TÍCH TỤ


Đoạn quá khứ giữa Trần Tân và Đại ca như thanh kiếm sắc bén tẩm chất kịch độc.

Đó là điểm chí mạng của Trần Tân, sau khi bị Phó Diễn đâm trúng thì anh chẳng còn sức lực để chống cự nữa.
Anh và Phó Diễn sai một ly, đi một dặm.

Mối quan hệ giữa hai người đã sớm biến dạng thành một mớ bòng bong rồi.

Cũng không thể nói chính xác là ai có lỗi với ai, càng không thể thu được lợi ích gì từ mối quan hệ rối rắm này.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, không một ai trong hai người họ kêu dừng.

Tựa như một chiếc xe mất kiểm soát đã đi tới vách núi, vào giây phút phát nổ, sẽ chẳng có ai có thể toàn thây rút lui.
Trên người Phó Diễn thoang thoảng mùi nước hoa không thuộc về hắn.
Trần Tân: “Đi tắm trước đi.”
Phó Diễn không đáp mà tụt quần Trần Tân, tính cứ như vậy mà tiến thẳng vào.
Trần Tân dồn sức vùng vẫy, sau đó quay đầu nhìn Phó Diễn tròng trọc: “Nếu cậu thật sự dám trực tiếp đi vào thì cứ thử xem.”
Phó Diễn thấy anh nghiêm túc, bèn thả tay rồi thản nhiên đi vào nhà tắm.
Trần Tân ngồi bên giường hút thuốc.

Đợi đến Phó Diễn đi ra, anh giạng chân về phía hắn, khẽ hất cằm cao ngạo: “Ngậm cho tôi.”

Phó Diễn dửng dưng đi về trước, đang tính đẩy Trần Tân lên giường nhưng anh lại không nhúc nhích.
Trần Tân: “Nghe không hiểu à?”
Ý anh là quỳ xuống bj.
Rõ ràng Trần Tân đang ngồi nhưng Phó Diễn lại có ảo giác như anh đang từ trên cao nhìn xuống hắn.

Hai người bọn họ, dù cho mỗi lần đều là Phó Diễn ở trên nhưng hắn thường xuyên có ảo giác như bản thân bị Trần Tân dùng như một món đồ chơi.
Phó Diễn vứt chiếc khăn lông trong tay, ngồi xuống cởi quần của Trần Tân.

Đầu gối hắn bị ai kia đá một phát, thế nên loạng choạng mà quỳ xuống.
Phó Diễn vừa tính ngẩng lên thì đã bị Trần Tân thô bạo ấn gáy.

Trần Tân: “Sao? Vừa yêu đương trong sáng với tình đầu xong, có chút này cũng không biết làm hả?”
Phó Diễn không nói gì.
Trần Tân: “Tức giận rồi, không muốn làm?”
Phó Diễn: “Người tức giận là chú.”
Trần Tân: “Tôi có gì để mà tức giận chứ.

Những gì cậu nói đều là sự thật.

Tôi quả thực biết chuyện bên người cha cậu có đàn bà nhưng vẫn hầu hạ anh ấy.


Cậu là con anh ấy, cảm thấy tôi đĩ cũng là chuyện bình thường.”
Bàn tay đặt trên đùi anh của Phó Diễn khẽ siết chặt, lộ ra gân xanh.
“Giống như cậu yêu Hứa Diệu, tôi cũng từng yêu cha cậu.

Nhưng anh ấy chết rồi, Hứa Diệu còn sống.

Cậu may mắn hơn tôi, không phải sao? Ít ra cậu còn có thể gặp mặt cậu ta.”
Phó Diễn nhếch mép cười, đầu vẫn cúi: “Chú cũng thật nặng tình.”
Trần Tân: “Làm sao? Lại muốn kêu tôi chết đi, xuống đó hầu hạ anh ấy? Tôi đã chịch với cậu rồi.

Nếu thật sự chết, chưa chắc Đại ca đã muốn gặp mặt tôi.”
Phó Diễn lặng im hồi lâu.

Cuối cùng, hắn cởi thắt lưng da của anh ra, đang tính vùi mặt vào đó thì lại bị Trần Tần ôm mặt lại.
“Lại tính dùng chuyện này để tôi im miệng sao?”
Phó Diễn ngẩng lên.

Trong mắt hắn hiện lên tia máu mờ mờ, giống như đã cố gắng kìm nén cơn giận nhưng cũng giống như đang cực kỳ bình tĩnh.
“Chú à, đừng nói tiếp nữa.

Nếu còn nói tiếp, tôi sẽ xẹp xuống mất.”
Trần Tân lấy đầu ngón tay nâng cằm hắn như đùa bỡn: “Cậu nói xem cậu giống anh ấy chỗ nào chứ.

Bề ngoài chẳng giống chút nào cả.”
Phó Diễn: “Thật đáng tiếc.”
Lần này Trần Tân không đáp, nhưng dường như đã ngầm thừa nhận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi