TÍCH TỤ


Như có gì đó mắc nghẹn giữa họng.

Trần Tân nuốt xuống một cách khó khăn rồi mới nói: “Phó Diễn, cậu bình tĩnh trước đã.”
Phó Diễn nhìn dáng vẻ của Trần Tân, dường như cảm thấy buồn cười: “Chú sợ rồi sao?”
Trần Tân không đáp: “Nơi đây là địa bàn của người khác, làm loạn như vậy sẽ không hay đâu.”
Như thể không tin nổi vào giây phút này mà Trần Tân vẫn để ý tới chuyện đó, Phó Diễn nhếch mép nhưng trong mắt không chút ánh cười: “Chú quan tâm tới thể diện hơn cả tính mạng bản thân sao?”
Trần Tân không biết nên nói gì.

Anh không rõ Phó Diễn rốt cuộc đã biết đến mức nào, nên chỉ có thể cố gắng xoa dịu hắn: “Có lẽ giữa chúng ta đã có hiểu nhầm gì rồi.”
Phó Diễn hờ hững vung vẩy chiếc súng trong tay: “Hiểu nhầm gì cơ? Chú ngấm ngầm hợp tác với mấy lão già đó, còn lôi kéo cả Tạ Tùy.

Nếu tôi đoán không nhầm thì chờ tới mai khi đến công ty sẽ lại họp cổ đông.

Lần này, chức vụ Giám đốc Phó của tôi sẽ phải nhường cho chú rồi.”
Trần Tân không nói gì, cũng không phủ nhận.

Phó Diễn: “Chú lên kế hoạch từ lúc nào vậy? Ngay từ lúc bị nhốt lại, chú đã bắt đầu nghĩ cách để trốn đi rồi nhỉ.”
“À không, không thể nói là trốn được.

Chú sao lại trốn cơ chứ.

Chú chỉ sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy, để rồi dạy tôi một bài học, không bao giờ được mất cảnh giác.” Phó Diễn rút chốt súng.
Trần Tân im lặng nhìn Phó Diễn.
Lúc này, thuộc hạ từ trong khoang tàu đi ra, dẫn theo vài tay sai.

Bọn họ cầm súng.

Rất nhiều chấm đỏ dừng trên người Phó Diễn, đều nhắm vào nơi hiểm.

Chỉ cần Phó Diễn manh động thì ngay tích tắc trước khi ra tay, hắn cũng sẽ chết.
Trần Tân không ngờ thuộc hạ lại đột nhiên bước ra.
Giây phút Phó Diễn nhìn thấy những chấm đỏ kia, mặt càng thêm tái nhợt.

Môi hắn không còn chút sắc đỏ.

Mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía Trần Tân như thể vào giờ phút này, hắn cuối cùng đã rõ bộ dạng chân thật của Trần Tân.
Trần Tân: “Lui xuống.” Anh nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ nhìn anh lưỡng lự: “Cậu chủ hiện tại đang quá xúc động.”
Trần Tân: “Tôi bảo cậu lui xuống!” Thấy đám người kia không nhúc nhích, anh nghiến răng: “Cậu ấy là Phó Diễn!”
Chỉ một câu này, thuộc hạ lập tức kêu người hạ súng.
Phó Diễn chợt bật cười thành tiếng: “Đúng rồi.

Dẫu cho chú có phản bội, nhưng tôi là Phó Diễn, là con trai của Phó Vân Sinh.


Dù tôi có muốn giết chú thì chú cũng không nỡ động vào tôi.

Vì sao… Vì tôi là con trai ông ta!”
Hắn cười to, vành mắt cũng ửng đỏ vì cười.
Gió biển lạnh lẽo, tiếng cười của Phó Diễn nhỏ dần.

Hắn đột nhiên lùi nhanh ra sau, chẳng được mấy bước đã dựa lưng vào thành lan can.
Mặt Trần Tân biến sắc.

Anh bước về trước: “Cậu muốn làm gì?”
Phó Diễn: “Thay chú giải quyết phiền phức cuối cùng.”
Trông hắn rất hờ hững, thậm chí trên mặt còn mang một nụ cười nhàn nhạt.
Mắt Trần Tân dán chặt trên người Phó Diễn, tay đã giơ lên, quyết định kêu thuộc hạ bắn vào chân Phó Diễn, phòng hắn làm điều gì ngu ngốc.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Phó Diễn lại chĩa súng về phía mình: “Chú đừng nhúc nhích.”
Giọng hắn rất nhẹ, gần như không thể tách biệt với tiếng gió biển.
Trần Tân chỉ cảm thấy máu trong người như cuộn trào, không còn nghĩ được gì vào giây phút ấy.
“Tôi từng nói rồi.


Giữa tôi và chủ chỉ có một kết cục thôi.”
“Chờ đã.” Trần Tân nghe thấy giọng mình khản đặc và vỡ vụn, như thể không giống do mình thốt ra.

Anh không thể nói gì khác ngoài việc lặp lại một cách khản đặc.
Phó Diễn dường như cảm thấy mời lạ: “Hóa ra chú cũng có thể để lộ biểu cảm như này.”
“Tuy rằng rất thú vị, nhưng… tôi thật sự mệt rồi.” Phó Diễn nói rất nhẹ: “Tạm biệt chú.”
Một lời chào tạm biệt tưởng chừng đơn thuần giống bao lời tạm biệt khác, như thể chỉ đơn giản là kết thúc một buổi hẹn hò.
Trước khi Trần Tân kịp tóm lấy hắn, Phó Diễn đã bóp cò.

Tiếng súng vang lên, mắt bắn tung tóe lên mặt Trần Tân.
Anh không kịp tóm lấy hắn.
Cơ thể Phó Diễn lao ra ngoài lan can, rơi xuống biển.

Để lại cho Trần Tân chỉ còn là những giọt máu tanh nồng cùng hơi ấm của Phó Diễn vương lại trên đầu ngón tay anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi