TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Tần Tu Dật và Vương Vân Vọng nghe vậy vô cùng cả kinh!

Tần Tu Viễn ẩn nhẫn tâm tình, nói: “Đa tạ tiên sinh đã đến đưa thư, đại tẩu, tẩu hãy đưa tiên sinh xuống.”

Vương Vân Vọng gật đầu, cho người đưa ra ngoài. Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt, lông mày rậm nhíu chặt, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó. Một lát sau, hắn nói: “Nhị ca.”

Tần Tu Dật: “Đệ nghĩ thế nào?”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Đệ muốn đến hoàng cung Bắc Tề, đi tìm Tứ Hoàng tử.”

Tần Tu Dật sửng sốt: “Đệ điên rồi sao? Hoàng cung Bắc Tề có địa hình phức tạp, không nói đến việc đệ có thể tìm được Tứ Hoàng tử hay không, cho dù đệ có tìm được hắn, thì có thể như thế nào?”

Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Vậy đệ cũng muốn thử một lần. Chiến sự Bắc Tề không thể kéo dài thêm nữa, đánh hay không đánh, đều phải tốc chiến tốc thắng!”

Tần Tu Dật biết trong lòng hắn lo lắng cho Đường Nguyễn Nguyễn, nên nói: “Nhưng lỡ như đệ xảy ra chuyện… Vậy thì làm sao đây?”

Khoé môi Tần Tu Viễn hơi căng thẳng, hắn nói: “Sẽ không có lỡ như.”

Hắn không thể có lỡ như, bằng không Nguyễn Nguyễn làm sao có thể bình an được?

……

Dực Trì cung.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên phượng tọa. Nàng ta từ từ uống một ngụm trà, cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngươi là một nữ tử khuê các mà còn có thể đưa được cả Tần gia đi… Thật sự là bản lĩnh rất lớn, bổn cung đã quá xem thường ngươi.”

Đường Nguyễn Nguyễn đứng trước mặt nàng ta, mặt không đổi sắc mà nói: “Hoàng Hậu nương nương quá khen.”

Lưu Thực thì ngồi ở một bên, yên lặng nhìn nàng. Hắn luôn cảm thấy Đường Nguyễn Nguyễn bây giờ và trong trí nhớ của hắn có chút khác biệt. Nàng từng là một cô nương vô cùng nhát gan, bây giờ gả cho Tần Tu Viễn sao có thể biến hóa lớn như vậy?

Hoàng Hậu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Tướng quân phu nhân ở trong cung đi, các ngươi hầu hạ phu nhân thật tốt, không chừng có tác dụng lớn.”

Vân Mai lên tiếng, muốn áp giải Đường Nguyễn Nguyễn xuống. Nhưng lúc này, lại đột nhiên nghe được một tiếng bước chân truyền đến…

“Mẫu hậu!” Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh vừa đúng lúc từ bên ngoài chạy vào, hắn nhìn thấy Lưu Thực ở trong cung Hoàng Hậu thì cũng vô cùng kinh ngạc: “Tả tướng, vì sao lại ở đây?”

Ngoại thần không thể vào tẩm cung hậu phi, đây là quy củ ai cũng biết trong cung. Hoàng Hậu ngẩn ra, nói: “Mẫu hậu có việc thương nghị cùng Tả tướng, cho nên mới phá lệ… Phụ hoàng con bị bệnh, con chớ đến gây thêm phiền phức, mau trở về đọc sách đi.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn suy tư một phen, xem ra Hoàng Hậu cũng không nói cho Tứ Hoàng tử biết chuyện nàng ta đang làm. Vì thế hắn không tình nguyện ra khỏi tẩm điện. Đường Nguyễn Nguyễn bị Vân Mai đưa ra khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu, thấy Tứ Hoàng tử đi phía trước, nàng chớp mắt suy nghĩ rồi lên tiếng kêu hắn: “Tứ điện hạ?”

Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vô cùng kiêu ngạo: “Ngươi là ai?”

Vân Mai vội vàng đuổi theo. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Ta là Tam thẩm của Minh Hiên, ta đã nghe Minh Hiên nhắc tới người rất nhiều lần! Mỗi lần hắn phải mang theo hai phần đồ ăn vặt đến học đường, chính là vì muốn chia sẻ với Tứ Hoàng tử sao?”

Tứ Hoàng tử sửng sốt, lập tức cười cười: “Ngươi là Tam thẩm của Minh Hiên sao? Ta đã ăn rất nhiều điểm tâm mà Minh Hiên mang đến! Nhưng giờ ta không đến được học đường, cũng không ăn được…”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Có gì khó khăn chứ? Gần đây ta sẽ làm khách ở Dực Trì cung, ta có thể làm cho người ăn!”

Tứ Hoàng tử nghe xong vô cùng cao hứng: “Vậy quá tốt rồi! Gần đây Minh Hiên thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chuyện hơi dài, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?”

Vân Mai nghe thấy vậy thì vội vàng quát: “Tần phu nhân, người chớ nên giở mánh khóe gì…”

Tứ Hoàng tử nghe xong lại nhướng mày: “Ta đang nói chuyện với Tần phu nhân, một cung nữ như ngươi xen vào cái gì?”

Vân Mai nghe xong, trên mặt trắng bệch, nàng ta ngấp nghé nói: “Tứ điện hạ, nô tỳ cũng vì muốn tốt cho người…”

Mẫn Nguyên Mạnh lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: “Ta ghét nhất là nghe những lời này, ngươi còn không biết sao?”

Vân Mai nghẹn lại, Tứ Hoàng tử luôn nhận được sủng ái của Hoàng Hậu, nàng ta thật sự không dám đắc tội. Nàng ta chỉ đành dùng vẻ mặt tươi cười, nói: “Điện hạ, nhưng Hoàng Hậu nương nương sai nô tỳ đưa Tần phu nhân xuống nghỉ ngơi…”

Mẫn Nguyên Mạnh vẫn luôn không thích Vân Mai, cảm thấy tâm tư nhỏ nhen của nàng đặc biệt nhiều, không chút khách khí mà nói: “Nhưng ta muốn cùng Tần phu nhân tán gẫu chuyện của Minh Hiên, tán gẫu xong, ta sẽ phái người đưa nàng đi nghỉ ngơi là được.”

Vân Mai tất nhiên không chịu, nàng ta nói: “Cái này… Nô tỳ muốn đi xin chỉ thị của Hoàng Hậu nương nương…”

Tứ Hoàng tử càng tức giận, nói: “Sao? Ta đường đường là một Hoàng tử, muốn tán gẫu với người khác mà cũng phải xin chỉ thị của mẫu hậu? Ngươi coi ta là con rối sao?”

Tứ Hoàng tử đã hơn mười tuổi, lúc nổi giận lại có vài phần khí thế của Hoàng Hậu. Vân Mai thấy Tứ Hoàng tử thật sự tức giận thì sợ đắc tội hắn, nên nói: “Vậy… Không bằng nô tỳ đi cùng người.”

Tứ Hoàng tử còn muốn nói chuyện, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại linh hoạt nói: “Điện hạ, để Vân Mai cô nương đi cùng đi, không sao đâu. Vốn cũng không phải là chuyện lớn mà không để người khác nghe.”

Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh liếc mắt nhìn Vân Mai một cái, hừ lạnh một tiếng: “Chân chó, thật dính người.”

Sau đó hắn sải bước đi về phía trước, Đường Nguyễn Nguyễn đi song song cùng hắn, trên trán Vân Mai hơi toát mồ hôi, đành phải nhanh chóng đuổi theo. Tứ Hoàng tử còn chưa phân phủ, lúc này đang ở ở Nam Uyển của Dực Trì cung. Nam Uyển này được tu sửa lộng lẫy, điêu khắc tinh xảo, ngay cả phòng bếp chuyên dụng cũng có. Tứ Hoàng tử vừa về Nam Uyển đã có tiểu thái giám bên người nghênh đón: “Điện hạ có muốn ăn chút gì không? Bữa trưa của người còn chưa dùng…”

Nhưng vừa thấy Vân Mai đi theo phía sau hắn lại lập tức im lặng. Nếu bị Vân Mai biết Tứ điện hạ không dùng bữa trưa, chẳng khác nào Hoàng Hậu nương nương cũng biết, nếu Hoàng Hậu nương nương biết, vậy tất nhiên hắn trốn không thoát trách phạt. Quả nhiên, Vân Mai đã nghe được lời vừa rồi, nàng ta nhíu mày hỏi: “Sao ngươi không hầu hạ điện hạ dùng bữa? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tiểu thái giám sợ tới mức vội vàng giải thích: “Vân Mai cô cô, nô tài khuyên… Nhưng Tứ điện hạ nói, nói…”

Tứ Hoàng tử thấy tiểu thái giám của mình sợ Vân Mai thành ra như vậy thì cũng cảm thấy tức giận, nói: “Ta cảm thấy mấy món ăn của ngự thiện phòng quá khó ăn! Mấy món đó có hương vị chẳng khác gì nhau! Thật là nhàm chán!”

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã ăn món của ngự thiện phòng, thật sự là không có gì mới mẻ. Nhất là sau khi đến Thái Học được thay đổi khẩu vị, lại nếm qua đồ ăn vặt Minh Hiên đưa tới, mỗi lần hắn nhìn thấy ngự thiện phòng đưa bữa ăn lại càng không có hứng thú. Vân Mai nói: “Nhưng điện hạ, không ăn thì làm sao có thể chịu được… Nếu như đói nát thân thể thì làm sao đây…”

Tứ Hoàng tử lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Vân Mai cô cô quan tâm thân thể của ta như thế, vậy không bằng tự mình xuống bếp nấu chút đồ ăn ngon cho ta?” Hắn không có ý định nể mặt nàng ta, tiếp tục nói, “Nếu như món đó ngon, có lẽ ta sẽ xem xét đến việc ăn hai miếng.”

Vân Mai xấu hổ, tuy nàng ta biết nấu chút thức ăn, nhưng rõ ràng Tứ Hoàng tử muốn làm khó. Nàng ta cũng không biết vì sao lại xui xẻo như vậy, rõ ràng chỉ đi áp giải người khác mà lại đụng phải vị tiểu tổ tông này!

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Điện hạ, nếu như người không chê, không bằng ta làm chút đồ ăn cho người? Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì… Nghĩ đến Vân Mai cô nương, cũng sẽ không để ý chứ?”

Sắc mặt Vân Mai hơi đanh lại, nàng ta nói: “Không thể!”

Đường Nguyễn Nguyễn đến đây làm con tin, nếu hạ độc trong món ăn của Tứ Hoàng tử thì làm sao được?

Tứ Hoàng tử nhíu mày nhìn nàng ta: “Vì sao không thể?”

Hoàng Hậu đã dặn dò nhiều lần, không thể để cho Tứ Hoàng tử biết chuyện bọn họ đang làm cho nên tất nhiên Vân Mai không dám nói ra. Nàng ta đành phải nói: “Tần phu nhân đến là khách, sao có thể để cho nàng động thủ đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn lại cười nghênh đón ánh mắt của nàng ta, nói: “Không sao, thần phụ thích làm như vậy. Nếu Vân Mai cô nương băn khoăn thì có thể ở một bên hiệp trợ ta, như thế nào?”

Vân Mai bị nói như vậy cũng không có lý do phản bác, nhưng còn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng điện hạ…”

“Ngươi khó chịu gì sao?” Mẫn Nguyên Mạnh nhướng mày nhìn Vân Mai, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy ta là một hài tử cho nên có thể khi dễ sao? Ngay cả tán gẫu một ngày, ăn một bữa cơm cũng phải xem sắc mặt của một cung nữ như ngươi?”

Vân Mai thấy Mẫn Nguyên Mạnh thật sự tức giận thì cũng không dám lên tiếng nữa. Đường Nguyễn Nguyễn nhân cơ hội hỏi: “Không biết ngày thường điện hạ thích ăn gì?”

Mẫn Nguyên Mạnh dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ cần không phải món ngự thiện phòng làm, ta đều ăn…”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười nói: “Được, vậy mời vị thái giám này dẫn ta đi xem trong bếp nhỏ có những nguyên liệu nào, sau đó ta suy nghĩ xem làm món gì, được không?”

Mẫn Nguyên Mạnh có chút chờ mong nheo mắt lại, nói: “Được!”

Tiểu thái giám dẫn Đường Nguyễn Nguyễn Đến phòng bếp nhỏ, Vân Mai cũng theo sát phía sau, nàng ta thấy Tứ Hoàng tử không đi theo thì nói: “Tần phu nhân, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên động tâm tư xấu xa.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ta không thèm liếc mắt một cái, nói: “Đừng nghĩ ta giống như các ngươi, ta không hèn hạ như vậy. Tứ điện hạ là bằng hữu của chất tử nhà ta, ta cũng từng vì hắn mà nấu mấy món ăn, nếu ta muốn hại hắn thì đã sớm động thủ rồi.”

Vân Mai nghe xong lời này, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nguyên liệu trong bếp nhỏ, bên này có lẽ rất hiếm khi nấu nướng, cho nên nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng nhà bếp cũng không nhiều lắm. Nàng hỏi: “Những món ăn này là từ khi nào?”

Tiểu thái giám nói: “Đây là những món buổi trưa ngự thiện phòng đưa tới, nhưng điện hạ không chịu ăn, tạm thời đặt ở nơi này, lát nữa sẽ có người đến thu dọn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không cần phải trả về, ta sử dụng mấy thứ này để làm cơm cuộn trứng.”

Vân Mai cảm thấy nghi hoặc, nàng ta hỏi: “Cái gì là cơm cuộn trứng?”

Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nói: “Nói rồi ngươi cũng không hiểu.”

“Ngươi!” Vân Mai cảm thấy tức giận, lại ngại Tứ Hoàng tử nên không dám nổi giận. Đường Nguyễn Nguyễn không để ý đến nàng ta nữa mà đi nhặt hành tây, cà rốt, khoai tây và bông cải xanh từ một đống nguyên liệu trong phòng bếp nhỏ. Nàng hỏi: “Tứ điện hạ có gì kiêng món gì không?”

Tiểu thái giám vội vàng nói: “Có, Tứ điện hạ không thể ăn xoài… Khi còn nhỏ điện hạ có ăn một lần, cả người mọc đầy mụn, còn phát sốt rất cao… Cho nên lần trước Minh Hiên công tử đưa bánh mousse vị xoài cho điện hạ, điện hạ có thích đến đâu cũng đành phải nhịn đau thưởng cho nô tài.”

Vừa nói đến chuyện này, tiểu thái giám nhịn không được hoài niệm mùi vị của bánh mousse vị xoài kia. Bộ dáng này rơi vào trong mắt Vân Mai, nàng ta khẽ trách mắng: “Nhìn chút tiền đồ của ngươi…”

Đường Nguyễn Nguyễn làm như không thấy nàng ta, tiếp tục nói: “Được, ta đã nhớ kỹ.”

Nàng không nói gì nữa mà cầm dao lên, bắt đầu nghiêm túc cắt nguyên liệu nấu ăn. Đầu tiên nàng cho hành tây vào nước rồi cắt từng chút một ra để tránh cay vào mắt. Sau đó, hành tây, cà rốt, khoai tây và bông cải xanh được cắt cẩn thận thành hạt lựu. Nàng đặt sang một bên sẵn sàng. Sau đó đặt chảo nóng, đổ dầu xuống đến lúc nghe được thanh âm xèo xèo thì, nàng đổ hết nguyên liệu nấu ăn vừa chuẩn bị xong vào đảo. Hành tây trắng, cà rốt cam, khoai tây màu vàng, và bông cải xanh xanh, chiên với nhau rất đẹp mắt!

Tiểu thái giám ở một bên nhịn không được duỗi thẳng cổ nhìn vào trong chảo.

Ngay từ đầu Vân Mai đã bày ra tư thái vô cùng cao ngạo, nhưng lúc này hương thơm lọt vào trong mũi thì nhịn không được nhìn một chút! Cơm được đổ vào, một chảo cơm chiên lớn có vẻ phong phú hơn rất nhiều!

Đường Nguyễn Nguyễn lại thêm muối, nước tương, hạt tiêu và các loại gia vị khác vào cơm chiên, đáng tiếc là ở đây không có sốt cà chua, chỉ có thể đổi thành dầu hào. Sau khi cơm chiên chín, Đường Nguyễn Nguyễn múc chúng ra ngoài. Đặt sang một bên rồi lại lấy chảo nóng đun cho sôi dầu, lúc này mới đập trứng gà vào!

Lần này thay một cái chảo hơi phẳng, nàng đặt chảo lên nhẹ nhàng xoay một cái, lòng trứng đã trải đều trong chảo, giống như một tấm da tròn. Mùi trứng thoáng cái toả ra, khiến người ta vô cùng thèm thuồng. Tứ Hoàng tử ở bên ngoài chờ hồi lâu cũng đi vào, nói: “Ta ở bên ngoài cũng ngửi thấy mùi thơm!”

Vân Mai vừa thấy hắn tới thì nói: “Nơi này nhiều dầu mỡ khói bụi, thân thể cao quý như điện hạ sao có thể tới nơi này?”

Tứ Hoàng tử lạnh lùng liếc nàng ta: “Vì sao ngươi luôn làm ta mất hứng như vậy?”

Vân Mai há miệng, cuối cùng ủy khuất ngậm lại. Đường Nguyễn Nguyễn chiên cho trứng đông lại, chiên cháy vàng một chút, sau đó đổ cơm đã chiên lên, rồi… Nàng dùng xẻng hớt trứng gà ở một bên phủ sang bên kia, cơm chiên trong chảo như biến thành một cái sủi cảo lớn, vô cùng thú vị. Tứ Hoàng tử chưa bao giờ thấy người nấu ăn như thế này, hắn nói: “Còn có thể làm như vậy sao? Nhìn giống như một chiếc bánh sủi cảo bằng trứng.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Đây là trứng cuộn cơm, nếu tứ điện hạ thích ăn sủi cảo trứng, vậy lần sau ta cũng có thể làm.”

Tứ Hoàng tử nhìn miếng trứng thật lớn, cũng cảm thấy hưng phấn: “Thoạt nhìn rất ngon…”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười rồi xúc trứng cuộn cơm ra, đặt vào đĩa, sau đó nàng đặt muỗng vào, nói: “Điện hạ, mời dùng cơm.”

Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh bất chấp không cần dâng lên bàn mà cầm lấy muỗng ăn ngay trong phòng bếp nhỏ. Hắn thấy trứng này bọc cơm vô cùng hoàn chỉnh, do dự không biết bắt đầu từ đâu. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Điện hạ có thể đâm một lỗ hổng ở bên này… Sau đó ăn cơm chiên bên trong rồi mới ăn vỏ trứng bên ngoài.”

Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, vì thế hắn dùng muỗng nhẹ nhàng chọc mở vỏ trứng, vỏ trứng vừa rách cũng giống như một hài tử há miệng cười, cơm bên trong được chiên thơm nức, thoáng cái đã trào ra một phần từ miệng trứng. Mẫn Nguyên Mạnh múc một muỗng cơm chiên, nhẹ nhàng thổi rồi đưa vào trong miệng… Hắn nhai từ từ để cảm nhận! Cà rốt ngọt ngào, mùi thơm của hành tây cũng thẩm thấu vào cơm, mà khoai tây kết hợp với các nguyên liệu khác, xen lẫn với nhau làm cho hương vị của miếng cơm này càng thêm hấp dẫn!

Ngon đến cực điểm!

Sau khi Mẫn Nguyên Mạnh ăn một miếng thì bất chấp bọn họ vẫn ở bên cạnh nhìn, bắt đầu dùng muỗng ăn từng miếng cơm chiên. Vân Mai thấy thế cũng có chút kinh ngạc: “Cái này… Thực sự ngon như vậy sao?”

Tiểu thái giám nuốt nước miếng, trong lòng ngóng trông Tứ Hoàng tử ăn không hết… Thì hắn có thể để lại một vài miếng, thưởng cho chính mình. Mẫn Nguyên Mạnh nói: “Tần phu nhân, cơm chiên này rất ngon! Mỗi ngày ta đều muốn ăn!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Nếu mỗi ngày đều ăn, vậy nhanh chóng mất đi cảm giác tươi mới, vẫn nên thay đổi món ăn thì tốt hơn, hơn nữa cơ thể người còn đang phát triển, cân bằng dinh dưỡng cũng rất quan trọng. Thịt gà, vịt, cá, hải sản, rau và trái cây… Đều phải ăn.”

Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, hắn nhớ tới trước kia Minh Hiên từng nói qua, mẫu thân cùng thẩm thẩm trong nhà đều vô cùng cẩn thận giúp hắn phối hợp ăn uống, hắn từng rất hâm mộ Minh Hiên vì vừa có thể ăn được đồ ăn ngon, còn có thể đạt được sự quan tâm thật sự của người nhà. Hiện giờ Đường Nguyễn Nguyễn nấu ăn cho hắn, lại dặn dò hắn ăn cơm thật ngon đã làm cho hắn cảm thấy có vài phần ấm áp. Chỉ trong chốc lát, Mẫn Nguyên Mạnh đã ăn hơn phân nửa, hắn đột nhiên hỏi: “Tần phu nhân, người sẽ ở trong cung bao lâu đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Ta cũng không biết… Chỉ sợ phải gặp Hoàng Hậu nương nương.”

Sắc mặt Vân Mai hơi căng thẳng, Mẫn Nguyên Mạnh lại không nghe rõ mà nói: “Thật không hiểu mẫu hậu nghĩ gì, hiện giờ phụ hoàng bị bệnh, nàng không đi chiếu cố phụ hoàng mà lại cùng Tả tướng ở đây thương nghị quốc sự… Thật không biết là quốc sự quan trọng hay là bệnh của phụ hoàng quan trọng!”

Vân Mai lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ, xin đừng nghĩ Hoàng Hậu nương nương như vậy.”

Mẫn Nguyên Mạnh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “À, chẳng lẽ Vân Mai cô cô lại muốn đi cáo trạng?”

Lông mày Vân Mai nhíu chặt: “Nô tỳ không dám.”

Mẫn Nguyên Mạnh hừ nhẹ một tiếng: “Tốt nhất là ngươi không dám, ngươi đi ra ngoài đi, chớ ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của ta…”

Vân Mai sửng sốt, nói: “Cái này…”

Mẫn Nguyên Mạnh bực bội xua tay, Vân Mai chỉ ra khỏi bếp nhỏ, một mình đứng bên ngoài. Thỉnh thoảng nàng ta liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, sợ nàng làm chuyện gì khác thường. Đường Nguyễn Nguyễn làm như không thấy, nàng hỏi: “Điện hạ, cơm cuộn trứng này, hôm nay làm không tốt lắm, nếu có sốt cà chua, vậy sẽ ngon gấp mười lần!”

Mẫn Nguyên Mạnh gần như ăn sạch sẽ, nghe xong lời này vô cùng kinh ngạc, nói: “Sao có phải là sốt cà chua?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chính là một loại nước sốt chua chua ngọt ngọt… Tuy nhiên, phải ra ngoài cung mới có bán… Nếu như điện hạ muốn ăn, ta xuất cung mua cho điện hạ được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi