?Dịch: Autumnnolove?
CHƯƠNG 55
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Tần Trung lén nhìn sắc mặt của Tần Tu Viễn. Hình như cũng không có gì biến đổi, hắn càng tin tưởng một cách vững vàng rằng hắn không sai.
Tiểu nhị nói: "Ái chà...hôm nay khách đầy rồi! Chỉ còn lại một gian phòng chữ Thiên và hai gian phòng chữ Địa, khách quan thấy được không?"
Tần Tu Viễn đáp lời: "Trời cũng tối rồi, cứ ở lại nơi này đi."
Tiểu nhị cơ trí gật đầu: "Vậy tiểu nhân lập tức an bài theo ý ngài."
Tần Tu Viễn hài lòng gật đầu, ném một thỏi bạc cho tiểu nhị.
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi đang đứng một bên lén lút nghiên cứu thực đơn dán trên tường, vẫn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
"Lên lầu trước đi!". Tần Tu Viễn đột nhiên hướng đến gần Đường Nguyễn Nguyễn, cách một lớp mạn che mặt nói chuyện với nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn hơi giật mình, sau đó nàng ù ù cạc cạc mà đi theo Tần Tu Viễn lên lầu hai.
Khách điếm Vân Lai nằm ở trung tâm thành Ích Châu, phòng chữ Thiên hướng ra đường chính. Trên tầng ba tuy không nghe thấy tiếng người, nhưng có thể nhìn thấy các tửu lầu san sát nhau rất náo nhiệt và khung cảnh nhộn nhịp đèn đuốc rực rỡ phồn hoa.
Sau khi Thải Vi và Tần Trung xếp hành lý vào phòng chữ Thiên, trong lòng ngầm hiểu mà lui ra ngoài.
Tần Tu Viễn nói: "Buổi tối ta nói Tần Trung đưa nàng và Thải Vi đi dạo được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn phải ở cùng một gian phòng với hắn vốn đang có chút lúng túng, nghe hắn nói xong nhịn không được liền hỏi: "Vậy còn chàng?"
Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: "Ta muốn tới một nơi..."
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày: "Ngõ Điềm Thủy sao?"
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức hơi chột dạ: "Sao nàng biết?"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không mặn không nhạt mà đáp lại: "Ta mới vừa nghe thấy chàng hỏi thăm tiểu nhị..."
Vẻ mặt vốn đang đạm mạc của Tần Tu Viễn dường như nứt toạc ra, hắn vội vàng giải thích: "Ta nào có hỏi thăm! Là hắn một hai phải nói cho ta nghe."
Đường Nguyễn Nguyễn trừng hắn: "Vậy chàng tới đó làm gì?"
Tần Tu Viễn sửng sốt, cô nương này sao lại bắt đầu quan tâm đến hắn rồi sao? Khóe môi hắn bất giác cong lên.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới ý thức được hình như không ổn cho lắm. Vì sao nàng lại muốn xen vào chuyện của hắn? Bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, đâu có thật sự có quan hệ phu thê...Cứ tiếp tục bằng mặt không bằng lòng như vậy là được rồi, nàng còn nhãn rỗi quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Đột nhiên nàng cảm thấy hơi tức giận, nhưng cũng không biết là đang bực hắn hay bực bản thân mình. Nàng lập tức ngậm miệng lại, đứng dậy thu thập hành lý.
Tần Tu Viễn bị nàng phớt lờ, sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn không khỏi trầm giọng, nói: "Nguyễn Nguyễn!"
"...". Đường Nguyễn Nguyễn không đáp lại hắn.
Tần Tu Viễn đi tới, thấy nàng còn đang làm bộ làm tịch thu xếp, bất giác cảm thấy buồn cười: "Quần áo này nàng vừa mới bày ra giường, giờ lại nhét vào rương quần áo làm gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn không vui nói: "Ta làm gì là chuyện của ta, ai cần chàng lo..."
Tần Tu Viễn mỉm cười: "Ghen sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, hai má nàng đỏ bừng: "Ai ghen chứ? Chàng còn quan tâm ta làm gì nữa à?"
Tần Tu Viễn nói: "Vậy vì sao nàng không vui?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ta nào có không vui, ra thật sự rất vui vẻ."
Nàng làm ra vẻ không để ý chút nào.
Tần Tu Viễn thấp giọng: "Ngõ Điềm Thủy là nơi người xấu người tốt lẫn lộn, dễ dàng tìm hiểu tin tức...Ta đến đó là vì muốn tìm hiểu cụ thể hơn về thành Ích Châu."
Hắn đột nhiên ôm nàng qua: "Nhìn ta!"
Cánh tay Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn trói chặt, nàng có chút luống cuống, đành phải giương mắt lên nhìn hắn.
Một đôi mắt long lanh ngấn nước đang trừng hắn vì hờn dỗi, Tần Tu Viễn thiếu chút nữa là quên mất hắn đang muốn nói gì. Hắn xấu hổ hoàn hồn, nhẹ giọng nói: "Nếu nàng không yên tâm thì ta mang nàng đi cùng...Nhưng mà, nàng phải đổi nam trang."
Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: "Ta mới không thèm đi..."
--Dịch: Autumnnolove--
Ra khỏi cửa khách điếm Vân Lai, đi thêm hai con phố nữa là tới ngõ Điềm Thủy.
Ngõ Điềm Thủy nằm gần thành nam, đèn lồng đỏ thẫm treo cao rợp kín con phố dài, bầu trời đêm tuy đẹp nhưng chẳng thể rực rỡ bằng nơi này.
Trong không khí tràn ngập nùi phấn hương, vị công tử mảnh khảnh đi ở đầu ngõ không khỏi hắt hơi một cái: "Hắt xì!"
Vị công tử cao lớn tuấn tú bên cạnh khẽ cười. Vị công tử mảnh khảnh nang cây quạt lên, luống cuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn xoe, không ngừng quay tròn nhìn ngó xung quanh.
Tần Tu Viễn nhịn cười, kéo cây quạt của Đường Nguyễn Nguyễn xuống, nói: "Nàng cũng đã đổi thành nam trang rồi, còn khẩn trương như vậy làm gì?"
Đêm nay, Đường Nguyễn Nguyễn thay một thân áo bào bằng gấm màu ngọc bích, tóc đen được búi quanh đỉnh đầu và cố định bằng dây cột tóc. Đôi môi nàng vốn đỏ mọng, nên cố ý dùng bột phấn làm giảm đi sắc tố của đôi môi diễm lệ. Lúc này, thoạt nhìn nàng rất giống một tiểu công tử thanh tú tao nhã.
"Nghe nói tú bà đều là người tinh tường, chỉ cần nhìn vóc dáng là biết nam hay nữ. Không che chắn cho cẩn thận, ta sợ ta không được cho vào". Đường Nguyễn Nguyễn vẫn chột dạ dùng quạt che trước người, học theo dáng vẻ của các vị công tử khác, sải từng bước một.
Tần Tu Viễn nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng miễn cưỡng cũng có thể che giấu được, nhưng vóc dáng này....
Eo nàng vốn đã thon gầy, thắt lưng bản rộng của đàn ông càng khiến cho phần thân trên duyên dáng thêm nổi bật. Nếu không phải vì nàng hơi khúm núm dùng cây quạt che che đậy đậy, chỉ sợ là còn hấp dẫn người khác hơn, Tần Tu Viễn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tần Tu Viễn dặn dò, nói: "Lát nữa, tạm thời nàng cứ làm đệ đệ của ta đi.
Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn đáp: "Được..."
Tần Tu Viễn nhướng mày: "Gọi một tiếng nghe thử, miễn cho lát nữa nàng lại gọi sai."
Thanh âm Đường Nguyễn Nguyễn như muỗi kêu: "Ca ca..."
Mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, giọng nàng ấy thật ngọt.
Bọn họ đi thẳng một đường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy các thanh lâu ở ngõ Điềm Thủy. Chỉ cần nhìn các cô nương chào khách ở cửa, liền biết phong cách của mỗi lầu đều không giống nhau.
Hai người đi đến cửa một thanh lâu nọ, cánh cửa sơn thếp vàng đỏ thẫm. Có mấy vị cô nương diễm lệ đang đứng tựa cửa, trông váy áo của các nàng ấy lại tinh xảo hơn những thanh lâu vừa đi qua rất nhiều.
Đường Nguyễn Nguyễn giương mắt lên, bảng hiệu phía trên có mấy chữ to...Xuân Mãn Lâu.
Một cô nương ánh mắt sắc bén tiến lên chào mời: "Vừa nhìn liền thấy hai vị công tử đây không phải người thường, ghé vào Xuân Mãn Lâu của tiểu nữ uống một chén đi! Cô nương ở nơi này của chúng tôi đảm bảo làm nhị vị vừa lòng!"
Dứt lời, cô nương theo thói quen đánh giá Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn. Dưới con mắt nhà nghề của nàng ta, vị công tử nắm quyền chủ đạo này là nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ. Còn vị tiểu công tử kia diện mạo lại xinh đẹp vô cùng, ngay cả một cô nương như nàng ta cũng tự thấy không bằng.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút xấu hổ nên lặng lẽ núp sau lưng Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn tùy ý liếc nhìn cô nương kia một cái, nói: "Cô nương bên trong còn xinh đẹp hơn cô nương như nàng nữa sao?"
Cô nương này lập tức đỏ mặt, thứ hạng của nàng thấp kém, vốn không có cơ hội tiếp đãi khách quý nên cũng chỉ có thể ở cửa đón khách.
Cô nương nói: "Vậy thì nô tỳ phải giới thiệu vài vị cô nương cực phẩm cho công tử mới được!"
Tần Tu Viễn nói: "Tốt! Ta rất thích những cô nương hiểu ý và thích trò chuyện như cô nương đây, có phải không đệ đệ?"
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, vì sao lại thích cô nương thích trò chuyện?!
Đường Nguyễn Nguyễn không rõ nguyên nhân, nhưng nàng lại đột nhiên tức giận, liền nói: "Không tệ, tư sắc hơi tầm thường nhưng cũng không sao, ca ca thích người có vẻ đẹp tâm hồn."
Tần Tu Viễn cũng nhìn lại nàng một cái, có chút bất lực với nàng.
Cô nương thấy giữa hai người có chút cổ quái, nhưng cũng không thể nói ra được không đúng chỗ nào. Chỉ có thể trực tiếp dẫn người vào cho bà chủ Xuân Mãn Lâu, Thạch ma ma.
Thạch ma ma uốn éo cái mông căng mộng đi tới, cấy quạt lông vũ nhẹ đặt trên vai Tần Tu Viễn, nói: "Ta chưa từng nhìn thấy vị công tử nào uy nghiêm như vậy, công tử từ đâu tới?"
Rất nhiều thanh lâu đều có những quy củ riêng khi tiếp khách, đặc biệt là trong giới quan lớn quý nhân, bọn họ có rất nhiều thứ phải kiêng kị, vì vậy khi gặp được khách lạ mặt liền phải hỏi thăm một chút.
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười: "Nhà ta làm buôn bán ở Đế Đô, đi ngang qua nơi này nên mang đệ đệ tới chơi."
Thạch ma ma đưa mắt đánh giá 'đệ đệ' của hắn một cái, lại là một vị xuất chúng trong biển người, lập tức tin tưởng bọn họ thực sự là con cháu của gia đình giàu có ở kinh thành.
Thạch ma ma nhiệt tình giới thiệu: "Công tử lên phòng riêng trên lầu ngồi được không? Nô tỳ sẽ gọi các cô nương đến hầu hạ công tử ngay lập tức."
Tần Tu Viễn lại nói: "Có món gì ngon cứ việc mang lên, đệ đệ của ta đói bụng rồi."
Nói xong, một tia cưng chiều thoảng qua người Đường Nguyễn Nguyễn từ đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn. Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, lại không thể phản bác hắn: Ở trong lòng chàng ta chính là một đứa tham ăn sao?
Một lúc sau, rượu và thức ăn được bưng lên. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy một đĩa thịt bò kho với tương liền cầm đôi đũa lên gắp một miếng rồi ăn, vật vã đến giờ này nàng đã sớm đói bụng rồi. Thịt bò béo mỏng vừa phải, trong từng thớ thịt mềm còn mang theo ba phần dai, nhai rất đã ghiền.
Vừa ăn xong một miếng thịt bò thì có ba cô nương bước vào, chắc vì y phục trên người bọn họ khá chỉnh tề nên trông các cô nương cũng giống với người thùy mị và nhu mì. Cô nương đi đầu tên là Ngọc Lê, nàng ta mặc một thân váy áo màu vàng nhạt. Trời sinh nàng có một đôi mắt phượng quyến rũ, khuôn mặt được trang điểm tông đỏ rất tỉ mỉ, thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt trần. Hai vị cô nương còn lại tuổi tác ít hơn một chút, một vị váy đỏ, một vị váy xanh, tướng mạo đều rất khả ái.
Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nghĩ đến một cách nói: Gấm hoa rực rỡ.
Ngọc Lê cô nương vừa tới đã đứng bên cạnh Tần Tu Viễn, nói: "Công tử, nô tỳ rót rượu cho công tử nha!"
Nàng ta vừa nói xong, cô nương hồng y bên cạnh cũng nhiệt tình rót rượu cho Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng ta cảm thấy vị tiểu công tử nàng quá đẹp mắt, trong lòng cũng có thêm vài phần hảo cảm, dịu dàng nói: "Công tử, mời!"
Đường Nguyễn Nguyễn 'ngoài mạnh trong yếu' đáp: "Ta không uống rượu."
Dứt lời, nàng tiếp tục lạnh mặt mà ăn. Tần Tu Viễn bật cười, giải vây cho nàng: "Đệ đệ này có ta rất dễ xấu hổ, các nàng đừng để ý đến hắn."
Hắn nói xong thì ba vị cô nương cũng đồng loạt vây quanh người hắn. Dáng dấp của Tần Tu Viễn vốn tiêu sái phong lưu, ngồi ở giữa nhóm mỹ nhân cũng không có gì là không hài hòa. Hắn nhấp một ngụm rượu, tùy hứng nói: "Lần đầu tiên ta và đệ đệ tới thành Ích Châu, vốn muốn tìm một cửa tiệm để làm ăn buôn bán, nhưng nghe nói quy củ ở thanh nam và thành bắc lại không giống nhau, chuyện này là thật sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn lườm hắn một cái, trong lòng thầm mắng: Ăn chơi trác táng!
Ngọc Lê cô nương nói: "Có tử có điều không biết, quản đốc ở thành nam này là Lý đại nhân, còn quản đốc ở thành bắc là Vương đại nhân. Phong cách hành sự của hai vị này không giống nhau, vì vậy quy củ ở những nơi hai người cai quản tất nhiên cũng không giống nhau. Không biết công tử muốn khai trương cửa tiệm gì?"
Tần Tu Viễn bịa ra một câu chuyện: "Sản nghiệp của gia tộc trải rộng từ tửu lầu khách điếm đến son phấn đều có, vẫn còn chưa nghĩ ra sẽ buôn bán gì ở Ích Châu."
Mấy vị cô nương đều mở to hai mắt mà nhìn, hai vị công tử này chẳng những tướng mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, mà còn có gia tài bạc vạn, ai nấy đều nảy sinh một chút tâm tư.
Ngọc Lê cô nương chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Nếu công tử đã muốn buôn bán thì đi thành nam bên kia sẽ tốt hơn."
Tần Tu Viễn hỏi: "Vì sao?"
Ngọc Lê cô nương tiếp tục nói: "Có người trong nhà tiểu nữ làm buôn bán nhỏ ở thành nam, nghe nói thu thuế kinh thương ở thành nam thấp hơn thành bắc rất nhiều, mà thành nam này còn mở không ít học đường tư, Lý đại nhân còn tự mình bỏ tiền ra mời nhà Nho lớn ở kinh thành đến giảng bài cho các học trò nghèo..."
Tần Tu Viễn cảm thấy rất bất ngờ, hỏi: "Vì sao vị Lý đại nhân này phải làm như vậy?"
Cô nương hồng y nói: "Trước đó tiểu nữ có nghe một vị khách nhân nói, cảm thấy Lý đại nhân là người mua danh trục lợi. Nói bởi vì thành Ích Châu không có người đứng đầu, ngài ấy vì muốn giành được chức vị này nên mới phấn đấu làm ra nhiều chuyện như vậy..."
Cô nương váy xanh lại nói: "Ngươi chưa từng nhìn thấy Lý đại nhân, chớ có bôi nhọ ngài ấy!"
Khuôn mặt yêu kiểu của cô nương áo hồng mang theo ba phần tức giận: "Nói giống như ngươi từng gặp ngài ấy rồi vậy?"
Cô nương áo xanh nói: "Ta đã từng rót rượu cho đại nhân nữa đó! Nam nhân một phòng đều động tay động chân với các cô nương, chỉ có Lý đại nhân là vẫn thủ lễ quân tử."
Mấy vị cô nương ngươi một câu ta một câu, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng đoán chừng được đại khái mọi chuyện.
Lý Cẩm Trình này xuất thân từ một đại tộc thế gia ở kinh thành nhưng lại là con vợ lẽ, không được gia tộc xem trọng, vì vậy mới bị đưa đến vùng Ích Châu xa xôi. Hắn là người thông minh mưu trí, nền tảng vững vàng*, ở thành nam Ích Châu triển khai một loại chính sách phát triển hiệu quả nên được bá tánh vô cùng yêu mến.
(*) - 长袖善舞 : mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Mà trước đó Tần Tu Viễn đã nghe nói có rất nhiều tiến cử hắn đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Ích Châu, cũng không biết là nhờ gia tộc đứng phía sau giật dây hay do hắn tự mình tranh thủ. Tóm lại, vị này đã thật sự làm được chút ít gì đó cho nơi này, mà muốn lên chức cũng là sự thật. Nhưng mà vẫn chưa biết được vị Vương đại nhân của thành bắc - Vương Nhiên, là là người như thế nào?
Đối với vị Vương Nhiên này, mấy vị cô nương đều không biết nhiều về hắn. Chỉ nói thành bắc trị quân nghiêm ngặt, binh lính cũng không bao giờ quấy rầy dân chúng, có chút ít tin tức cũng tốt hơn là không có gì.
"Dù sao vị Vương đại nhân này cũng không tới ngõ Điềm Thủy nên các cô nương ở đây đều không biết gì cả". Ngọc Lê cô nương nhẹ nhàng đấm bóp vai cho Tần Tu Viễn, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn chỉ đang lo gắp thức ăn trên bàn, nghe xong lời này thì nổi lên hứng thú, nói: "Vì sao?"
Ngọc Lê cô nương nói: "Nghe nói Vương đại nhân và phu nhân của ngài ấy là phu thê tình thâm, phu nhân của ngài ấy đã cùng ngài ấy vào sinh ra tử mấy lần...người khác đương nhiên là không thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy..."
"Nếu như có lang quân nào đó cũng đối đãi với tiểu nữ như vậy, tiểu nữ cũng bằng lòng sống đến bạc đầu với ngài ấy ~"
"Chà chà chà...ngươi lại còn trung trinh như vậy!"
Mấy vị cô nương vừa chế nhạo vừa cười duyên, Đường Nguyễn Nguyễn nhướng mày, không để bụng những gì các nàng nói.
Tần Tu Viễn cảm thấy đã hỏi đủ, nhàn nhạt nói: "Đa tạ các vị cô nương đã tiếp đãi, ta và đệ đệ còn có chút chuyện cần bàn, các vị cứ lui ra trước đi."
Ngọc Lê cô nương sửng sốt, thầm nghĩ công tử này sao lại không ngủ lại? Đối với các nàng, có thể gặp được một lang quân tướng mạo tuấn tú, nho nhã lễ độ đã là một vận may lớn rồi, mà lang quân này còn giàu có cao quý như vậy. Nàng ta khẽ cắn môi, giọng điệu có chút không cam lòng, nói: "Hay là để nô tỳ ở lại hầu hạ công tử được không...Công tử còn có chuyện gì chứ, nếu không gấp thì ngày mai lại thương lượng cũng được mà..."
Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Nhà có hổ dữ, quản giáo cực nghiêm, thật sự không dám làm phiền cô nương."
Ngọc Lê sửng sốt, lại hỏi: "Công tử đã có thê thiếp trong nhà sao?"
Tần Tu Viễn vẫn chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Đúng vậy, trong nhà đã có vợ cả, mà ta cũng không có ý định nạp thiếp."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì cả khuôn mặt đỏ ứng, rũ mắt trộm cười. Ngọc Lê cô nương lại bĩu môi, hành lễ một cách qua loa rồi dẫn hai cô nương kia ra ngoài.
--Wattpad: Autumnnolove--
Đường Nguyễn Nguyễn ăn hơi no, nàng ngã người trên bàn, cười nói: "Sao chàng lại để cô nương nhà người ta đi rồi? Không sợ làm người ta thương tâm sao?"
Tần Tu Viễn thấy nàng lười biếng nằm bò ra, vờn búi tóc của nàng, nói: "Để các nàng ấy ở lại, nàng thương tâm thì làm sao bây giờ?"
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nói: "Ta mới không..."
Tần Tu Viễn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nghe thấy một tiếng 'thịch' vang lên từ bệ cửa sổ như thể có thứ gì vừa rơi xuống ở phía sau tấm bình phong. Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến.
Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa nhận ra chuyện gì xảy ra, đã nghe Tần Tu Viễn nhẹ giọng nói: "Nàng ngồi yên ở đây, đừng nhúc nhích."
Tần Tu Viễn rút thanh kiếm giấu ở thắt lưng ra, thăm dò đi về phía bình phong...
Đột nhiên, một bóng người lướt qua, tiếp được trường kiếm của Tần Tu Viễn!
Hai thanh kiếm va chạm lập tức phát ra âm thanh 'leng kieng', Đường Nguyễn Nguyễn tập trung nhìn, hóa ra là một tên hắc y nhân nhảy vào từ cửa sổ. Hai người giao thủ nhưng vẫn cố hết sức kiềm chế, dường như không muốn để cho người ngoài nghe được động tĩnh trong phòng.
Thân thủ của Tần Tu Viễn vốn nhanh nhẹn, hắc y nhân lại bị thương. Mới đánh tầm hai hiệp, Tần Tu Viễn đã chế trụ được tên hắc y nhân một cách vững vàng.
"Ngươi là ai? Tới đây làm gì?". Tần Tu Viễn lạnh giọng hỏi, kề kiếm lên cổ hắc y nhân.
Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, thân người hơi ngã về phía sau. Vừa rồi so chiêu sau bình phong hơi tối, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên để nhìn rõ đối thủ của mình, đột nhiên kinh hãi: "Tần Tu Thệ?"
Ánh mắt Tần Tu Thệ ngưng trọng, sau đó định lừa hắn ta, nói: "Ngươi nhận ra ta sao?"
Hắc y nhân ngẩn người, nói: "Ngươi...ngươi không phải Tần Tu Thệ!". Hắn ta không hề bị mắc mưu, bình tĩnh mà suy xét: "Tần Tu Thệ chết lâu rồi, mà Tần Tu Dật đã bị phế đi cánh tay...Trong thiên hạ này, có tướng mạo giống nhau như thế, võ công lại cao cường như thế...Chỉ sợ cũng chỉ có người được xưng là 'Ngọc Diện Tu La' Tần Tu Viễn. Ta đoán không sao chứ? Tần đại tướng quân?"
Tần Tu Viễn thấy người này không những gan dạ mà còn có vài phần sáng suốt, nói: "Đúng vậy, ngươi là ai?"
Hắc y nhân không nói lời nào, hai người trầm mặc một lúc. Tần Tu Viễn đẩy khăn bịt mặt của hắc y nhân ra, tướng mạo của hắc y nhân này mày rậm mắt to, sống mũi cao hơn người đàn ông Đại Mẫn một chút. Tuổi tác của hắn ta chừng 25 - 26 tuổi nhưng để râu, ăn mặc chững chạc, khí chất kiêu ngạo và mang theo vài phần quý phái.
Tần Tu Viễn nhìn hắn ta chằm chằm, thật sự không quen biết người này.
Lúc hai người chạm mắt nhau, liền nghe được một tiếng rống từ bên ngoài vang lên: "Tối nay có gian tế Bắc Tề chạy vào ngõ Điềm Thủy, phong tỏa toàn bộ Xuân Mãn Lâu, không ai được phép rời khỏi cho đến khi lục soát xong! Trên lưng của tên nghịch tặc kia có vết thương, lục soát từng gian một cho ta, phàm là nam nhân trên lưng có vết thương đều bắt hết đến đây cho lão tử!"
"Tuân mệnh!". Tiếng hô của đám binh lính vô cùng khí thế, vừa nghe đã biết số người không ít.
Hắc y nhân rùng mình, trên mặt lập tức lóe lên một tia do dự. Tần Tu Viễn cười như không cười nhìn hắn: "Huynh đài, người mà bọn họ muốn bắt không phải là ngươi chứ?"
Hắc y nhân cũng không dám nói nhăng nói cuội: "Đúng vậy! Tất nhiên Tần đại tướng quân có thể giao ta ra...Nhưng mà, nếu ngươi đồng ý giúp ta tránh được một kiếp này, ta nguyện ý trao đổi với ngươi một tin tức vô cùng quan trọng.
Tần Tu Viễn lạnh mặt nói: "Ngươi bớt giả thần giả quỷ đi."
Hắc y nhân không chút sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Tần Tu Viễn: "Nếu tin tức này là về cái chết của Trấn quốc công và Hổ Khiếu tướng quân của Đại Mẫn thì sao? Không biết có đáng để đổi một cái mạng của tại hạ không?"
Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt. Hắn chăm chú nhìn người Bắc Tề này, vừa nhìn thấy lập tức nhận ra mình là ai, có thể thấy rằng hắn ta đã từng gặp qua đại và nhị ca của mình. Hay nói đúng hơn, hắn tất nhiên biết chút nội tình chuyện năm đó, mới có thể nhân cái khó ló cái khôn mà uy hiếp mình.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng người bên ngoài càng lúc càng gần, thấp giọng nhắc nhở: "Có người tới..."
Tần Tu Viễn híp mắt phượng nói: "Bản tướng quân sẽ cho ngươi một cơ hội, tốt nhất là ngươi đừng giở trò gì. Ta có thể thả ngươi, cũng có thể gϊếŧ ngươi!"
Dứt lời, hắn liền thu kiếm lại.
Hắc y nhân nghe xong, khó khăn lắm mới cảm thấy yên lòng. Sau lưng hắn vẫn còn đang thấm máu, phải dựa vào thanh kiếm mới có thể đứng vững mà không ngã xuống.
Tần Tu Viễn đã kiểm tra toàn bộ trong phòng, gian phòng nho nhỏ này không có bất kỳ chỗ nào để ẩn thân. Nơi duy nhất có thể trốn chính là khoảng trống dưới giường, vừa đủ để cho một người nằm.
Hắn lập tức nhất ván giường lên, nói: "Ngươi đến đây."
Hắc y nhân cắn răng chịu đựng cơn đau từ vết thương trên lưng, xoay người lăn vào trong. Tần Tu Viễn kéo ván giường lại, nhanh chóng trải đệm giường lên. Sau đó, hắn lấy khăn tay ra lau sạch vết máu trên sàn nhà, dịch chuyển bình phong trở về vị trí ban đầu đầu che giấu dấu vết đánh nhau.
Đường Nguyễn Nguyễn dựa vào cạnh cửa nhìn lén, thấy gian phòng bên cạnh đã bị người ta kéo ra, vội vàng hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Nếu binh sĩ đến lục soát, nhìn thấy nam nhân tất nhiên là sẽ kiểm tra phần lưng xem có vết thương hay không, nhưng mà nàng là một nữ tử...sao có thể để cho bọn họ kiểm tra?
Nếu thân phận bị bại lộ, có thể ảnh hưởng đến mục đi chuyến đi lần này của Tần Tu Viễn. Hơn nữa, nếu thân phận bị bại lộ mà còn phát hiện ra tên Bắc Tề kia đang trốn ở đây, vậy chẳng phải Tần Tu Viễn sẽ bị kết tội cấu kết với Bắc Tề sao?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ đến kết cục trong nguyên tác Tần Tu Viễn sẽ bị người ta vu tội, nàng cầm lòng không đặng mà nóng như lửa đốt, quay đầu lại nhìn hắn...
Chợt nhìn thấy Tần Tu Viễn đang cởi y phục. Hắn đã cởi đi áo choàng và áo dài, bây giờ nửa người trên của hắn đang trần trụi, chỉ còn độc một cái quần dài. Tần Tu Viễn luyện võ quanh năm, lúc mặc quần áo trông hắn thực gầy, giờ thoát y mới phát hiện ra cả cơ bắp và đường cong đều rất hoàn mỹ, giống như được điêu khắc ta vậy. Làn da trông như đá cẩm thạch, trên đó còn có vài vết sẹo cũ vừa sâu vừa nông...hẳn là đều được để lại từ chiến trường.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút ngơ ngẩn, trên mặt lập tức đỏ ửng, nàng vội vang xoay mặt, lắp bắp nói: "Chàng...chàng đang...đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Tần Tu Viễn sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng. Sau đó hắn khẽ cười một tiếng, tiến lên hai bước duỗi tay ra kéo Đường Nguyễn Nguyễn một cái, túm nàng vào trong lồng ngực của hắn. Một tay hắn kéo dây cột tóc lụa của nàng, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, đôi mắt đen láy sáng ngời trong đêm.
Nàng tựa vào lồng ngực của hắn, tay không tự giác mà chạm vào da thịt ấm áp của hắn, nàng cảm thấy tim mình đang đập lỡ một nhịp.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa ngượng vừa hoảng: "Chàng làm gì vậy?"
Tần Tu Viễn nhìn nàng thật sâu, sau đó bế nàng lên, Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt hô lên: "Chàng..chàng thả ta xuống!"
Hắn đặt nàng lên giường đệm, đầu tóc đen tán loạn trên chăn gấm màu đỏ làm nổi bật da thịt tuyết trắng của nàng, gò má đỏ bừng đầy xuân sắc. Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn trong vắt, long lanh ngấn nước, đang nhìn hắn không rõ vì sao.
Có tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, còn kèm theo tiếng nữ tử cầu xin, đội lục soát hình như đã tới cách vách rồi. Trong lòng Tần Tu Viễn vừa động, hắn lập tức xả màn che xuống.
Màn lụa buông xuống thật mạnh, tạm thời ngăn cách hai người trên chiếc giường nhỏ hẹp. Tần Tu Viễn mỉm cười, ghé sát vào tai nàng, khẽ nói: "Đừng sợ, ta sẽ che chở cho nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hiểu ra hắn muốn làm gì, nàng đang đối diện với hắn, vừa định mở miệng ra biện giải thì hắn đã lợi dụng khoảng trống mà chui vào, đôi môi ấm áp chặn môi nàng lại.
"Ưʍ...". Đường Nguyễn Nguyễn mở to mắt. Lần này khác với lần trước, lần trước hắn có men say, lại tối lửa tắt đèn...Nhưng hiện tại trong phòng vẫn còn sáng đèn, nàng có thể nhìn rõ ràng từng sợi mi đang run lên của hắn, sống mũi của hắn đang cọ vào gương mặt của nàng.
Nếu như lần trước, Tần Tu Viễn chỉ hôn phớt qua rồi ngừng lại thì lúc này hắn đang thâm nhập vào từng ngóc ngách của sự ngọt ngào và mềm mại không thấy đáy của nàng. Hắn chậm rãi thăm dò, vòng tay qua thắt lưng của nàng, đai lưng nam nhân bản rộng quen thuộc, hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng tháo ra. Y phục phía trước được mở rộng, để lộ tấm áσ ɭóŧ đỏ thắm bên trong...