Chương 32
Tịch Nhan vịn tay vào tường từ từ bước xuống cầu thang. Trên đây phải là tầng 4 tầng 5 chứ nhìn cầu thang dài đằng đẵng thế kia cơ mà.
Tất cả đều im lặng chỉ nghe thấy tiếng người quét rác trong sân vườn, tiếng máy hút bụi dưới nhà.
Tịch Nhan còn yêu người dựa vào cầu thang đi xuống tầng trệt. Nhìn trên ghế sofa một hình bóng mờ ảo nhưng cô có thể biết là hắn ta.
Nơi này không có bóng điện cũng chẳng mở cửa, chẳng có ánh sáng nào xuyên được vào. Chẳng lẽ tất cả người ở đây đều là ma quỷ hiện hình. Vừa nghĩ tới thôi Tịch Nhan đã nổi lòng sợ hãi.
“Sao em xuống đây được?”
“Tôi…”
Imaginshi hắn ta cảm thấy có điều gì đó sai sai nhìn về phía cô. Tịch Nhan cũng không biết tại sao mà cô có thể cử động được chỉ biết sau khi hắn ta đi bên tai cô có tiếng nói của Mộ Cố Trì vậy thôi.
Bây giờ cô có thể nhìn rõ mặt anh ta mà không cảm thấy đau đầu nữa. Kì diệu thật đấy.
Imaginshi đến lại gần đặt tay lên vai cô, người cô chợt run rẩy tránh né bàn tay của hắn ta.
Giờ nhìn kĩ thì thật sự trông hắn ta rất đẹp, đẹp như một thiên thần, một thiên thần nghiệt ngã quyến rũ người khác bởi vẻ đẹp này.
“Đừng… Đừng chạm vào tôi.”
“Sao? Em cảm thấy dơ bẩn khi tôi chạm vào cơ thể em sao?”
Thấy cô không trả lời, trong lòng hắn cũng vốn đã có câu trả lời nhưng lại chờ đợi một điều gì đó từ cô cuối cùng lại thất vọng.
Khuôn mặt mê người này nở một nụ cười buồn bã đến thê lương. Thân là âm phu của cô mà phải đi đến mức đường này.
“Hahaha.”
Hắn vốn là người đến trước Mộ Cố Trì nhưng tại sao chỉ có 10 năm chưa gặp mà cô đã quên hắn, người đêm nào cô cũng gặp. Có phải là thời gian 10 năm nó quá dài hay không?
“Tôi hiểu rồi, em đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hãy trở lại phòng đi trước khi tôi không kiềm chế được bản thân.”
Không biết tại sao nghe câu nói của hắn ta cô lại cảm thấy có chút đau trong tim. Nước mắt cũng tự nhiên làm ướt khoé mi.
“Em hãy cút đi, tôi xin em.”
“Em hãy cút đi, tôi xin em.”
Imaginshi cảm thấy đau đớn đôi mắt rực lửa không dám nhìn Tịch Nhan. Cô sợ hãi chạy một mạch lên phòng.
Bên dưới là tiếng gào thét của thú hoang, tiếng gào thét của hắn ta cùng đám người hầu. Tịch Nhan bịt chặt tai lại khóc nức lên sợ hãi.
“Cố Trì, Cố Trì cứu em.”
Bất chợt cô gọi tên anh, ngoài này mọi người vừa nghe thấy cô gọi Cố Trì thì liền có chút hi vọng gọi bác sĩ.
Bác sĩ vội vàng đi đến khám cho Tịch Nhan nhưng lại lắc đầu đi ra ngoài. Vốn không có tiến triển gì cả.
Cùng lúc đó Tịch Quân vội vàng chạy vào. Mộ Cố Trì đứng lên nhìn về hướng ông ta, vừa thấy con gái bảo bối nằm trên giường ông lo lắng chạy lại chỗ cô.
“Tịch Nhan ôi con gái là ta không chăm sóc tốt cho con đây mà.”
Tịch Quân không kìm được mà rơi nước mắt. Ông nhẹ nhàng lấy trong túi ra một đôi dây chuyền được làm bằng vàng khắc hình phật rồi đeo vào cho cô.
Còn cái kia ông trao lại cho Mộ Cố Trì, bảo.