TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Đường Nguyễn Nguyễn lấy lại tinh thần, cảm thấy bối rối: “Thiếp hơi… Khó chịu.”

Tần Tu Viễn chạm lên gò má và trán của nàng: “Ta thấy cũng không nóng, có phải nàng đã uống quá nhiều rượu không?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Không… Thiếp chỉ uống vài ngụm thôi.”

Tần Tu Viễn vẫn còn lo lắng, nói: “Vừa đúng lúc hôm nay Mạnh thái y cũng tới, ta đi mời ngài ấy tới xem một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng kéo hắn: “Không cần! Thiếp nghỉ ngơi một chút là được, chàng thấy ngài ấy đang… Uống rất nhiều!”

Tần Tu Viễn quay đầu lại nhìn thì thấy lúc này Mạnh thái y đang cùng Lễ Bộ thượng thư Lưu đại nhân đẩy chén qua lại, thật là vui vẻ. Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Không sao hết, ta sẽ đi mời hắn, Thải Vi.”

Thải Vi đứng không xa, lập tức chạy tới: “Tướng quân có gì phân phó?”

Tần Tu Viễn dặn dò: “Ngươi đưa Nguyễn Nguyễn trở về Phi Hiên Các, thân thể nàng không khỏe, chiếu cố nàng nhiều hơn một chút.”

Thải Vi sửng sốt: “Tiểu thư sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hơi khó chịu mà nói: “Ta cũng không biết.”

Thải Vi đỡ nàng dậy: “Tiểu thư, chúng ta trở về đã.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Tần Tu Viễn tới trước mặt Mạnh thái y. Chưa kịp nói câu gì đưa đưa tay kéo hắn lên, Mạnh thái y uống rượu đang say ngà ngà thấy vậy mới lên tiếng: “Tướng, tướng quân tìm lão thần sao?”

Tần Tu Viễn nói: “Thân thể phu nhân ta không khoẻ, nàng đang cảm thấy buồn nôn, xin thái y xem giúp một chút.”

Mới vừa nói xong, đã thấy Mạnh thái y ngây ra một lúc. Sắc mặt hắn nhất thời cứng đờ: Đã uống say đến như vậy? Ta vẫn có thể đi khám sao?

Mạnh thái y lảo đảo: “Được được! Phu nhân ở đâu, dẫn lão thần qua đó!”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng mới nói: “Mạnh thái y, ngươi có cần trà giải rượu không?”

Mạnh thái y biến sắc, đáp lại: “Tửu lượng của lão thần rất tốt, tướng quân yên tâm! Phu nhân của ngài cứ giao cho lão thần là được!”

Tần Tu Viễn nhíu mày, nhưng hiện trường lại không có thái y nào khác, hắn đành phải dẫn Mạnh thái y về Phi Hiên Các trước. Khi hai người đến nơi, Đường Nguyễn Nguyễn đã nằm trên giường. Sau khi Mạnh thái y vào cửa cũng không còn mơ hồ mà lập tức bắt mạch cho nàng. Tần Tu Viễn ngưng thần nhìn nàng, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn dần tái nhợt, đôi mắt hạnh ngày thường trong suốt sáng ngời, giờ phút này cũng không còn tinh thần.

Mạnh thái y: “Ôi…”

Tần Tu Viễn hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh thái y không nói gì mà quan sát kỹ trạng thái của Đường Nguyễn Nguyễn, sau đó hắn gật đầu.

Mạnh thái y xoay người, trên mặt còn có ý cười, nói: “Chúc mừng tướng quân, phu nhân có hỉ mạch!”

Tần Tu Viễn sửng sốt, mắt phượng đột nhiên mở to, hắn chuyển hướng nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, mà lúc này nàng cũng vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi lại: “Mạnh thái y, ta, ta có thai sao?”

Mạnh thái y cười nói: “Lão phu hành y hơn hai mươi năm, hỉ mạch phổ biến như vậy, sao có thể nhận sai được? Có lẽ là hơn hai tháng… Gần đây phu nhân cần chú ý đừng quá mệt mỏi, không nên ăn thức ăn cay kích thích.”

Tần Tu Viễn vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm lấy tay Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta đã có hài tử rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. Tần Tu Viễn cao hứng không thôi, hắn lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn không chịu buông tay, thiếu chút nữa đã quên Mạnh thái y vẫn còn ở đây. Đường Nguyễn Nguyễn chọc chọc hắn, hắn mới đáp lại: “Đa tạ Mạnh thái y, ta bảo Thải Vi đưa người ra ngoài!”

Mạnh thái y cười ha ha: “Được rồi, lão thần trở về uống rượu! Xin chúc mừng hai người!”

Tần Tu Viễn quay đầu lại, ý cười hòa thuận nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt bất giác chuyển đến bụng còn phẳng của nàng. Tần Tu Viễn không kiềm chế được kích động, hắn nắm lấy ngón tay nàng lắc qua lắc lại: “Ta sắp làm phụ thân rồi! Ta sẽ là một người phụ thân tốt!”

Đường Nguyễn Nguyễn Điềm tươi cười ngọt ngào: “Sao chàng lại ngốc nghếch như vậy?”

Tần Tu Viễn cảm thấy ngượng ngùng, hắn dịu dàng nói: “Nàng cũng thật hồ đồ, chuyện của mình, sao lại không phát hiện ra đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười: “Thiếp không chú ý.”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn ảo não: “Ta cũng bất cẩn… Nàng đã ăn mận chua mấy ngày rồi mà ta cũng không nghĩ tới chuyện này, cũng không chiếu cố nàng cho thật tốt, đêm nay còn muốn uống rượu với nàng… Ta thực sự bất cẩn!”

Đường Nguyễn Nguyễn chưa từng thấy hắn lộ ra cảm xúc như vậy, nhưng lúc này lại thấy hắn vô cùng đáng yêu, nàng cười đưa tay kéo cổ hắn gần lại. Tần Tu Viễn ngồi ở bên giường, kết quả bị kéo đến gần rồi phủ lên người nàng. Hắn vội vàng lấy khuỷu tay chống lại cơ thể của mình: “Đừng đè lên hài tử!”

Đường Nguyễn Nguyễn bật cười: “Yên tâm, thiếp sẽ che chở cho bảo bối của chàng.”

Tần Tu Viễn cười ôm lấy nàng: “Ta cũng sẽ che chở cho nàng thật tốt.”

Hắn vùi đầu vào cổ nàng, thân thể nàng vừa thơm vừa mềm làm hắn ôm vô cùng thỏa mãn. Hai người đắm chìm trong phần vui sướng này, thiếu chút nữa quên mất bên ngoài còn có một sân tân khách. Người uống không ít, nhưng Trương đại nhân còn đang chờ Mạnh thái y trở về cùng hắn uống rượu. Hắn thấy Mạnh thái y từ từ trở về, đùa giỡn nói: “Mạnh thái y, vừa rồi uống được một nửa, sao ngươi lại bỏ đi? Chẳng lẽ là vì trốn tránh ta chứ gì? Ha ha ha ha ha…”

Những người khác trên bàn cũng cười theo, Mạnh thái y vung vạt áo, nói: “Lão phu là ai, sao lại sợ ngươi? Vừa rồi ta đi làm một đại sự!”

“Ồ?” Tất cả mọi người nghe vậy cũng vô cùng tò mò. Trương đại nhân uống nhiều nên sắc mặt đang bừng bừng, hắn nói: “Đại sự gì, nói ta nghe một chút?”

Mạnh thái y cầm lấy ly rượu, cũng làm ra bí hiểm mà nói: “Vừa rồi lão phu đi khám bệnh cho tướng quân phu nhân… Không nghĩ tới, phu nhân có thai!”

“A!” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cũng không thấy Tần tướng quân đâu, thì ra là đi chăm sóc phu nhân rồi!

Ngô ma ma ở một bên rót trà, nghe được lời này thì vui mừng khôn xiết, bà vội vàng chạy đến bên nữ quyến để nói tin tức tốt này cho Tần lão phu nhân. Nghe vậy, mắt phượng của Tần lão phu nhân mở thật to: “Cái gì? Nguyễn Nguyễn có thai rồi sao?”

Vốn dĩ mấy phu nhân tiểu thư còn đang rầm rĩ nói chuyện phiếm, vừa nghe lời này thì đều an tĩnh lại. Tần lão phu nhân nhất thời hưởng thụ loại cảm giác được chú ý này, bà lại hỏi: “Mạnh thái y xem sao? Hắn có chắc không?”

Ngô ma ma cười nói: “Mạnh thái y là thần y diệu thủ, sao có thể nhìn lầm?”

Tần lão phu nhân vui vẻ như nở hoa, nói: “Hôm nay thật sự là song hỉ lâm môn… A không, là tam hỉ lâm môn! Ha ha ha ha… ”

Tân khách thấy thế thì cũng nhao nhao nâng chén chúc mừng.

Mọi người náo loạn đến nửa đêm mới nghỉ ngơi. Tần Tu Dật uống không ít, nhưng coi như vẫn còn tỉnh táo, hắn thấy mọi người tan tiệc thì chọn cơ hội trở về tân phòng. Đi tới cửa Phi Lưu Các, thấy bóng người thướt tha in trên cửa sổ thì trong lòng vui vẻ. Tần Tu Dật nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ thấy trong đây tràn đầy màu đỏ của hỷ phòng. Trên giường, tân nương đang ngồi đợi hắn, dưới cái khăn gấm thêu hoa mỹ là nữ tử sắp bên hắn cả đời. Tần Tu Dật nhận lấy gậy vén khăn chùm đầu ra, hắn thấy đôi mắt long lanh như ngập nước nước mùa thu thì hơi ngẩn người. Ngôn Chi Tâm mỉm cười với hắn, đôi môi son đỏ khẽ mím lại, mặt mày khẽ cong. Tần Tu Dật yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào thê tử, đúng là hơi si ngốc. Ngôn Chi Tâm dịu dàng liếc nhìn hắn một cái: “Chàng nhìn gì vậy?”

Tần Tu Dật nhẹ giọng đáp: “Ta đang nhìn phu nhân của ta.”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm đỏ lên, nàng cúi đầu thẹn thùng không thôi. Tần Tu Dật đưa tay ra, nắm lấy tay nàng rồi nói: “Chi Tâm… Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, kiếp này còn có thể cưới được nàng.”

Ngôn Chi Tâm ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy mắt hắn tràn đầy thâm tình, liếc mắt một cái đã muốn hãm vào. Nàng thì thầm: “Thiếp cũng không nghĩ… Thật sự còn có thể gả cho chàng, thiếp có chút lo lắng.”

Tần Tu Dật nhíu mày: “Sao vậy?”

Ngôn Chi Tâm nhìn hắn, hai tay áp lên gương mặt hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ có thể ở bên nhau như vậy, thiếp thực sự rất hạnh phúc. Nhưng thiếp sợ nếu đây là một giấc mơ, khi thức dậy thì sao?”

Tần Tu Dật cười cười: “Cô nương ngốc, đây không phải là giấc mơ.” Hắn đặt bàn tay nàng lên ngực mình để nàng cảm nhận rõ tiếng tim đập liên hồi, “Trai tim ta đang đập nhanh như vậy là thật, tương lai của chúng ta cũng là sự thật, sẽ ngày càng tốt hơn thôi.”

Ngôn Chi Tâm nghe xong, hốc mắt không khỏi phiếm lệ, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Tần Tu Dật dịu dàng hôn lên mắt nàng, nói: “Ngày đại hỉ, đừng khóc… Còn nhiều việc chưa làm.”

Ngôn Chi Tâm cười khẽ một tiếng, xấu hổ đỏ mặt. Tần Tu Dật đưa tay ôm lấy nàng, chậm rãi đặt nàng lên giường, hắn ngắm nhìn nàng thật kỹ, đôi mắt phượng như có ý cười, càng nhìn càng cao hứng. Ngôn Chi Tâm bị hắn nhìn chằm chằm thì thấy không được tự nhiên liền nói: “Chàng, chàng đừng nhìn…”

Tần Tu Dật thấp giọng cười: “Bây giờ đã không chịu nổi như thế, vậy lát nữa phải làm sao đây?”

Hắn đưa tay khẽ kéo, y phục mềm mại nghe lời buông ra. Tuy Ngôn Chi Tâm có chút ngượng ngùng, nhưng lại lo lắng hắn hành động bất tiện, vì thế mạnh dạn đến giúp hắn giải quyết hỉ phục phức tạp này. Tần Tu Dật cúi đầu nhìn nàng, rồi hôn lên…

Nến đỏ chiếu sáng rực rỡ, mà che khẽ rủ xuống.

Một phòng tình ý miên man, kéo dài không dứt….

…….

Bởi vì Mạnh thái y say rượu nói nhiều nên ngày hôm sau, toàn bộ Đế Đô đều biết chuyện Phu nhân Trấn Quốc Công có thai. Trong hoàng cung, Mẫn Thành Đế nghiêng người dựa vào giường, hắn liếc mắt nhìn kẹo hỷ mà Thái Tử đưa tới rồi nói: “Hỷ yến hôm qua, thế nào?”

Thái Tử chắp tay đáp lại: “Hồi phụ hoàng, hỷ yến hôm qua rất náo nhiệt, ngoại trừ võ tướng thì cũng không ít quan văn đến.”

Mẫn Thành Đế híp mắt lại nhìn Thái Tử: “Hiện giờ tranh chấp văn thần võ tướng, quả thật là ít đi rất nhiều, con thấy thế nào?”

Thái Tử trầm giọng đáp: “Nhi thần thấy đây là chuyện tốt, tuy rằng đạo dùng người là cố ý cân bằng cùng kiềm chế lẫn nhau, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi nội bộ lục đục… Không bằng…”

“Không bằng gì?”

“Không bằng nhi thần cũng dung nhập vào vòng xoáy của bọn họ, tất cả mọi người quy thành một phái, con thấy như vậy chính là triều cục tốt nhất.” So với lúc trước thì Thái Tử trưởng thành hơn rất nhiều, hiện giờ nói chuyện cũng vô cùng dứt khoát. Mẫn Thành Đế trầm mặc một hồi, không cho ý kiến, chỉ nói: “Thôi, con đi xuống đi.”

“Vâng, nhi thần cáo lui.”

Sau khi Thái Tử đi, Mưu công công bưng thuốc tới, nói: “Hoàng thượng, nên dùng thuốc rồi!”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế không còn kiên nhẫn mà nói: “Một ngày sao lại uống nhiều thuốc như vậy? Trẫm đã khá hơn nhiều rồi.”

Mưu công công lại đáp: “Hoàng thượng, thái y nói dư độc trong người vẫn còn, ngài phải uống thuốc một tháng mới được…”

Lúc trước Hoàng Hậu hạ độc Hoàng Đế, chỉ là vì hạn chế năng lực hành động của hắn, nhưng kỳ thật Hoàng Đế vẫn luôn có ý thức, cho nên chuyện xảy ra bên cạnh cũng biết hết toàn bộ. Mẫn Thành Đế nói: “Hiện giờ Thái Tử lớn rồi, nhìn sự tình so với trước kia đã thấu đáo một chút, chẳng qua chưa có nhiều kinh nghiệm… Ta sợ rằng dễ dàng bị lợi dụng.”

Mưu công công mỉm cười: “Lúc bệ hạ hôn mê, Tần tướng quân cùng Đường Các Lão đều không lợi dụng Thái Tử làm chuyện gì, nói vậy về sau cũng sẽ không.”

Mẫn Thành Đế nghe xong thì cũng suy nghĩ sâu một chút, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ đành thôi. Hắn nhìn thoáng qua chén thuốc đắng chát rồi nói: “Kẹo hỷ vừa mang đến…”

Mưu công công giúp hắn mở gói kẹo làm bằng vải ra, liếc mắt nhìn sắc mặt Mẫn Thành Đế một cái rồi thăm dò hỏi: “Hoàng thượng, chuyện bên Lưu Thư Mặc… Đại Lý tự còn chờ người cân nhắc, bọn họ đã tới mấy lần…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi