TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời hiểu ra, xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng. Nàng nũng nịu nhìn hắn một cái, nói: “Sao bây giờ chàng lại như vậy… Đúng là không biết xấu hổ.”

Tần Tu Viễn nói một cách hợp tình hợp lý: “Ta yêu thích phu nhân nhà ta, ngày ngày đều muốn thân cận thì sao chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn như nụ hoa hé nở đang e thẹn. Tần Tu Viễn thấy bộ dáng ngượng ngùng này của nàng quả thực yêu thích không buông tay, hắn đẩy giấy bút trên bàn ra, sau đó ôm nàng đặt lên bàn. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Ở đây sao?”

Tần Tu Viễn cười xấu xa: “Ừm, ta muốn ở đây.”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng nóng hơn, nàng đáp: “Không được… Thiếp… Thiếp…”

Giọng nói của Tần Tu Viễn hàm chứa một tia dụ hoặc: “Thử xem sao, được không? Nếu như nàng không thích thì chúng ta lại lên giường…”

Dứt lời, hắn đã nhẹ nhàng xoa hai bên đầu gối của nàng, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh vòng quanh eo hẹp của hắn, nàng ngồi không vững, bất giác ôm cổ hắn thật chặt. Gương mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng đỏ đến kiều diễm ướt át. Tần Tu Viễn dùng một tay nâng eo nàng, một bên thì thầm bên tai: “Ban ngày không nhìn thấy nàng đâu, ta nhịn không được nhớ nàng…”

Hắn nhẹ nhàng hôn vành tai nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng hơi run rẩy.

Đèn đêm lấp lánh, bóng dáng hai người dần dần hoà nhập vào nhau, thân mật vô cùng. Nàng từ câu nệ đến từ từ thả lỏng, rồi dần dần trở nên vui thích. Tần Tu Viễn thu hết cảm xúc của nàng vào đáy mắt. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, vô cùng yêu thương, lẩm bẩm mà nói: “Nguyễn Nguyễn… Nàng thật đẹp… ”

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn mê ly, hàm hồ không rõ “Ừm” một tiếng, Tần Tu Viễn cúi đầu cười, ôm nàng không chịu buông tay. Đồ vật trên bàn đã rơi đầy đất cũng không làm hai người bận tâm.

Sau một đêm vui vẻ, lại là một giấc mộng đẹp….

……

Ngự Hoa Viên.

“Vân Mai, bất tri bất giác đã đến thời điểm đầu hạ.” Văn Hoàng Hậu cầm bông hoa, dáng vẻ suy tư mà nói. Vân Mai kính cẩn đứng ở một bên đáp: “Vâng, nương nương, đúng là trôi qua rất nhanh.”

Văn Hoàng Hậu híp mắt, rất nhanh sao… Chẳng bao lâu nữa, Lưu Thực sẽ bị xử tử. Văn Hoàng Hậu hạ giọng hỏi: “Bên kia Đại Lý tự đã an bài xong chưa?”

Vân Mai cũng nhỏ giọng đáp: “Nương nương, đều an đã bài xong…”

Văn Hoàng Hậu lại nói: “Cũng không biết tên mọt sách Lưu Thư Mặc kia… Rốt cuộc đã thông suốt hay chưa.”

Vân Mai nói, “Hắn sẽ không phản bội chúng ta chứ?”

Văn Hoàng Hậu cười nhạo một tiếng: “Hắn cổ hủ như thế, làm sao dám đây?”

Trong lòng Vân Mai vẫn có chút bất an, hỏi: “Nương nương, người xác định muốn làm như vậy sao?”

Trên mặt Văn Hoàng Hậu hiện lên một tia do dự, nhưng lại lập tức kiên định mà đáp: “Chuyện cho tới bây giờ, bổn cung đã không còn đường lui… Hiện giờ khúc mắc giữa Hoàng Đế và Phủ Trấn Quốc tướng quân gần như đã được cởi bỏ. Tần Tu Viễn đã truyền thừa tước vị Trấn Quốc Công, quyền lực đang nắm trong tay cũng rất lớn. Mà mẫu phi của Thái Tử lại là nghĩa muội của lão Trấn Quốc Công, vậy Thái Tử chính là người cùng hội cùng thuyền với Trấn Quốc tướng quân phủ rồi, bọn họ không nâng đỡ Thái Tử thì còn nâng đỡ ai? Ngẫm lại mà xem, nếu Hoàng Đế muốn truyền ngôi thì cũng không nhất định phải truyền ngôi vị Hoàng Đế cho nhi tử của ta, dù sao tiện nhân Thấm tần kia yêu mị dụ hoặc, quyến rũ như thế, ai biết được có thể ngôi vị đó sẽ thuộc về tay nhi tử của nàng ta!”

Chỉ dựa vào lực lượng một mình nàng cũng không có khả năng lay động ngôi vị Hoàng Đế.

Vân Mai nói: “Nhưng dù sao người cũng là Hoàng Hậu, cho dù tương lai sau này là ai đăng cơ thì người cũng là Thái hậu… Vả lại mẫu thân của Thái Tử đã qua đời rồi, hắn không tôn người làm Thái hậu thì tôn ai đây?”

Văn Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết cái gì? Tiểu tử Mẫn Nguyên Lang này, nhìn thì ngây ngốc nhưng kì thực là phẫn trư cật lão hổ*.”

Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Từ khi hắn được lập làm Thái Tử tới nay, nhìn như sợ hãi rụt rè, gây ra sai lầm nhỏ không ngừng nhưng không có chuyện gì đụng đến giới hạn của Hoàng Đế, cho dù các đại thần có dâng tấu thì Hoàng thượng cũng chỉ khiển trách hai câu thôi… Vốn là Hoàng Đế rất ít khi đến thăm Thái Tử, là bởi vì không thích hắn, hoặc là nhìn thấy hắn sẽ nhớ người xưa, khiến cho ngài ưu tư… Hiện tại xem ra, kỳ thật Hoàng Đế vẫn luôn bảo vệ hắn! Cho dù là nhi tử của Ninh quý phi hay là nhi tử của Thấm Tần đăng cơ thì tương lai làm sao còn có con đường sống cho mẫu tử chúng ta?”

Văn Hoàng Hậu nghĩ đến chuyện này cũng thấy có chút hối hận, ba năm nay nàng ta cũng không nên tồn tại tâm lý may mắn chờ Hoàng Đế truyền ngôi cho nhi tử. Thực tế Lưu Thực đã sớm khuyên nàng ta phải sớm động thủ nhưng trong lòng nàng ta vẫn luôn ôm một tia ảo tưởng với Mẫn Thành Đế, cho rằng sau khi Ninh quý phi đi thì hắn có thể liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một chút. Từ sự kiện của Âm quý nhân kia, làm sao Hoàng Đế có thể không biết mấy hành động ngầm trong hậu cung chứ?

Hắn chỉ không muốn để ý mà thôi, còn mấy chuyện xấu Hoàng Hậu ra tay thì cuối cùng cũng để cho Hoàng Hậu phải tự thu dọn kết cục, đúng là gieo gió gặt bão. Chỉ cần không động đến giới hạn của hắn thì hắn vẫn luôn coi nàng ta như người vô hình. Cảm giác bị bỏ rơi quanh năm ngày tháng này làm cho Văn Hoàng Hậu vô cùng tức giận. Ngón tay nàng ta không tự giác được dùng sức bẻ gãy cành hoa.

Văn Hoàng Hậu phẫn nộ: “Ngai vàng chỉ có thể thuộc về nhi tử của ta, những người khác phải nhường đường cho chúng ta!”

Vân Mai thấy Hoàng Hậu càng nghĩ càng tức giận thì trấn an nói: “Đúng vậy… Hoàng Hậu nương nương chớ vội.”

Tuy nhiên Vân Mai nghĩ, dù sao Hoàng Hậu cũng có hai nhi tử, nhưng rõ ràng nàng ta thiên vị Tứ hoàng tử hơn, đến lúc đó nếu thật sự Hoàng Hậu đoạt được ngai vàng cho Tứ Hoàng tử, vậy thì Nhị Hoàng tử phải làm sao đây?

Trên mặt Văn Hoàng Hậu ẩn nhẫn vài phần: “Gần đây Nguyên Mạnh sao rồi? Buổi trưa không trở lại Dực Trì cung dùng bữa… Thế nhưng có vẻ bữa tối ăn ngon miệng hơn trước.”

Vân Mai trả lời: “Nô tỳ hỏi thăm một chút thì biết được gần đây Tứ điện hạ kết giao bằng hữu ở Thái Học, mỗi ngày cùng nhau đi học, có khi còn cùng nhau đá cầu, cưỡi ngựa bắn cung, nói chung vô cùng vui vẻ. Bây giờ buổi sáng cũng không cần đánh thức mà tự mình dậy, mong ngóng muốn đến Thái Học.”

Văn Hoàng Hậu nghe xong, lại nhíu mày nói: “Bằng hữu gì? Đó là nhi tử của nhà nào?”

Vân Mai sửng sốt, đáp lại: “Cái này… Nô tỳ đi hỏi một chút rồi bẩm báo lại.”

Văn Hoàng Hậu dặn dò: “Hài tử Nguyên Mạnh này ngây thơ thiện lương, dễ bị người ta lừa gạt, chớ để hắn tiếp xúc với những người có ý đồ xấu, việc này cần phải điều tra kỹ lưỡng!”

Vân Mai vội vàng đáp: “Vâng, nương nương!”

Văn Hoàng Hậu lại nói: “Đúng rồi, lần trước sai ngươi tìm vu y… Khi nào có thể vào cung?”

Vân Mai nói: “Đã được an trí ở Đế Đô, nương nương cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung.”

Văn Hoàng Hậu cười cười, nói: “Rất tốt. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi gió đông.”

…..

Mạc phủ.

“Công tử!” Quản gia Mạc Bá cất bước đi tới thư phòng, hắn có việc muốn xin ý kiến Mạc Lâm.

Giờ phút này Mạc Lâm đang luyện chữ trong thư phòng, thấy Mạc bá đến thì mỉm cười, nói: “Mạc bá, chuyện gì vậy?”

Mạc Bá đáp: “Có người muốn thuê lại cửa hàng của chúng ta trên đường Nam Nhất, nhưng thuộc hạ hỏi ra mới biết đối phương cũng là quan lớn, họ không nói thuê là làm cái gì cho nên thuộc hạ đến xin chỉ thị công tử một chút.”

Mạc Lâm không nhanh không chậm hỏi lại: “Là nhà nào?”

Mạc Bá đáp: “Chính là phủ Trấn Quốc tướng quân nổi tiếng hiện nay.”

Sắc mặt Mạc Lâm bình tĩnh, lúc này trở nên có chút kinh hỉ: “Ngươi nói là phủ Trấn Quốc tướng quân sao?”

Mạc Bá gật đầu: “Công tử cũng biết, trước khi chúng ta đến Đế Đô thì lão gia ngàn dặn vạn dặn, hy vọng người đứng vững gót chân trong triều đình, mà hiện giờ người đã đứng trong hàng ngũ quan văn, thời gian nhập sĩ cũng không lâu, nếu tùy tiện có quan hệ cùng Trấn Quốc tướng quân phủ thì không biết có ảnh hưởng gì hay không?”

Ngay cả Mạc bá cũng biết triều đình văn võ bất hòa, dường như đứng hai bên đối lập đã trở thành quy định bất thành văn. Mạc Lâm cười cười, nói: “Không sao… Ta vẫn còn lo lắng về việc chúng ta không được gặp nhau nữa.”

Mạc Bá sửng sốt, nói: “Ý người là gì vậy?”

Mạc Lâm ho nhẹ một chút, sắc mặt đỏ lên, nói: “Không sao đâu… Nhân tiện, họ muốn thuê cửa hàng nào?”

Mạc Bá nói: “Đường Nam Nhất tổng cộng có hơn mười cửa hàng, chúng ta lại có hai gian hàng ở đó nên bọn họ muốn thuê lại cả hai, chúng ta dựa theo giá thị trường cho thuê sao?”

Mạc Lâm đáp: “Không thu tiền thuê cửa hàng cũng được…” Nhưng hắn suy nghĩ một chút, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, phủ Trấn Quốc tướng quân nhất định là vô công bất thụ lộc, hắn đành nói: “Quên đi, so với giá thị trường thì cứ cho thuê rẻ hơn hai phần là được, cứ nói kính trọng bọn họ là trung dũng thế gia cho nên mới nhường lợi.”

Mạc bá cảm thấy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Mạc Lâm lại nói: “Đúng rồi, Mạc bá, ngươi hãy mua lại các cửa hàng xung quanh cửa hàng này đi.”

Mạc bá cảm thấy nghi hoặc mà nói: “Nhưng công tử, trên con đường này, những cửa hàng tốt nhất đã nằm trong tay chúng ta, chẳng lẽ còn muốn mua mặt tiền thứ yếu khác sao?”

Mạc Lâm nhếch môi cười: “Ừm, ta tự có tính toán.”

Trong lòng Mạc Lâm có vài phần mừng thầm, đến lúc đó tùy tiện dùng cửa hàng xung quanh làm gì cũng được, chỉ cần được bên cạnh Tần Tu Dao, hắn có thể “ngẫu nhiên gặp mặt.”

“Đúng rồi.” Mạc Lâm lại dặn dò: “Mạc bá, trước tiên đừng để lộ thân phận của chúng ta cho bọn họ biết, cũng đừng nói cửa hàng cho thuê kia là của chúng ta.”

Mạc bá như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Trong lòng hắn quả thực cảm thấy vô cùng kỳ quái, công tử lại muốn nhường lợi cho người khác, lại còn không để cho người ta biết, sao những chuyện tốt như thế lại không rơi vào mình chứ?

Đường Nam Nhất.

“Tại sao? Còn có thể rẻ hơn hai phần sao?” Vẻ mặt Tần Tu Dao vô cùng kinh ngạc, nàng nói: “Chưởng quầy, người cũng quá tốt rồi!”

Tần Tu Dao dẫn Đường Nguyễn Nguyễn đi xem cửa hàng mấy ngày nay, giữa đường Bắc Nhị và đường Nam Nhất thì cuối cùng chọn được mặt tiền hai cửa hàng của phố Nam Nhất. Nơi này gần đường lớn, vô cùng hưng thịnh, phụ cận còn có trường học, nếu tan học, các hài tử đi ngang qua nơi này lại càng thêm náo nhiệt. Đường Nguyễn Nguyễn chọn được nơi này nên muốn đến xác nhận, mà Tần Tu Viễn có việc tiến cung nên hắn để Tần Tu Dao đi cùng nàng. Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Chưởng quầy, vì sao đột nhiên rẻ hơn hai phần vậy?”

Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, Đường Nguyễn Nguyễn đương nhiên phải làm rõ nguyên nhân. Chưởng quỹ cười tủm tỉm, nói: “Hai vị không phải đến từ phủ Trấn Quốc tướng quân sao? Nghe nói lão Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân đã giải được trầm oan, hai vị đều là vì Đại Minh mà hy sinh, trăm năm trung dũng thế gia, có ai không kính trọng? Ta chỉ biểu đạt chút tâm ý này thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy cười cười, nàng nói: “Đa tạ chưởng quỹ, nếu là như vậy thì hai phần giá cho thuê này càng không thể thiếu, chúng ta vẫn nên dựa theo giá gốc mà quyết định đi.”

Chưởng quầy lại từ chối hai lần, thật sự không còn cách nào nên đành phải làm theo ý của nàng. Sau khi ký xong khế ước thuê nhà, hai người vui vẻ trở về phủ Trấn Quốc tướng quân.

Trong Phi Hiên Các, Vương Vân Vọng đã sớm chờ ở nơi này.

“Nguyễn Nguyễn, A Dao!” Vương Vân Vọng thấy các nàng trở về nên vội vàng hưng phấn nghênh đón, hỏi: “Được chưa?”

“Được rồi!” Tần Tu Dao kích động nói: “Chúng ta đã lấy được cửa hàng, chờ sửa chữa một chút rồi tìm đủ nhân lực, nguyên liệu chuẩn bị thỏa đáng là có thể khai trương!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nhìn hai người vui vẻ chưa kìa!”

Vương Vân Vọng cảm thấy ngượng ngùng mà nói: “Ta vui vẻ không phải vì… Thanh Hiên và Minh Hiên đều nhập học, ta nhàn rỗi đến nhàm chán…”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, thực ra nàng cũng lo lắng đại tẩu một mình ở Phi Vân Các dễ dàng suy nghĩ lung tung, còn không bằng tìm chút chuyện để cuộc sống thêm phong phú một chút. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Mở một cửa hàng đồ ăn vặt không phải là chuyện đơn giản, đương nhiên là cần tẩu tẩu và A Dao giúp đỡ.”

Vương Vân Vọng đáp: “Nguyễn Nguyễn có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với ta là được!”

Tần Tu Dao cũng nói: “Muội cũng vậy!”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Được, đợi sau khi tìm được người làm, còn phải nhờ đại tẩu cùng ta dạy các đầu bếp nấu ăn, A Dao đến phụ trách dạy cho chưởng quỹ và tiểu nhị được không?”

Hai người liên tục gật đầu, tràn ngập chờ mong cửa hàng đồ ăn vặt sắp khai trương. Ba người bọn họ ở bên nhau trò chuyện vô cùng hăng hái, bất tri bất giác đến buổi chiều. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tẩu tẩu, A Dao, các người ngồi xuống trước, ta đi làm chút đồ uống giải khát.”

Dứt lời, nàng xoay người đi vào phòng bếp. Hai ngày trước làm bánh quy cho Minh Hiên còn dư một ít, nàng nhẹ nhàng cầm lên thấy còn giòn tan. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy trong phòng bếp có xoài vừa đưa tới, vô cùng tươi ngon, còn toả ra hương trái cây mê người, nàng vừa suy nghĩ một chút, chi bằng làm một cái bánh mousse vị xoài đi! Vừa lúc đại tẩu cùng A Dao đều chưa từng ăn qua!

Vì vậy, nàng tìm thấy một cái đĩa, đặt bánh quy trong đó rồi lót giấy thấm dầu xuống dưới, tiếp theo nàng dùng một cây gậy nghiền nát bánh quy từng chút một. Bánh quy giòn tan, dưới sức nặng của cây gậy đã nhanh chóng không chịu nổi gánh nặng mà biến thành vụn bánh quy, lăn thêm hai vòng nữa đã biến thành vụn nhỏ. Vì không có túi kín nên nàng chỉ có thể cẩn thận đổ cát bánh quy ra và đặt nó vào một cái bát lớn. Sau đó nấu cho bơ nóng lên, dần dần đổ vào vụn bánh quy, từ đó vụn bánh quy dần dần hoà quyện lại thành một miếng, nàng vội vàng dùng muỗng khuấy lên, cho đến khi tất cả vụn bánh quy đều đã đổi màu mới dừng tay. Tiếp theo, nàng lấy khuôn bánh hình trụ ra và trải một lớp giấy dầu ở phía dưới, đó là chìa khóa để bánh có thể trơn tru tháo ra khỏi khuôn. Sau đó, nàng đổ vụn bánh quy đã cán mịn vào khuôn bánh rồi sử dụng muỗng để ép chặt vụn bánh quy một cách tinh tế, ép một lần vẫn chưa đủ nên nàng tiếp tục nhấn một lần nữa. Giống như một đống cát nhỏ nhấp nhô, sau hai vòng đã được nhấn xuống vô cùng bằng phẳng.

Sau đó, nàng mở cánh cửa nhỏ của tủ băng và đặt đáy bánh quy vào đó.

Nàng đi rửa tay rồi cầm lấy một quả xoài, xoài này vàng ươm, vỏ ngoài rắn chắc nhưng nhấn một chút đã thấy mềm mại, đây chính là thời điểm xoài đã chín. Đường Nguyễn Nguyễn cầm lên ngửi ngửi, hương vị thơm ngát khiến nàng không tự chủ được cong môi. Nàng lấy mấy quả xoài đi rửa sạch, sau đó đặt ở trên bàn rồi dùng dao nhỏ nhẹ nhàng bổ ra, xoài này thơm ngon ngọt mọng nước. Nàng cắt xoài ra thành những hạt lựu nhỏ, sau đó dùng muỗng nhỏ cạo phần xoài thơm ra khỏi vỏ. Từng khối đầy đặn rơi vào trong bát lớn, nhìn qua vô cùng tinh tế. Nàng lấy máy ép trái cây đã làm lúc trước ra để ép phần xoài đó thành siro đặc sệt. Sau khi rây đơn giản một lần để loại bỏ chất xơ trong xoài, phần siro đó sẽ mềm mịn và tinh tế hơn không ít.

Nàng trộn phần siro đó cùng với kem bơ và đổ vào nồi sữa sưởi ấm, thấy kem bơ dần dần tan chảy, hòa làm một thể với xoài rồi thì nàng bưng nồi lên rồi đặt sang một bên dự phòng. Dùng tay không làm bánh mousse, phiền nhất chính bước đánh bông thành bọt, nàng đổ kem bơ và đường lại với nhau rồi cố gắng dùng tay xoay vòng để đánh lên, tốc độ phải hết sức nhanh chóng thì mới có thể sánh ngang với máy tạo bọt thông thường. Chính nàng đánh đến đầu đổ đầy mồ hôi, nàng thầm nghĩ, rốt cuộc nàng cũng không bằng lực cánh tay của đại tẩu, có lẽ phải luyện tập nhiều hơn mới được. Nàng lại trộn xoài thơm với kem, kem trắng cùng với xoài thơm màu vàng tạo thành một sự tương phản rõ rệt, nàng kiên nhẫn khuấy chúng lại với nhau, dọc theo chiều kim đồng hồ một vòng lại một vòng, sau đó hỗn hợp đã biến thành một bát sữa màu vàng nhạt sánh mịn vô cùng. Hỗn hợp được đổ lên trên mặt của đáy bánh quy, nhìn qua vô cùng phong phú, sau đó nàng thêm một vài miếng xoài thơm cắt thành hạt lựu lên trên hỗn hợp kem. Xong xuôi tất cả, nàng mới đặt bánh kem này vào tủ băng giữ lạnh. Đường Nguyễn Nguyễn làm xong bánh cũng đổ mồ hôi, lúc này, Tần Tu Dao đi vào, nói: “Tẩu tẩu, có cần muội giúp không?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Không cần, bánh mousse vị xoài này phải đông lạnh một lát mới ngon, đừng vội!”

Tần Tu Dao gật đầu, nói: “Không vội, không vội! Nhưng tẩu tẩu, cái gì đây?” Nàng chỉ vào tủ băng, cảm thấy hơi lạ lẫm. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là tủ để làm đồ uống mát lạnh, ta đã cố ý cho người chế tạo ra.”

Đây thực sự là một cái rương gỗ, ở giữa sử dụng vách ngăn để bao quanh một vòng tròn, sau đó đặt rất nhiều khối băng vào đó, như vậy, có thể làm cho khối băng không tan trong một thời gian dài. Đó cũng chính là một chiếc tủ lạnh đơn giản. Tần Tu Dao lộ ra tò mò: “Nước mát lạnh sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Không sai, mùa hè sắp tới, có thể làm rất nhiều đồ uống giải khát!”

Tần Tu Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Mùa hè… Ngoại trừ canh đậu xanh, canh hạt sen băng ngân nhĩ… Thì những món thanh lọc khác muội chưa từng ăn qua.”

Đường Nguyễn Nguyễn tinh nghịch cười cười, nàng nói: “Mùa hè này, chắc chắn ta sẽ làm cho muội ăn no!” Nàng tính toán cẩn thận: “Muội không biết, món ăn vặt không thể thiếu vào mùa hè là kem. Món này được làm từ sữa bò, trái cây, Chocolate và các loại hạt… Ta chắc chắn muội sẽ thích khi ăn nó, bởi kem này vừa mát lạnh, vừa sảng khoái.”

Tần Tu Dao khẽ nuốt cổ họng, nói: “Tẩu tẩu nói đến kem, muội chưa bao giờ ăn thử… Còn gì nữa không?”

Đường Nguyễn Nguyễn vừa đùa nghịch xoài thơm và kem bơ trong tay, vừa nói: “Còn có sinh tố đá bào, chính là nghiên đá lạnh thành cát mịn rồi rưới nước trái cây, sữa bò, hoa quả, mật ong lên trên, giống như một tảng băng nho nhỏ, vừa uống một ngụm có thể thấm vào tận ruột gan, đây chính là thánh phẩm giải nhiệt.”

“Còn gì nữa? Còn gì nữa không?” Tần Tu Dao hận không thể lấy một quyển sổ nhỏ ghi chép lại, nàng sợ đến lúc đó bỏ lỡ món ăn mà tẩu tẩu làm. Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút mới nói: “Còn có nước chanh đông lạnh, kem đá, nước đường viên… Vô số món thuộc về thực phẩm giải khát mùa hè, thực sự là quá nhiều!”

Tần Tu Dao cực kỳ chờ mong, nàng nói: “Thật muốn nhanh chóng đến mùa hè!”

Lúc này, Vương Vân Vọng cũng đi vào, nói: “Các muội đang nói đến băng đá gì vậy?”

Tần Tu Dao kể lại món ngon vừa rồi một lần nữa, nàng lại nói: “Nói đến bây giờ muội cũng muốn ăn!”

Vương Vân Vọng mỉm cười, nói: “Băng đá ngẫu nhiên ăn một chút cũng không sao, thế nhưng cô nương gia như muội vẫn nên ăn ít món lạnh mới là tốt nhất.”

Nàng lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nhất là Nguyễn Nguyễn, bây giờ cũng đã thành thân, nếu thân thể quá lạnh sẽ không dễ có thai.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, sắc mặt không khỏi đỏ lên: “Đại tẩu… Muội thấy còn sớm…”

Tần Tu Dao nghe xong, cũng cười nói: “Vậy không bằng cho muội ăn đi, dù sao muội còn chưa gả!”

Đường Nguyễn Nguyễn Mỉm cười, nói: “Vậy nói không chừng… Biết đâu được muội lại thành hôn sớm?”

Tần Tu Dao nóng đỏ cả mặt, nàng nói: “Tẩu tẩu nói bậy cái gì đó…”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Vậy gần đây Mạc đại nhân không hẹn muội đi ra ngoài du ngoạn sao?”

Tần Tu Dao càng đỏ mặt, nàng thấp giọng nói: “Sao có thể thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài… Dù sao, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, chúng muội lại không thân quen.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy cũng giả vờ đồng ý, nàng nói: “Nói cũng đúng, vốn dĩ cửa hàng đồ ăn vặt khai trương, ta còn muốn mời Mạc đại nhân cùng tụ tập, nếu không quen, vậy thì quên đi…”

Tần Tu Dao vội vàng mở miệng, nói: “Khai trương?” Nàng quay sang nói một câu: “Nếu như khai trương… Thì tất nhiên là càng nhiều người càng náo nhiệt… Mời hắn đến góp vui cũng không sao…”

Vương Vân Vọng và Đường Nguyễn Nguyễn thoáng cái bật cười, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Còn nói không quen!”

Vương Vân Vọng nhìn thiếu nữ bắt đầu biết yêu này, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Năm đó Tần Tu Thệ che chở tiểu muội muội, bây giờ cũng đã trưởng thành, cũng bắt đầu có người trong lòng. Lúc ba người cười đùa, Đường Nguyễn Nguyễn cũng làm xong lớp siro trong suốt, lớp kem này là do kem bơ cùng trái cây pha chế mà thành, chỉ cần đổ lên bánh mousse đã đông lạnh thì giống như một tấm gương nhỏ màu vàng, bóng loáng không tì vết. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn chiếc bánh mousse này rồi nói: “Có lẽ còn cần phải đông lạnh thêm một chút nữa, buổi tối mới có thể ăn.”

Vốn dĩ nàng muốn làm trà chiều, nhưng hiệu quả của tủ băng đá này quả thực kém hơn tủ lạnh, cho nên còn chưa đông lạnh đến thành hình. Tần Tu Dao nhất thời cảm thấy mất mát, nàng nói: “Tẩu tẩu, tẩu nhớ để lại cho muội một chút nha!”

Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu rồi cười nói: “Có lúc nào thiếu phần của muội chứ?”

Vương Vân Vọng cười cười, cũng nói: “Vậy ta trở về trước, chắc hẳn Minh Hiên cũng sắp trở về.”

Ngay sau đó, ta nghe thấy một tiếng bước chân vui sướng: “Mẫu thân! Thẩm thẩm!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Ngay cả rương sách Minh Hiên cũng chưa buông xuống đã chạy tới Phi Hiên Các. Vương Vân Vọng thấy hắn chạy đầu đầy mồ hôi thì nói: “Sao con lại về sớm như vậy?”

Minh Hiên đáp: “Hôm nay tan học sớm, nên con cũng sớm trở về. Thẩm đang làm món gì sao?”

Hắn ra sức kiễng chân, dùng sức nhìn lên bàn bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn chỉ chỉ vào bánh mousse vị xoài rồi nói: “Ta đang làm bánh mousse vị xoài, buổi tối con có thể ăn! Bây giờ chúng ta ăn thử trái xoài này trước đã!”

Dứt lời, nàng bổ xoài ra rồi bỏ vào trong đĩa, bưng vào trong sân. Minh Hiên trông mong nhìn bánh mousse rồi đuổi theo hỏi: “Thẩm thẩm, bánh mousse vị xoài này… Con có thể mang đến Thái Học và chia cho bằng hữu của con được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể, thế nhưng cần phải giữ lạnh thêm nữa, nếu không nó tan ra thì sẽ không ngon.”

Minh Hiên nghe xong thì cười đến nheo mắt lại, nói: “Thật tốt quá! Con muốn cùng Tứ Hoàng tử ăn bánh mousse vị xoài!”

Vương Vân Vọng nghe xong, không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Ngày nào con cũng chơi đùa cùng Tứ Hoàng tử sao?”

Tứ Hoàng tử là nhi tử của Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu lại luôn luôn đối địch với phủ Trấn Quốc tướng quân, bởi Ninh quý phi đã từng ở đây, nàng ta vẫn luôn đối chọi gay gắt. Nhưng mà những điều này Minh Hiên đều không hiểu, hắn chỉ cảm thấy Tứ Hoàng tử là người hiền lành, chơi cùng thì thấy thú vị nên chơi đùa với hắn. Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Quên đi, tẩu tẩu, Minh Hiên vẫn còn là một hài tử… Sự hỗn loạn giữa người lớn không ảnh hưởng đến chúng.”

Vương Vân Vọng nghe xong đành phải gật đầu một cái. Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn  nói với Minh Hiên: “Thế nhưng, xoài thơm là một loại thực phẩm dễ gây dị ứng, có người không thể ăn được, nếu con muốn chia sẻ với người khác thì trước phải hỏi người đó đã từng ăn xoài và các loại thực phẩm khác có vị xoài chưa, con biết không?”

Minh Hiên dường như hiểu như không mà gật gật đầu, nói: “Dị ứng là sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Dị ứng là cơ thể không thích hợp với loại thực phẩm này, nhẹ thì cảm thấy khó chịu, nặng thì sẽ mất mạng, cho nên không thể coi thường.”

Nói đến đây, Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút, trong trí nhớ nguyên thân đột nhiên hiện lên một người… Hắn cũng không thể ăn xoài, cho dù dính một chút cũng làm cho cả người ngứa ngáy vô cùng… Minh Hiên thấy Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt thì hỏi: “Thẩm, thẩm đang nghĩ gì vậy?”

* Mousse là một loại bánh có lớp kem mát lạnh mềm mịn, tan trong miệng, đây là những đặc trưng đầu tiên khi người ta nghĩ đến mousse. Với ý nghĩa là “bọt” trong tiếng Pháp, mousse chính là chiếc bánh có vẻ ngoài đẹp mắt với lớp bánh gato mỏng bên dưới, phía trên là kem mịn, tan nhanh tự bọt biển chỉ để lại sự vấn vương nơi đầu lưỡi thực khách. Chỉ với lòng trắng trứng đánh bông, kết hợp với các nguyên liệu khác như gelatin, kem tươi hay hương trái cây mà mousse lại trở thành món tráng miệng không thể thiếu và được lòng bao nhiêu người chỉ với một lần nếm qua.

*Nghĩa là “giả heo ăn hổ”: đây là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi