TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Trong lều là một sự yên tĩnh đến lạ thường. Ngay sau đó là giọng khàn khàn của Tần Tu Viễn vang lên: “Vào đi.”

Vẻ mặt Vi phó tướng chờ mong xoa xoa tay, vén màn cửa bước vào, Tiền phó tướng theo sát phía sau.

“Tham kiến tướng quân!” Hai người đồng loạt chắp tay nói. Tần Tu Viễn hờ hững: “Miễn lễ.”

Vi phó tướng ngước mắt lên, còn chưa nói gì đã nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở phía sau Tần Tu Viễn, tóc mai buông lỏng, ánh mắt long lanh, im lặng khiến người ta nhịn không được muốn nhìn thêm một cái. Vi phó tướng nhất  thời nín thở, Đế Đô đệ nhất mỹ nhân, quả thật… là danh bất hư truyền. Tiền phó tướng cũng sửng sốt, lập tức nói: “Bái kiến phu nhân!”

Vi phó tướng thu liễm tinh thần, hắn vội vàng nói: “Bái kiến phu nhân!”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Hai vị phó tướng đa lễ.”

Nàng thì thầm: “Tướng Quân, nếu chàng có việc cần bàn, vậy thiếp đi trước.”

Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, dường như có chút không nỡ, liền nói: “Vậy nàng về trước… Ta sẽ trở lại sau khi xử lý quân vụ.”

Đường Nguyễn Nguyễn hướng về phía mấy người xung quanh rồi gật đầu chào, Tần Trung đưa nàng ra khỏi chủ trướng. Tần Tu Viễn thu hồi sự ôn hòa trong mắt, không có cảm xúc gì nói: “Chuyện gì?”

Vi phó tướng ho nhẹ một tiếng nói: “Hồi tướng quân, qua hai ngày tập trận, hôm nay tân binh luyện tập đã có thành quả rất tốt, kính xin tướng quân dành thời gian tham dự.”

Tần Tu Viễn nhướng mày: “Việc này không phải đã sớm nói rồi sao?”

Vi phó tướng ấp úng nói: “Đúng, thuộc hạ, chỉ là thuộc hạ muốn nhắc nhở tướng quân một chút.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Ừ, biết rồi. Còn gì nữa?”

Vi phó tướng lại nói: “Cái kia… Nghe nói tướng quân muốn tham gia Mỹ Thực Lệnh, có cần thuộc hạ đi trợ uy hay không?”

Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên: “Được.”

Vi phó tướng cười hắc hắc, ánh mắt nhìn về phía lòng đỏ trứng trên bàn, miệng tiếp tục nói: “Không biết phu nhân sẽ làm gì để dự thi?”

Tần Tu Viễn không nói, mỉm cười nhìn hắn. Tiền phó tướng thật sự là nhìn không nổi nữa, liền nói: “Vi Kiếm! Ngươi có thể làm người sảng khoái chút không! Nói thẳng cho tướng quân biết, ngươi muốn ăn điểm tâm đi!”

Mặt Vi phó tướng chợt đỏ lên, hắn lắp bắp nói: “Cái kia… Đừng nói bậy! Ta, ta là tới tìm tướng quân nghị sự.”

Tần Tu Viễn đã sớm nhìn thấu tâm tư của hắn, chỉ là không vạch trần mà thôi, bây giờ cũng có chút buồn cười. Tần Tu Viễn cười nói: “Nếu muốn nghị sự, thì vừa nghị vừa ăn đi.” Hắn đẩy một hộp bánh lòng đỏ trứng đến trước mặt phó tướng rồi nói: “Đây là những món phu nhân nhà ta làm, bây giờ ăn là thời điểm tốt nhất.”

Mặt Vi phó tướng rốt cục cũng không đỏ nữa, thay vào đó là một loại vui sướng thành công, hắn vui vẻ nói: “Đa tạ tướng quân!”

Vi phó tướng là một lão Thao Thiết* cho nên vô cùng yêu thích mỹ thực. Hắn lập tức đưa tay cầm một chiếc bánh lòng đỏ trứng. Lớp vỏ bánh ngọt, lòng đỏ trứng này nướng cháy hơi vàng, mặt trên rắc mấy hạt vừng đen như vẽ rồng điểm mắt, cũng không biết bên trong là cái gì. Hắn há mồm cắn một miếng nhỏ, đầu tiên hàm răng chạm vào lớp bên ngoài, vỏ bánh hơi vụn ra rơi xuống, sau đó xuyên qua ngàn lớp vỏ bánh, nếm được nhân đậu xanh bên trong. Từ mùi bơ lạt đến vị tươi mát của đậu, đầu lưỡi cũng không thể nào chuyển động kịp, nhai trong miệng vô cùng ngọt ngào, mềm mịn khó cưỡng.

Hắn lại cắn một miếng, lần này mới nếm được lòng đỏ trứng, lòng đỏ trứng muối bị cắn ra, còn có chút rơi vãi, hắn vội vàng dùng miệng tiếp nhận, tham lam mút một phát, vị mặn đậm đà, vẻ mặt hắn khiếp sợ: “Thật là tuyệt vời!”

Tiền phó tướng nhìn thấy bộ dáng của hắn lại nhớ tới lần trước mình không uống được sữa chuối, cũng lập tức cầm một miếng lòng đỏ trứng, hắn há miệng thật to nhét cả viên vào miệng. Hạt mè, vỏ bánh, đậu xanh, lòng đỏ trứng muối, nhiều loại nguyên liệu được thêm vào với nhau, hương vị mặn và ngọt được phát huy tối đa, nhưng không ngấy mà hòa quyện trong miệng thành một khối.

Vi phó tướng ghét bỏ nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nuốt như vậy, có thể nếm ra mỹ vị gì? Quả thực là phí phạm của trời!”

Tiền phó tướng mơ hồ nói: “Ngươi tự ăn của ngươi đi, quản ta làm gì?” Dừng một chút, hắn nói: “Ta ăn như vậy cũng thấy rất ngon. Hơn nữa ăn còn rất nhanh!”

Dứt lời, hắn lại nhặt một viên, ném vào miệng, thấy Vi phó tướng như vậy làm hắn có chút sốt ruột, vì thế hắn cũng tăng nhanh tốc độ nhai. Tần Tu Viễn còn chưa ăn xong viên đầu tiên đã thấy bọn họ lao vào ăn cũng không khỏi lên tiếng nói: “Không phải các ngươi tới nghị sự sao?”

Vi phó tướng sửng sốt, lập tức cười hắc hắc, nói: “Không có việc gì thuộc hạ cũng muốn đến thăm tướng quân…”

Tần Tu Viễn nhìn hắn cười, lại tiếp tục ăn bánh lòng đỏ trứng muối. Lòng đỏ trứng tầng tầng lớp lớp mỹ vị, giống như nàng, đẹp từ bên ngoài đến bên trong. Mấy người lộ ra vẻ mặt hưởng thụ ăn bánh lòng đỏ trứng, ai ngờ Tần Trung đột nhiên chạy vào, thần sắc lo lắng: “Tướng quân! Có chuyện không ổn!”

Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, hỏi: “Chuyện gì mà ngươi hoảng sợ như vậy?”

Môi Tần Trung run rẩy, nói: “Tần Dũng… Hắn, hắn gian dâm làm ô uế một nữ nhân! Hiện tại bị Lý phó tướng bắt!”

Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy xảy ra?”

Tần Trung nói: “Chiều nay luyện binh, Tần Dũng không đến doanh trại tân binh, sau đó Lý phó tướng liền phái người đi tìm hắn, kết quả… Lại phát hiện một nữ tử ở gần kho dự trữ vật tư!”

Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao trong quân doanh lại có nữ tử?”

Tần Trung kinh ngạc nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái! Nữ tử kia y phục tả tơi, thấy người liền kêu nàng bị Tần Dũng vũ nhục… Hiện giờ người đang ở chỗ Lý phó tướng, đang thẩm vấn, tướng quân mau đi xem một chút đi!”

Tần Tu Viễn lập tức đứng dậy, nói: “Mau đi xem!”

Đoàn người bước đi vội vã. Tiền phó tướng nói: “Lý phó tướng này xử người, lại không đến bẩm báo tướng quân, hắn muốn làm gì?”

Vi phó tướng nói: “Cái này ngươi còn không biết sao? Hắn chính là người mà Tây Bá Hầu nhét tới, một lòng chỉ nghĩ đến thượng vị tiến chức, hiện giờ hắn bắt Tần Dũng, vừa lúc nhân cơ hội lập một chút quan uy của hắn.”

Tiền phó tướng không vui nói: “Hắn là con cháu thế gia, ngay cả chiến trường cũng chưa từng lên, dựa vào cửa sau làm phó tướng, có cái gì mà diễu võ dương oai?”

Vi phó tướng nhíu mày nói: “Tướng quân, nếu hắn không thả người vậy phải làm sao bây giờ?”

Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Trước tiên phải xem chân tướng sự việc như thế nào.”

Tần Trung cũng thấp giọng nói: “Ta không tin Tần Dũng sẽ làm ra chuyện vô sỉ như vậy.”



Chỉ chốc lát sau, mấy người liền chạy tới. Lý phó tướng lộ ra vẻ mặt đắc ý ngồi ở trên ghế chính, nhìn Tần Dũng trước mặt bị trói buộc, nói: “Tần Dũng, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy, còn có gì để nói?”

Tần Dũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, vẻ mặt không cam lòng nói: “Ngươi nói bậy! con mắt nào của ngươi thấy lão tử hại người?”

Lý phó tướng chỉ vào nữ tử đang khóc lóc không biết trời đất gì bên cạnh, nói: “Đây chính là nhân chứng!”

Y phục của nữ tử kia bị kéo rách tả tơi, khuôn mặt nàng đầy nước mắt, thoạt nhìn lại vô cùng tiều tụy, nàng nức nở nói: “Đại nhân phải làm chủ cho ta!”

Lý phó tướng ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Yên tâm, bổn tướng nhất định sẽ vì ngươi đòi lại công đạo!”

“Công đạo?”  Âm thanh lạnh lùng vang lên: “Lạm dụng tư hình cũng gọi là công đạo sao?”

Lý phó tướng nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, lại thấy Tần Tu Viễn mang theo Tiền phó tướng, Vi phó tướng cùng Tần Trung chạy tới, hắn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói: “Tướng quân!”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, trực tiếp ngồi trên chủ vị.

“Tướng quân, Tần Dũng phạm sai lầm lớn…” Lý phó tướng mở miệng nói một cách hợp tình hợp lý.

“Ngươi là ai?” Tần Tu Viễn đẩy hắn sang một bên, không để ý tới hắn mà trực tiếp hỏi cô nương kia. Cô nương ngẩng đầu lên nhìn, Tần Tu Viễn ngồi ngay ngắn trên chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài sâu không thấy đáy, không giận mà uy. Nàng ta vừa cảm thán phong thái của hắn, vừa có chút khiếp đảm. Nàng thấp giọng nói: “Nô tỳ… Nô tỳ tên là Thúy Vân, vốn là nha hoàn của Tây bá Hầu phủ…”

Tần Tu Viễn hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Thúy Vân thấp giọng nói: “Hầu gia phái nô tỳ đến đưa chăn cho công tử, ai ngờ, bị Tần đại nhân bắt đi, nhốt ở trong phòng trữ vật tư! Đêm qua, thú tính của hắn đại phát, cưỡng ép nô tỳ! hu hu…”

“Ta chưa bao giờ gặp ngươi! Tại sao ngươi lại ngậm máu phun người?” Tần Dũng nổi gân xanh lên, hận không thể đứng dậy đánh nàng, hai binh sĩ bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn. Thúy Vân sợ tới mức cả người run lên, nói: “Tướng Quân! Ngài phải làm chủ cho nô tỳ!”

Tần Tu Viễn nhìn về phía Tần Dũng, hỏi: “Tần Dũng có thật là ngươi làm chuyện này không?”

Tần Dũng hét lớn: “Tướng quân! Thuộc hạ bị oan!”

Tần Tu Viễn hỏi: “Vì sao ngươi lại xuất hiện trong phòng trữ vật tư?”

Tần Dũng nói: “Thuộc hạ… Đêm qua Lý Đán nói, có việc tìm thuộc hạ nên thuộc hạ liền đi tân binh doanh.”

Tần Tu Viễn nhíu mày: “Lý Đán?”

Tần Trung giải thích: “Lý Đán là một tân binh, xưa nay biểu hiện rất khá, quan hệ rất tốt với mọi người.”

Tần Dũng tiếp tục nói: “Ai ngờ, thuộc hạ vừa mới đi tới phòng trữ vật, liền bị người đánh ngất xỉu…”

Vi phó tướng ở một bên, lạnh lùng hỏi: “Ai đã đánh ngươi?”

Tần Dũng phẫn nộ nói: “Làm sao ta biết được? Nếu ta nhìn thấy, còn có thể bị đánh sao?”

Lý phó tướng nói: “Đó là không có nhân chứng.”

Tần dũng gấp gáp: “Ngươi!”

Tần Tu Viễn nói: “Tần Dũng! Ngươi bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì đã xảy ra.”

Tần Dũng an tĩnh lại, vẻ mặt nghẹn khuất nói: “Nói không chừng chính là nữ nhân này thông đồng với người khác gài bẫy thuộc hạ!”

Lúc này, Thúy Vân khóc lóc: “Sao ngươi lại độc ác như vậy? Tại sao ta phải vu khống ngươi?”

Nàng ta quay sang Tần Tu Viễn, khóc không thành tiếng: “Tướng quân cũng không tin nô tỳ sao? Nô tỳ đã bị lăng nhục, còn bị cắn ngược một miếng, ngay cả việc này  mà đại nhân cũng không công bằng, không bằng để ta chết đi!”

Dứt lời, nàng ta đột nhiên đứng lên. Tần Tu Viễn hét lớn một tiếng: “Giữ chặt nàng ta!”

Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi! Thúy Vân lao ra, đụng vào cột đá bên cạnh! Sau đó ngã xuống, máu tươi đầm đìa… Mấy binh sĩ ở một bên trợn tròn mắt, Tần Tu Viễn vội vàng nói: “Mau gọi quân y tới!”

Hắn lại nhìn thoáng qua Tần Dũng, nói: “Trước tiên giam Tần Dũng lại.”

Tần Dũng bất bình nói: “Tướng quân! Thuộc hạ vô tội!”

“Đi!” Tần Tu Viễn quát.

Tần Trung ngẩn ra, lập tức đi kéo Tần Dũng đi.

Lý phó tướng có chút kinh ngạc, hắn phục hồi tinh thần lại, nói: “Tướng quân! Tần Dũng là người của tướng quân, hắn phạm phải chuyện này! Tướng quân nên tránh hiềm nghi.”

Ánh mắt Tần Tu Viễn lạnh lùng, cười mà không cười nói: “Tránh hiềm nghi?” Hắn nhìn chằm chằm Lý phó tướng, gằn từng chữ nói: “Bản tướng quân quang minh lỗi lạc thì cần gì phải tránh hiềm nghi? Nếu Lý phó tướng lo lắng bản tướng quân thiên vị thì có thể đi ngự tiền cáo trạng.”

Lý phó tướng ngẩn ra, nhưng cũng không dám lấy cứng đối cứng, đành phải tạm thời đè sự kiêu ngạo lại.

Tần Tu Viễn lại nói: “Vừa rồi cô nương này nói, nàng là người của Tây Bá Hầu phủ? Tây Bá Hầu công tử ở đâu?”

Một người lính trả lời: “Hồi tướng quân, công tử nhà Tây Bá Hầu tên là Văn Kiên, hắn ở trong doanh trại tân binh.”

Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Mau đi trông coi hắn và Lý Đán, chờ kết quả chẩn trị của cô nương kia ra, lại cùng nhau thẩm vấn sau.” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Nếu có người dám tự tiện tiếp cận mấy người hắn, lập tức bắt lại cho ta!”

Sắc mặt Lý phó tướng khó coi đến cực điểm, lập tức lui ra ngoài, hắn vụng trộm gọi một tiểu binh tới, nói: “Ngươi đi Tây Bá Hầu phủ một chuyến…”



Đêm đó, Tần Tu Viễn về rất muộn. Khi đến các Phi Hiên Các, phát hiện đèn phòng ngủ vẫn còn sáng. Từ khi giường trong thư phòng hỏng, Tần Tu Viễn đã yên tâm thoải mái ngủ trên giường trong phòng ngủ. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào lại phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi trước gương đồng, tóc đen rủ xuống bóng lưng mảnh khảnh, nàng nghe thấy tiếng động thì dịu dàng nhìn lại: “Chàng đã về?”

Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Còn chưa ngủ sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vâng… Thiếp không ngủ được.”

Nàng đứng dậy đi đến trước mặt hắn và nói, “Chuyện của quân doanh thế nào rồi?”

Tần Tu Viễn đã phái người đưa thư về sớm, nói ngắn gọn chuyện của Tần Dũng. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Cô nương kia còn chưa tỉnh, nếu nàng ta chết… Tần Dũng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có chút lo lắng, liền an ủi: “Từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”

Nhưng nói xong, lại cảm thấy mấy lời này cũng vô dụng. Tần Tu Viễn hơi gật đầu, có chút mệt mỏi, nói: “Ta đi tắm, nàng ngủ trước đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng bận rộn đến muộn như vậy, đã ăn tối chưa?”

Tần Tu Viễn ngẩn ra: “Ta lại quên… Mà ta cũng không muốn ăn, bỏ đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn Nhíu mày: “Không được, chàng để bụng đói đến sáng mai sẽ rất khó chịu.”

Nàng dịu dàng nói: “Chàng đi tắm, thiếp sẽ làm cho chàng một ít thức ăn.”

Tần Tu Viễn nói: “Đã trễ như vậy, nàng không cần bận tâm…”

Đường Nguyễn Nguyễn hờn dỗi trừng mắt với hắn: “Ngoan.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, tâm tình tốt hơn hai phần, nói: “Được rồi…”

Vì thế, hắn đi vào nội thất. Đường Nguyễn Nguyễn khoác một chiếc áo choàng bên ngoài, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến căn bếp nhỏ. Nàng đã sớm biết Tần Tu Viễn tám phần không có thời gian ăn cơm, vì thế đã sớm chuẩn bị xong bột. Hắn bận rộn cả một ngày, giờ phút này còn có chút lo lắng, Đường Nguyễn Nguyễn liền muốn cho hắn ăn chút đồ ăn ngon miệng, nên mì chính là lựa chọn tuyệt vời.

Nàng nhẹ nhàng mở chậu ra, trong chậu đặt một số dụng cụ. Mì trộn dầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế, để làm cho ngon thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muốn bột được nhào nặn mềm mịn thì, còn phải dùng sức cán ra rồi lại nhào vô. Nàng lấy một cục bột, dùng chày cán bột lăn trong chốc lát cán dài rồi lại cán ngang, mặt bột cũng thành một dải dài. Sau đó, nàng nhẹ nhàng dùng chày cán bột ấn mạnh một chút, sau khi có dấu ấn thì túm hai đầu lại, nhẹ nhàng lăn trên bàn, sau đó sợi mì đã được kéo dài hơn nhiều.

Nước trong nồi đã đun sôi đến mức sủi bọt “ùng ục”, nàng xé sợi mì đã lăn thành hai nửa, lần lượt đặt vào, nước sôi tiếp nhận mì, im lặng lắng xuống. Mì được nấu chín thì nổi lên, nàng vớt ra, vội vã bỏ vào nước đun sôi để lạnh, làm như vậy có thể khiến cho mì ngon hơn. Sợi mì trắng sữa mềm mại, sau đó đặt lên một cái bát lớn, Đường Nguyễn Nguyễn bày rau xanh đã xào nóng, sau đó thêm một loại rau sống, giấm trần, muối, tỏi, hành lá, cuối cùng rắc ớt và vừng trắng. Nước sốt đầy màu sắc rắc lên sợi mì tinh khiết, trong một thời gian ngắn thật náo nhiệt.

Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu bước cuối cùng: Nấu dầu.

Lúc này Tần Tu Viễn đã tắm rửa xong, hắn đi tới cửa bếp, nói: “Nàng làm gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn múc một thìa dầu lớn đổ vào chảo, nói: “Dầu chan mì!”

Dứt lời, nàng ngước mắt lên nhìn hắn. Tần Tu Viễn chỉ mặc một chiếc áo đơn, dây áo lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc. Cả người hắn dựa vào khung cửa, thần sắc có vài phần mệt mỏi, nhưng vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng nói: “Sẽ xong ngay thôi, chàng ngồi xuống đi.”

Dầu vừa nóng, nàng lập tức múc lên, nửa thìa chan lên mặt…

“Xèo xèo!” Dầu nóng kích động đến mức nước sốt và mì run run, âm thanh nghe có vẻ sảng khoái. Dầu nóng phải được đổ ba lần, hương vị mới hoàn hảo nhất, vì vậy nàng đã thêm hai lần nữa, bát mì này đã được nàng tưới đến mất màu sắc trắng ban đầu. Đường Nguyễn Nguyễn bưng chén mì dầu đầy đủ hương vị này đến trước mắt Tần Tu Viễn, mùi tỏi bá đạo liên tục len lỏi vào mũi người khác, làm trỗi dậy con trùng ham ăn trong bụng hắn. Lúc này, Tần Tu Viễn mới cảm thấy mình có chút đói bụng. Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay chỉ chỉ, nói: “Khuấy một chút!”

Người ăn mì phải tự mình khuấy, Đường Nguyễn Nguyễn thích cảm giác của nghi thức này. Tần Tu Viễn gật gật đầu liền cầm đũa khuấy. Đột nhiên, hắn nhìn thấy ngón tay trắng của nàng có hai chấm đỏ nhỏ, nói: “Tay của nàng bị sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn một chút, cười nói: “Có thể là bị dầu bắn vào, không sao…”

Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, lập tức kéo tay nàng lại, nhìn kỹ, cảm thấy có chút đau lòng: “Nàng có đau không?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Chỉ đau một chút, nhưng đã không còn cảm giác nữa.”

Tần Tu Viễn nhìn nàng, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng in lên ngón tay ngọc của nàng. Nàng vội vàng rút về, nói: “Vừa mới làm mì cho chàng… Trên tay còn có bột mì…”

Tần Tu Viễn ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: “Nàng vì làm mì cho ta nên tay đã bị bỏng, ta phải phụ trách trị liệu cho nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, sắc mặt hơi đỏ, nàng ngượng ngùng rút tay về, hờn dỗi nói: “Chàng mau ăn mì đi.”

Tần Tu Viễn nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, cũng cảm thấy vô cùng thú vị, tạm thời quên đi đủ loại lo lắng ban ngày, sau đó bắt đầu ăn mì. Mì chan dầu không giống với mì bình thường, ăn vào miệng là vô cùng cay, hương thơm của mì hòa cùng ớt làm cho người ta có cảm giác khác lạ lẫm, tràn ngập trong toàn bộ khoang miệng. Lập tức kích hoạt tất cả vị giác, mì mềm mang theo sức nhai, tựa hồ có loại không cam lòng khuất phục, làm cho người ta càng nhai càng thích. Một sợi mì xuống bụng, Tần Tu Viễn cảm thấy thân thể mình đã ấm lên. Đường Nguyễn Nguyễn sải tay, hai tay nâng mặt ngồi bên cạnh Tần Tu Viễn, nói: “Ngon không?”

Tần Tu Viễn ăn xong cơ thể có chút nóng lên, nói: “Vô cùng ngon.”

Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, tiếp tục quan sát hắn, quả thật hắn rất đẹp, ngay cả khi mặc một chiếc áo trung y màu trắng đơn giản, tóc buộc lỏng thì cũng có loại mỹ cảm lười biếng mà phong lưu, Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy mình nhặt được bảo bối. Tần Tu Viễn đang nghiêm túc đối phó với bát mì chan dầu này. Tuy rằng hắn đói, nhưng ăn vô cùng tao nhã khắc chế, không phát ra âm thanh. Mỗi một sợi mì, hắn đều tinh tế thưởng thức, không chậm không nhanh, lại vô cùng ngon miệng.

Hắn ăn vài miếng thì quay ra nhìn nàng, ý cười nhu thuận. Đường Nguyễn Nguyễn ngửi thấy mùi hương tinh khiết trên người hắn, không khỏi có chút sảng khoái. Một lát sau, bát mì dầu này đã thấy đáy, Tần Tu Viễn cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống, nói: “Nguyễn Nguyễn, cảm ơn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Đi ngủ sớm một chút.”

Tần Tu Viễn đi súc miệng mới trở lại phòng ngủ. Trong phòng tắt đèn, hắn nằm trên sập giường thấp nhưng không ngủ được. Hắn thì thầm: “Nàng ngủ chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chưa.”

Nàng nằm trên giường, nghiêng người về phía hắn, hai người chỉ cách nhau không đến một trượng: “Có phải chàng còn đang lo lắng chuyện của Tần Dũng không?”

Tần Tu Viễn nói: “Dù sao hắn cũng do một tay ta bồi dưỡng lên… Ta cũng không tin rằng hắn sẽ làm việc xấu xa như vậy.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Nếu thật sự là vu hãm, vậy tất nhiên sẽ có sơ hở… Hắn có đắc tội với ai trước đây không?”

Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Tần Dũng là người có cá tính thẳng thắn, cương trực, chỉ sợ là đã đắc tội không biết bao nhiêu người mà chính hắn cũng không biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm Mặc, Tần Tu Viễn nói: “Không cần lo lắng cho hắn, ta sẽ xử lý tốt.”

“Tối nay, ta e là một đêm không yên ổn.”

Đường Nguyễn Nguyễn Đột nhiên nói: “Thiếp lạnh.”

Tần Tu Viễn ngồi dậy: “Có phải chăn quá mỏng không…”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng. Tần Tu Viễn vốn đang đắp chăn mỏng, hắn đứng dậy, cầm chăn mỏng đi tới trước giường Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Lấy chăn của ta đắp đi?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút tức giận: “Không được.”

Tần Tu Viễn giác ngộ ra, thấp giọng cười: “Vậy ta chỉ có thể tự mình đến làm ấm giường cho phu nhân.”

Dứt lời, ném chăn mỏng ra bước lên giường. Đường Nguyễn Nguyễn nằm trong bóng tối mím môi cười, nói: “Tối nay cho chàng đặc quyền, cho phép chàng ngủ trên giường.”

Tần Tu Viễn nhướng mày: “Còn những ngày sau thì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn xoay người, đưa lưng về phía hắn: “Không có…” Người này sao lại được một bước liền muốn tiến một tấc?

Tần Tu Viễn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo vào trong ngực mình. Thân thể nàng hơi lạnh, lưng nàng dán lên lồng ngực ấm áp của hắn, một lát sau đã thấy ấm lên. Hơi thở của hắn quanh quẩn ở sau gáy khiến người ta ngứa ngáy, Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu không dám nhúc nhích. Tần Tu Viễn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ nhắn nhu nhuận của nàng, hắn nói: “Ta rất vui, cám ơn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng dùng thủ đoạn trực tiếp lại vụng về như vậy làm hắn vui vẻ, còn vô cùng hiệu quả, hắn không khỏi nhếch khóe miệng. Đường Nguyễn Nguyễn quay mặt lại, nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong bóng tối nhìn hắn: “Mặc kệ như thế nào… Thiếp sẽ mãi ở bên cạnh chàng.”

Tần Tu Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được hôn lên môi nàng. Đôi môi ban đêm dường như mềm mại hơn, giống như hai cánh hoa, hương thơm ập vào lòng người. Hắn say mê trong đó, vả lại cánh hoa này còn bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại hắn, một đôi ôn nhu, giống như dây leo quấn lấy thân thể hắn.

Cổ họng Tần Tu Viễn căng thẳng, đột nhiên buông nàng ra, khàn khàn nói: “Ngủ đi.”

Sau đó, quay người lại và đưa lưng về phía nàng. Đường Nguyễn Nguyễn không rõ, vì thế đưa tay ôm hắn, thân hình mềm mại dán lên sống lưng cao lớn của hắn, Tần Tu Viễn đột nhiên chấn động. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng bị sao vậy? vẫn còn rất khó chịu?”

Tần Tu Viễn cúi đầu thở dài một hơi, nói: “Nguyễn Nguyễn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc hỏi: “Hả?”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ: “Nàng… Nàng có thể để ta một mình một lát không?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nói: “Tại sao? Chàng không thích thiếp bồi chàng sao…”

Cô nương này thật sự là mềm mại đáng yêu, chỉ là có một chút không thông suốt. Tần Tu Viễn khàn khàn nói: “Thích… Thế nhưng, ta sợ nàng lại tới gần, ta lại nhịn không được…”

Dứt lời, thân thể hắn cứng đờ, di chuyển ra mép giường một chút. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nàng lẩm bẩm nói: “Nhịn không được sao?”

Vừa nói ra, nàng đã ý thức được không đúng, nhất thời xấu hổ đỏ mặt. Giọng nói của Tần Tu Viễn lộ ra vài phần ủy khuất: “Nàng nhất định muốn ta nói rõ sao?”

*Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi