Linh! Thực! Đại! Lễ! Bao!
Mấy chữ này giống như một đạo sấm sét đập thẳng vào hai mắt tỏa sáng của Minh Hiên!
Minh Hiên vội vàng nhảy xuống chỗ ngồi, đứng trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Thẩm thẩm, bên trong túi đồ ăn vặt có gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có tiên bối, bánh tuyết, thạch, còn có kẹo mềm…”
Minh Hiên kích động đến dậm chân, còn chưa đợi Đường Nguyễn Nguyễn nói xong, hắn lại nói: “Vậy! Cái túi quà lớn kia, phải lớn cỡ nào.”
Mọi người không nhịn được cười, Đường Nguyễn Nguyễn cũng mím môi cười, nói: “Tóm lại, đủ cho con ăn cả một ngày!”
Minh Hiên cao hứng nhảy lên ba thước!
Ngay lúc này, Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm nắm tay nhau đi vào phòng khách. Tần Tu Dật thấy không khí náo nhiệt, liền nói: “Có chuyện gì mà cao hứng như vậy?”
Minh Hiên gấp không chờ nổi, nói: “Nhị thúc! Con sắp đi Thái Học, Tam thẩm nói sẽ chuẩn bị cho con một túi điểm tâm lớn! Oa oa!”
Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm nhìn nhau cười, Ngôn Chi Tâm bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt Minh Hiên đã sắp phải nhập học…” Dứt lời, nàng nói: “Thẩm cũng tặng Minh Hiên một chút quà tặng nhập học nhé, con muốn cái gì?”
Minh Hiên liếc mắt nhìn Tần Tu Dật một cái, cười hắc hắc, nói: “Con thấy Nhị thúc luôn nhìn Tam thúc ân ân ái ái, thật đáng thương! Không bằng tặng con một Nhị thẩm nữa đi!”
Mặt Ngôn Chi Tâm đỏ lên, không biết tiếp lời như thế nào. Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười to!
Ngôn Chi Tâm trừng Tần Tu Dật một cái, thấp giọng nói: “Không phải là chàng dạy đó chứ?”
Tần Tu Dật cười nói: “Làm gì cần ta dạy? Cái này cũng chứng minh Ngôn tiểu thư rất được lòng người.”
Sắc mặt Ngôn Chi Tâm ngày càng đỏ.
Bầu không khí đến lúc này, Tần Tu Dật kéo tay Ngôn Chi Tâm, nói: “Chi Tâm, theo ta qua đây.”
Ngôn Chi Tâm sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn đứng dậy. Hai người đi tới trước mặt Tần lão phu nhân, Tần Tu Dật trịnh trọng quỳ xuống, Ngôn Chi Tâm thấy thế, cũng quỳ gối trước mặt Tần lão phu nhân. Tần Tu Dật nói: “Mẫu thân, hôm nay phụ thân và huynh trưởng trầm oan đã giải, cuối cùng con cũng có thể bắt đầu lại từ đầu. Chi Tâm là chân ái của con trong cuộc đời này, con thỉnh cầu mẫu thân, cho phép con tam thư lục lễ*, tám người nâng kiệu, rước nàng vào cửa.”
Ngôn Chi Tâm quỳ gối bên cạnh hắn, trong lòng kích động không thôi. Tần lão phu nhân nghe xong, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được khoé mắt bà giãn ra vài phần, trên mặt bà mang theo ý cười hoà ái, đỡ hai người dậy, nói: “Tất nhiên là mẫu thân đồng ý! Chi Tâm là một cô nương tốt, con phải đối xử tốt với nàng. Chỉ có điều, Ngôn đại nhân cùng Ngôn phu nhân bên kia, con cần phải tự mình tới cửa, như vậy mới thể hiện thành ý.”
Tần Tu Dật cong môi, cười nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Hắn nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, nói: “Quan trọng là con muốn được bên cạnh Chi Tâm của mình.”
Ngôn Chi Tâm cười đến mặt mày như trăng, trong lòng ngọt ngào vô cùng. Tần Tu Viễn thấy vậy, liền đứng dậy nâng chén, nói: “Vậy thì phải chúc mừng Nhị ca trước, Nhị tẩu!”
Sắc mặt Ngôn Chi Tâm đỏ lên, thẹn thùng không thôi. Minh Hiên cùng Thanh Hiên cũng vui vẻ cười ha hả, Minh Hiên là một tên nhóc thông minh, hắn thốt lên: “Nhị thẩm đỏ mặt rồi! Giống như một quả táo đỏ!”
“Ha ha ha ha…” Lại là một trận cười to.
Những đêm thanh minh của năm trước đều trôi qua thanh tịch vắng vẻ, nhưng lúc này đây, phủ Trấn Quốc tướng quân lại giống như lấy lại được sức sống mới, minh nguyệt thanh phong* đoàn viên….
Ngày hôm sau.
Lúc Đường Nguyễn Nguyễn thức dậy, Tần Tu Viễn đã không còn ở phòng. Nàng suy nghĩ một chút, hôm nay hắn đến quân doanh, chỉ sợ là đã đi từ sớm, vì thế liền muốn rời giường thay y phục. Nhưng ai ngờ, nàng vừa mới ngồi dậy đã cảm thấy thắt lưng ê ẩm…
Đêm qua thanh minh tụ tập trở về, Tần Tu Viễn hứng trí cao ngất còn uống chút rượu lạnh, trở về lại nhất định phải ôm nàng ngủ.
Nhưng ôm ấp một hồi, không biết thế nào, vạt áo lại bị lột ra hết, hai người triền miên một hồi.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ lại, nàng cảm thấy hắn đã sớm có mưu tính.
Nàng xoa xoa bên eo và hai chân mềm nhũn rồi gọi Thải Vi tới.
“Tiểu thư, người muốn rời giường rửa mặt sao?” Thải Vi cười tủm tỉm bưng chậu rửa vào.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hỏi: “Tướng quân ra ngoài rồi sao?”
Thải Vi nói: “Vâng, sáng sớm đã thấy tướng quân ra ngoài.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được rồi, vậy giúp ta thay y phục đi.”
Nàng yên lặng đứng dậy, thay y phục rửa mặt rồi đơn giản dùng bữa sáng sau đó chui vào phòng bếp nhỏ.
Đường Nguyễn Nguyễn tự liệt kê cho mình một danh sách, tất cả chỗ này đều là đồ ăn vặt phải làm cho Minh Hiên.
Lần đầu tiên Minh Hiên nhập học, tất nhiên là không có bằng hữu, nếu có thể mang theo chút đồ ăn, ngược lại cũng có thể cùng hòa nhập với những hài tử khác.
Vì thế, nàng dự định làm một gói điểm tâm, trước khi Minh Hiên nhập học sẽ đưa cho hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn danh sách, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định làm tiên bối trước.
Tiên Bối vẫn luôn là bánh quy nàng thích nhất, ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, mãi cho đến khi thể ăn không nổi nữa mới có thể dừng lại, dường như không có tiểu hài tử nào mà không thích loại bánh này.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền lấy cái bát lớn để múc một phần bột gạo nếp, sau đó đổ bột mì làm bánh vào trong đó, còn thêm một chút muối, sau đó mới dùng đũa khuấy đều.
Tất cả đều có màu trắng như phấn, sau khi khuấy vào nhau lại giống như một ngọn núi tuyết nhỏ, tinh khiết trong trẻo.
Sau đó nàng châm lửa đun chảy một miếng bơ, bơ lạt này chính là chìa khóa cho hương thơm của tiên bối, nhưng phải tỉ mỉ không được cẩu thả!
Một miếng bơ mịn màng hòa tan thành một vũng dầu vàng trong chảo, nàng đổ bơ lên ngọn núi tuyết vừa rồi. Sau đó lại thêm một chút nước vào rồi lập tức dùng muỗng khuấy lên.
Bột được thêm dầu và nước vào, đột nhiên liên hợp lại với nhau, nàng khéo tay nhào nặn rồi ấn một cái, không bao lâu sau đã trở thành một cục bột ngoan ngoãn có màu vàng nhạt, làm cho người ta yêu thích.
Sau đó, nàng lấy tấm vải ẩm đậy lại rồi để sang một bên cho bột nghỉ.
Ước chừng qua một chén trà, nàng mở vải ướt ra, bột so với lúc trước đã lớn hơn một chút, nàng thử ấn lên thì thấy cục bột mang theo xúc cảm mềm mại.
Nàng liền lấy ra một khối bột nhỏ, dùng chày cán bột trộn thành lát mỏng. Một cục bột tròn nhỏ nhanh chóng thành hình bánh dẹp.
Tiếp theo, nàng lấy dụng cụ hình bầu dục đã chuẩn bị trước đó, nhấn nhẹ vào mặt bánh, rồi rút lớp vỏ hình bầu dục ra, như vậy đã có thể nhìn thấy hình dạng đầu tiên của tiên bối!
Đường Nguyễn Nguyễn vuốt nhẹ lớp vỏ mềm mại, có chút vui thích, nàng lại tinh tế quết một ít nước lên hai bên mặt bánh, sau đó đổ túi bột phô mai vào một cái đĩa.
Bột phô mai hơi vàng, chưa nướng đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn khiến người ta muốn dùng ngón tay quệt lên một ít để nếm thử!
Đường Nguyễn Nguyễn cho lớp vỏ mì dính nước vào bột phô mai, bột phô mai thoáng cái đã dính vào lớp vỏ tiên bối, nàng lật lại để tẩm lên cả mặt còn lại, bột phô mai phủ kín toàn bộ lớp vỏ nhỏ. Tựa như mặc một tầng y phục mùa đông.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, Đường Nguyễn Nguyễn đã làm được rất nhiều miếng tiên bối sau đó xếp chúng gọn gàng trong khay nướng.
Đợi đến khi nàng cảm thấy số lượng không sai biệt lắm thì mở lò nướng ra, sau đó nàng để khay nướng vào trong đó rồi chờ tiên bối chín.
Quá trình chờ đợi thức ăn được nấu chín luôn rất dài. Nàng ngồi một mình trong bếp nhỏ, không thể không suy nghĩ lung tung.
Cũng không biết hôm nay Tần Tu Viễn đang làm cái gì, khi nào thì thể trở về?
Chàng ra khỏi cửa vào sáng sớm, không biết chàng đã dùng bữa sáng chưa? Vì sao ta lại ngủ quên, không thể dậy sớm nhìn chàng một cái?
Nhưng nàng lại tự an ủi mình, hôm qua chàng ở bên cạnh bồi mình cả ngày, sao còn ngại không đủ đây?
Chàng… Chàng cũng rất yêu thương mình…
Nàng nghĩ nghĩ, không khỏi có chút đỏ mặt.
Lúc này, Minh Sương lại vào cửa, nàng kinh hỉ nói: “Phu nhân, cái gì mà thơm như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Tiên Bối…” Nàng đột nhiên cả kinh: “Không xong rồi!”
Sẽ không bị cháy chứ!
Vừa dứt lời, nàng vội vàng lấy khay nướng ra, không cẩn thận làm nóng đến ngón cái!
“A…” Nàng đau đến nổi che ngón tay lại, lập tức nhìn thoáng qua Tiên Bối, cũng may, mặt thứ nhất chỉ mới nướng đến vàng giòn, còn chưa nướng quá lửa, vì thế nàng liền yên tâm, ngâm ngón tay vào trong nước lạnh.
Sau một lúc lâu, ngón tay rốt cục tốt hơn một chút, nàng liền lấy ra nhìn thử thì thấy ửng đỏ lên một mảnh, cũng may là không bị nổi mụn nước.
Minh Sương có chút lo lắng, nói: “Phu nhân, có muốn nô tỳ lấy chút dược tới đây không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười nói: “Không có gì đáng ngại, vết thương nhỏ mà thôi!”
Dứt lời, nàng lấy tiên bối ra để trở mặt, sau đó tiếp tục đưa vào khay nướng, bắt đầu nướng lần thứ hai.
Lúc này đây, nàng cũng không dám suy nghĩ linh tinh mà toàn tâm toàn ý làm cho xong.
Nàng và Minh Sương thành thật ngồi canh lò nướng, chờ tới khi đến lúc thì lấy ra ngay lập tức. Một đĩa vỏ mỏng vừa mới nướng xong phồng lên không ít, bột phô mai vàng ươm đã bị nướng chín, trực tiếp bám vào trên bề mặt bánh, trở thành một bộ phận của tiên bối.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy một miếng rồi dùng sức bẻ mạnh, “rắc rắc”một tiếng đã thành hai nửa. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng nói: “Được rồi!”
Hai mắt Minh Sương phát sáng, nói: “Xong rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một miếng đưa cho nàng, nói: “Nếm thử đi!”
Minh Sương bất chấp bánh còn đang nóng, nàng đã trực tiếp nhét vào trong miệng… Bột phô mai hơi mặn, vừa vào miệng đã khơi gợi khẩu vị, nàng nhẹ nhàng cắn một cái đã cảm giác bên tai mình truyền đến âm thanh nhai bánh “ọp ẹp”,vừa thơm vừa giòn, làm cho người ta kinh hỉ không thôi!
Minh Sương cao hứng nhảy thẳng lên rồi nói: “Quá ngon, quá ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nàng nói: “Cái gì ngươi cũng thích ăn!”
Minh Sương lè lưỡi cười cười cười, nói: “Phu nhân đã nấu ăn thì chắc chắn sẽ rất ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn che miệng, nói: “Được rồi, giúp ta cất đi.”
Sau đó, nàng chỉ vào chỗ bánh còn lại rồi nói: “À, hàng cuối cùng để lại cho ngươi và Thải Vi, Thải Bình.”
Minh Sương nhếch miệng cười tít mắt: “Vâng!”
Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lại làm thêm mấy món ăn khác, hứng thú bừng bừng đặt cùng tiên bối, bày vào trong hộp thức ăn rồi nàng dùng một túi vải cẩn thận cất buộc kỹ hộp lại. Bận rộn xong hết thảy thì thời gian đã đến buổi chiều, nàng nghĩ lúc này đại tẩu hẳn là nghỉ trưa vừa dậy nên nhanh chóng xách túi vải đến Phi Vân Các. Ai ngờ, vào Phi Vân Các lại phát hiện đại tẩu Vương Vân Vọng đang ngồi ở trong viện, vẻ mặt bình tĩnh cắt tỉa cành hoa.
“Tẩu tẩu.” Đường Nguyễn Nguyễn xách hộp thức ăn, nụ cười dịu dàng.
Vương Vân Vọng ngước mắt lên nhìn nàng, nói: “Nguyễn Nguyễn, mau tới đây ngồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt hộp thức ăn xuống rồi lên tiếng: “Tẩu tẩu, đây là gói đồ ăn vặt ta làm cho Minh Hiên, ngày đầu tiên hắn đến trường học, mang theo chút đồ ăn đi cũng có thể quen biết thêm vài hài tử.”
Vương Vân Vọng cười vui vẻ, nói: “Đệ muội có tâm rồi.” Nàng nhìn vào túi vải này và nói, “Trước khi muội cho ta công thức nấu ăn, ta đã học được, sau này ta sẽ hỏi muội thêm một lần nữa, làm thế nào để nấu mấy món đó.”
Hiện giờ, Vương Vân Vọng vừa rảnh rỗi liền vui vẻ nấu ăn cho bọn nhỏ, Thanh Hiên ở trong cung, mỗi lần về nhà đều có thể mang theo rất nhiều đồ ăn ngon hồi cung, khiến cho những hài tử khác hâm mộ không thôi. Hôm nay, Minh Hiên mang theo cái túi này, chỉ sợ cái đuôi của hắn cũng muốn vểnh lên trời!
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Được, hoan nghênh đại tẩu bất cứ lúc nào cũng có thể tới.”
Vương Vân Vọng nói: “Đệ muội, muội xem, đây là Văn Trúc* ta nuôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nhìn cây cảnh trong tay Vương Vân Vọng, tựa như một mảnh rừng trúc bỏ túi, vô cùng tú mỹ. Đường Nguyễn Nguyễn nheo mắt cười: “Đẹp quá.”
Vương Vân Vọng lẩm bẩm nói: “Đây là cây cảnh ca ca muội thích nhất, nhiều năm như vậy, ta nuôi nhưng làm chết vài chậu… Hôm nay rốt cục cũng được sinh trưởng tươi tốt, đây là chậu duy nhất có thể sống sót.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn cũng lộ ra một tia không đành lòng, nàng liền nói: “Đại tẩu chớ thương tâm, mặc dù đại ca không còn nhưng còn có chúng ta.”
Vương Vân Vọng cố gắng cười, nàng nói: “Ta biết tất cả các muội đều đối xử tốt với ta.” Dừng một chút, nàng lại thêm, “Một khi rảnh rỗi, ta vẫn không thể không nghĩ về chàng, ta đã quen với điều này nhưng cũng sẽ không quá buồn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, nàng nhớ tới mấy ngày trước Tần Tu Viễn đã nói thì hỏi: “Đại tẩu… Ta nghe nói nam đinh ba đời trong phủ chúng ta, không ai không phải chết trận sa trường… Lúc tẩu gả vào phủ Trấn Quốc tướng quân, có từng sợ hãi không?”
Vương Vân Vọng rũ mắt, nói: “Sợ chứ… Sao có thể không sợ.” Dừng một chút, nàng tiếp tục, “Nhưng ta sợ hơn là không thể ở lại với chàng. Vốn dĩ ta đã nghĩ, lỡ như một ngày nào đó chàng xảy ra chuyện thì ta sẽ theo hắn. Nhưng sau khi có hài tử, ta mới biết, ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình.”
Nàng nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Ta không chỉ là thê tử mà còn là một người mẫu thân, là tức phụ, là nữ nhi.”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, mím môi không nói. Vương Vân Vọng dường như nhìn ra tâm sự của nàng: “Có phải muội sợ hay không, sợ một ngày nào đó A Viễn cũng phải ra chiến trường?”
Tâm sự bị vạch trần, trong ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhiễm một tầng sầu lo. Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Ta thực sự sợ hãi… Ta càng thích chàng thì càng cảm thấy không thể mất chàng…”
Vương Vân Vọng gật đầu, nói: “Đại tẩu là người từng trải, cũng hiểu được tâm tình của muội.” Nàng tiếp tục, “Tất cả những gì muội có thể làm là sống tốt mỗi ngày, khi hắn ở nhà thì tay trong tay ân ái với hắn, khi hắn xuất chinh, muộn hãy bảo vệ Tần gia này cho hắn.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Vân Vọng, vẻ mặt nàng chân thành, trong mắt mơ hồ có chút chờ mong đang ôn hòa nhìn mình. Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng mỉm cười, nói: “Ta biết rồi, đa tạ đại tẩu.”
Tần gia này đối với Đường Nguyễn Nguyễn mà nói, cũng vô cùng ấm áp, tất nhiên nàng cũng phải giữ gìn nó. Vương Vân Vọng thấy tâm tình nàng tốt hơn vài phần, liền nói: “Nguyễn Nguyễn, ta thấy muội cũng rất thích hài tử… Bây giờ, đã bắt đầu điều hòa cơ thể chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời sửng sốt, lập tức sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Chưa… Chưa… Chúng ta mới thành thân chưa lâu.”
Thật ra là viên phòng không lâu, nàng còn chưa nghĩ tới những chuyện này. Vương Vân Vọng cười cười, nói: “Tình cảm của các muội tốt như vậy, cũng không cần nóng lòng nhất thời, thế nhưng… Nếu A Viễn xuất chinh, ít thì ba năm tháng, nhiều thì một năm rưỡi mới có thể trở về, nếu muội có một hài tử bên cạnh, ngược lại cũng có thể có một người bầu bạn.”
Vương Vân Vọng ôn nhu nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, giống như nhìn thấy chính mình ngày trước.
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, nàng gật đầu. Vương Vân Vọng thấy bốn phía không có người thì nói: “Muội có biết, Thanh Hiên cùng Minh Hiên, như thế nào mà có không?”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình nói: “Sao gọi là ‘thế nào’ mà có?”
Vương Vân Vọng thần bí cười cười, hạ thấp thanh âm nói: “Vương gia chúng ta, có bí thuật tổ truyền, lúc ta xuất giá, mẫu thân mới nói cho ta biết…”
Dứt lời, nàng tiến lại gần hơn một chút, nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Khi ở cùng phòng, muội phải… hắn muốn… Nhớ kỹ chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe được lời này thì mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng nói: “Đại tẩu, cái này, cái này, ta không dám.”
Vương Vân Vọng cười, nói: “Cái này có cái gì mà không dám, đó chính là phu quân của muội.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, nói: “Đại tẩu, ta, ta về trước…”
Thấy da mặt nàng mỏng như vậy, Vương Vân Vọng cũng nhịn không được che miệng cười.
……
Mặt trăng sáng treo cao. Tần Tu Viễn từ quân doanh trở về, sau khi vào Phi Hiên Các thì trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa mở cửa, hắn đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Đường Nguyễn Nguyễn đã tắm rửa xong xuôi, nàng thấy Tần Tu Viễn trở về nên vội vàng hỏi: “Chàng đã dùng bữa tối chưa?”
Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Ăn qua rồi.”
“A…” Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng đáp lại, sắc mặt có chút đỏ ửng.
Tần Tu Viễn nhìn nàng một lúc mới nói: “Nàng bị sốt sao? Sao sắc mặt lại đỏ như vậy?”
Dứt lời, hắn còn muốn đưa tay sờ trán nàng, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Không có… Thiếp, thiếp chỉ hơi nóng.”
Tần Tu Viễn đánh giá nàng một cái, nàng chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng như cánh dế, ngay cả đường nét của chiếc áo nhỏ bên trong cũng có thể phân biệt rõ ràng, vậy mà còn nóng sao?
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, liền nói: “Thiếp chuẩn bị nước cho chàng, đi tắm trước đi.”
Tần Tu Viễn cười cười, sau đó đứng lên rồi nói: “Một mình ta tắm cũng thấy nhàm chán, nàng đi cùng ta chứ?”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng đỏ hơn, nàng thấp giọng nói: “Không, không cần, vừa rồi thiếp đã tắm xong.”
Tần Tu Viễn nghe vậy nhưng vẫn không đi, hắn đưa tay chạm nhẹ lên gáy nàng, vuốt ve tỉ mỉ rồi nói: “Vậy nàng giúp ta.”
Ngữ khí tựa như dỗ dành, làm cho người ta không dễ cự tuyệt.
Đường Nguyễn Nguyễn đành yên lặng gật đầu.
Tần Tu Viễn cười đến vui vẻ, hắn dắt nàng vào nội thất.
Bên trong thùng tắm to như vậy đã đổ đầy nước nóng, Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay thử nhiệt độ nước, quả thật vừa độ ấm.
Xoay người lại phát hiện Tần Tu Viễn đã cởi áo ra. Vai hắn rộng, eo gầy nhỏ, cánh tay vừa nhìn đã thấy cường tráng hữu lực, mái tóc đen xõa tung trên người, mắt phượng khẽ nhướng, tiêu sái xuất thần.
Nếu không phải trên người có mấy vết thương thì quả thực thân thể này hoàn mỹ không tỳ vết. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, nàng không nói một lời mà đưa khăn tay cho hắn. Tần Tu Viễn vươn tay ra, chạm lên gò má nàng rồi nói: “Nàng thẹn thùng?”
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, nói: “Là đau lòng.”
Tần Tu Viễn hơi giật mình, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo trên ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Vết thương này có khi nào?”
Tần Tu Viễn không để ý lắm, hắn đáp: “Là hai năm trước, khi tác chiến với Bắc Tề, ta không để ý nên bị trường thương đâm.”
Hắn trả lời hời hợt qua loa, nhưng nàng lại có thể hình dung ra sự kinh hồn đáng sợ lúc đó.
Tần Tu Viễn thấy tâm trạng của nàng có chút sa sút, liền nói: “Đã sớm không đau nữa, nàng đừng lo lắng.”
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, chỉ buồn bực nói một câu: “Ừm… Lòng thiếp có chút buồn bực, thiếp đi ra ngoài trước…”
Sau đó, nàng đã tự mình đi ra ngoài.
Tần Tu Viễn đứng tại chỗ, hắn không biết làm sao.
Đường Nguyễn Nguyễn một mình ra khỏi nội thất, trở về phòng ngủ. Nàng có chút buồn bã. Rõ ràng đã hạ quyết tâm không được suy nghĩ về những việc hung hiểm không thể lường trước kia nữa, nhưng không biết vì sao, nàng vừa nhìn thấy vết sẹo trên người Tần Tu Viễn đã cảm thấy có chút khó chịu. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có chút bực bội, nàng tự trách mình suy nghĩ lung tung, làm hỏng bầu không khí tốt đẹp của hai người, nhưng lại không biết nói cho hắn biết tâm trạng lo được lo mất của mình. Nàng ngồi một mình trên giường trong chốc lát mới thấy Tần Tu Viễn liền ra khỏi nội thất. Hắn khoác một bộ tẩm y, dây áo cũng không buộc, lười biếng mang theo vài phần phong lưu. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mình không nói một lời thì đi đến, ngồi xuống bên giường, mặt đối mặt với nàng.
Hắn thì thầm, “Có chuyện gì với nàng vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ lắc đầu.
Tần Tu Viễn lại nói: “Có phải ta về trễ không?” Hắn mỉm cười: “Ngày mai ta sẽ trở về sớm hơn để dùng bữa tối với nàng, được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng chỉ ngước mắt lên nhìn hắn.
Tần Tu Viễn lại nói: “Có phải muốn ăn món gì không? Hay nàng muốn ta đi dạo với nàng?”
Hắn không khỏi xem xét lại chính mình, gần đây quả thật rất bận rộn, có thể đã bỏ qua nàng. Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nàng nhìn hắn, dịu dàng mở miệng: “Thiếp không cần.”
Tần Tu Viễn hơi giật mình, nói: “Vậy nàng muốn gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng người về phía trước, lập tức ôm lấy cổ hắn, Tần Tu Viễn bất ngờ không kịp đề phòng bị áp đảo trên giường. Hắn chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ thấy mặt nàng nhuộm hồng, mắt như có ánh sao. Đường Nguyễn Nguyễn ở trên người hắn, quyến rũ như tơ: “Thiếp muốn có hài tử.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đường Nguyễn Nguyễn ngồi dậy, tay nàng nhẹ nhàng kéo dây áo, sa y trượt xuống như nước chảy. Tóc nàng dài như mưa, cả người đổ xuống phía trước, khe rãnh sâu thẳm, xuân phong ngạo nghễ.
Cổ họng Tần Tu Viễn khẽ lên xuống, cảm giác ngọn lửa trong cơ thể mình bốc lên. Đường Nguyễn Nguyễn lại cúi người xuống, thân thể mềm mại như bông dán lên cơ thể nam nhân, nàng khẽ mở đôi môi đỏ như anh đào, hôn hắn.
Tần Tu Viễn chưa bao giờ thấy nàng chủ động như vậy, trong sự kinh ngạc lại vô cùng kinh hỉ. Nụ hôn nhỏ nhắn nhẹ nhàng của nàng như mưa bay lất phất rơi xuống, không chậm không nhanh, làm cho trái tim hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Ánh trăng trêu người, Tần Tu Viễn không nhịn được nữa, hắn muốn xoay người áp đảo nàng. Ai ngờ, Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “Không được, thiếp muốn ở trên chàng!”
Tần Tu Viễn mê man có chút nghi hoặc, hắn hỏi: “Vì sao?”
Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn như hoa đào, nàng đáp: “Chàng không hiểu… Đây là… Bí thuật. ”
Tần Tu Viễn cúi đầu cười, thân thể cũng khẽ run rẩy theo. Sắc mặt hắn ửng đỏ: “Được rồi, nghe lời nàng.”
Triền miên mây mưa, vui sướng vô cùng….
…Đường Nguyễn Nguyễn thở dốc, nàng nằm trên lồng ngực của Tần Tu Viễn.
Hắn yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, hôn lên đỉnh đầu thê tử. Hắn nói, “Ta ôm nàng đi rửa sạch một chút, được chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, nhỏ giọng nói: “Chờ… Chờ một lát, một khắc.”
Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Mệt mỏi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu xuống thấp hơn: “Nghe nói… Như vậy cũng sẽ dễ dàng mang thai hơn.”
Tần Tu Viễn hơi giật mình, hắn cúi đầu nhìn nàng, cưng chiều cười nói: “Muốn có hài tử như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn rồi đáp: “Thiếp muốn sinh cho chàng một hài tử.”
Trong mắt hạnh của nàng đột nhiên có một tầng hơi nước: “Có thiếp, có con… Có lẽ chàng sẽ nghĩ đến tính mạng mình một chút, cho dù lên chiến trường, cũng…”
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ý niệm này trong đầu mình rất ngốc nghếch, nhưng vẫn nhịn không được muốn nắm chặt hắn. Tần Tu Viễn nhìn nàng, nói: “Tối nay nàng khác thường như vậy, thì ra là lo lắng tương lai ta sẽ ra chiến TSo?”
Đường Nguyễn Nguyễn im lặng gật đầu, nói: “Thiếp thực sự rất sợ, thiếp không muốn mất chàng.”
Nàng giống như một con mèo nhỏ, rụt mình vào vòng tay của hắn và trở thành điểm yếu lớn nhất của hắn.
Tần Tu Viễn vuốt ve phần lưng mảnh khảnh của nàng, ôn nhu nói: “Ta đồng ý với nàng, ở bên ngoài nhất định sẽ bảo vệ bản thân, không để nàng thương tâm.
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý. Nàng nhìn hắn rồi hỏi: “Chàng thích nữ nhi hay nam nhi?”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại, không chút do dự nói: “Nữ nhi.”
Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi: “Tại sao không phải là nam nhi?”
*明月清风 nghĩa là (míng yuè qīng fēng) Minh nguyệt thanh phong, trăng thanh gió mát.
*Tiên Bối( Tiếng Trung) hay còn gọi là bánh Senbei của Nhật Bản. Senbei là món bánh làm từ bột gạo xay nhuyễn, dàn mỏng rồi nướng giòn. Đây là loại bánh có hương thơm, ăn giòn tan, còn được gọi là “Beika”. Tùy từng khu vực mà có nơi người ta lại sử dụng bột mì làm nguyên liệu thay cho bột gạo, ví dụ như “Nanbu Senbei” ở tỉnh Iwate hay tỉnh Aomori.
* Tam thư lục lễ có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc.
Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.
Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.
Sính thư: Nhà trai viết một tờ giấy nhờ người làm mai đưa sang nhà gái với hàm ý muốn cầu hôn và bước sang nhà gái để bàn tính hôn sự.
Lễ thư: Sau lễ dám ngõ, họ nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt viết tờ giây xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái rồi nhờ người làm mai đưa sang.
Nghênh thân thư là giấy họ nhà trai ghi ngày, giờ đón dâu muốn nhà gái tham khảo.
Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:
Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ
Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế
Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn
Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật
Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới
Thân nghênh: Lễ rước dâu
*Văn Trúc còn được gọi với cái tên là Trúc Phát Du, Trúc Vạn Niên, Trúc Tiêu hay Trúc Hạnh Vân. Về hình dáng bên ngoài thì cây Văn Trúc có hình dáng rất lạ. Không giống bất kỳ loài cây nào khác. Cây không có cành. Lá cây có màu xanh bóng, hình giáo mác. Nhọn dần về phía đuôi lá, mọc thành từng chiếc đơn có bẹ ép sát vào thân. Lá thường dài khoảng 10 – 15 cm và rộng 2 – 3 cm. Rễ cây phát triển rất mạnh. Nhất là trong môi trường có độ ẩm cao hoặc là trồng thủy sinh.