TÍCH TỤ


Mặt Quý Vũ lập tức đanh lại.

Hắn lấy điện thoại, gọi cho Tạ Tùy.
Sau khi biết được tình hình bên hắn, giọng điệu Tạ Tùy cũng trở nên tệ hơn.
Dù Trần Tân có như thế nào thì hiện tại anh vẫn là người cầm quyền trong bang, chưa kể ở bên ngoài hai bên công ty còn đang có dự án hợp tác quan trọng.

Tạ Tùy tới nhà cũ đòi người, chỉ một nước đi sai cũng sẽ gây ra xung đột, khiến ảnh hưởng tới mọi mặt, để lại hậu họa khôn lường.
Tạ Tùy tức tối vì sự dây dưa của Quý Vũ đã khiến chuyện thành ra như ngày hôm nay.
Quý Vũ chẳng hề khách sáo: “Yên tâm.

Tôi có cách thoát ra, chẳng qua sẽ phải gặp người đàn bà kia muộn một chút.”
“Cậu tốt nhất mau chóng sửa lại cách xưng hô với bà ấy cho đúng đi.”
Quý Vũ dập máy.

Nhà cũ bất thình lình bị phong tỏa, nhóm người hầu ai nấy cũng khiếp sợ và bất an, không rõ có chuyện gì đã xảy ra.
Quý Vũ bỏ ba lô khỏi vai, ném trở lại vào tủ quần áo.

Thay vì đi xuống lầu cũng nhóm người hầu đang hoảng loạn, hắn ngồi vững vàng trên chiếc giường trong phòng, thậm chí còn ung dung lấy điện thoại ra.
Sau khi nhóm người hầu rời đi, cả căn nhà yên tĩnh đến mức tiếng bước chân ở nơi tận cùng cũng trở nên rõ ràng.
Từng tiếng bước chân chầm chậm tiến tới rồi dừng lại trước cửa phòng hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên.

Quý Vũ không buông điện thoại xuống, thậm chí còn không nhấc mắt nhìn lên.
Mãi cho tới khi cửa bị đẩy mở, khuôn mặt của Trần Tân xuất hiện từ sau cánh cửa.

Vẫn một vẻ xanh xao, yếu ớt ấy, trông chẳng giống người thắng cuộc đang vui mừng hân hoan chút nào.
Anh quả đúng là người thắng cuộc.

Toàn bộ cơ ngơi to lớn đều đã rơi vào tay anh, từ nay về sau anh không cần phải nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác, đi theo hầu hạ chăm sóc ai nữa.
Đối với người cuồng khống chế như Trần Tân, có lẽ chỉ có một điều nằm ngoài dự liệu của anh.
Mà lúc này đây, Trần Tân đang nhìn vào điều ngoài dự liệu đó.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ chạy trốn chứ.” Trần Tân từ tốn nói.
Quý Vũ nghịch điện thoại, không ngước mắt lên, cũng không trả lời anh.
Trần Tân đi tới trước mặt hắn, duỗi tay chạm vào mặt đối phương: “Đã vất vả như vậy để chạy trốn, vì cớ gì lại quay lại?”
Quý Vũ thuận theo lực tay của Trần Tân mà ngẩng lên, nét mặt có chút cáu kỉnh nhưng vẫn không nói năng gì.

Như thể hắn vốn chẳng hề muốn để ý tới Trần Tân, cho dù là xã giao có lệ với anh thì cũng không.

Trần Tân cẩn thận chạm vào má Quý Vũ.

Cảm giác rất thật, chẳng hề có chút dấu vết làm giả nào.

Thế nhưng anh không vội, dù sao sẽ sớm có kết quả DNA thôi.
Trần Tân vốn không có ý định để đứa con của Phó Diễn được sinh ra.

Với tình trạng tinh thần hiện tại của anh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chết, về cơ bản không thể nuôi dưỡng đứa trẻ cho tốt.

Huống hồ đã có Phó Diễn trước đó, Trần Tân nào còn dám nuôi trẻ con nữa.
Anh nuôi không được tốt mà dạy dỗ cũng không được tốt.
Trần Tân dùng hai tay ôm lấy mặt Quý Vũ, khẽ hỏi: “Phó Diễn, cậu còn giận sao?”
Quý Vũ khẽ nhướng mày.

Trần Tân hơi tách hai chân, cưỡi lên người Quý Vũ.
“Đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi.


Cậu còn muốn phủ nhận mình không phải Phó Diễn sao?”
Trần Tân đang nói dối, vốn chưa có kết quả.
Thế nhưng khi nghe thấy lời này, Quý Vũ lại vô thức mím chặt môi.
Trần Tân không nghe thấy lời phủ nhận.

Anh đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ Quý Vũ, đẩy hắn xuống giường rồi rút một khẩu súng từ sau thắt lưng ra.
Quý Vũ nhìn thấy khẩu súng kia thì sững người.
Thế nhưng giây tiếp theo, Trần Tân lại nhét khẩu súng vào tay Quý Vũ và chĩa súng về phía mình: “Nếu thật sự hận tôi thì cậu nên chĩa súng vào tôi, chứ không phải chĩa vào mình.”
Nói rồi, anh nắm lấy tay Quý Vũ, trước khi Quý Vũ kịp phản ứng, bóp cò.
“Pằng” một tiếng.
Tiếng súng nổ vang dội khắp căn phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi