra anh…còn bí ẩn hơn cả Đại Vũ.
Trí Hi giật mình thu lại nụ cười, trong ánh mắt sâu đen lộ ra một tia bất đắc dĩ.
- Nếu có một ngày…Vũ ca biến mất em sẽ cảm thấy như thế nào?
Thư Giao nhìn anh rồi nhìn vào bầu trời đêm. Trên trời có rất nhiều tinh tú chiếu sáng muôn màu, cô lại có cảm giác toàn một màu đen không rõ ràng. Tay cô nắm chặt biểu thị cô đang bất an.

- Anh nói đùa có phải không? Anh ấy làm sao biến mất được.
- Cái tôi nói là có thể xảy ra, em chưa từng nghĩ đến điều đó sao?
- Không có.
Thân thể Trí Hi khẽ run lên nhưng trên mặt anh vẫn thể hiện nét bình tĩnh như cũ. Anh có một cảm xúc phức tạp vô cùng lại không biết phải thể hiện như thế nào. Anh có cảm xúc vui mừng mà cũng có cảm xúc lo lắng.
- Xem ra tôi không có hi vọng rồi có phải không?_anh khẽ cười.
Thư Giao giật mình vì câu nói đó. Cô chưa từng nghĩ đến lời tỏ tình kia của anh là nghiêm túc nhưng hiện tại lại nghe anh nhắc đến cho nên cảm thấy bối rối vô cùng. Thư Giao cúi đầu im lặng, cô cũng không biết phải nói như thế nào.
Trí Hi mỉm cười xoa đầu cô, vì cô cúi đầu cho nên không thấy ý cười trong mắt anh càng lan tràn. Anh đưa tay nhìn đồng hồ.
- Cũng không còn sớm nữa, Lan Thy chắc đã được Đằng Triết đưa về anh đưa em về.
Anh xoay người đi vào trong, khoảnh khắc này cô nhìn thấy rõ ràng Đại Vũ đang đứng trước mặt.
- Anh có thể nói cho em biết, anh và Đại Vũ có quan hệ gì không?
Bước chân Trí Hi dừng lại, tay anh nắm chặt lại anh không biết nên giải thích thế nào.
- Là anh em.
Là như hình với bóng không thể tách rời.
Cô đi đến trước mặt anh, nhìn cho thật rõ sườn mặt anh ngay cả cái nhíu mày cũng không bỏ sót. Anh em có thể giống đến từng cử chỉ hành động sao?
- Là sinh đôi à? Anh không phải chỉ có anh Khương Hàn là em trai thôi sao?
Lần này cô nhất định không bỏ qua, nếu hôm nay không gặp được Đại Vũ cô sẽ không đi. Ánh mắt anh càng thêm âm trầm nhìn cô, anh khó hiểu nhìn cô gái trước mặt tại sao hôm nay cô lại trở nên cứng rắn như vậy.
- Tùy em muốn nghĩ thế nào cũng được.
Anh đi lướt qua người cô, Thư Giao cảm nhận được có một hơi thở quen thuộc. Trong lòng cô không ngừng run lên, cô biết suy đoán như vậy là không có căn cứ nhưng cô không thể giả vờ như không biết.
- Hôm nay em muốn gặp Đại Vũ.
Trí Hi thầm rủa trong lòng, cô gái này thật sự không phải cố chấp bình thường. Anh hiện tại rất khó xử. Đúng lúc anh định nói gì đó điện thoại của anh chợt reo lên. Anh vừa nghe xong khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng. Tay anh nắm chặt điện thoại, trong lòng cực lực ẩn nhẫn sự tức giận.
- Tôi có chuyện phải xử lí, em đợi ở đây một lát chờ tôi quay lại.
Thư Giao nhìn theo bóng lưng Trí Hi khuất sau cánh cửa, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Cô không tin không làm Đại Vũ xuất hiện. Công tác sao? Cô nhất định làm anh bỏ công tác trở về.

----------------------------------------------------------
Trong quán bar RN, một đám thanh niên không rõ từ đâu đến liên tiếp mang đến cho RN rất nhiều phiền phức. Đầu tiên là gây sự tiếp theo lại mang theo những thứ bị cấm vào RN. Hiện tại lại bị bắt vì sử dụng thuốc kích thích, tất nhiên phức tạp chính là ở một điểm khác. Cảnh sát kiểm tra đột xuất, quán bar liền bị nghi ngờ vào việc sử dụng thuốc kích thích trái phép. Vì bị tình nghi cho nên Đằng Triết tránh không khỏi uống trà cùng cảnh sát. Nếu không điều tra được đám người kia từ đâu ra thì không thể chứng minh thuốc kích thích không liên quan đến RN.
Người đến kiểm tra đột xuất là Trương Quyền. Anh ta nhìn thấy Đằng Triết đi ra thì hết sức vênh váo mỉm cười:
- Chúng tôi phát hiện nơi này có thuốc kích thích phiền anh theo chúng tôi về điều tra làm rõ.
- Số thuốc đó không liên quan đến chúng tôi, RN có quy định rất rõ ràng không ang hung khí cùng thuốc kích thích lí nào chúng tôi lại phá lệ như vậy._Lạc Nhật căm giận trừng mắt nhìn Trương Quyền.
- Phải hay không thì cần điều tra chỉ biết hiện tại nó nằm trong RN thì người đứng đầu RN phải chịu trách nhiệm.
- Anh nói lí một chút có được không? Chúng tôi làm ăn lương thiện làm gì dính đến mấy thứ này._Lạc Nhật vẫn không vừa lòng.
Quán bar lúc này lại bu vào cùng một chỗ đông nghịt người. Trương Quyền quét mắt một vòng như cố tìm kiếm gì đó nhưng không thấy.
- Tôi không làm thì sẽ không sợ, tôi đi theo anh._Đằng Triết đáp bằng giọng lạnh lẽo.
- Quả không hổ danh là Triết ca dám làm dám nhận.
Đằng Triết nhếch môi cười một cái, anh còn không rõ bọn họ muốn gì sao. Muốn từ anh điều tra về Vũ ca mà thôi. Đáng tiếc bọn họ không thể nào ngờ được người bọn họ không dám đụng nhất mới chính là người họ cần tìm.
- Tôi không thừa thời gian.
Trương Quyền thu hồi nụ cười, quét mắt lạnh lẽo một vòng liền xoay người rời đi. Phía sau có hai cảnh sát đi theo Đằng Triết, còn có một đám thanh thiếu niên gây sự kia. Lạc Minh lo lắng nhìn theo Đằng Triết.
- Anh Triết!
- Không sao, cậu ở đây trông chừng RN. Nhớ liên lạc cùng Lạc Nhật.
Lạc Minh gật đầu rồi không nói gì nữa. Đợi sau khi Đằng Triết đi rồi, không khí quán lại trở về trạng thái như ban đầu. Từ bên trong Lan Thy đột ngột chạy ra va phải Lạc Minh.
- Em chạy đi đâu thế, anh Triết bảo anh đưa em về.
- Anh ấy đâu?
- Anh ấy…tạm thời có việc cần xử lí.
Lan Thy giương đôi mắt lo lắng cùng bất an nhìn Lạc Minh. Anh ta bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ. Đằng Triết bảo anh ta không được nói cho cô biết cho nên anh ta chỉ còn cách nói dối. Lan Thy mỉm cười một cái nhưng cô sẽ không tin. Rõ ràng cô vừa đi từ nhà vệ sinh ra đã nghe bàn tán về việc nghi ngờ RN sử dụng thuốc kích thích có hại, cho nên cô biết Đằng Triết sẽ không bình yên như vậy.
- Tôi tin anh tôi sẽ không phải Lan Thy.
Lan Thy xoay người rời đi, Lạc Minh sững sờ một lúc rồi lắc đầu cười khổ. Anh ta cũng là nghe theo lệnh thôi như vậy cũng đắc tội sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi