TÍCH TÍCH

Chu Phàm quay trở lại phòng khách, Chu Ninh Hinh đang chơi với con vẹt vui đến quên trên đất.

Chu Ninh Hinh quay đầu nhìn Chu Phàm nói: "Ba, là con dạy nó nói đó nha! Nó thông minh lắm đó, sau này nhất định còn học được nhiều câu lắm."

Chu Phàm: "Hinh Hinh cũng rất thông minh."

Chu Ninh Hinh ngại ngùng cười cười, "Cũng không phải một mình con dạy nó đâu, là thầy Tống giúp con ghi âm lại mỗi ngày đều phát cho nó nghe đó."

Chu Phàm cũng mỉm cười, sủng ái xoa xoa đầu Chu Ninh Hinh.

"Ba ơi," "Chu Ninh Hinh ngẩng đầu nhỏ lên quan sát biểu cảm của Chu Phàm, "Ba có thích tụi con tổ chức sinh nhật cho ba không?"

Chu Phàm: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

Chu Ninh Hinh: "Tại vì hình như trước đây ba chưa từng tổ chức sinh nhật mà, mẹ cũng nói là ba không để ý đâu; nhưng thầy Tống nói với con, tuổi càng lớn thì sinh nhật mới càng có ý nghĩa, nó ghi nhận lại rất nhiều cột mốc quan trọng trong cuộc đời của mỗi người, có phải như vậy không ạ?"

"....... Đúng vậy." Chu Phàm trả lời.

Chu Ninh Hinh: "Thực ra ba cũng cảm thấy rất vui phải không ạ?"

Đối mặt với đôi mắt thanh thuần của Chu Ninh Hinh, Chu Phàm gật đầu.

Sau đó, Chu Ninh Hinh nói một câu mà Chu Phàm không thể ngờ đến, con bé nói: "Ba ơi, lúc trước ba nói qua nếu như con có bất kỳ ý nghĩ gì đều có thể nói cho ba nghe, nhưng con cũng muốn biết ba đang nghĩ gì nữa, con cũng hy vọng mỗi ngày của ba đều vui vẻ; mặc dù những lời ba nói với con chưa chắc con đều nghe hiểu hết, nhưng con sẽ ghi nhớ."

Có một khoảnh khắc Chu Phàm đã ngơ ngẩn cả người, đối diện với gương mặt nhỏ bé có chút giống mình kia, hắn không biết phải nói gì.

Chỉ bằng một câu này cũng đã đủ để chứng minh rằng trong lòng Chu Ninh Hinh, trọng lượng của Chu Phàm đã không còn giống như trước đây nữa, ý tứ quan tâm trong lời nói kia khiến Chu Phàm rất xúc động, hắn giống như cảm nhận được vào lúc mình không phát hiện Chu Ninh Hinh đã chậm rãi trưởng thành rồi.

Đại đa số tình yêu của ba mẹ trên thế giới này đều là không cầu hồi báo cả, nhưng không yêu cầu không có nghĩa là không mong mỏi.

… …

Nửa tiếng sau, Tống Dao đã sắp xếp thỏa đáng, đĩa thức ăn được sắp ngay ngắn, mời gọi hai cha con họ đến ăn.

Người thành niên thì uống bia và rượu nho, trẻ vị thành niên thì uống nước ép trái cây.

Ba người cùng nâng ly cụng một cái, Tống Dao và Chu Ninh Hinh mỉm cười nhìn Chu Phàm nói chúc mừng sinh nhật, đột nhiên Chu Ninh Hinh lại chạy vào trong phòng, nói với Chu Phàm con bé đã chuẩn bị một món quà.

Con bé mong đợi mà trao món quà cho Chu Phàm, là một tấm tranh màu nước, còn được đặt bên trong một cái khung gỗ với họa tiết đơn giản, trên tấm tranh là một người đàn ông tóc ngắn mặc bộ chế phục màu trắng trên người, mặt hướng về một con đường dài dằng dặc đầy cây xanh.

Chu Phàm biết người Chu Ninh Hinh vẽ chính là mình.

Chu Ninh Hinh: "Con không biết bộ dáng lúc làm việc của ba là như thế nào cả, cho nên đã tham khảo miêu tả của thầy Tống và mấy tấm ảnh khác để vẽ đấy ạ, có giống không ba?"

"Rất giống," Chu Phàm nhìn ngắm rất lâu, "Ba rất thích, cảm ơn Hinh Hinh."

Chu Ninh Hinh nhận được lời khen vui vẻ ra mặt, không ngừng kể cho Chu Phàm nghe con bé vẽ nó như thế nào, Tống Dao hơi hơi nhếch khóe môi lên, an tĩnh ngồi bên cạnh.

Đến khi ăn xong bữa tối, Tống Dao lại giống như làm ảo thuật mà lấy một chiếc bánh kem nhỏ từ trong tủ lạnh của Chu Phàm ra, đốt một cây nến, tắt đèn trần trong phòng khách đi, ánh sáng vì vậy mà trở nên hôn trầm, chỉ có ánh sáng lắc lư duy nhất chiếu soi cả căn phòng.

Chu Ninh Hinh dùng âm thanh non nớt, êm dịu hát bài Happy Birthday, Tống Dao nhẹ nhàng vỗ tay bắt nhịp, dung mạo và thần thái dưới ánh sáng vàng cam của nến trở nên đặc biệt dịu dàng.

Kết thúc bài hát, Tống Dao nói: "Chu Phàm, thổi nến rồi ước một điều đi."

Chu Phàm nhấc mắt, tầm nhìn chậm rãi quét qua hai người đang ngồi đối diện, hắn nghe lời cúi đầu thổi tắt nến, nhắm hai mắt lại.

Giờ này khắc này, cảm giác tốt đẹp giống như mất rồi lại được, lại giống như chưa từng có được này, sự ấm áp ập đến mà không hề báo trước này, Chu Phàm không biết bản thân còn có nguyện vọng gì để ước nữa, những suy nghĩ hỗn tạp không thể làm rõ không ngừng đan xen vào nhau, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại giọng hát ngọt ngào của Chu Ninh Hinh, mà gương mặt trẻ tuổi phát sáng lấp lánh dưới bóng đêm của Tống Dao.

Gió đêm hè thổi đến, vẫn còn mang theo chút hanh nóng của buổi sáng.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Ninh Hinh đã trở về phòng làm bài tập rồi, trên bàn trà bằng thủy tinh ngoài ban công đang đặt một ly rượu nho và vài lon bia đã mở nắp, Chu Phàm nhấc một chiếc ghế dựa đến ngồi đối diện cửa sổ, Tống Dao ngồi xếp bằng chôn người bên trong ghế treo.

Hai người vừa nhấp rượu vừa im lặng ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.

Lúc lâu sau, Chu Phàm nói: "Tống Dao, tất cả của hôm nay, cám ơn."

Tống Dao cười trả lời: "Anh là bạn của tôi mà."

Chu Phàm: "Trong những người bạn của tôi, cậu cực kỳ khác biệt."

"Anh cũng vậy thôi, chỉ việc nghề nghiệp là đã đủ đặc biệt rồi." Tống Dao tùy ý hỏi, "Anh làm liệm sư lâu chưa? Lúc trước tại sao lại muốn làm nghề này thế?"

Chu Phàm ngước đầu uống một ngụm bia, trầm mặc một lúc sau mới nói, "Chắc đã bảy năm rồi, một phần nguyên nhân là từ ba tôi."

Tống Dao quay đầu lại, nhìn gương mặt nghiêng đang ẩn một nửa bên trong bóng tối của hắn.

Chu Phàm: "Ông ấy thường niên đều làm việc ở nơi khác, trước kì thi cấp ba của tôi ông ấy gặp chuyện ở nơi làm việc, đợi tôi nhận được thông tin đã không kịp nhìn mặt ông ấy lần cuối nữa. Việc này qua bao nhiêu năm rồi tôi vẫn không thể buông xuống được, lỡ mất đoạn đường cuối cùng đưa tiễn ông ấy, vẫn luôn cảm thấy như có lẽ ông ấy có lời muốn nói với tôi vậy."

"Sau này hiểu biết được nghề liệm sư này, vào ngành là làm đến bây giờ. Sự hối tiếc của cả đời người là không có cách nào chuộc lại, không thể bù đắp lại được, nhưng tôi nghĩ ít nhất tôi có thể làm một vài việc có ý nghĩa."

Đây là lần đầu tiên, Tống Dao nghe được quá khứ của Chu Phàm từ chính miệng hắn, những câu chuyện xa xưa được chôn vùi trong kí ức này có thể ngay lập tức khiến chúng ta nhận được rất nhiều lĩnh ngộ rõ ràng về một người khác.

"Chu Phàm," Tống Dao nói, "Có lẽ em chưa từng thực sự tìm hiểu anh, mỗi lần em cảm thấy anh đã là một người rất tốt rồi, anh lại sẽ khiến em hiểu được đấy chỉ là một phần của anh mà thôi."

Chu Phàm ôm tay cầm lấy lon bia, nhìn vào đôi mắt đen như mực của Tống Dao.

Tống Dao nhìn hắn, "Anh thật sự là một người đánh để thâm giao."

Chu Phàm: "...... Anh không tốt như cậu nói đâu, anh của thực tế luôn là người thất bại trong cuộc sống, là một vũng lầy; kết hôn mười năm, đi đến kết cục này, bất luận là vai trò một người chồng hay một người cha anh đều khuyết thiếu quá nhiều, những trách nhiệm cần phải gánh cũng bị anh làm lơ quá lâu. Ngày mà anh đề nghị ly hôn, Ninh Hinh đã đánh anh một cái, nói rằng con bé ghét anh…"

Bia trong lon không biết từ lúc nào đã bị Chu Phàm uống hết, có thể cảm nhận được hắn đã có chút men say, biểu cảm trên khuôn mặt là sự thất thần mà Tống Dao chưa bao giờ nhìn thấy, "Một khoảng thời gian rất dài, anh đã cảm thấy mình là một người đáng khinh đê tiện, rõ ràng biết là Ninh Hinh muốn đi theo Phương Lăng Nhã hơn, nhưng anh vẫn là cưỡng chế giữ con bé lại bên người, anh lo sợ con bé không thể thích ứng trong gia đình mới đó, lo sợ Phương Lăng Nhã không thể toàn tâm chăm sóc con bé, lo sợ con bé ở ngoài đó phải chịu ủy khuất… … Ngoài những điều này ra-------"

Chu Phàm nắm chặt lon bia trong tay, "Anh rất sợ hãi. Bởi vì nếu như đến Ninh Hinh cũng bỏ anh đi rồi, vậy thì mười năm này, anh thật sự sẽ không còn gì nữa."

Men rượu dâng trào, rất nhiều những lời khi tỉnh táo khó mà nói ra khỏi miệng, trong đêm đen tĩnh mịch này, cuối cùng Chu Phàm cũng thổ lộ ra rồi.

Tầm mắt của Tống Dao dừng lại trên người Chu Phàm rất lâu.

Ba mình qua đời mà không thể tiễn đưa đoạn đường cuối cùng, hôn nhân vỡ nát, con cái xa lánh, những khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của một con người, bây giờ lại được thốt ra từ miệng của Chu Phàm một cách bình đạm như vậy đấy. Tống Dao cảm thấy Chu Phàm giống như một tòa núi, cao lớn như vậy, cũng trầm mặc như vậy, rất nhiều việc hắn sẽ không nói nhiều, chỉ là dùng tấm lưng to lớn dày rộng kia gánh lấy từng thứ từng thứ một.

Trăng sáng mất đi sự che đậy của mây đen, chiếu soi gương mặt của Chu Phàm.

Trong khoảnh khắc đó, sự cô đơn trên gương mặt của Chu Phàm đã ghim sâu vào trong tim Tống Dao, xuyên qua lồng ngực y, vồ lấy con tim đột nhiên loạn nhịp trong cơ thể y.

Có một số tình cảm giống như những con sóng nhỏ trên bãi triều, chỉ dùng thời gian để âm thầm tích tụ mới có thể khơi dậy thủy triều cuộn trào mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi