TÍCH TÍCH

Chu Phàm phải kiềm chế bản thân mới có thể rời khỏi bờ môi của Tống Dao.

Tống Dao đỏ bừng mặt thay hắn lau đi ánh nước còn lưu lại trên khoé môi.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, nhìn hình dáng ngốc nghếch của bản thân trong đôi mắt của người kia.

"Anh......" Tống Dao quàng lấy cổ Chu Phàm hỏi, "Từ lúc nào mà anh...... Anh có thể tiếp nhận đàn ông? Không phải anh là dị tính luyến sao?"

Chu Phàm cười, "Anh không có cảm giác với đàn ông, chỉ có em là ngoại lệ mà thôi."

"Anh cũng chẳng hiểu sao nữa," Hắn nói, "Nhưng chỉ có mình em sẽ khiến anh không thể khống chế được bản thân mình."

"Ừm." Tống Dao ngẩng mặt lên lại hôn lên môi Chu Phàm, trộm cười nói, "Em rất thích cảm giác này, chỉ là cảm giác lúc hôn anh á."

Y vừa nói xong, lại nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt Chu Phàm, điều này khiến Tống Dao cảm thấy con tim như đang nằm trong bàn tay Chu Phàm, niềm vui sướng trong lòng không ngừng dâng trào.


Tống Dao: "Đã trễ lắm rồi."

Chu Phàm: "Ừm, anh ở lại thêm chút nữa có được không?"

Tống Dao nhìn chằm chằm vào cằm hắn, "Có thể ở đến sáng mai mới đi không?"

Chu Phàm nhìn thấy sự biến hoá trong đôi mắt của y, yết hầu của hắn hơi chuyển động, "Được."

...........

Mỗi một tiếng nước tí tách trong phòng tắm giống như đều đang đánh vào lòng Tống Dao, y đang ngồi bên cạnh giường trong phòng ngủ đợi Chu Phàm, đèn đầu giường soi sáng nửa bên mặt của y: đôi mi dài không ngừng vỗ, ánh mắt mơ màng.

Thực ra Tống Dao cũng biết đáng ra tối nay nên phát sinh những gì...... Dù sao thì họ cũng đã không chuẩn bị gì cả, hơn nữa Tống Dao cũng không xác định được bây giờ Chu Phàm có thể chấp nhận với một người đàn ông, làm cái kia hay không.

Y cảm thấy bản thân ít nhất nên chuẩn bị trước, để trải nghiệm đầu tiên của hai người tốt một chút.


Mười phút sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, tim của Tống Dao dường như cũng theo đó mà ngừng lại.

Mái tóc ngắn của Chu Phàm vẫn còn hơi nước, gương mặt cứng cỏi nghiêm túc sau khi ngâm qua nước càng trở nên thâm trầm, nhưng cũng càng ôn nhu, trên cánh tay, bắp chân hắn vẫn còn đọng lại những hạt nước nhỏ.

Hắn mặc chiếc áo thun tay ngắn oversize của Tống Dao, một chiếc quần sọt ngắn, cơ bắp nơi bắp đùi hắn lộ ra bên ngoài.

Chu Phàm vừa đến gần, Tống Dao liền cảm thấy nguyên căn phòng này đều tràn ngập hơi nước khiến y nhìn không rõ trước mắt là gì, khiến y trở nên mơ mồ, như muốn chết chìm bên trong.

Hai người đều cực kỳ ăn ý mà không nhắc đến phòng ngủ cho khách, Tống Dao đã lấy sẵn một cái gối cho Chu Phàm, đặt bên cạnh chiếc gối của mình, y bảo Chu Phàm lên giường trước đợi mình, rồi đứng dậy cầm quần áo bước vào phòng tắm.


Tống Dao tắm rửa cho thật sạch sẽ từ đầu đến chân, cố ý không mặc những bộ đồ ngủ bình thường hay mặc, mà cũng lấy một chiếc áo thun giống Chu Phàm, áo dài đến đầu gối, quần lại chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, đôi chân dài không hề che đậy mà bước ra.

Bước vào phòng ngủ, Chu Phàm còn đang ngồi dựa lưng lên đầu giường, ánh sáng hôn ám, Tống Dao không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt Chu Phàm, nhưng y có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người mình, điều này khiến y căng thẳng cực độ.

Tống Dao dưới ánh nhìn của hắn bước đến đầu bên kia chiếc giường, vừa mới đặt mông ngồi xuống đã cảm nhận được một bàn tay to lớn nóng rực ôm lấy eo mình, Chu Phàm tựa sát người đến, yêu thương hôn lên má y.

Y lập tức bị nụ hôn nhẹ nhàng này hoà tan.
Tống Dao nghiêng người ôm lấy cổ Chu Phàm, chủ động đuổi theo đôi môi của Chu Phàm không ngừng đòi được hôn, Chu Phàm dùng một cánh tay ôm lấy eo y, dùng sức chiếm đoạt, nước bọt của hai người trao đổi cho nhau, môi lưỡi không biết ngừng nghỉ mà quấn quýt.

Tống Dao không kiềm chế được bắt đầu thở gấp, rên rĩ, ngọn lửa trong lồng ngực không ngừng thiêu đốt con tim đang đập điên cuồng của y.

Chu Phàm thấp giọng nói, "Ngồi lên người anh đi."

Tống Dao nghe lời, chân dài đưa lên, ngồi xuống đùi Chu Phàm, bị hắn hôn đến mất hết lí trí, đôi chân trơn bóng dần dần ma sát trên người Chu Phàm, mông hơi hơi lắc lư, thân dưới cũng vì vậy mà chậm rãi chuyển động.

Tay Chu Phàm đã chui vào bên trong quần áo, lúc nhẹ lúc mạnh xoa nắn lưng Tống Dao; khi đôi tay cuối cùng cũng lướt qua trước ngực Tống Dao, Tống Dao bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến eo cũng căng cứng, tiếng rên rĩ khó nhịn còn mang theo âm mũi.
Tống Dao không tự chủ được mà gọi hắn, "Chu Phàm......"

Chu Phàm cảm nhận được phản ứng của y, nhẹ nhàng ấn lấy đầu ngực y hỏi: "Thích không?"

Tống Dao gật đầu, "A......"

Chu Phàm bảo Tống Dao giơ tay lên, cởϊ áσ y ra, cơ thể trần như nhộng, trên người chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ ngồi trên người hắn. Chu Phàm cúi đầu, ko hề dự báo mà ngậm lấy một bên cắn liếm, đồng thời ngón tay thì sang xoa nắn đầu bên kia.

"A———!" Tống Dao bất ngờ kêu lên, khoé mắt đã ánh một chút nước, bàn tay y chôn trong mái tóc ngắn của Chu Phàm, bị chiếc lưỡi và ngón tay kia trêu chọc đến ý thức không rõ ràng mà rên rĩ, "Ư...... Chu Phàm......"

Chu Phàm thích nghe y gọi tên mình như vậy.

Tống Dao ngồi trên chân Chu Phàm, vô ý thức mà cọ sát vào người hắn, thân dưới của hai người đã sớm cứng đến rỉ nước, đôi lúc sẽ dán vào nhau ma sát, qυầи ɭóŧ từ sớm đã ướt một mảng.
Chu Phàm cuối cùng cũng buông tha đầu ngực Tống Dao, ngẩng đầu hôn lên nước mắt y, môi y; Tống Dao không có cách chống cự lại tất cả mọi thứ đến từ Chu Phàm, nụ hôn của hắn, ôn nhu của hắn, mạnh mẽ của hắn, cứng rắn của hắn.

Chu Phàm sờ đến hạ thân Tống Dao, cách lớp qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng xoa nắn.

"A!" Tống Dao dựa trên vai Chu Phàm thở dốc.

"Anh giúp em?" Chu Phàm hỏi.

Tống Dao lại ngẩng đầu ngậm lấy hầu kết của Chu Phàm, vươn tay chạm vào nơi đang ngẩng lên của hắn thầm thì: "Để em."

Nói xong, dưới sự phối hợp của Chu Phàm, Tống Dao cởi hết quần áo phía dưới của hắn xuống, tính khí thô cưng đầy đặn theo đó bật dậy trước mặt Tống Dao. Tay phải của Tống Dao nhẹ nhàng nắm lấy, không kiềm chế được mà nuốt nước bọt một tiếng.

Tầm mắt của Chu Phàm dừng trên người Tống Dao, hắn nói: "Cởi hết đi, anh cũng muốn nhìn em."
"Ừm." Tống Dao ngoan ngoãn cởϊ qυầи lót của mình xuống, thẹn thùng lại mong đợi mà tiến đến hôn lên môi Chu Phàm, da thị tiếp xúc thân mật với nhau.

Cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau, Chu Phàm ngồi hướng người về phía trước, một chân chống dậy, chân còn lại thì mở ra, động tình hôn lấy Tống Dao, Tống Dao quỳ ngồi ở giữa hai chân Chu Phàm, vừa hôn hắn vừa dùng tay nắm lấy hạ thân Chu Phàm, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn nơi đầu khất đang không ngừng rỉ ra chất nhầy kia.

Hô hấp của Chu Phàm theo động tác tay của Tống Dao ngày càng trở nên gấp gáp, chân mày hơi cau lại.

Tống Dao cảm nhận vật cứng rắn kia trong bàn tay mình, chất dịch chảy giữa các ngón tay, bên tai là tiếng hô hấp nặng nề của Chu Phàm. Y hơi hơi tách người ra, đầu lưỡi liếm lên môi Chu Phàm, hỏi hắn: "Em muốn nếm thử nó, có được không?"
Y muốn Chu Phàm thoải mái, loại thoải mái trước giờ chưa từng cảm nhận được.

Nghe vậy, Chu Phàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tống Dao, như một con sư tử anh dũng rình rập con mồi của mình, hắn dùng ngón tay cái xoa nắn đôi môi đỏ bừng ướŧ áŧ của Tống Dao, "Được."

Tống Dao cúi người xuống ôm lấy eo Chu Phàm, đến gần tính khí to lớn kia, một mùi hương mang theo tin tức tố nam phả lên mặt y, Tống Dao lại một chút cũng không để ý, y hôn lên thân nó, sau đó dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ.

Chu Phàm lập tức phát ra một tiếng hừ trầm thấp.

Tống Dao mở to miệng ngập lấy toàn bộ phần đầu, lưỡi đánh vòng tròn không ngừng liếʍ ʍúŧ, chậm rãi muốn hoàn toàn nuốt lấy cự vật, nhưng kích thước cái đó của Chu Phàm lại quá mức khả quan, Tống Dao chỉ có thể ăn được một nửa, vào lúc y cố gắng muốn nuốt thêm càng sâu lại bị Chu Phàm ngăn lại.
Chu Phàm: "Ngoan, em sẽ khó chịu."

Tống Dao cũng không miễn cưỡng nữa, quỳ giữa hai chân Chu Phàm lên xuống nhả nuốt, liếʍ ʍúŧ, tay không ngừng xoa nắn âm nang để gia tăng kɦoáı ƈảʍ cho Chu Phàm; y có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm thô của Chu Phàm ngày một nặng nề, bàn tay to lớn liên tục ngao du nơi eo, chân, đùi không một mảnh vải của mình.

Một lúc lâu sau, Tống Dao cảm nhận được Chu Phàm sắp bắn rồi, vì vậy ngước mắt lên mê luyến nhìn hắn, ngậm lấy nơi đó của hắn, ý bảo hắn bắn vào trong miệng mình; Chu Phàm khó mà kiềm chế trầm giọng hừ một tiếng, nhịn không được đâm rút thêm vài lần trong khuôn miệng nhỏ hẹp ẩm ướt của Tống Dao, bắn toàn bộ cho y.

Tống Dao rất tự nhiên mà nuốt hết toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Chu Phàm, còn cẩn thận liếm sạch hết những giọt còn dính lại trên đầu khất, sau đó chống người dậy hôn lên cằm Chu Phàm, nỉ non: "Yêu anh."
Khoé mắt Chu Phàm gần như đỏ bừng, hắn ôm lấy gáy Tống Dao, dùng sức mà hôn y.

Lời tác giả: Công nhà mị, dưới giường có thể ôn nhu, lên giường nhất định phải mãnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi