TÍCH TỤ


Lúc tỉnh lại, Trần Tân chỉ nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may lần này Phó Diễn không vừa làm với anh xong đã biến mất không rõ tung tích rồi đi gây chuyện khắp nơi.
Khi leo xuống giường, ngay cả một người khoẻ mạnh như Trần Tân cũng chuyển động có chút khó khăn.
Cửa bật mở, Phó Diễn khoác áo tắm đi ra, thấy Trần Tân đang ngồi ở đó: “Đi tắm đi.”
Trần Tân im lặng: “Chờ chút đã.”
Phó Diễn: “Đi ngay.”
Trần Tân không làm theo ý hắn mà chậm chạp mặc áo sơ-mi lên người.

Trên bắp chân anh vẫn còn đeo đai kẹp.

Phó Diễn dường như rất thích chỗ đó.

Trên mặt dây co giãn màu đen thẫm có vướng chất dịch màu trắng đã khô queo.
“Mai cậu phải tới công ty một chuyến.” Trần Tân nói.
Phó Diễn lau mái tóc ướt nước, đứng tựa bên bàn rồi cầm lấy điếu thuốc: “Thảo nào chú dâng mình tới cửa để bị chịch, hoá ra là có việc muốn nhờ vả.”
Trần Tân: “Mai là ngày hợp tác quan trọng cùng Tập đoàn nhà họ Tạ.

Cậu phải có mặt.”
Phó Diễn cắn điếu thuốc: “Đã biết.”

Trần Tân vừa định nói tiếp thì Phó Diễn đã mất kiên nhẫn mà ngước mắt lên: “Chú còn chuyện gì nữa không?”
Trần Tân: “Đó là công ty của cậu.

Lúc trước cậu còn bỏ ra chút công sức.

Dạo này là sao vậy?”
Phó Diễn ngậm điếu thuốc, đưa mắt nhìn sang chỗ khác: “Thì cảm thấy nhạt nhẽo thôi.”
Trần Tân có chút chạnh lòng trước phát ngôn không hiểu gì về khổ cực cuộc đời này của Phó Diễn.

Trước lúc đi theo Đại ca, anh chẳng khác gì con chó hoang bên vệ đường, bữa no bữa đói.

Nếu không phải được Đại ca bồi dưỡng, cho đi học cũng như chỉ dạy anh rất nhiều điều thì chưa chắc anh đã có thể được như ngày hôm nay.
Đại ca mất rồi nhưng Phó Diễn là do Đại ca giao phó cho anh.

Đến chó cũng biết trông nhà, bảo vệ chủ, nhẽ nào Trần Tân lại không.

Anh phải bảo vệ tất cả mọi thứ mà Đại ca đã để lại, bao gồm cả Phó Diễn.
Cũng có lúc anh thấy mệt mỏi, nhưng rồi xem ảnh của Đại ca, anh lại cảm thấy có thể chống đỡ được.
Một lần trước đó khi anh uống say, Phó Diễn có tới tìm anh.

Hai người lăn lộn trên giường một hồi, đến khi tỉnh lại thì không còn thấy bức ảnh kia đâu nữa.
Trần Tân hỏi Phó Diễn muốn lấy lại bức ảnh thì Phó Diễn kêu anh cút.


Hai người họ ầm ĩ một trận.

Sau đó, Phó Diễn cút.

Cút đến mức Trần Tân không tìm được vị trí của hắn, hơn nữa hắn còn gây ra bao chuyện.

Bị Phó Diễn hành hạ như vậy, về sau Trần Tân chẳng còn nhớ tới chuyện tìm ảnh nữa.
Bây giờ chợt nhớ ra, sắc mặt anh hơi đen lại.
Phó Diễn cười lạnh: “Làm sao? Lại thấy đáng ghét hả? Thật sự thấy ghét thì đi tìm mấy thằng con riêng đi.

Tôi chẳng vấn đề gì.”
Trần Tân: “Tìm một người nghe lời hơn cậu về thay thế cậu, cậu cũng không vấn đề gì?”
Phó Diễn vui vẻ.

Lúc hắn cười lên trông càng đẹp hơn, chỉ tiếc đường nét lại chẳng có chút nào giống Đại ca.
“Vốn dĩ tôi cũng chỉ là một vật thay thế.

Bị kẻ khác thay thế thì có gì hiếm lạ cơ chứ.

Lão già đó yêu thương chú như thế.

Trong di chúc không phải đã nói rõ rồi sao.

Chỉ có người được chú thừa nhận mới là người thừa kế.”
“Vậy nên mới nói huyết mạch có là cái thá gì, còn chẳng bằng chung chăn gối.” Phó Diễn ném chiếc khăn tắm trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Cả chú, cả lão già đó.

Hai kẻ các người đều thật ghê tởm.”
“Nếu chú yêu lão ta đến thế thì sao không chết cùng lão ta đi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi