TÍCH TÍCH

"Thầy Tống, hoạt động xây dựng đội ngũ lần này cậu đã đăng ký chưa?" Thầy Lý thấy Tống Dao không phản ứng, lại gọi thêm lần nữa, "Thầy Tống?"

"Ả?" Tống Dao hồi thần lại, đặt điện thoại xuống.

Thầy Lý: "Hoạt động xây dựng đội ngũ tuần sau cậu có đi không?"

Tống Dao cười cười, "Đi chứ."

Có người cười hỏi, "Có thể dẫn người thân đi đấy, có muốn suy xét chút không?"

Tống Dao cười ha ha, "Trong nhà chỉ có em với một con chim thôi, lồng chim sợ là không tiện đem lên xe đâu."

Đáp xong câu này, những giáo viên khác trong phòng cũng không nhắc đến Tống Dao nữa, bắt đầu tiếp tục bàn tiếp về hôm xây dựng đội ngũ tuần sau, họ đều cực kỳ hưng phấn với hoạt động chèo xuồng vượt thác có trong bảng kế hoạch.

Điện thoại trên bàn rung lên, Tống Dao liếc mắt nhìn, hiển thị người gửi là Chu Phàm, Tống Dao lập tức mở khóa màn hình, trả lời tin nhắn của hắn.

Cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.

Giữa hai người vẫn thường xuyên có những cuộc đối thoại tùy ý bình thường như vậy, chủ đề bắt đầu không biết do ai nhắc trước, cũng chỉ là muốn chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà thôi, anh một câu tôi một câu.

Trong mối quan hệ này, Tống Dao có thể cảm nhận được thái độ chậm rãi thân thuộc của Chu Phàm, lịch sự khách khí trong lời nói đã dần biến mất, bọn họ ngày càng thân nhau. Phát hiện này khiến tim Tống Dao xuất hiện tia vui mừng không thể đè nén, còn có sự sợ hãi như cái bóng cứ mãi bám theo.

… …

"Lại đang ngắm con gái bảo bối của anh à?"

Vu Sâm cởi nón ra, đứng tựa lưng vào tường như Chu Phàm, cười hỏi hắn.

Chu Phàm cúi đầu gõ chữ lên điện thoại, "Không phải."

Mắt Vu Sâm rất sắc bén, liếc nhìn lên màn hình của hắn, "Đang nói chuyện với thầy Tống à."

Chu Phàm: "Ừm."

Vu Sâm: "Đúng rồi, lần trước thầy Tống và bạn của thầy ấy đã giúp em một chuyện lớn, em nghĩ chỉ cảm ơn bằng lời thôi có phải hơi tùy tiện rồi không? Không thì em chuẩn bị món quà đáp lễ, anh chuyển giao giúp em ha?"

Chu Phàm tắt điện thoại, nói: "Cũng được."

Vu Sâm hỏi: "Anh nói em nên tặng cái gì mới tốt đây? Thầy Tống thích gì anh có biết không?"

Chu Phàm suy ngẫm một lúc, "Em ấy thích nấu ăn."

Vu Sâm: "Ý anh là kêu em tặng thầy ấy dụng cụ nhà bếp?"

Chu Phàm: "......"

"Thôi bỏ đi, biết anh không giỏi về mặt này rồi, em vẫn là nên về nhà hỏi vợ thôi." Vu Sâm nói.

Vu Sâm ưỡn vai rời đi, để lại một mình Chu Phàm vẫn còn đứng dựa tường, biểu tình như đang chìm vào trầm tư.

Hoạt động xây dựng đội ngũ giáo viên cuối tuần được xác định sẽ đến Hạ Sơn vùng ngoại ô chèo xuồng vượt thác, trường học đã mướn một chiếc xe khách lớn để đưa rước, không ít giáo viên dẫn theo người yêu và con cái, vì vậy trong xe rất tự nhiên mà triển khai các chủ đề về nuôi dạy con cái.

Tống Dao ngồi cùng một chỗ với những thầy cô trẻ tuổi khác, không có bao nhiêu hứng thú tham gia trò chơi và thảo luận với mọi người, chỉ ngồi trong góc bên cạnh cửa sổ nơi hàng cuối, đeo tai nghe vào nhắm mắt dưỡng thần.

… …

Bởi vì là cuối tuần, thời tiết lại đẹp, du khách đến Hạ Sơn chèo xuồng quả thật không ít, mọi người không thể không cùng nhau đứng xếp hàng trong đại sảnh, cũng may thời gian chờ đợi không tính là lâu lắm.

Một chiếc xuồng ngồi được khá nhiều người, cơ bản mỗi chiếc đều phải có một giáo viên nam, xuồng nhỏ của Tống Dao tính cả y vào thì có tận hai người, nhưng ngặt nỗi đối phương lớn tuổi hơn y rất nhiều, cho nên những chuyện cần thể lực như chèo xuồng, khống chế phương hướng đều đổ lên đầu Tống Dao, giáo viên nam còn lại phụ trách trông coi sự an toàn của những cô giáo khác trên xuồng.

Đường sông ở Hạ Sơn có thể nói là được định sẵn cho trò vượt thác, có không ít khu vượt thác thấp và khu vượt thác cao, đủ kinh hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơn nữa mực nước cũng không sâu, cho nên chỉ số nguy hiểm thực ra cũng chẳng cao.

Trước đây Tống Dao chưa từng có kinh nghiệm vượt thác, chỉ là trước khi xuống nước thì đứng ở một bên lắng nghe hướng dẫn viên giảng giải những kỹ thuật thực dụng, sau khi vào dòng nước thì cố gắng nhớ lại bắt đầu dùng sức chèo xuồng.

Đoạn trước của con sông khá bình lặng nhẹ nhàng, chiếc xuồng thuận theo thủy lưu không nhanh không chậm trôi dạt, mấy giáo viên trên xuồng lúc này vẫn còn có thể cười nói vui vẻ, lâu lâu sẽ ngắm nhìn khung cảnh xung, Tống Dao chỉ chuyên tâm khống chế phương hướng, đôi lúc sẽ mỉm cười trả lời mấy câu.

Theo dòng chảy của thời gian, thế nước dưới xuồng bắt đầu chảy xiết, chèo qua một khúc cua nữa là đến khu vượt thác thấp, nhưng bởi vì dòng chảy đột nhiên gia tốc, vẫn chưa đợi mọi người trên xuồng phản ứng kịp thì cảm giác mất trọng lực đã ập đến, xuồng cao su lập tức tiến vào khu vượt thác thấp, sóng nước cuồn cuộn, sóng lớn không ngừng đập vào, khiến người ngồi trên xuồng hoàn toàn ướt sũng.

Vài người trong đó lập tức nắm chặt cạnh xuồng, hơi nằm ra sau để hạ thấp trọng tâm cơ thể, bảo đảm thăng bằng, một cô giáo không cẩn thận ngồi chưa vững, mắt thấy đầu đã xông về phía trước, Tống Dao trong lúc cấp bách đã đưa cánh tay trái ra đỡ giùm cô ấy, mặt ngoài của cánh tay nặng nề ma sát vào vách đá, y không nhịn được mà hừ một tiếng.

Dưới sự che phủ của quần áo, không nhìn thấy được vết thương, nhưng Tống Dao đoán có lẽ đã rách da chảy máu rồi.

Giáo viên nữ đó phản ứng lại gấp gáp hỏi: "Không sao chứ?!"

Tống Dao lắc lắc đầu: "Không sao."

Trong lộ trình tiếp theo đã không còn xảy ra việc tương tự, chỉ là xuồng của họ hứng không ít nước, cho nên vào lúc dòng chảy dần dần thả chậm, họ chuẩn bị lật xuồng lại đổ nước ra rồi mới tiếp tục.

Xuồng cao su không nhẹ, trọng lượng này ở ngày thường Tống Dao sẽ chẳng cảm thấy gì, chỉ là hôm nay y đã chèo suốt một đoạn đường, tay phải đã có chút cảm giác thoát lực, còn tay trái chỉ mới dùng sức lại sẽ truyền đến từng cơn đau nhức, cho nên động tác khó tránh khỏi rất mất sức.

Bọn họ dằn vặt mất một lúc lâu mới có thể tiếp tục chèo về phía trước, lựa chọn dựa vào lực chảy đi hết đoạn đường còn lại.

Đến lúc lên bờ cởi bỏ lớp áo phao nặng nề, các giáo viên đều hô hào sảng khoái, kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tống Dao mỉm cười đồng ý, mặc dù ngoài ý muốn bị thương, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của y. Tống Dao hồi tưởng lại sự vui vẻ trong quá trình vượt thác, không ngăn được mà nghĩ, nếu như có thể hẹn được Chu Phàm cùng đến thử nghiệm một lần thì tốt biết mấy.

Thay xong đồ sạch trong khu vực nghỉ ngơi, Tống Dao dùng nước sạch xử lý sơ qua vết thương, không khác nhiều lắm so với dự liệu của y, không chảy quá nhiều máu, vết thương chắc là không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết bầm trên cánh tay có chút tàn khốc.

Y chậm rãi kéo tay áo xuống, che lại.

Những giáo viên khác vẫn chưa xong, vì vậy Tống Dao lại có thời gian đi dạo trong núi, y đến một mái đình nhỏ, ngồi lên ghế đá hóng gió, đang lúc muốn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Phàm, hỏi xem hắn đang làm gì, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, nên Tống Dao chỉ còn cầm điện thoại chơi, tán gẫu với những người khác.

… …

Hoạt động nửa ngày đã kết thúc, trên đường về nhà, ngồi vào chỗ, cảm giác mệt mỏi ập đến, người trong xe cũng đã chẳng còn năng động như lúc đầu, mấy đứa nhỏ đều đã ngủ cả rồi.

Tống Dao nghiêng đầu tựa lên cửa kính, mí mắt đã có chút nặng, dù sao khoảng thời gian này y rất dễ buồn ngủ. Trong lúc gật gù y cảm nhận được điện thoại trong tay rung lên một cái, y cúi đầu xuống nhìn.

[Chu Phàm]: Có đang ở nhà không?

[Tống Dao]: Đang trên đường về nhà đây, rất nhanh sẽ đến nơi, sao thế?

[Chu Phàm]: Có mấy món muốn đưa cho em, có việc ra ngoài sao?

[Tống Dao]: Tham gia hoạt động do nhà trường tổ chức cho giáo viên ấy mà, tôi bây giờ đang nằm bẹp trên như con cá chết ghế rồi này.

Gửi xong, Tống Dao gửi một meme cá chết nằm bẹp cho Chu Phàm.

[Chu Phàm]: Em có lái xe đi không?

Tống Dao ngập ngừng, nhớ đến chiếc xe vẫn đang đậu trong bãi giữ xe của trường, quỷ thần xui khiến mà trả lời không có.

[Chu Phàm]: Đến trường rồi thì đợi một chút, tôi đến rước em.

Tống Dao nhìn chằm chằm vào điện thoại, không tự giác mà cười lên, nhanh chóng trả lời "Được".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi