TIẾC THAY MINH CHÂU PHỦ BỤI TRẦN

25

Khi Đại hoàng tử Dịch An dẫn quân dẹp quân phản loạn, an toàn trở về kinh vào dịp cuối năm. Cố Trì cùng thủ lĩnh Ưng vệ quân Từ Tiềm dẫn hai vạn tinh binh vây quanh hoàng cung. Lấy danh nghĩa "thanh quân trắc, tru yêu phi", muốn phò tá Thái tử Dịch Lâm đang bị giam ở Đông cung lên ngôi.

Trong lúc nguy cấp, Đại hoàng tử Dịch An dẫn binh đến, tay cầm hổ phù, điều động binh mã Hoàng thành, tru sát nghịch tặc. Cùng đến còn có Lục Tinh, người đang giương cao quân kỳ của Lục gia.

"Có từng nghĩ đến không, hài tử của Lục Đại tướng quân vẫn còn sống."

Ta mang hai mảnh ngọc bội mà Dịch An và Tinh Nhi đưa đến, hợp làm một, cung kính trao cho Hoàng đế đang nằm trên giường.

"Bệ hạ xem, hổ phù ngài tìm kiếm bao năm, ở đây này."

Hai mảnh mặc ngọc có khắc hình ly long này, là hai mảnh hổ phù do tiên đế ban tặng, do Lục gia và Diệp gia cai quản. Ly long hợp nhất, có thể điều động ngàn vạn binh mã của Đại Chu.

Sau khi Bùi Chiêu đăng cơ, vì chuyện hổ phù mà nghi kỵ Lục gia và Diệp gia, mặc cho gian thần khiêu khích, lạnh lùng nhìn lương tướng gặp nạn.

Nhưng hắn ta làm sao nghĩ ra được:

Mảnh hổ phù của Diệp gia, vẫn luôn ở trên người Diệp Hiền Phi.

Và trước khi Diệp Hiền Phi qua đời, đã tự tay đeo cho Dịch An.



Là khuê nữ thế gia, cả đời nàng ấy không thể bước ra khỏi hoàng cung này, nhưng Dịch An thì có thể.

Khi Lục gia gặp nạn, trưởng tỷ đã giao hài tử và mảnh hổ phù cho phó tướng của Lục gia, lén lút đưa đến Tây Bắc trong đêm. Nếu không có chuyện Bùi Chiêu năm đó lạm sát trung thần, làm sao có chuyện Dịch An trong lúc nguy cấp xin lĩnh mệnh, để hai mảnh hổ phù hợp thành một.


"An Nhi có được ngày hôm nay, chẳng phải là nhờ bốn phi tử mà ngài đích thân tuyển chọn sao."

Ta mỉm cười, nhìn về phía Hoàng đế mặt đã tái nhợt, mắt đỏ ngầu, chỉ có thể nằm trên giường giãy giụa vô ích.

Là hài tử của cung tỳ, cả đời Dịch An không được phụ hoàng để mắt tới. Nhưng nó không sợ, bởi vì có những nương nương thương yêu nó.

Trong Tê Ninh cung, Túc Phi dạy nó võ nghệ, Đức Phi dạy nó chữa bệnh, Hiền Phi vì nó mà điều động thiên quân vạn mã. Còn ta, ta dựa vào những kiến thức đã được phụ thân dạy bảo, viết lại từng cuốn sách lý luận, dạy cho nhi tử của ta đạo nghĩa trị quốc.

Cái gì mà nữ tử không bằng nam nhân chứ. Cái gì mà từ xưa đã phân biệt tôn ti.

Bùi Chiêu, ta chính là muốn cho ngươi tự nhìn xem.

Một thế gia nữ tử bị ngươi nhốt trong chốn thâm cung làm thế nào có thể tự tay bồi dưỡng ra một minh quân.


Làm thế nào mà một nhi tử của cung tỳ mà ngươi muốn diệt cỏ tận gốc có thể thanh lý triều đình, thanh lọc từ trong ra ngoài.

Còn làm thế nào trung thần lương tướng trong triều bảo vệ được sự trong sạch, bảo vệ được bá tánh trong thiên hạ trời yên bể lặng.



26

Mùa thu năm Minh Đức hai mươi hai, cả tộc Cố gia bị xử trảm.

Tiêu Trì - nguyên Thượng thư bộ Hộ và Từ Tiềm - tướng quân Ưng vệ cùng tuổi, vì tội mưu phản, bị xử lăng trì.

Thái tử Dịch Lâm bị phế truất khỏi ngôi vị Đông cung, giáng chức đến Lĩnh Nam để lập công chuộc tội.

Ngày phế Thái tử bị áp giải đi, Hoàng đế vốn hôn mê đã lâu bỗng tỉnh lại.

Lại một trận tuyết rơi bay đầy trời. Gió lạnh hoành hành bên ngoài điện, một màu trắng xóa tựa như tiếng khóc than của bộ xương trắng.

Vị đế vương từng nắm quyền sinh sát trong tay, giờ đây chỉ còn là bộ xương khẳng khiu.

Ánh mắt hắn ta chưa từng trong trẻo đến thế, chủ động kể với ta về chuyện xưa:

"Trẫm ép ngươi vào cung, phá vỡ mối nhân duyên giữa ngươi và nhị lang Lục gia, ngươi hận trẫm, trẫm biết. Nhưng trước khi vào cung, ngươi đã từng cứu mạng trẫm."

Toàn thân ta chấn động, nghe hắn ta thều thào nói tiếp:

"Năm Thuận Xương ba mươi sáu, ta bị tiên đế giam trong lãnh cung, không có gì ăn, chính ngươi đã mang đến một đĩa bánh..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi