Chương 2
Chẳng phải là do thế lực của Mộ Gia ở Đô Thành này quá cao hay sao. Một gia tộc phất tay một cái là tiền bay như gió. Đứng trên đỉnh cao của dục vọng.
“Vào nhà họ Mộ con nhớ không được đắc tội với ai nghe chưa. Nếu có uất ức gì cứ gọi điện về cho ba, ba dù chết cũng phải để bọn họ trả giá.”
Mấy ngày sau,…
Ngày đại hôn của cô nhưng không ai cả. Không có một ai cả, đây chẳng phải là chưa bước đến cửa đã khinh con nhà người ta hay sao.
Tịch Quân tức giận đến run rẩy, dám sỉ nhục con gái nhà họ Tịch. Thật lớn, gan thật lớn mà. Tịch Nhan cầm tay ông để nguôi giận.
“Ba không sao mà.”
Ngay cả tên chú rể ngốc nghếch đấy hôm nay cũng không đến. Lại còn cái gì mà gả thay. Vừa sỉ nhục Tịch Nhan, vừa sỉ nhục cả Tịch Gia.
Ngày hôm nay Tịch Quân nuốt nỗi sỉ nhục này của nhà họ Mộ. Rồi tất cả sẽ trả lại tất cả cho Mộ Gia.
“Mộ Tổng hôm nay là sao?”
Vừa thấy sự xuất hiện của Mộ lão phu nhân Tịch Quân không kìm được mà lập tức tra hỏi.
“Tịch Tổng bình tĩnh, tôi nhất định không để Tịch Nhan chịu thiệt.”
“Không để nó chịu thiệt? Ngày đại hôn của con gái tôi, không có ai tham dự tôi đã nhịn bỏ qua nhưng đến cả chú rể cũng không có mặt thì bà tính sao?”
Mộ lão phu nhân khó xử, Mộ lão gia cũng đứng ra trước mặt cố gắng giải thích.
“Cố Trì đột nhiên phát bệnh không thể tham gia hôn lễ được. Sau khi Tịch Nhan vào nhà họ Mộ chúng tôi sẽ bù đắp sau.”
“Bù đắp? Bù đắp cho đứa con gái bảo bối tôi như thế nào? Nhà họ Mộ các người con gái tôi chưa vào cửa đã khinh thường nó như thế này rồi cơ mà.”
Tịch Quân điên tiết nhìn đám cáo già nhà cậy gần chuồng mà dám sỉ nhục Tịch Nhan. Cả Tịch Gia chỉ có mỗi Tịch Quân và Tịch Nhan, ba không bảo vệ cô thì bảo vệ ai đây.
“Mọi việc truyền ra ngoài Đô Thành người ta sẽ nói người nhà họ Tịch tôi dễ bị ức hiếp.”
“Xin lỗi ông Tịch, đều là do lỗi sơ xuất của chúng tôi.”
“Ba thôi mà, đừng làm loạn nữa. Dù gì giờ con cũng là con dâu nhà họ Mộ rồi.”
“Tịch Nhan?”
“Tịch Nhan?”
“Không sao mà ba.”
Tịch Nhan cố nín nước mắt động viên ba mình rồi tiễn ông đi về. Trong lòng vẫn còn vương vấn một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời.
Buổi đêm hôm đấy, Tịch Nhan tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường chờ đợi Mộ Cố Trì. Một kẻ ngốc như hắn ta có thể đi đâu trong căn biệt thự này chứ.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo ngủ kiểu dáng con thỏ hồng. Trông rất ngộ nghĩnh đáng yêu, hợp với thân hình có m50 của cô. Cũng trông không khác gì một đứa con nít cấp 1.
Tịch Nhan định nằm thức chờ đợi nhưng không đến nửa đêm vẫn chưa thấy bóng dáng hắn ta đâu. Do quá mệt mỏi cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng bước chân, ai đó nằm bên cạnh cô ôm cô ngủ. Vơ đại một hồi thì trúng một chiếc gối ôm cứng cáp, ấm áp làm cô thoã mãn. Không quên cười rồi vòng hai tay ôm lấy.
“Ôm tôi thích đến thế sao?”
Cố Trì nhìn con thỏ đang thoã mãn trong lòng không quên nhéo nhẹ mũi cô. Tịch Nhan nhăn mặt lại tỏ vẻ khó chịu. Cố Trì sợ cô tỉnh giấc, vừa định quay đi thì dừng lại. Một giây trước còn nhăn mặt giờ lại khuôn mặt thoả mãn ngủ ngon lành.