TÍCH TỤ


Khi Trần Tân tỉnh lại, trong phỏng chỉ còn một mình anh.

Có điều người ngợm rất sạch sẽ, chắc đã được lau dọn rồi.
Tuy anh rạch cổ tay không phải vì muốn chết nhưng việc mất quá nhiều máu cũng khiến cơ thể suy nhược trong thời gian ngắn.
Trần Tân ngồi tại ghế sofa bên cạnh khung cửa sổ, đắm mình trong suy tư.

Ít nhất trên màn hình giám sát của Phó Diễn, Trần Tân gần như không di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ rất lâu.

Không rõ anh ngồi bao lâu, dường như chỉ đang ngẩn người, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã nhá nhem tối.
Có tiếng bước chân vọng lại từ ngoài cửa.

Phó Diễn đã về.

Trần Tân không quay đầu lại cho mãi tới khi cảm thấy Phó Diễn đứng sau lưng anh, chạm tay lên mặt anh: “Chú đang nhìn gì vậy?”
“Chú muốn ra ngoài sao? Nếu muốn thì chú nói mấy câu bùi tai đi, tôi cũng không ngại dành thời gian đưa chú ra ngoài dạo.”
Cứ ngỡ Trần Tân sẽ im lặng mãi, thế nhưng anh lại trả lời: “Cậu muốn nghe gì?”
Phó Diễn vòng ra trước mặt Trần Tân, ngồi xuống trước anh.
Trần Tân có vẻ như đã gầy đi rất nhiều, đường nét ngày càng rõ rệt.
Đuôi mắt anh có vài nếp nhăn, dù sao anh cũng lớn hơn Phó Diễn mười một tuổi.

Phó Diễn vươn tay, chạm lên nếp nhăn nơi đuôi mắt Trần Tân.

Bọn họ chưa từng có giây phút nào hòa thuận như thế này.

Trớ trêu thay, đây lại chỉ là sự hòa thuận giả tạo được đổi lại bằng cách một trong hai người bọn họ bị người còn lại giam cầm.
Phó Diễn nghĩ một lúc rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn Trần Tân: “Gọi tôi một tiếng A Diễn đi.”
Trần Tân nghe theo lời hắn, gọi “A Diễn”.

Thế nhưng Phó Diễn lại cau mày, bảo không phải gọi như thế.
Trần Tân rất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại cách gọi kia, gọi tới khi mồm miệng khô khốc vẫn không thể khiến Phó Diễn hài lòng.
Đến cuối, Phó Diễn tự kêu anh ngừng lại.

Hắn kéo Trần Tân đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng ngủ, xuống vườn hoa dưới tầng: “Chú không làm tôi hài lòng nên không ra khỏi cổng được.

Trong vườn thì vẫn có thể đi dạo một chút.”
Trần Tân thờ ơ gật đầu.


Anh rút tay khỏi tay Phó Diễn, nhìn thấy nét mặt hắn đột ngột thay đổi thì biết hành động nhỏ này đã chọc giận hắn.
Sao lúc trước anh không nhận ra Phó Diễn là người nhạy cảm như vậy? Mà cũng có lẽ Phó Diễn trước giờ luôn nhạy cảm như vậy, chẳng qua Trần Tân đã quy hết mọi hành vi của hắn thành sự nổi loạn và đối chọi với anh.
Trần Tân hơi do dự, muốn giải thích do có người hầu ở đây, nhưng rồi nghĩ lại, hành vi trốn tránh kia vừa vô nghĩa vừa nực cười.

Phó Diễn nhốt anh ở đây, có lẽ tất cả người hầu đều đã biết chuyện giữa hai người bọn họ, hà tất phải giấu đầu hở đuôi.
Trần Tân hỏi thăm qua về tình hình công ty hiện tại, Phó Diễn cũng không có ý che giấu điều gì.

Trần Tân hỏi là hắn sẽ trả lời.

Trần Tân đưa ra một số ý kiến thì Phó Diễn không đáp lại, không rõ có nghe theo hay không.
Nói nhiều rồi, tự Trần Tân cảm thấy mệt mỏi, lại im lặng.
Anh cảm thấy anh và Phó Diễn dường như đã rơi vào một vòng lặp vô hạn.

Phó Diễn giữ anh bên cạnh không vui vẻ gì mà phần lớn thời gian sẽ cảm thấy bức bối, vì Trần Tân không thể đáp lại hắn như hắn mong muốn.


Thế nhưng Phó Diễn tuyệt đối không thể chấp nhận việc Trần Tân rời đi.
Thời gian Trần Tân ngủ ngày một dài.

Đôi khi Phó Diễn về rồi, anh vẫn còn đang ngủ.

Anh cũng càng lúc càng gầy.

Lúc Phó Diễn bóp lấy eo anh, phần xương lộ ra dưới lớp da thịt trông mà phải ngỡ ngàng.
Tối ấy, Phó Diễn im ắng khác hẳn trước giờ, đến lúc cuối hắn chỉ hỏi Trần Tân: “Nếu quá khứ của chúng ta không tệ như vậy, chú nghĩ liệu chúng ta có thể có một kết thúc có hậu không?”
Trần Tân mệt mỏi nhìn hắn: “Nếu không quá khứ ấy, cậu sẽ không yêu tôi.”
Phó Diễn trầm ngâm một lúc: “Vậy hiện tại rốt cuộc là gì?”
Trần Tân bình tĩnh đáp: “Hiện tại, là cậu đang hận tôi, mà tôi… chẳng qua đang chuộc tội mà thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi