TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Toàn bộ thiên điện yên tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt Lưu Thư Nhiễm kiên định nhìn về phía trước như thể mẫu thân hắn đang ở chỗ này. Hắn nói từng chữ một: “Ta muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân ta, ta sẽ khiến cho những người đã tàn nhẫn hãm hại mẫu thân của ta nhận lấy báo ứng!”

Hắn ném từng từ từng chữ xuống đất. Đây là lời mà hắn đã từng hứa với bản thân và mẫu thân mình nhiều năm về trước.

Vốn tính tình của Lưu Thư Nhiễm không phải như vậy. Trước mười tuổi, hắn là hài tử sống cực kỳ nội tâm, mỗi lần đi theo bên cạnh mẫu thân đứng trước mặt người ngoài đều không dám nói chuyện, cũng không hay chơi đùa với những hài tử khác.

Tên khuê mật của mẫu thân hắn là Vân Ảnh. Vân Ảnh vốn là nhạc cơ tỳ bà nổi tiếng trong Đế Đô, nàng vô cùng xinh đẹp, bán nghệ chứ không bán thân, khiến cho rất nhiều đại quan quý nhân tranh nhau mà đến, không tiếc tiền tài chỉ vì muốn gặp mỹ nhân.

Lúc đó Lưu Thực còn là một quan tứ phẩm, không tính là đại nhân vật gì, nhưng hắn thắng ở vẻ ngoài văn tuyển thanh nhã, siêu phàm thoát tục, mà lần đầu tiên nàng hiến nghệ cho Lưu Thực đã ái mộ hắn.

Hai người qua lại một thời gian thì nàng trở thành nữ nhân của hắn. Mãi cho đến khi nàng có thai, Lưu Thực mới cưới nàng vào làm Nhị phu nhân.

Vài tháng sau, Vân Ảnh phu nhân sinh ra một hài tử, chỉ nhỏ hơn trưởng tử khoảng một tuổi. Lưu Thực đặt tên cho đứa bé là Lưu Thư Nhiễm. Lưu Thư Nhiễm luôn an tĩnh lại ít nói, mẫu thân đi tới đâu thì hắn liền muốn đi theo tới đó.

Bình thường công việc của Lưu Thực rất bận rộn nên hắn rất hiếm khi nhìn thấy phụ thân. Cho nên trong trí nhớ của hắn, đại đa số thời gian đều trải qua cùng mẫu thân.

Mẫu thân là người quan trọng nhất của hắn. Những ngày như thế tiếp tục trôi qua cho đến một ngày khi hắn mười tuổi.

……

Ngày hôm đó, Lưu Thư Nhiễm mười tuổi từ bên ngoài trở về, trên mặt chảy hai hàng nước mắt. Vân Ảnh phu nhân nhìn thấy hắn như vậy thì vội vàng hỏi: “Thư Nhiễm, con làm sao vậy?”

Lưu Thư Nhiễm cúi đầu nhưng không nói lời nào. Vân Ảnh phu nhân lại gặng hỏi: “Có phải có người khi dễ con không?”

Lưu Thư Nhiễm vẫn cúi đầu không nói. Nhưng mà Vân Ảnh phu nhân cực kỳ kiên nhẫn, nàng kéo tay nhi tử rồi nói tiếp: “Nào, nói cho mẫu thân nghe… Nếu con không nói ra thì mẫu thân cũng không thể giúp con được,phải không?”

Nàng vãn luôn vô cùng dịu dàng. Lưu Thư Nhiễm yên lặng ngẩng đầu nhìn nàng, rồi nói: “Mẫu thân…Bọn họ, bọn họ không muốn chơi với con… Còn mắng con là đồ đê tiện.”

Vân Ảnh phu nhân sửng sốt, nói: “Bọn họ là ai?”

Lưu Thư Nhiễm đáp: “Là những hài tử khác…”

Vân Ảnh phu nhân đã hiểu rõ, đại đa số người ở đây đều biết nàng đã từng làm nhạc cơ, rất có thể những hài tử kia là bởi vì cái này nên mới trêu chọc hắn.

Trong lòng Vân Ảnh phu nhân hơi chua xót, nhưng trên mặt lại cười cười, nàng nói: “Bọn họ đều không hiểu chuyện, không cần để ý tới bọn họ, trừ phi tự khinh mình ti tiện, bằng không, bất cứ ai cũng không thể nói con như vậy, con hiểu không?”

Nàng đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt của hắn rồi tiếp lời: “Nam nhi có nước mắt nhưng không được dễ dàng rơi xuống, gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải học cách nghĩ ra biện pháp, con khóc lóc thì vấn đề cũng chẳng thể giải quyết được, con hiểu chưa?”

Lưu Thư Nhiễm có chỗ hiểu lại có chỗ không, hắn gật đầu nói: “Mẫu thân… Có lẽ là bởi vì con không biết chơi đá cầu cho nên bọn họ mới chê cười con, con tức giận nên tranh chấp với bọn họ, bọn họ liền nói con như vậy…”

Vân Ảnh phu nhân ôn hòa cười, nói: “Vậy con phải luyện đá cầu cho thật tốt, chờ khi con trở nên lợi hại, bọn họ tự nhiên sẽ không chê cười con nữa, mẫu thân cùng con đi luyện tập, được không?”

Lưu Thư Nhiễm nghe xong liền nín khóc cười, nói: “Được!”

Vì thế Vân Ảnh phu nhân dẫn hắn đi tới một thiên viện trống trải trong phủ.

Thiên viện này quanh năm không có người ở, ở giữa có một khoảng đất trống lớn rất thích hợp nhất để đá cầu. Lưu Thư Nhiễm mười tuổi, dưới sự đồng hành của mẫu thân, hắn chơi vô cùng hăng hái. Hắn giơ chân lên, thoáng cái đã đá trúng cầu, sau đó lại nhanh chóng bổ sung một cước, không cẩn thận đá cầu vào khung cửa phòng ngủ thiên viện. Có lẽ cánh cửa này đã lâu năm không được sửa chữa nên khi bị cầu đụng phải, liền “két két” một tiếng, nứt ra một khe hở rộng.

Quả cầu tròn rơi xuống ngưỡng cửa, sau đó theo khe hở mà lăn vào bên trong. Lưu Thư Nhiễm vội vàng chạy đến, lúc này đã chạng vạng tối, hắn liếc mắt nhìn bên trong một cái, trong phòng tối đen như mực, lại quanh năm không có người cho nên hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi không dám đi vào. Vân Ảnh phu nhân thấy thế liền đi lên phía trước, nói: “Thư Nhiễm, có phải con không dám đi vào hay không?”

Lưu Thư Nhiễm yên lặng nhìn nàng một cái, gật gật đầu: “Bên trong tối quá.”

Vân Ảnh phu nhân cười cười, nói: “Không cần sợ, mẫu thân sẽ vào tìm giúp con.”

Sau đó, nàng nhẹ nhàng vén váy lên và đẩy cửa đi vào…

Cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, vô cùng tối tăm, nhưng lại không có bụi bặm gì, dường như có người thường xuyên đến dọn dẹp.

Nàng cảm thấy có chút kỳ quái liền đi vào bên trong. Mới đi được vài bước đã nhìn thấy quả cầu vừa lăn vào kia. Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt cầu lên.

Lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy bên trong có động tĩnh, còn có người nói chuyện. Nàng nhất thời sửng sốt cho rằng mình nghe lầm, nhưng lại có âm thanh rõ ràng hơn tiếp tục truyền đến…

“Uyên Nhi, ta nhớ nàng, ta thật sự rất nhớ nàng…”

Vân Ảnh phu nhân kinh hãi!

Đây không phải là giong nói của phu quân Lưu Thực sao?

Cùng với đó là sự kiều diễm của nữ nhân đang thở hổn hển, nàng mơ hồ nói: “Vậy trong Mỹ Thực Lệnh lần trước, tại sao chàng không đến gặp ta?”

Lưu Thực nói: “Ta chỉ cần nhìn thấy nàng đứng bên cạnh hắn, ta liền không thể chịu đựng được… Ta sợ ta xúc động, làm ra chuyện điên cuồng gì…”

Nữ tử kia nhẹ giọng cười cười, nói: “Hôm nay làm như vậy, chẳng lẽ không điên sao…”

Lưu Thực kìm lòng không được thì thầm: “Uyên nhi, một ngày nào đó ta sẽ để cho nàng quang minh chính đại mà ở bên ta…”

Nữ nhân nũng nịu nói: “Vậy thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh của chàng rồi, ai nói hắn cao cao tại thượng như vậy chứ?”

Lưu Thực không phục, lại là một trận mưa gió cuồng phong nổi lên. Vân Ảnh phu nhân vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng kinh sợ không thôi!

Nàng không dám lên tiếng, trong lúc bối rối lui về phía sau một bước, lại không cẩn thận đụng phải một góc bình phong!

Lưu Thực trên giường nhất thời cả kinh, quát: “Ai?”

Hắn nhấc màn trướng lên, sau đó đã nhìn thấy Vân Ảnh phu nhân bên cạnh bình phong, than hình hắn đang để trần, nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt lạnh như băng, hàn ý bức người. Người này cùng nam tử vừa rồi khẽ nói nhỏ thì thầm, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Vân Ảnh phu nhân sợ hãi không thôi, nàng không dám nhúc nhích, lại nghe thấy giọng của Lưu Thư Nhiễm: “Mẫu thân! Mẫu thân, mẫu thân đang ở đâu!”

Bên ngoài trời đã tối, Lưu Thư Nhiễm thấy mẫu thân chậm chạp mãi không đi ra, lo lắng mẫu thân cũng sợ tối nên mạnh dạn vào tìm nàng. Vân Ảnh phu nhân biết mình thấy được những thứ không nên thấy nên nàng lập tức xoay người, thừa dịp Lưu Thư Nhiễm chạy tới liền nghênh đón hắn, nói: “Thư Nhiễm, mẫu thân đã tìm được cầu của con rồi! Không cần phải vào trong!”

Kỳ thật Lưu Thư Nhiễm đã nhìn thấy Lưu Thực ở trên giường, hắn đã lâu không gặp phụ thân, trong nháy mắt có chút hưng phấn, thốt lên: “Phụ thân…”

Vân Ảnh phu nhân lại một tay che miệng hắn lại, lớn tiếng nói: “Mẫu thân tiếp tục đá cầu cùng con! Trong này quá tối, chúng ta đi ra ngoài trước…”

Dứt lời nàng giống như chạy trốn mà kéo hắn đi ra ngoài. Vân Ảnh phu nhân nhanh chóng đưa hắn mang về chỗ ở, lúc ấy trong lòng mới yên ổn một chút. Ai ngờ vừa mới vào cửa, Vân Ảnh phu nhân liền đóng cửa lại nói với Lưu Thư Nhiễm: “Thư Nhiễm, vừa rồi con ở thiên điện có thấy cái gì không?”

Lưu Thư Nhiễm suy nghĩ một chút, nói: “Hình như con nhìn thấy phụ thân…”

Vân Ảnh phu nhân vội vàng lắc đầu, nói: “Không, con nhìn lầm rồi!”

Lưu Thư Nhiễm nhíu mày: “Nhưng… Đó không phải là phụ thân sao?”

Trong lòng Vân Ảnh phu nhân lo lắng, nói: “Con phải nhớ kỹ, bất luận có ai hỏi chuyện hôm nay, cho dù là phụ thân con đến hỏi, con phải nói là không thấy bất cứ gì, ở thiên điện chỉ có con cùng mẫu thân, biết chưa?”

Lưu Thư Nhiễm có chút không hiểu, nói: “Vì sao?”

Vân Ảnh phu nhân nói: “Con còn nhỏ, có một số việc không hiểu, nhưng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ lời của mẫu thân, được không?”

Thần sắc nàng ngưng trọng, bình tĩnh nhìn Lưu Thư Nhiễm. Lưu Thư Nhiễm gật đầu. Ngay sau đó, cửa phòng đã được đẩy ra một cách thô lỗ.

Lưu Thực bước vào. Lần này Lưu Thư Nhiễm thật sự chính thức gặp được phụ thân, thoáng cái liền hưng phấn lên: “Phụ thân!”

Lưu Thực nhìn thoáng qua nhi tử, mặt không chút thay đổi nói: “Vừa rồi các ngươi đến thiên viện sao?”

Vân Ảnh phu nhân sợ hãi, nàng hành lễ với hắn, nói: “Thiếp muốn chơi đá cầu cùng Thư Nhiễm, nên khi nhìn thấy thiên viện trống trải, liền đến nơi đó…”

Lưu Thực nhìn thoáng qua Vân Ảnh phu nhân, thần sắc u ám. Vân Ảnh phu nhân có chút sợ hãi. Sau khi nàng gả cho Lưu Thực mới biết được người này cũng không phải nho nhã ôn hòa như bề ngoài, mà là người làm việc không từ thủ đoạn. Hắn đi tới trước mặt Lưu Thư Nhiễm, thấp giọng hỏi: “Thư Nhiễm, con vừa mới vào thiên điện, có thấy người nào không?”

Trong lòng Vân Ảnh phu nhân căng thẳng, nàng vội vàng nhìn về phía Lưu Thư Nhiễm… Lưu Thư Nhiễm vừa muốn mở miệng nhưng lại nhìn thoáng qua Vân Ảnh phu nhân, sắc mặt do dự trong nháy mắt kia đã bị Lưu Thực thu được, vì thế hắn nhẹ giọng, dỗ dành nói: “Ngoan, nói cho phụ thân biết.”

Hắn suy nghĩ một chút, sợ hãi nói: “Con không nhìn thấy cái gì cả…”

Vân Ảnh phu nhân thở phào nhẹ nhõm, mà Lưu Thực lại đến gần một bước, thân ảnh cao lớn chặn ánh đèn mờ ảo trong phòng, mặt hắn ngược ánh sáng nên không thể nhìn rõ biểu tình. Hắn hỏi một lần nữa: “Thực sự?”

Vốn Lưu Thư Nhiễm vừa sợ hãi vừa kính trọng Lưu Thực nên trong lòng không khỏi run rẩy. Lưu Thư Nhiễm nhớ kỹ lời dặn dò vừa rồi của mẫu thân, do dự một chút vẫn thấp thỏm gật đầu. Lưu Thực mỉm cười, thấp giọng nói: “Thư Nhiễm ra ngoài tự mình chơi một lát đi, phụ thân có chuyện muốn nói với mẫu thân.”

Vân Ảnh phu nhân buồn bã nhìn thoáng qua Lưu Thực, sắc mặt hắn lạnh như băng, không có nửa phần tình ý. Nàng cười khổ một chút, trong lòng có một loại sợ hãi khó hiểu.

Sau khi Lưu Thư Nhiễm được Lưu Kỳ dẫn ra ngoài thì một lát sau trong phòng ngủ liền truyền ra tiếng khóc lóc của Vân Ảnh phu nhân, Lưu Thư Nhiễm muốn đi vào thăm mẫu thân nhưng lại bị Lưu Kỳ giữ lại. Hắn quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Lưu thúc?”

Lưu Kỳ lắc đầu với hắn. Mãi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Lưu Thực mới từ phòng ngủ đi ra. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc qua Lưu Thư Nhiễm, dường như có một tia không đành lòng, nhưng chỉ là thoáng qua. Lưu Thực đi tới, đưa tay ấn bả vai Lưu Thư Nhiễm, nói: “Thư Nhiễm vào trong nói chuyện với mẫu thân đi.”

Lưu Thư Nhiễm không rõ nguyên nhân, hắn chỉ cho rằng phụ thân khiển trách mẫu thân, vì thế liền vội vàng vào phòng ngủ xem. Vân Ảnh phu nhân gập người ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt. Thấy Lưu Thư Nhiễm tiến vào, buồn bã gọi: “Hài tử!”

Lưu Thư Nhiễm kinh ngạc chạy tới ôm lấy mẫu thân, hỏi: “Mẫu thân, mẫu thân làm sao vậy? Có phải phụ thân bắt nạt mẫu thân không?”

Vân Ảnh phu nhân không trả lời. Nàng nhấc tay áo lên lau nước mắt rồi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt trong suốt của nhi tử, nói: “Thư Nhiễm, nếu mẫu thân đi một nơi rất xa, con sẽ nhớ mẫu thân chứ?”

Lưu Thư Nhiễm luôn luôn ỷ lại vào mẫu thân, vì vậy vội vàng hỏi: “Mẫu thân đi đâu? Con cũng sẽ đi cùng người!”

Vân Ảnh phu nhân cười, nói: “Chỗ đó, mẫu thân chỉ có thể đi một mình… Thư Nhiễm phải ở trong phủ ngoan ngoãn lớn lên, được không?”

Lưu Thư Nhiễm vừa nghe vậy thì rụt rè hỏi: “Vậy khi nào mẫu thân trở về?”

Vân Ảnh phu nhân đưa tay vuốt nhẹ hai má hắn, lẩm bẩm nói: “Hài tử ngốc, bất luận là mẫu thân đi đâu thì đều sẽ luôn nhớ Thư Nhiểm, con phải học cách kiên cường lên, học cách tự chăm sóc bản thân, biết không?”

Lưu Thư Nhiễm chỗ hiểu chỗ không, chỉ cảm thấy hôm nay mẫu thân vô cùng kỳ quái, rất nhiều lời đều là trước kia chưa từng nói qua. Buổi tối, hắn mang theo chút nghi hoặc mà ngủ, sau đó là một đêm ác mộng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lưu Thư Nhiễm liền ôm quả cầu đi tìm mẫu thân. Ai ngờ, còn chưa bước vào cửa phòng Vân Ảnh phu nhân, hắn liền bị Lưu thúc chắn ở bên ngoài…

“Lưu thúc, sao không cho con vào? Có chuyện gì xảy ra với mẫu thân sao?” Trên khuôn mặt nho nhỏ của Lưu Thư Nhiễm tràn đầy lo lắng, hắn nhìn hạ nhân ở trong phòng ngủ của mẫu thân ra vào liên tục lập tức cảm thấy có chút khác thường. Vẻ mặt Lưu Kỳ bi thương nhìn hài tử này, rốt cục cũng hạ quyết tâm nói cho hắn biết sự thật: “Đêm qua… Vân Ảnh phu nhân đã tự vẫn!”

Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm trắng bệch, quả cầu trong tay vô lực mà rơi xuống. Hắn liền không quan tâm bất kì điều gì mà xông vào: “Mẫu thân!”

……

Nhớ lại kí ức buồn như vậy. Nhiều năm qua, mỗi khi Lưu Thư Nhiễm nhớ lại chuyện này đều không nhịn được mà run rẩy cả người. Hắn thật sự nghĩ không ra, ngày hôm trước còn mẫu thân còn ôn nhu làm bạn với hắn, mà ngày hôm sau liền tư vẫn?

Hắn chạy đến hỏi phụ thân, nhưng Lưu Thực lại không cho hắn bất cứ câu trả lời nào khác.

Sau đó Lưu Thư Nhiễm liền bệnh nặng một thời gian dài, sau khi khỏi hẳn tựa như trưởng thành trong nháy mắt. Trên mặt hắn vĩnh viễn treo lên một nụ cười, học được cách lấy lòng tất cả mọi người, chỉ vì để cho mình sống tốt hơn. Giờ phút này, hắn đứng ở trước linh vị, dùng âm thanh mà chỉ có mình mới có thể nghe thấy, thấp giọng nói: “Mẫu thân, con nhớ người.”

Xung quanh là một mảnh tịch mịch, dường như muốn nuốt chửng người ta vào bóng đêm.



Phủ Trấn Quốc tướng quân.

Hoa quế của Phi Hiên Các đều đã nở rộ làm cho cả viện thơm ngát, thấm vào ruột gan. Một mình Đường Nguyễn Nguyễn đứng trong sân, nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, nhưng không thể chạm vào cánh hoa trắng sữa. Tần Tu Viễn ở phía sau nàng cười cười, đưa tay lấy một cành hoa quế nhỏ cho nàng: “Tặng nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Giúp thiếp cài lên.”

Tần Tu Viễn tiến đến cẩn thận cài hoa quế lên tóc nàng. Đường Nguyễn Nguyễn xinh đẹp nhìn hắn một cái, nói: “Đẹp không?”

Tần Tu Viễn vuốt ve mái tóc của nàng, ôn nhu nói: “Rất đẹp.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: “Hôm nay Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn tới thăm, thiếp phải đi chuẩn bị làm chút đồ ăn.”

Tần Tu Viễn nói: “Nàng muốn làm gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc đáp: “Hôm nay đông người, lại dùng bữa tối nên thiếp muốn làm lẩu!”

Tần Tu Viễn nghi hoặc: “Lẩu là gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Chính là vừa nấu trên bếp, làm nước canh trong nồi sôi lên, sau đó cho các món ăn vào, vừa nấu vừa ăn.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu như có điều suy nghĩ, lại nói: “Nàng đừng làm quá sức mình.”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn thoải mái mà đáp: “Chàng yên tâm đi, làm lẩu rất đơn giản!”

Nhưng khi nàng biết ngay cả Thanh Mộc Trai cũng không có nguyên liệu nấu lẩu, mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Đường Nguyễn Nguyễn ở trong phòng bếp nhỏ tỉ mỉ suy nghĩ về công thức nấu ăn, nguyên liệu nấu lẩu cần có hơn mười loại gia vị nên cũng không phải chuyện đơn giản vì vậy nàng chỉ có thể kiên trì thử xem. Thời đại này, không có nồi nấu lẩu, cũng không có gia vị dành riêng cho món này, chỉ dùng nước sạch nấu thịt nên không có mùi vị gì, vì thế nàng liền hạ quyết tâm, làm một nồi lẩu mỡ bò chua cay tươi ngon.

Bước đầu tiên để làm lẩu bò cay là làm ớt. Một giỏ ớt lớn đã được phơi khô bị Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra không ít, nàng dùng kéo cắt từng chút một rồi bỏ vào trong bát, bát sứ màu trắng nháy mắt đã đỏ hồng liên, liếc mắt một cái cũng cảm thấy nóng bỏng mắt.

Đường Nguyễn Nguyễn cho nước vào nồi, nàng đổ ớt vào rồi châm lửa đốt. Ớt ngâm trong nước đến khi nhiệt độ nước tăng lên, một nồi nước trắng trong dần dần chuyển sang màu đỏ.

Sau đó nàng vớt ớt ra, để ráo nước và cho vào trong cối. Nàng nghiền nát ớt đã nấu chín, sau đó đổ gia vị rồi trộn lẫn với nhau và tiếp tục nghiền nát. Ớt là nguyên liệu mấu chốt của nồi lẩu nên không thể làm qua loa được, nàng làm rất tỉ mỉ, nghiền ớt và gia vị rất đều tay. Tiếp theo, nàng cho bơ đã chuẩn bị trước vào chảo, dùng lửa đun sôi cho đến khi nhiệt độ dầu lên cao, nàng điều chỉnh lửa rồi cho hành tây và hành lá vào chảo dầu, dầu nóng sục sôi một chút liền giương nanh múa vuốt nuốt chửng hành tây và hành lá vào đó, nàng lập tức vớt nguyên liệu đã đổi màu ra, lại ném tỏi gừng vào chảo chiên chín như cũ rồi mới vớt ra.

Hai bước làm này có thể khiến cho hương vị của lẩu trở nên phong phú hơn. Dầu trong chảo sau khi được thả hai món gia vị thì càng thêm nhiệt tình, vì thế Đường Nguyễn Nguyễn lại thừa dịp dầu đang nóng mà thêm các loại gia vị như tương đậu, ớt cay vừa mới chế biến xong, một nồi canh đỏ hồng nóng hổi, vừa ngửi thấy mùi đã cảm thấy hăng mũi.

Sau khi nàng khuấy đều gia vị trong nồi thì lại múc một muỗng rượu nhỏ cho vào nguyên liệu, sau đó lại bỏ thêm vài viên đường phèn để làm ngọt nước. Cuối cùng, nàng cho gia vị đã băm nhỏ, ớt khô và hạt tiêu vào rồi mới đảo lên và tiếp tục nấu.

Toàn bộ căn bếp nhỏ tràn ngập mùi dầu cay, vừa ngửi đã làm cho người ta thèm ăn, liếc mắt một cái dường như đều bị màu đỏ tươi rực kia mê hoặc đến hoa mắt. “Hương thơm này thật tuyệt!” Thải Bình nhịn không được đi vào.

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nguyên liệu nấu lẩu hôm nay cũng không tệ, nhưng không biết có cay quá hay không.”

Thải Bình cười cười, nói: “Nô tỳ nhớ là tướng quân có thể ăn cay.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Chỉ là không biết Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn có thể ăn cay hay không…”

Lúc này, Minh Sương cũng vào phòng bếp nhỏ, thấy vậy cũng nói: “Hình như họ ăn được cay, nô tỳ nhớ Thiếu Duẫn công tử và tướng quân có khẩu vị rất giống nhau.” Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng đã nấu xong nguyên liệu nước dùng, nhanh chóng múc ra đặt sang một bên. Tưởng tượng đến cảnh tối nay mọi người sẽ cùng nhau ăn lẩu thì nàng đã vô cùng phấn khích!

Nàng hỏi Thải Bình: “Tướng quân đã về chưa?”

Tần Tu Viễn ra ngoài làm công vụ đến tận bây giờ vẫn chưa thấy về. Thải Bình cười hì hì, nói: “Vẫn chưa, nếu tướng quân trở về thì khẳng định sẽ đến phòng bếp nhỏ trước!”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, nói: “Ngươi bớt nói bậy!”

Thải Bình nghịch ngợm cười, nói: “Nô tỳ nói thật mà, tướng quân vừa trở về liền đến phòng bếp nhỏ, Tần Trung vừa trở về liền đi hậu viện…”

Minh Sương nghe xong cũng cười khanh khách, nói: “Không sai, Tần Trung hai ngày nay rất siêng đến hậu viện.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, cười nói: “Tần Trung khiến Thải Vi bị thương, đương nhiên phải đi xem một chút.”

Thải Bình nói: “Hắn hận không thể một ngày đi đến đó mười lần! Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ mà hắn lại làm cho giống như bệnh nặng… Sáng nay, hắn hỏi Thải Vi có cần bón cơm không? Rõ ràng chỉ là bị thương ở chân?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng không khỏi cười ra tiếng, Minh Sương đứng ở một bên cũng ha ha cười không ngừng. Ba người vừa trò chuyện, vừa chuẩn bị các món ăn cho buổi tối. Thịt bò, dạ dày, tiết vịt, cổ vịt, gan bò, rong biển, măng… Phàm là nguyên liệu mà Đường Nguyễn Nguyễn có thể nghĩ đến thì nàng đều đã chuẩn bị xong, nhìn đĩa lớn trong bếp nhỏ liền chờ mong bữa lẩu buổi tối!

Sau khi chuẩn bị xong, Đường Nguyễn Nguyễn lại cảm giác trên người mình toàn mùi ớt cay nên nhíu nhíu mày. Bây giờ còn sớm, khách khứa chưa tới nên nàng nói với Thải Bình và Minh Sương: “Các ngươi giúp ta chuẩn bị chút nước tắm đi, ta muốn tắm rửa.”



Nội thất nằm ngay trong phòng ngủ. Một phòng sương mù mông lung, hương thơm gợn lên. Đường Nguyễn Nguyễn ngâm mình trong nước tắm, một sợi tóc đen rủ xuống trước người, nàng dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt tóc. Những cánh hoa trong nước tắm rực rỡ, trôi nổi trong nước theo động tác của nàng. Nàng thoải mái ngâm mình trong nước, nghịch ngợm thổi cánh hoa trước mắt, tâm tình rất tốt. Minh Sương đang hầu hạ nàng tắm rửa, Đường Nguyễn Nguyễn thuận miệng hỏi: “Trước kia Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn từng đến phủ chúng ta chưa?”

Minh Sương nói: “Đã từng đến, trước kia khi Phạm đại nhân hồi kinh bẩm báo công vụ thì bọn họ sẽ đến phủ chúng ta ở lại mấy ngày.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Hình như tướng quân có quan hệ rất tốt với Thiếu Duẫn.”

Minh Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếu Duẫn công tử cùng tướng quân có quan hệ không tệ, nhưng tướng quân cũng không quá thích Thiếu Mẫn tiểu thư…”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, nàng hỏi: “Vì sao? Thiếu Mẫn là biểu muội duy nhất của chàng, vì sao lại không thích?”

Minh Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Phu nhân không cảm thấy… Ngoại trừ người ra thì tướng quân đối với nữ tử nào cũng đều vô cùng lãnh đạm sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng có chút ngoài ý muốn, nàng nói: “Thật sao? Sao ngươi lại cảm thấy thế?”

Ngày thường nàng cũng không để ý. Minh Sương ngạc nhiên nói: “Phu nhân không phát hiện ra ngoại trừ người, tướng quân đối với ai cũng không cười sao? Trước khi phu nhân gả vào trong phủ, trong một năm những ngày tướng quân cười chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong không khỏi vui vẻ mím môi lại. Minh Sương lại nói: “Nô tỳ hầu như cũng không thấy ngài ấy cười với Thiếu Mẫn tiểu thư.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Chẳng qua, nếu là nô tỳ mà gặp Thiếu Mẫn tiểu thư cũng sẽ cảm thấy đau đầu.”

Từ nhỏ Minh Sương đã đến phủ Trấn Quốc tướng quân, tất nhiên là cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, hỏi: “Vì sao?”

Minh Sương vừa bóp vai cho Đường Nguyễn Nguyễn vừa nói: “Vì khi còn bé Thiếu Mẫn tiểu thư luôn ép tướng quân cùng nàng chơi trò chơi phu thê, nếu không chơi nàng sẽ khóc rồi đi cáo trạng…”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, Tần Tu Viễn cũng có lúc bị muội muội áp chế sao?

Nàng không thể không hỏi: “Là trò chơi như thế nào mà chàng lại kháng cự như vậy?”

Minh Sương vừa lau tóc cho Đường Nguyễn Nguyễn, vừa lẩm bẩm nói: “Còn không phải là… Bái đường, thành thân, sinh hài tử sao!”

Đường Nguyễn Nguyễn: “…”

“Khụ…”

Giọng nam nhân lạnh lùng từ phòng ngủ cách vách truyền đến. Sắc mặt Minh Sương ngẩn ra, vội vàng làm một cái “suỵt” với Đường Nguyễn Nguyễn. Nếu tướng quân biết nàng ở sau lưng nói chuyện của hắn, vậy khẳng định tướng quân sẽ tức giận. Sau đó còn chưa đợi Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng thì âm thanh lạnh lẽo bức người của Tần Tu Viễn liền vang lên: “Minh Sương, ngươi ra ngoài trước đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi