TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Đối với ánh mắt quan tâm của Thanh Hiên, Thái Tử cố gắng cười nói: “Bụi bay vào mắt thôi không có gì đáng ngại.”

Gió xuân từ từ thổi tới, khơi dậy nỗi nhớ nhung trong lòng hắn. Dứt lời, hắn vùi đầu ăn mì để che giấu sự khó xử của mình,  vội vàng cắn xuống, lại không cẩn thận ho khan. “Khụ, khụ!”

Khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến đỏ bừng xấu hổ. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng rót cho hắn một tách trà, nói: “Uống một ngụm trà, ăn chậm thôi!”

Thái Tử bưng trà lên, uống một ngụm nước trà ấm áp, sau đó hắn mới bình phục một chút, hắn cảm kích nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Đa tạ phu nhân tướng quân.”

Vương Vân Vọng cũng đưa một chiếc khăn tay cho Thái Tử, nói: “Hài tử, lau đi.”

Nàng thấy Thái Tử và Thanh Hiên độ tuổi ngang nhau nên cũng theo bản năng gọi thành hài tử. Thái Tử sửng sốt, mà Thanh Hiên cũng giật mình. Thanh Hiên nhanh chóng nhìn Thái Tử một cái… đây vốn là bất kính, nhưng Thái Tử lại có vẻ mặt bình tĩnh, ôn hòa tiếp nhận khăn tay mà nói: “Đa tạ phu nhân, ta không sao.”

Thanh Hiên cũng yên lòng hơn. Mà Vương Hạo Tường lại không rảnh để lo lắng. Hắn vẫn vùi đầu vào việc của mình, hai đĩa mì lớn mà chỉ một mình hắn đã ăn hết gần một phần ba!

Đường Nguyễn Nguyễn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, nàng nói: “Mì này là mì được chiên, ăn nhiều sẽ bị nóng.”

Trên môi Vương Hạo Tường còn dính không ít thì là, hắn nghe Đường Nguyễn Nguyễn nói nhưng lại không rảnh lo nhiều như vậy, chỉ đáp: “Bị nóng cũng không sao, để được thưởng thức mì này thì cũng đáng!”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng có chút dở khóc dở cười, nàng nói: “Các ngươi chờ một chút, ta đi chuẩn bị chút trà giải nhiệt, tránh cho ngày mai các ngươi sưng miệng không nói được.”

Mọi người không nhịn được cười rộ lên, Vương Vân Vọng nói: “Tỷ đến giúp muội.”

Hai người cùng nhau vào bếp, trong khi ba hài tử vẫn ngồi trong sân, vừa ăn vừa trò chuyện.

Thần sắc Vương Vân Vọng có chút kỳ quái, nàng len lén kéo Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Đệ muội.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao vậy?”

Vương Vân Vọng nói ra nghi ngờ trong lòng: “Ta nhớ Vương Hạo Tường chính là con trai duy nhất của thái úy, hắn lấy đâu ra đệ đệ?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì cũng sửng sốt. Lập tức nói: “Thanh Hiên là một hài tử cẩn trọng nếu hắn không tiện nói thì chúng ta cũng đừng hỏi.”

Vương Vân Vọng đăm chiêu gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra hai quả dưa vỏ xanh, dưa chuột này là buổi sáng nhà bếp lớn bên kia đưa tới vẫn còn rất tươi, quả này vẫn còn căng mọng như sắp nặn ra nước. Nàng lấy ba quả lê tuyết từ giỏ trái cây ra, quả lê tuyết màu vàng nhạt vừa to vừa tròn, có hương thơm tự nhiên.

“Muội muốn làm gì?” Vương Vân Vọng không khỏi tò mò bèn hỏi. Đường Nguyễn Nguyễn một tay cầm một quả tuyết lê, nói: “Nước ép dưa chuột tuyết lê!”

Vương Vân Vọng nghe xong cũng mỉm cười, hiện giờ nàng rất hứng thú với việc làm mỹ thực, chỉ cần là đồ chưa từng làm, chưa từng ăn qua thì nàng đều vô cùng thích, muốn thử xem. Dừng một chút, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Tỷ tỷ, lát nữa có thể muội phải nhờ tỷ giúp một chút, sức lực của muội không đủ lớn.”

Vương Vân Vọng sửng sốt, lập tức cười tươi: “Ta rất vinh hạnh.”

Đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn rửa sạch tuyết lê, sau đó bắt đầu cẩn thận gọt vỏ, dao pháp của nàng vững vàng, dùng dao đặt sát vào tuyết lê mà gọt xuống, vỏ trái cây màu vàng nhạt liền nghe lời từng vòng từng vòng bị gạt ra. Tuyết Lê gọt xong trơn bóng được bỏ vào nước đun sôi để nguội, thoạt nhìn rất mát mẻ. Vương Vân Vọng hỏi: “Tại sao lại cho vào nước?”

Đường Nguyễn Nguyễn không biết cách giải thích về nguyên tắc đổi màu oxy hóa với nàng, liền nói: “Đặt trong nước có thể làm cho tuyết lê càng thêm tươi mát và không thay đổi màu sắc.”

Vương Vân Vọng cũng vô cùng dụng tâm ghi nhớ. Sau đó Đường Nguyễn Nguyễn lại tìm một con dao nhỏ để gọt từng lớp từng lớp vỏ màu xanh đậm của dưa chuột, quả dưa này vô cùng tươi mát, dưa ở giữa như ngậm nước, vỏ ngoài trơn đến mức khiến người ta suýt nữa thì tuột khỏi tay. Vương Vân Vọng thấy thế cũng động thủ tới hỗ trợ lột vỏ một quả dưa chuột khác. Đường Nguyễn Nguyễn lại đặt dưa chuột xanh và quả lê tuyết trắng óng ánh lên đĩa để sẵn ở đó. Nàng cầm tuyết lê trước, sau đó bổ đôi quả, cắt thành khối nhỏ, rồi lại cắt dưa chuột thành miếng nhỏ. Sau khi tất cả đã sẵn sàng, nàng tìm thấy một cái thùng hình tròn. Vương Vân Vọng chưa từng thấy qua vật này, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười bí ẩn: “Máy ép trái cây!”

Vương Vân Vọng càng nghi hoặc hỏi: “Máy ép trái cây sao? Muội định làm nước ép dưa chuột tuyết lê bằng cái này?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không sai, tẩu tẩu xem kìa!”

Thùng tròn này có đường kính lớn, cao hơn một chút so với ấm trà và được làm bằng gỗ. Đường Nguyễn Nguyễn mở nắp ra rồi chỉ cho Vương Vân Vọng xem: “Bên trong có hai tầng, lớp dưới đây là dùng để đựng nước, lớp trên này là rây.” Dứt lời, nàng cầm tầng trên lên, Vương Vân Vọng phát hiện tầng này lại có rất nhiều lỗ nhỏ dày đặc. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nó dùng như thế này…” Nàng lấy ra một miếng vải gạc sạch, quấn dưa chuột và quả lê tuyết lại, sau đó đặt lên rây, rồi đắp rây lên bát nước. Nàng chỉ vào nắp rồi nói: “Đại tẩu, sức lực của ta không đủ lớn, lát nữa nhờ tẩu đậy nắp lại, sau đó dùng sức đè lên, nước trái cây này có thể từ chảy xuống dưới.”

Vương Vân Vọng nhìn một chút, xem như hiểu được nguyên lý của cái “máy ép trái cây” này, nàng hỏi: “Cái này muội lấy từ đâu ra vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Đây là muội tìm người đặt hàng, đến khi thời tiết nóng lên thì chúng ta có thể làm thêm một ít đồ uống giải nhiệt.”

Khi nghĩ về mấy món ăn ngon vào mùa hè, nàng có một chút kích động!

Vương Vân Vọng nói: “Được!”

Nàng đứng trước máy ép trái cây và nói: “Cứ để tỷ thử xem.”

Trong lòng Vương Vân Vọng âm thầm tính toán, nếu như máy ép trái cây này dùng tốt, vậy thì nàng cũng muốn đi đặt làm một cái. Từ nhỏ Vương Vân Vọng đã tập võ vung roi nên lực tay rất mạnh, nàng cầm lấy nắp đậy lên “máy ép trái cây”, sau đó ra sức ép xuống, còn chưa vận chuyển nội lực mà đã nghe được âm thanh nước chảy tí tách, một lát sau bát nước ở phía dưới đã đầy một nửa!

Dưa chuột xanh và nước ép từ quả lê tuyết màu vàng nhạt trộn lẫn với nhau. Tỷ lệ hai loại hoa quả không sai biệt lắm, nhưng rốt cuộc nước ép dưa chuột mạnh mẽ bá đạo hơn, màu sắc cuối cùng hiện ra xanh biếc nhỏ giọt, có một loại màu phỉ thúy, nhìn vô cùng thích mắt. Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp Vương Vân Vọng vắt nước ép thì nấu một ít nước đường phèn, sau đó lại lấy một bát nước sôi để nguội tới, nàng nói: “Nước trái cây quá nồng đậm uống không đủ sảng khoái, có thể thêm hai chén nước vào để pha loãng một chút thì sẽ càng ngon miệng.”

Trong lúc nói chuyện, Vương Vân Vọng đã vắt gần hết nước trái cây, nàng nhìn một chút cặn bã trong vải gạc rồi nói: “Đã vắt được hết nước rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng cũng đi nhìn một chút, bã trái cây còn lại cơ hồ không vắt ra được một chút nước nào nữa, không thể không làm cho Đường Nguyễn Nguyễn cảm thán, lực cánh tay của đại tẩu thật kinh người. Nàng nói: “Đại tẩu thật sự là máy ép trái cây của nhân gian!”

Vương Vân Vọng cười hắc hắc, thoạt nhìn vô cùng thẳng thắn lại sảng khoái. Đường Nguyễn Nguyễn đổ nước ép trái cây vừa ép xong vào nước đường phèn, nhẹ nhàng lắc lư một chút, nước trái cây màu xanh biếc tựa như núi non sau cơn mưa xuân, từ đậm chuyển nhạt dần nhưng lại thanh trong hơn vài phần. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được rồi! Chúng ta cùng lấy nó ra.”

Vương Vân Vọng nhìn nàng cười rồi bưng trà ra ngoài. Trong sân của Phi Hiên Các, ba thiếu niên đã dọn sạch sẽ hai đĩa mì lớn, Vương Hạo Tường vô cùng thỏa mãn dựa vào lưng ghế, nói: “Thật sự là thoả mãn! Nếu mỗi ngày có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy thì thật tốt!”

Hắn nhìn thoáng qua Thanh Hiên, vẻ mặt hâm mộ: “Mẫu thân và Tam thẩm đều biết nấu ăn như vậy, ngươi thật sự là hạnh phúc!”

Thanh Hiên cũng cười cười, nói: “Ta không giống ngươi suốt ngày chỉ muốn ăn!”

Thái Tử cũng nở nụ cười theo.

“Mấy hài tử này, mau tới uống trà!” Giọng điệu Vương Vân Vọng ôn nhu lại hiền ái. Thái Tử mất mẫu thân đã lâu, rất ít khi nghe được xưng hô thân mật như vậy, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được nhưng lại cảm thấy ấm áp dung hòa. Có lẽ chỉ có khi bỏ đi hào quang của Thái Tử, người khác mới có thể coi hắn như hài tử. Hắn nhìn về phía Vương Vân Vọng cười ấm áp: “Đa tạ phu nhân!”

Đường Nguyễn Nguyễn cầm mấy cái chén sứ màu trắng ngọc đi ra, sau đó đổ nước ép dưa chuột tuyết lê vào trong chén sứ, chén sứ màu trắng cùng trà màu xanh nhạt tạo thành sự tương phản rõ rệt, tựa hồ liếc mắt một cái cũng nhìn ra sự mát lạnh trong đó. Vương Hạo Tường nhìn nhìn rồi khen ngợi: “Ta chưa bao giờ thấy loại trà nào có màu sắc như vậy, món này làm như thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Đoán xem?”

Vương Hạo Tường nâng một ly lên, ghé sát vào ngửi: “Trong này… Có dưa chuột? Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Còn có đường phèn…”

Hắn ăn nhiều mì ăn liền nên lúc nhìn chén trà này đã nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hắn nâng chén lên, uống một ngụm, dưa chuột tươi ngon và sự thanh ngọt của tuyết lê hoà quyện lại, trong nháy mắt đã làm cảm giác khô nóng trong miệng hắn giảm xuống, sảng khoái thấm vào trong dạ dày, làm cho người ta không khỏi cảm thấy tâm hồn sảng khoái!

Vương Hạo Tường vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi: “Ngon quá!”

Thái Tử thấy bộ dạng như khỉ này của hắn cũng có chút buồn cười, hắn ưu nhã bưng chén sứ lên rồi nghiêm túc nhấp một ngụm…

Nước ép vừa vào miệng là một cảm giác mát lạnh. Vị tươi ngon nguyên bản của dưa chuột bị vị ngọt cát của tuyết lê che lại, sau khi hai bên dung hợp, uống lên giống như sự thuần khiết ngọt ngào của núi cao tuyết thủy, uống một chén xuống liền cảm thấy sảng khoái đầu óc!

Thái Tử đặc biệt thích cảm giác sảng khoái này, hắn lẩm bẩm nói: “Nếu mỗi ngày khi đọc sách đều có thể uống một chén thì thật tốt.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chuyện đó đâu có gì khó!” Nàng tiếp tục nói: “Một lát nữa ta sẽ viết công thức và cách làm cho ngươi, ngươi có thể mang về cho nàng làm.”

Thanh Hiên giật mình, hắn há miệng rồi lại không dám giải thích chuyện mẫu phi của Thái Tử đã qua đời, hắn nhìn về phía Thái Tử, thần sắc Thái Tử lại vô cùng thản nhiên, nói: “Đa tạ phu nhân, nhưng mà mẫu thân ta… người đã qua đời từ rất sớm.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh hãi, nàng vội vàng nói: “Xin thứ lỗi… Ta không cố ý nói đến chuyện này.” Dừng một chút, nàng lại trấn an: “Vậy khi ngươi rảnh rỗi có thể cùng Thanh Hiên tới đây là được, ngày thường ta cũng rất nhàn rỗi, có thể làm đồ ăn vặt cho các ngươi ăn.”

Thái Tử nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt nàng thuần khiết lại hàm chứa sự quan tâm, thoải mái mời bọn họ đến ăn, tựa hồ trong thế giới của nàng không hề có bất cứ khúc mắc nào. Từ sau khi mẫu phi của hắn qua đời thì những người bên cạnh đối với hắn tốt hay không tốt cũng đều bởi vì thân phận Thái Tử của hắn, không có ai giống mẫu phi, yêu thương và chiếu cố hắn vô điều kiện.

Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nàng giống như một người đại tỷ hiểu lòng người, như thể ở bên cạnh nàng hắn vẫn luôn là một hài tử đơn giản. Trong lòng Thái Tử xúc động, nói: “Đa tạ tướng quân phu nhân, ta sẽ nhớ kỹ.”

Lời nói trịnh trọng như thế khiến Thanh Hiên cũng có chút ngoài dự liệu. Một bình nước ép dưa chuột tuyết lê đã cạn đến đáy, thời gian cũng gần chạng vạng. Thái Tử thấy canh giờ không còn sớm thì cũng đứng dậy chắp tay nói: “Hai vị phu nhân, hôm nay đa tạ đã vì đã tiếp đãi! Trời cũng tối rồi, chúng ta không quấy rầy nữa.”

Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn Vương Hạo Tường một cái. Vương Hạo Tường uống cạn đến giọt nước dưa chuột tuyết lê cuối cùng, hắn còn chút lưu luyến không rời, nhưng ngại thân phận hiện giờ hắn là “ca ca” của Thái tử nên cũng đành phải đứng dậy nói: “Đa tạ! Ta đưa đệ đệ ta trở về.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu, Vương Vân Vọng nói: “Được, để Thanh Hiên tiễn các ngươi đi.”

Dứt lời, Thanh Hiên liền đứng dậy, mang theo hai vị thiếu niên bước ra khỏi Phi Hiên Các.

Hoàng hôn buông xuống, ba thiếu niên sóng vai mà đi, thỉnh thoảng còn cười đùa một phen, áng mây hồng phía chân trời nhìn thấy bọn họ tiêu sái tuấn tú như thế, cũng có chút đỏ mặt.

Đường Nguyễn Nguyễn và Vương Vân Vọng ở trong sân cũng không khỏi nhìn nhau cười cười….

…..

Tần Tu Dật và Tần Tu Viễn từ bên ngoài trở về, hai người đang nghị sự thì nhìn thấy đối diện có người đi tới, Tần Tu Viễn cũng theo bản năng ngước mắt lên… Là Thanh Hiên?

Phía sau hắn còn có hai thiếu niên đi theo. Ánh mắt Tần Tu Viễn chạm tới Vương Hạo Tường, hắn hơi gật đầu. Nhi tử của Vương thái úy, tất nhiên là hắn đã gặp qua… Nhưng khi hắn nhìn thấy Thái Tử, trên mặt rốt cục cũng lộ ra một tia kinh ngạc, mắt phượng khẽ nhướng, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Lúc này, Thanh Hiên cũng nhìn thấy hắn và Tần Tu Dật thì nhất thời có chút chột dạ, hắn cảm thấy mình rất có thể vì chuyện này mà bị trách cứ, nhưng lại không thể coi như không nhìn thấy bọn họ, vì thế đành phải cung kính nghênh đón. Thanh Hiên tiến lên chào hỏi: “Bái kiến Nhị thúc, bái kiến Tam thúc!”

Tần Tu Dật đã không lên triều ba năm, cho nên cũng không nhận ra Thái Tử, chỉ cho rằng đó là bằng hữu của Thanh Hiên. Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Các ngươi vừa mới tụ họp sao?”

Thanh Hiên cười có chút câu nệ mà đáp: “Vâng, vâng! Ha ha…”

Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua Thanh Hiên nhưng cũng không nói gì. Hắn lại bình tĩnh nhìn Thái Tử, Thái Tử cũng ngước mắt nhìn hắn, một lát sau Thái Tử theo lễ tiết của Thanh Hiên mà cúi đầu: “Bái kiến tướng quân, Tần Nhị công tử.”

Tần Tu Viễn nhìn hắn lạnh nhạt cười nói: “Công tử quang lâm hàn xá, quả thực là bồng tất sinh huy*. Không biết hôm nay công tử tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”

Thái Tử cười cười: “Nói đến cũng hổ thẹn, chúng ta tới vì trù nghệ của phu nhân.”

Hắn rất thản nhiên, cũng chắc chắn Tần Tu Viễn sẽ không nói chuyện này cho phụ hoàng biết nên dứt khoát nói thẳng. Tần Tu Viễn nghe vậy thì bất ngờ, hắn cười nói: “Như vậy thì… Hy vọng không làm công tử thất vọng.”

Thái Tử lạnh nhạt cười nói: “Quả thật là danh bất hư truyền, chúng ta đi chuyến này thật không uổng.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Sắc trời không còn sớm, hai vị công tử về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thái Tử không nói mà gật đầu, nếu không đi chỉ sợ cửa cung sẽ bị khoá lại. Thanh Hiên vội vàng lôi kéo hai người ra cửa rồi đưa bọn họ lên xe ngựa. Nhìn xe ngựa của Thái Tử đi xa Thanh Hiên cũng thở dài một hơi. Dù sao thân phận Thái Tử tôn quý, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì hắn không thể gánh vác được, cho nên cả ngày hôm nay hắn vô cùng khẩn trương. Hắn xoay người, đang chuẩn bị bước vào cửa lớn lại phát hiện Tần Tu Viễn đứng gần đó khoanh tay chờ hắn. Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác da đầu có chút tê dại, lại đành phải ngoan ngoãn đi qua, ngượng ngùng cười nói: “Tam thúc…”

Tần Tu Viễn cười như không cười, nói: “Lá gan không nhỏ.”

Thanh Hiên nói: “Tam thúc… Con biết nếu dẫn… Công tử đến phủ Trấn Quốc tướng quân thì không ổn, nhưng đây là hắn chủ động đề cập con quả thật không tiện cự tuyệt.”

Tần Tu Viễn biết Thanh Hiên không phải là hài tử không có chừng mực, hắn nhíu mày nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao hắn có thể chủ động đề cập đến?”

Thanh Hiên thở dài, nói: “Thái Tử và Vương Hạo Tường nghe nói phủ chúng ta mở Xuân Nhật Yến, nên cũng muốn đến góp vui, ai ngờ sáng nay Thái Tử bị Hoàng thượng ngăn lại, kéo dài đến chiều mới tới.”

Tần Tu Viễn hỏi: “Cho nên các ngươi đã ở trong phủ cả buổi chiều nay sao?”

Nếu chỉ ở trong phủ Trấn Quốc thì còn dễ dàng che mắt người khác một chút. Hắn thấy Tần Tu Viễn dường như không tức giận thì mới tiếp tục nói: “Vâng, buổi chiều Tam thẩm còn nấu cho chúng con chút thức ăn, chúng con liền ở lại các Phi Hiên Các cả buổi chiều nay, không đi đâu cả.”

Tần Tu Viễn dường như có chút không vui: “Các ngươi lại rất thoải mái.” Hắn tiếp tục hỏi: “Thái Tử cải trang đi tuần, còn ai biết được?”

Thanh Hiên nói: “Chỉ có ba người chúng con và thái giám bên trong Đông cung biết chuyện, sau khi Thái Tử đi tới Phi Hiên Các thì nói dối mình là đệ đệ của Vương Hạo Tường, Tam thẩm cũng không hỏi nhiều, mẫu thân con tuy rằng ở đây, nhưng cũng không biết thân phận thật sự của Thái Tử.”

Tần Tu Viễn hơi gật đầu dặn dò: “Chuyện Thái Tử tới đây, tuyệt đối không được truyền ra ngoài!”

Thanh Hiên nói: “Vâng, con nhớ kỹ rồi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nhưng mà Tam thúc… Vừa rồi khi Thái Tử lên xe có nói với con…”

Tần Tu Viễn nghi ngờ nói: “Nói cái gì vậy?”

Thanh Hiên vẻ mặt ẩn ưu sầu: “Hắn… hắn nói nếu hắn có thời gian sẽ lại đến.”

Tần Tu Viễn nghe xong nhất thời im lặng.



Trong Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng xoáy bấc đèn, đèn trong màn đêm lại sáng lên vài phần, chiếu lên dung mạo kiều diễm của nàng càng thêm dịu dàng hơn nữa. Tần Tu Viễn vào phòng ngủ, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, ôn nhu nói: “Đã về rồi sao?”

Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Ừm, bọn họ vừa đi?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút ngoài ý muốn, nói: “Chàng gặp Thanh Hiên?”

Tần Tu Viễn nói: “Không sai… Nghe nói nàng đã nấu điểm tâm cả chiều nay cho chúng, mấy hài tử đó khen ngợi nàng rất nhiều.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nói: “Hài từ đều thích mấy món ăn vặt.”

Tần Tu Viễn nhìn khuôn mặt nàng mệt mỏi liền ân cần nói: “Sao vậy, có phải nàng mệt hay không?”

Tần Tu Viễn nhớ tới sáng sớm hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn đã dậy chuẩn bị Xuân Nhật Yến, rồi cùng hắn ở tiền sảnh chào hỏi cả buổi sáng, nàng còn lại trải qua chuyện của Đường Doanh Doanh, chắc hẳn là rất mệt mỏi. Không ngờ nàng còn có sức làm mấy món ăn vặt cho đám tiểu tử kia?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút oán giận Thanh Hiên, vì sao nhất định phải đưa Thái Tử và Vương Hạo Tường đến, nếu Nguyễn Nguyễn mệt mỏi thì làm sao bây giờ?

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn quan tâm liền nũng nịu nói: “Mệt, thiếp mệt đến nỗi không đứng thẳng lưng được.”

Dứt lời, nàng đứng lên nhẹ nhàng vặn cổ tay, đưa tay xoa xoa vòng eo, đôi mắt nghịch ngợm chớp chớp,  nhu hoà chân thành nhìn hắn. Tần Tu Viễn khẽ nuốt nước xuống cổ họng, bất động thanh sắc đi tới. Hắn đưa tay ra rồi nhẹ nhàng đặt trên thắt lưng của nàng, nói: “Có phải đau ở đây không?”

Hắn đặt tay xuống dưới lưng nàng rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười nói: “Ừm… Đúng là đau đó.”

Tần Tu Viễn nghe xong liền nghiêm túc xoa xoa cho nàng, hắn nói: “Lần sau đừng vì họ mà như thế nữa, sẽ làm bản thân nàng mệt mỏi.”

Bàn tay ấm áp của hắn cách một tầng y phục vuốt ve vòng eo nàng, lực vừa đủ làm cho nàng cảm thấy thả lỏng một chút. Thắt lưng Đường Nguyễn Nguyễn thật sự quá nhỏ, dường như hai bàn tay hắn cũng có thể giữ chặt. Tần Tu Viễn không dám dùng sức quá mạnh, sợ dùng lực đạo lớn sẽ làm nàng đau. Đường Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy hắn rất nghiêm túc, vì thế lại được một tấc muốn tiến một thước, nói: “Còn có bả vai cũng đau nữa!”

Bộ dáng làm nũng của nàng vừa kiều diễm vừa quyến rũ, làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ cười cười rồi lại nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai nàng. Bả vai nàng mỏng manh gầy yếu, sờ lên khiến người ta có chút đau lòng. Ngón cái hắn dùng sức, nhẹ nhàng ấn vào vai và cổ nàng, theo huyệt vị đau nhức, từng chút từng chút xoa bóp. Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưởng thụ, còn mang theo vài phần ngây thơ, Tần Tu Viễn nhìn nàng cũng cảm thấy thú vị đến cực điểm. Hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng. Hắn đứng sau lưng nàng, nắm chặt vai nàng và đột nhiên cúi đầu, ngậm vành tai nhỏ nhắn của ái thê. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng phát hiện mình bị hắn giữ chặt không thể nhúc nhích. Tần Tu Viễn tựa như nhấm nháp một viên kẹo tuyệt vời, dịu dàng vô cùng mà trêu chọc nàng. Hơi thở quen thuộc phả bên tai nàng, làm cho Đường Nguyễn Nguyễn vừa thấy buồn vừa ngứa, bất giác rụt người lại. Nàng ngay lập tức đẩy hắn ra, nói: “Chàng …chàng không phải nói là mát xa cho thiếp sao… Sao không nghiêm túc chút nào…”

Tần Tu Viễn cúi đầu cười: “Phu nhân hưởng thụ như thế, dù sao cũng phải cho chút phần thưởng chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nói: “Thưởng? Phục vụ đòi thù lao sao? Vậy thiếp không cần…”

Hai gò má nàng đỏ bừng, còn cố ý vòng qua hắn rồi tự mình nhanh chóng bò lên giường, giống như làm như vậy có thể tránh né hắn. Tần Tu Viễn cười cười nhưng cũng biết nàng thật sự mệt mỏi, nên không trêu chọc nàng nữa, ôn nhu nói: “Nàng ngủ trước đi.”

Dứt lời hắn cũng đi tắm rửa. Đợi Tần Tu Viễn trở về Đường Nguyễn Nguyễn dường như đã ngủ thiếp đi. Tần Tu Viễn đứng ở bên giường nhìn nàng, lông mi của cô nương khẽ vểnh lên, che mắt lại như hai cái quạt nhỏ, đôi môi đỏ mọng của nàng đầy đặn, tựa như một quả anh đào mặc cho người ta hái. Hắn nhìn thấy có chút động tâm, liền nhẹ nhàng cúi người xuống. Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng in lên đôi môi anh đào đỏ tươi kia, tư vị này ngọt ngào đến cực điểm. Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn làm cho tỉnh giấc, nàng lẩm bẩm: “Chàng tắm đã xong rồi sao?”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Ừm… Nàng cứ tiếp tục ngủ đi.”

Dứt lời hắn đi ra thổi tắt đèn, sau đó cẩn thận lên giường. Cũng không biết từ lúc nào hắn đã quen với việc cùng nàng ngủ chung, cho dù không làm điều gì, nhưng việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là nhìn thấy là nàng, chuyện này làm cho bản thân hắn vô cùng cao hứng. Ngay khi Tần Tu Viễn cho rằng Đường Nguyễn Nguyễn đã ngủ thì nghe Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng nói: “Hài tử mà Thanh Hiên đưa đến hôm nay… Có chút đáng thương, hắn nhỏ như vậy mà mẫu thân đã không còn.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, suy nghĩ một chút đã biết người nàng nói là Thái Tử, hắn liền nói: “Hắn nói với nàng sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ đáp một tiếng, nàng lại nói tiếp: “Thiếp bảo hắn nếu rảnh rỗi thì đến chơi… Hài tử không có mẫu thân bên cạnh thực sự rất cô đơn.”

Nàng là người luôn có sự đồng cảm vượt qua người thường.

Trong màn đêm yên tĩnh, Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng: “Sao nàng đối xử với ai cũng tốt vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ mơ màng màng nói: “Hả? Cũng không phải vậy… Thiếp chỉ đối xử tốt với những người thiếp thích.”

Tần Tu Viễn đưa tay ôm lấy nàng, lặng lẽ nói: “Vậy nàng chỉ có thể đối xử với ta tốt nhất thôi.”

Cũng không biết Đường Nguyễn Nguyễn có nghe thấy hay không, nàng cười đáp: “A…”

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Có phải nàng rất thích hài tử không?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút mơ hồ đáp lại: “Đúng… Hài tử rất đáng yêu…”

Nàng thật sự là cực kỳ mệt mỏi nên nói năng có chút lộn xộn. Tần Tu Viễn càng lúc càng tỉnh táo, hắn kề sát nàng rồi nhẹ giọng nói: “Thật ra, ta cũng thích có hài tử…”

*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa, rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi