TÍCH TÍCH

Khoảng 12 giờ đêm, Chu Phàm đứng trước cửa nhà Tống Dao gửi cho y một tin nhắn, không ấn chuông cửa.

Năm phút sau, Tống Dao ra mở cửa, nhấc mắt ý bảo hắn thay giày ra vào nhà ngồi.

Chu Phàm ngồi trên ghế sofa, Tống Dao đưa cho hắn một ly nước, "Ninh Hinh đã ngủ rồi, bây giờ anh muốn đưa em ấy về sao?"

"Tôi ôm con bé về." Chu Phàm uống nước xong nói.

Chu Phàm vừa muốn đứng lên bụng lại không đúng lúc mà phát ra tiếng òn ọt, Chu Phàm xấu hổ đến cứng cả người.

Tống Dao nhỏ giọng cười, lại ấn hắn ngồi trở về ghế sofa, "Khi nãy có gói sủi cảo, trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều, để tôi nấu cho anh một tô, ăn rồi hẵng về, cho Ninh Hinh ngủ thêm một chút đi."

Chu Phàm không từ chối, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng đang đi vào nhà bếp của Tống Dao.

Tống Dao luộc hai mươi viên sủi cảo cho Chu Phàm, để tránh cho hắn ngồi ăn một mình sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nên cũng luộc thêm mấy cái cho mình ăn. Sủi cảo đã chín, Tống Dao vừa ngước đầu lên thì nhìn thấy Chu Phàm đang ngồi im lặng trên ghế sofa, một tay chống lấy trán, một tay lướt điện thoại, thần tình và tư thái giống như một chú sư tử đã được thuần hóa mà thu lại bờm của mình.

"Sủi cảo nấu xong rồi." Tống Dao đặt tô xuống, lại lấy một đĩa tương ớt cho Chu Phàm, cười nói: "Lần trước phát hiện anh đã ăn hết phần tôi đưa rồi, xem ra anh khen tương ớt của tôi không phải chỉ là an ủi."

Chu Phàm cũng cười, "Đồ ăn mà cậu làm chắc là rất ít người cảm thấy không hợp khẩu vị."

Tống Dao cười ha ha, "Khen hơi lố rồi nha."

Hai người anh một câu tôi một câu, cách nói chuyện thân thiết và ngữ khí thoải mái của Tống Dao luôn khiến Chu Phàm cảm thấy rất thư giãn, những lời nói đùa của y cũng khiến người không tự chủ được mà mỉm cười, trong đám bạn chỉ được mấy người của Chu Phàm, Tống Dao chắc chắn là đặc biệt nhất.

"Đúng rồi, trường tổ chức hoạt động lễ Thiếu Nhi vào sáng ngày 31 tháng 5 nha," Tống Dao cười nói với Chu Phàm, "Ninh Hinh nói anh đã hứa với tôi sẽ tham gia rồi, nhớ phải đến đúng giờ đó."

Chu Phàm: "Đã biết, cám ơn thầy đã nhắc nhở."

Tống Dao nhớ lại những lời Chu Ninh Hinh nói trước khi ngủ, vẫn là mở lời: "Mẹ của Ninh Hinh có đến không? Hôm đó em ấy sẽ có một tiết mục hợp ca, có lẽ em ấy rất hi vọng hai người đều có thể đến xem đó."

Chu Phàm: "...... Tôi đã gọi điện thoại cho mẹ nó rồi, cô ấy nói có thời gian sẽ đến."

Chủ đề này rất nhanh đã kết thúc, Tống Dao lại nói đến những chuyện khác trong trường, vừa cười vừa kể cho Chu Phàm nghe những việc kì lạ mà bọn nhỏ đã làm, cùng với những câu trả lời khiến y cười đến nghẹt thở.

Chu Phàm: "Cậu thật sự rất kiên nhẫn với trẻ con."

Tống Dao quơ tay, "Kiên nhẫn đều là rèn ra mà thôi, suốt ngày đối mặt với đám nhóc quậy kia muốn không kiên nhẫn cũng khó, đôi khi bị chúng chọc tức đến muốn xỉu ra mặt đất nữa kìa, nhưng mà sau này nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười."

Chu Phàm: "Đã từng tức đến muốn từ chức chưa?"

"Câu này hình như mỗi ngày đám giáo viên bọn tôi đều nói," Tống Dao nghe vậy thì bật cười, "Nhưng cũng chỉ là than thở hai ba câu mà thôi, chuông reng lên đều sẽ an phận lên lớp tiếp tục dạy bọn nhỏ."

Tống Dao lại nói: "Lương của giáo viên không được cao, tham tiền cũng không tham được, tham danh lợi lại càng không thể. Nếu như đã chọn nghề này, không cầu dạy được bao nhiêu học sinh giỏi, chỉ cầu thêm được một đứa là một đứa, an an ổn ổn lớn lên, đừng làm ra những chuyện gây nguy hại cho xã hội."

Chu Phàm nhìn y chăm chú, nói: "Giáo viên tốt đều giống như cậu sao, lời nói ra luôn rất có lý lẽ, lại gần gũi nên ai nghe cũng hiểu được."

Tống Dao nhìn vào đôi mắt chỉ có chân thật của Chu Phàm, cười nhẹ nói: "Là một người thầy, trách nhiệm cả mà."

Chu Phàm không phải là người nói nhiều, đại đa số đều là một khán giả kiệm lời, nhưng những lúc nói chuyện với Tống Dao đều không phát giác ra bản thân sẽ chủ động đặt câu hỏi, giống như không hi vọng cuộc đối thoại này kết thúc nhanh như vậy.

Giọng nói của Tống Dao sạch sẽ lại nhẹ nhàng, rõ ràng và êm dịu lại mang theo chút khẩu âm mềm mại của người phương Nam, âm điệu, ngữ khí đều rất ôn nhu, giống y như cách y đối xử với mọi thứ vậy, không quá lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình, như một làn gió nhẹ một cơn mưa phùn. Chu Phàm không thể không cho rằng, với tính cách của Tống Dao, bạn bè và người thân bên cạnh không thể nào không muốn thân thiết với y.

……

Kết thúc bữa ăn đêm, Chu Phàm tự giác đi vào nhà bếp rửa chén, Tống Dao cảm thấy buồn ngủ, ngồi dựa vào ghế sofa, ngáp một cái.

Chu Phàm rửa chén xong bước ra, Tống Dao mở cửa phòng cho khách giúp hắn, Chu Phàm hai tay ôm Chu Ninh Hinh đã ngủ mê man lên, bước đến huyền quan đổi giày, Tống Dao lấy một chiếc áo gió của mình khoác lên vai Chu Phàm.

Chu Phàm nhỏ tiếng nói, "Lần sau sẽ trả lại cho cậu."

Tống Dao gật đầu, tiễn hai cha con đến trước cửa thang máy, nhẹ giọng nói: "Mau về nhà nghỉ ngơi đi."

"Cậu cũng vậy." Chu Phàm nói rồi lại bổ sung, "Sủi cảo rất ngon."

Tống Dao cười với hắn, lại vẫy vẫy tay, mãi đến khi thang máy khép cửa lại mới xoay người bước về nhà.

……

Sau khi vào hè, thời tiết đột ngột thay đổi thành sức nóng âm ỉ, những bộ đồ xuân dày cộm được đổi thành áo thun ngắn tay và quần cọc, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tổ chức hoạt động thân tử nhân dịp lễ Thiếu Nhi.

Hôm diễn ra hoạt động là thứ bảy, Chu Ninh Hinh mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng thuần, váy xếp ly màu đen, cho đến một giây trước lúc Chu Phàm gọi tên bé con vẫn đang căng thẳng soi gương, ngồi vào ghế phó lái rồi vẫn không ngừng nhỏ giọng ngâm nga bài hát đợi một lúc sẽ lên bục biểu diễn.

Đợi đến khi Chu Phàm đậu xe xong, nắm tay Chu Ninh Hinh bước vào sân trường, con bé mới giật giật tay Chu Phàm, ngẩng đầu hỏi: "Ba ơi, chừng nào mẹ mới đến thế?"

Chu Phàm đưa điện thoại cho bé con, ý bảo Chu Ninh Hinh tự gọi điện thoại cho Phương Lăng Nhã xem. Chu Ninh Hinh thuần thục ấn một dãy số, đợi một lúc lâu mới được nhận, Chu Phàm nhìn thấy sự hưng phấn trên gương mặt của bé con dần dần biến mất, nói đến cuối cùng lại có chút thất lạc.

"Con biết rồi…… Tạm biệt mẹ." Chu Ninh Hinh tắt điện thoại.

Chu Phàm nhìn bé con.

Chu Ninh Hinh nói: "Mẹ nói mẹ đang có việc bận, không thể đến sớm được……"

Chu Phàm nhận lại điện thoại, dùng lực nắm chặt lấy bàn tay của con gái, "Không sao cả, chúng ta đi vào trước, những bạn khác đang đợi con đó."

Bước vào trong sân khấu đã nhìn thấy một đống người đang ngồi đợi rồi, Chu Phàm nắm tay Chu Ninh Hinh đi về phía hậu trường, rất nhanh Chu Ninh Hinh đã nhìn thấy bạn bè và giáo viên âm nhạc, gấp gáp chạy qua bên đó.

Chu Phàm đứng đó nhìn theo bóng lưng của Chu Ninh Hinh biến mất sau bức màn, hắn quay người lại, đột nhiên mắt đối mắt với Tống Dao trong dòng người qua lại.

Tống Dao một thân áo vest trang trọng, nhanh chóng bước xuống đài, đi đến bên cạnh Chu Phàm, chào hỏi hắn.

Chu Phàm đánh giá Tống Dao, hỏi: "Hôm nay thầy cũng có tiết mục sao?"

Tống Dao trả lời: "Không phải, tôi chỉ phụ trách giới thiệu tiết mục, còn dẫn chương trình một chút."

Tống Dao của ngày hôm nay không giống với Tống Dao của ngày thường trong mắt Chu Phàm, một bộ đồ tây trắng từ trong ra ngoài, thắt cà vạt đen, tóc có dùng một ít gel, tóc mái được vuốt lên, vẫn ôn hòa hữu lễ như cũ, bây giờ lại có thêm chút đẹp trai.

Chú ý đến tầm mắt của Chu Phàm, Tống Dao nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy tôi mặc đồ như vậy, cảm thấy rất lạ có phải không?"

Chu Phàm: "Tây trang rất hợp với cậu, trông vừa cao vừa tuấn tú."

"Trách tôi bình thường khiêm tốn quen rồi." Tống Dao nói đùa, đôi mắt cười đến cong cong.

Đôi mắt của Tống Dao rất tròn, đuôi mắt có hơi hướng xuống. Mỗi lần ý cười thật sự rõ ràng, Chu Phàm càng cảm thấy đôi mắt này giống y như chú cún con đang làm nũng, đôi con ngươi đen láy long lanh rực rỡ.

Hai người lại nói thêm mấy câu, đèn sân khấu tối lại, nghĩa là sắp bắt đầu rồi, Tống Dao cũng chạy ra hậu trường chuẩn bị, Chu Phàm tìm một vị trí dưới khán đài, ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi