TÍCH TỤ


Hứa Diệu chứng kiến sắc mặt Trần Tân từ vặn vẹo, méo mó trở thành ủ rũ, u ám.

Vẻ mặt sau không bằng vẻ trước đó, ít ra khi ấy trông Trần Tân còn có chút sức sống.
Chiếc vòng kim loại hết hạn là mối liên kết cuối cùng.

thế nhưng vào khoảnh khắc đó, mối liên kết ấy đã hoàn toàn đứt đoạn.
Phó Diễn dường như lường trước được kết cục này, đến lời nhắn nhủ cuối cùng cũng không để lại cho anh.
Không, Phó Diễn có để lại.

Hắn nói hắn mệt rồi; hắn nói tạm biệt chú.
Trần Tân im lặng cầm chiếc vòng kim loại kia lên, buông Hứa Diệu ra.
Giây phút ấy mọi thứ dường như đều vô nghĩa.

Thật ra Trần Tân không muốn tháo bỏ chiếc vòng kim loại, anh cho rằng Phó Diễn chưa chết.

Nếu hắn đã chết, có lẽ cũng sẽ dùng chiếc vòng này để kéo anh theo.

Nhưng giờ anh mới biết, hoá ra là nói dối.

Phó Diễn chỉ muốn đi một mình, vậy nên hắn nói tạm biệt.
Trần Tân ngẩn ngẩn ngơ ngơ quay lại biệt thự.
Giây phút chiếc vòng kim loại rơi xuống, anh bỗng chợt cảm thấy mọi cảm xúc của mình đều biến mất.


Bất kể là bi thương hay suy sụp.

Không giống sự đau khổ và tuyệt vọng khi Đại ca qua đời, anh thậm chí còn không cảm nhận được cảm xúc của mình.
Vào giây phút ấy, anh dường như trở thành người ngoài cuộc, hờ hững chứng kiến mọi chuyện diễn ra.
Hôm sau, trước sự lo lắng của thuộc hạ, Trần Tân trở lại công ty.

Anh đưa ra một thông báo đơn giản với bên ngoài về sự qua đời của Phó Diễn rồi tiếp quản tất cả mọi sự vụ ở công ty.
Đương nhiên cũng có người dị nghị nhưng Trần Tân đã xây dựng thế lực từ rất lâu rồi.
Giải quyết xong xuôi việc ở công ty, Trần Tân tới bệnh viện, thi thể của Phó Diễn vẫn cần được xử lý.
Anh tận mắt chứng kiến thi thể được hoả táng rồi tổ chức tang lễ.
Hôm diễn ra tang lễ, trời không đổ mưa.

Trần Tân mặc bộ đồ màu đen, trịnh trọng đứng ở vị trí chủ trì.

Giữa những tiếng xì xào cùng những ánh mắt khác nhau của đám đông, Trần Tân không chút dao động.
Không ít người nói anh lòng lang dạ sói, giết chết Phó Diễn để lên nắm quyền.

Trần Tân không cách nào phản bác lại những lời ấy.

Quả thật là anh đã giết Phó Diễn, là chính tay anh ép chết Phó Diễn.
Thuộc hạ cảm thấy nhẹ nhõm vì Trần Tân đã lấy lại được sự điềm tĩnh.

Đây mới đúng là Trần Tân.


Cái người hoảng loạn, rối bời hôm đó mới là không bình thường.

May mà đầu óc Trần Tân vẫn còn tỉnh táo, biết việc công quan trọng.
Tối đến, Trần Tân trở về biệt thự.

Tất cả đồ đạc bên trong đều không thay đổi gì, Trần Tân không vội vàng sắp xếp lại mọi thứ, vẫn giữ nguyên như cũ.
Trần Tân vào phòng tắm trước tiên.

Anh cởi bỏ chiếc áo len cao cổ, chạm vào chiếc vòng kim loại trên cổ và nhìn bản thân mình trong gương.
Trên mặt anh không chút cảm xúc, chỉ nhìn đăm đăm vào gương.
Không lâu sau, một bóng người khác xuất hiện trong gương.
Mái tóc xoăn đen cùng đôi mắt sâu màu xanh lam.
Người đó ôm lấy anh từ phía sau, hôn lên cổ anh.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Tân thấy Phó Diễn.

Từ ngày chiếc vòng hết hạn là anh đã thấy hắn.
Trần Tân không để ý tới người phía sau.

Anh cúi đầu rửa mặt.

Tới lúc ngẩng lại lên thì người kia đã không còn nữa.
Tắm rửa xong, Trần Tân nằm lên giường.

Trước lúc tắt đèn, anh lại một lần nữa nhìn thấy Phó Diễn.
Phó Diễn nhe răng cười với anh.
“Cậu là giả.” Trần Tân bình tĩnh nhìn hắn: “Tôi có thể khiến cậu biến mất bất cứ lúc nào.”
Phó Diễn đó ghé tới trước mặt anh: “Chú cần tôi.” Hắn nói: “Nếu không có tôi thì hôm đó chú đã chết rồi.”
Trần Tân yên lặng nhắm mắt lại, không nói năng gì.
Phó Diễn: “Huống hồ chú nỡ sao? Ngoài ảo giác, chú chẳng giữ lại được chút gì liên quan tới cậu ta nữa rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi