TÍCH TỤ


Trần Tân trở về phòng làm việc quen thuộc của mình.

Tất cả đồ đạc đều vẫn nguyên như cũ.

Những người quen trong công ty khi thấy anh không một ai tránh né mà còn hồ hởi tụ tập lại.

Mấy cô gái ở bàn lễ tân cũng tới, hỏi thăm xem anh đã khỏe hơn chưa.
Xem ra Phó Diễn thông báo ra bên ngoài là anh vì ốm nên không thể đi làm.
Khó khăn lắm mới tiễn được mọi người trong phòng làm việc rời đi, Trần Tân ngồi lại trước máy tính, từ từ xử lý phần công việc tồn đọng hai tháng qua.
Quay về đúng quỹ đạo, Trần Tân không hề có chút nào là khó thích ứng.

Tất cả đều rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khi Phó Diễn trông thấy tách cà phê Trần Tân mang tới còn hơi nhíu mày nghi ngờ.
Phó Diễn rất hiếm khi tới công ty.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Trần Tân vắng mặt, hắn ngày nào cũng đi làm.

Dù sao cũng cần một người trấn thủ công ty, không có Trần Tân thì Phó Diễn phải gánh vác.


ngôn tình sủng
Trần Tân điều chỉnh sơ qua lịch trình buổi chiều rồi sau đó yên lặng chờ Phó Diễn sắp xếp.

Phó Diễn cũng không làm khó Trần Tân, nghe xong thời gian lịch trình sau khi điều chỉnh thì cho anh ra ngoài.
Lúc Trần Tần về phòng làm việc, thuộc hạ đã chờ sẵn ở đó.
Thuộc hạ nhìn thấy chiếc vòng kim loại trên cổ anh, không hề để lộ biểu có điều muốn nói nhưng không dám hỏi như những đồng nghiệp khác.

Thay vào đó, cậu ta lộ rõ sự tức giận, nhưng rồi rất nhanh đã lại dằn xuống.
“Tôi đã kiểm tra phòng làm việc rồi, không có camera giám sát.” Thuộc hạ nói.
Trần Tân chạm vào chiếc vòng kim loại trên cổ mình.

Thuộc hạ cẩn trọng nói: “Món đồ này, tôi sẽ mau chóng tìm người tháo ra.”
Trần Tân: “Chuyên gia tâm lý làm rất tốt.

Trả cho anh ta gấp đôi số tiền đã thương lượng.”
Thuộc hạ: “Bước tiếp theo nên làm gì đây ạ?”
Trần Tân lướt đầu ngón tay qua mép bàn nhẵn nhụi: “Đến lúc nên xử lý một chút rồi.

Trong thời gian tôi vắng mặt, những kẻ thay lòng, kể cả những kẻ đang rục rịch đều phải dọn sạch.”

“Phó Diễn muốn giết gà dọa khỉ.

Nhưng mấy lão già đó sao có thể vì một chú Chung chết mà im ắng vĩnh viễn được.

Cậu ấy không đủ tàn nhẫn.

Những năm này đã bị tôi ép học được không ít nhưng nói cho cùng thì cũng không phải thật lòng muốn làm những chuyện này.”
Mắt Trần Tân tối lại: “Có lẽ, cậu ấy vốn không thích hợp với nơi này.”
Thuộc hạ nhìn nét mặt Trần Tân, biết anh đã đưa ra quyết định mà bấy lâu nay vẫn luôn không quyết được.
Trần Tân nhìn thuộc hạ: “Cứ tiếp tục để cậu ấy làm loạn thì sẽ hỏng chuyện mất.”
Thuộc hạ: “Cậu chủ ngay từ đầu đã không muốn ngồi lên vị trí này, quả thực không nên ép cậu ấy.”
Trần Tân im lặng, không cho ý kiến.

Người anh gầy rộc, nét u ám còn hơn lúc trước, thế nhưng phong thái không hề suy giảm.

Không ai có thể nhìn ra anh đã bị nhốt suốt thời gian qua.
Song, dù thật sự bị nhốt thì thuộc hạ vẫn tin Trần Tân muốn rời đi khi nào cũng có thể đi được.

Phó Diễn không thể ngăn cản anh.
Thuộc hạ mím môi nói: “Chỉ cần sếp ra quyết định là được.”
Trần Tân rút điếu thuốc, châm lửa rồi rít nhẹ: “Ừm, thu xếp đi.”
“Phía cậu chủ…” Thuộc hạ ngập ngừng nói.
Trần Tân hơi thất thần: “Có lẽ đây mới là điều cậu ấy muốn.”
Tự do, người yêu, và… một cuộc sống bình thường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi