Tống Dao hoàn toàn không có ấn tượng mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ được khoảnh khắc mở mắt ra, trong lúc mông lung quay đầu lại nhìn, gương mặt đạm mạc của Chu Phàm đã chiếm hết tất cả ánh mắt của y.
Chu Phàm còn đang chăm chú đọc một quyển sách, không chú ý đến Tống Doạ đã dậy rồi, Tống Dao cũng thuận thế không lên tiếng nằm đó, lén lút ngắm nhìn hắn.
Đấy là một quyển thơ toàn tập, hơn nữa có lẽ là sách của Chu Ninh Hinh, lần trước trong lớp học đến bài “Hoa Chăm-pa" của Rabindranath Tagore*, giáo viên sẽ đề cử học sinh về nhà tìm hiểu những quyển tương tự.
*: Rabindranath Tagore là một nhà thơ văn lớn của Ấn Độ, “Hoa Chăm-pa" nằm trong tập thơ Trăng Non của tác giả, viết về tình mẫu tử, phụ tử.
Chu Phàm xem đến nhập tâm, Tống Dao nhịn không được nghĩ, anh ấy đang xem bài nào thế? Anh ấy thích bài nào nhỉ?
Chiều ba giờ nhưng ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào nhà, soi sáng phòng khách. Bên trong không gian yên tĩnh này, Chu Phàm đọc* sách, còn Tống Dao thì đang nhìn** hắn.
*+**: ở đây đều dùng động từ 看.
Mỗi khi Chu Phàm làm ca đêm, Chu Ninh Hinh sẽ tự giác đeo cặp lên lưng đi qua nhà Tống Dao, đợi Chu Phàm tan ca mới đến rước con bé, điều này giống như đã trở thành một thói quen.
Sắp đến 12 giờ, Chu Phàm về đến vẫn như cũ đứng ngoài cửa nhắn tin “Tôi đến rồi", không lâu sau đã có người đến mở cửa, gương mặt của Tống Dao xuất hiện sau cánh cửa, hai người nhìn thấy nhau liền nở nụ cười, đôi khi thậm chí còn không cần lên tiếng, đại khái đã hiểu được ý của đối phương.
Đêm nay cũng là như vậy.
Tống Dao như thường lệ mà cẩn thận tỉ mỉ nấu một bữa đêm cho Chu Phàm, còn đặc biệt nhấn mạnh hôm nay đã hầm canh với nấm Matsutake lần trước hắn tặng, cực kỳ tươi ngon.
Canh do Tống Dao hầm ngon như thế nào Chu Phàm đã cảm nhận được lâu rồi, trước khi ngồi đối diện nhau, thứ hắn càng chú ý hơn là đôi mắt đầy tơ máu của Tống Dao.
Chu Phàm: “Gần đây bận lắm sao? Mắt em đỏ hết lên rồi kìa.”
“À.” Tống Dao ứng tiếng xoa xoa huyệt thái dương, thanh âm có chút không có sức lực, “Sắp đến cuối học kỳ ấy mà, việc trong trường có hơi nhiều, đúng lúc giáo viên lớp bên cạnh lại xin nghỉ, tôi phải dạy thay thầy ấy một tuần, có một hai đêm gì đó không được ngủ, đợi qua đoạn thời gian này là ổn lại thôi, đến lúc đó cũng sắp được nghỉ hè rồi.”
Chu Phàm lập tức tiếp lời: “Em vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi ăn xong sẽ dọn dẹp.”
Tống Dao lắc lắc đầu, nói: “Nói chuyện với anh không có mệt, chỉ là…”
Bàn tay của Chu Phàm dán lên trán y, chặn hết những lời y muốn nói.
Tống Dao: “......”
Chu Phàm: “Hình như em phát sốt rồi.”
Tống Dao mơ màng, “Có sao? Tôi chỉ là cảm thấy có hơi chóng mặt, nhưng chỉ chút xíu xiu thôi, ngủ một giấc dậy chắc không sao nữa đâu.”
Điều Tống Dao chưa nói là, thực ra y cảm thấy cơn chóng mặt đó có lẽ không dính dáng đến bệnh tình của y đâu, đơn thuần là do Chu Phàm dựa vào hơi gần, còn có bàn tay to lớn đang dán trên trán y nữa.
Chu Phàm: “Trong nhà có nhiệt kế không?”
Tống Dao đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm được một cây, đo xong thì nhìn thước nhiệt độ, đúng 38°C.
“Hơi sốt, trong nhà có thuốc hạ sốt không?” Chu Phàm hỏi.
Tống Dao: “Thuốc cảm thì còn, thuốc tiêu viêm hình như hết rồi.”
Chu Phàm lập tức đứng dậy, “Bây giờ tôi đi mua, em ở nhà đợi một chút.”
Mãi đến khi tiếng đóng vửa vang lên, Tống Dao mới phản ứng trở lại, bước vào nhà bếp pha một ly thuốc cốm hoà tan chậm rãi uống hết.
……
“Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai dậy nếu như vẫn không cảm thấy thoải mái thì xin nghỉ đi, cần gì phải lập tức gọi cho tôi, được không?”
Chu Phàm đứng bên đầu giường Tống Dao dặn dò.
Chiếc đèn ngủ nhỏ trên tủ đầu giường đang mở, gương mặt đang chôn trong gối của Tống Dao có hơi hồng, y gật gật đầu, “Biết rồi.”
Chu Phàm: “Nhắm mắt lại ngủ đi, tôi ra ngoài dọn dẹp đã.”
Tống Dao lại gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn theo hắn.
Tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, Chu Phàm trước tiên là đi sang phòng ngủ cho khách xem xem Chu Ninh Hinh, thấy con bé vẫn ngủ say như cũ mới đi ra phòng khách. Tầm nhìn của Chu Phàm rơi trên bàn ăn hiển nhiên đã phí rất nhiều tâm tư để nấu, hắn ngồi xuống nhanh chóng ăn hết, tình cảm trên gương mặt phức tạp đến mức không thể phân biệt rõ ràng
Vào lúc lại lần nữa đẩy cửa ra, Tống Dao bấy giờ đã có chút buồn ngủ, y cảm nhận được có người vừa bước vào, hàm hồ hỏi: “Anh phải đi rồi sao?”
Chu Phàm: “......Ừm.”
Tống Dao hơi híp mắt nhìn hắn cười, “Ngủ sớm chút nha, ngủ ngon.”
“Rõ ràng đã không được khoẻ rồi thì đừng cố ý xuống bếp nấu bữa tối cho tôi nữa.” Chu Phàm đứng ngược lại với ánh sáng, dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng thật sự nhìn không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.
Tống Dao thản nhiên hỏi: “Anh có thích không?”
Chu Phàm: “Thích, nhưng mà……”
“Vậy thì không cần phải lo đâu.” Tống Dao nói.
Chu Phàm: “......”
Khả năng vấn đáp của Chu Phàm vì câu nói ngắn ngủi này mà tạm thời biến mất, với góc đứng của hắn có thể nhìn thấy được gương mặt của Tống Dao, trên gương mặt là nụ cười ôn hoà y như ngày thường.
“Ngủ đi,” Chu Phàm nói, “Tôi ở ngoài phòng khách, cần gì cứ gọi.”
Tống Dao ngơ ngác, “Anh không về nhà sao?”
“Tôi không an tâm,” Chu Phàm bước lên phía trước tắt đèn ngủ cho y, “Ngủ ngon.”
Trong khoảnh khắc đó, Tống Dao còn tưởng bản thân bệnh nặng đến sinh ra ảo giác rồi.
Cách một cánh cửa, Chu Phàm ngửa đầu dựa trên ghế sofa, bên trong đôi ngươi đen láy trộn lẫn những cảm xúc không biết là gì.
Sáng ngày hôm sau, Tống Dao mở mắt nhìn trần nhà, cảm giác choáng váng khiến y có chút thất thần, nhất thời không phận biệt được hiện tại là lúc nào, mãi cho đến khi Chu Phàm xuất hiện trong tầm mắt y.
Trên tay hắn là một cây nhiệt kế, lại đo cho Tống Dao thêm một lần, con số hiển thị trên màn hình không giảm còn tăng, Chu Phàm thấy vậy nhíu mày lại, vươn tay ra đặt lên vầng trán vẫn còn nóng rẫy của Tống Dao.
Chu Phàm: “Còn nghiêm trọng hơn hôm qua nữa, hôm nay xin nghỉ một ngày có được không?”
Cuối cùng Tống Dao đã phản ứng lại, y chống người ngồi dậy, giọng nói mang theo âm mũi nồng đậm, “Sao anh còn chưa đi làm? Ninh Hinh đâu rồi?”
Chu Phàm: “Ninh Hinh đã tự đi học rồi, tôi muốn đợi em tỉnh dậy rồi mới tính tiếp, nghẹt mũi rồi sao?”
“Ừm, có lẽ do sốt ấy mà,” Tống Dao khịt khịt mũi, hơi hơi an tâm rồi lại nói, “Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại xin nghỉ, ngủ được một giấc tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ mà, anh mau mau đi làm đi.”
“Tôi xin nghỉ ở nhà trông em, không thì đi làm cũng chẳng thể chuyên tâm được.” Chu Phàm nói, “Tôi nấu cháo trắng rồi, ăn một chén lót bụng được không?”
Tống Dao chớp chớp mắt, không cự tuyệt nữa, cười với Chu Phàm, “Được, tôi đi đánh răng rửa mặt cái đã.”
Giống y như trong mơ vậy.
Nếu như có thể, Tống Doa thật sự rất muốn hôm nay đều mở banh mắt giữ tỉnh táo suốt 24 giờ, không bỏ qua bất kỳ một giây phút nào, đáng tiếc người đang bệnh như y vẫn là bị cơn buồn ngủ đánh bại rồi, ăn xong bữa sáng lại uống thêm một lần thuốc, thuốc bắt đầu có tác dụng thì y cũng bắt đầu thiếp đi rồi, chính vì nghẹt mũi nên hô hấp cực kỳ khó khăn, nằm lăn qua lăn lại trên giường cả nửa ngày.
Chu Phàm đợi y ngủ say rồi mới ra ngoài một chuyến, lúc trở về trên tay còn xách thêm một ít thứ. Chu Phàm bước vào phòng ngủ xem tình hình của Tồng Dao, nửa gương mặt của y đè lên gối, gò má phiếm hồng, đôi mi dày rậm hợp lại, do nghẹt mũi mà môi hơi hé ra nhẹ nhàng hít thở, an tĩnh ngủ say. Chu Phàm ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận nhấc tay trái của y lên, thấy vết bầm tuần trước đã hồi phục lại gần như hoàn toàn rồi, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát nơi đó, bấy giờ cuối cùng mới đóng cửa rời đi.