TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Đường Nguyễn Nguyễn mở quyển trục ra, hóa ra là một tấm bản đồ. Nàng hơi nghi hoặc hỏi: “Bản đồ này có ý nghĩa gì?”.

Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua, nói: “Đây là bản đồ mà Lễ Bộ phân chia quầy hàng trong Mỹ Thực Lệnh. Nàng xem, chúng ta ở đây… là vị trí chữ Ất.”

Hắn chỉ vào vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Vị trí này nằm ở góc khu Đông Nam, không tính là nhỏ, có thể tiếp xúc với thực khách qua lại, nhưng khoảng cách từ đường chính vào đó hơi xa, xem như là tạm được, không tốt cũng không xấu.

Tần Tu Dật nói: “Ta có hỏi người đưa bản đồ tới, hắn nói hằng năm Mỹ Thực Lệnh đều tổ chức ở Xuân Hoa Đài trong cung. Vị trí trên Xuân Hoa Đài này đã sớm định ra. Tuyến đường chính sẽ cung cấp cho những người đã tham gia có kinh nghiệm, có danh vọng.”

Lời vừa nói xong Tần Tu Viễn đã hiểu rõ. Con đường chính kia là nơi Hoàng Đế và Thái Hậu có khả năng đi qua nhất. Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Không nghĩ tới, Xuân Nhật Yến lần trước cũng có chút hiệu quả.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, hỏi: “Điều này có nghĩa là gì?”

Ngôn Chi Tâm nói: “Nếu là bình thường thì nhất định Lễ Bộ sẽ lưu lại một vị trí tồi tệ nhất cho võ tướng, nhưng lần này lại để cho chúng ta vài phần nhân tình, vị trí này cũng khá tốt, với trù nghệ của Nguyễn Nguyễn thì nhất định có thể giành chiến thắng!”

Đường Nguyễn Nguyễn hồi tưởng lại lần Lưu đại nhân ăn thử cháo Trạng nguyên  trong Xuân Nhật Yến, không khỏi cảm thấy có chút thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Đây cũng là lần đầu tiên ta tham gia, cũng không nắm chắc, nên chỉ có thể cố gắng hết sức.”

Tần Tu Dật lại nói: “Đệ muội, lần này nếu muội có thể đoạt quán quân, có lẽ… Đó là sẽ một cơ hội tuyệt vời cho chúng ta.”

Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Nhị ca có ý gì vậy?”

Tần Tu Dật nói: “Những năm trước, vật phẩm ban cho những người đoạt giải đều là kỳ trân dị bảo. Nhưng năm nay, nghe Hoàng thượng nói nếu ai đạt giải quán quân, hắn sẽ đồng ý một chuyện cho người đó, chỉ cần không vi phạm lễ pháp là được, cho nên người dự thi lần này lại vô cùng nhiều.”

Tần Tu Viễn nhanh chóng hiểu được ý của hắn, nói: “Nhị ca là muốn… Trên Mỹ Thực Lệnh…”

Trong lòng Tần Tu Dật hiểu rõ nhưng không nói ra mà chỉ gật đầu, Tần Tu Viễn lập tức phủ định, nói: “Không được! Cho dù Nguyễn Nguyễn có thể đoạt quán quân thì cũng không thể để cho nàng tự mình đề cập đến việc này, lỡ như Hoàng thượng giận chó đánh mèo thì nàng phải làm như thế nào?”

Ngôn Chi Tâm nghe không hiểu nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại hiểu được hàm ý trong đó, nói: “A Viễn.”

Tần Tu Viễn quay sang nhìn nàng với ánh mắt lo lắng. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nếu thiếp thực sự có thể giành ngôi vị quán quân thì có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để rửa sạch oan khuất thay phụ thân và huynh trưởng.”

Sắc mặt Tần Tu Viễn hơi trầm xuống, bình tĩnh nhìn nàng: “Không được, lỡ như Hoàng thượng…”

“Chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này, nếu Hoàng thượng đã có lời hứa này, hơn nữa chúng ta lại có cả nhân chứng lẫn vật chứng, vô luận như thế nào thì có lẽ ngài ấy sẽ không giận đến mức giận chó đánh mèo tại chỗ.”

Đường Nguyễn Nguyễn bày ra vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên định. Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nhưng vẫn có chút lo lắng. Thấy Đường Nguyễn Nguyễn kiên trì như vậy, hắn nói: “Được rồi, nếu như nàng đoạt quán quân, chúng ta có thể nhân cơ hội này thỉnh cầu Hoàng thượng xem xét lại vụ án đó, nhưng phải để ta đề cập tới.”

Tần Tu Viễn biết dưới cơn thịnh nộ Mẫn Thành Đế sẽ làm ra chuyện gì. Hắn không thể để cho nàng một mình ở trên đại điện mà chịu áp lực lớn như vậy. Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong liền mỉm cười đáp lại: “Được.”



Tiệc xuân hoa sắc, Xuân Hoa Đài.

Mỹ Thực Lệnh mà vạn người chú ý, hôm nay rốt cục cũng sắp khai yến, từ nửa tháng trước quan Lễ Bộ đã vô cùng bận rộn vì để sự kiện trọng đại hàng năm này có thể tiến hành đúng hẹn. Lễ Bộ thượng thư Lưu đại nhân mặc quan phục tỉ mỉ, nghiêm cẩn đi tới đi lui, cẩn thận kiểm tra từng vị trí dự thi, chỉ huy nói: “Danh bài ở vị trí này bày biện chỉnh tề một chút!” Dừng một lát, lại chỉ sang bên cạnh nói: “Sao bên này lại thiếu dụng cụ nấu ăn? Mau bổ sung…”

Xưa nay hắn là một người cứng nhắc nghiêm túc, nhìn cấp dưới làm việc không nhanh tay thì nôn nóng không thôi.

“Nhanh tay lên một chút! Nghe nói hôm nay Thái hậu lão nhân gia cũng muốn đến! Đừng để xảy ra bất kì sơ suất gì!”

Trương đại nhân nhắc nhở tất cả mọi người, chính mình cũng nhìn chằm chằm bọn họ làm việc, hắn phụ trách kiểm tra toàn trường, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể bận tâm đến xung quanh trục đường chính, dù sao thì đó là con đường tất yếu mà Thái hậu và Hoàng thượng sẽ đi qua.

Ở một góc Đông Nam của Xuân Hoa Đài. Quan Lễ Bộ mới Viên ngoại lang Mạc đại nhân, đứng ở vị trí chữ Ất, cũng đang đốc thúc mọi người, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng vật tư dự thi.

Hắn sẽ phát cho mỗi quầy hàng một bộ dụng cụ nấu ăn, còn nguyên liệu nấu ăn sẽ do các thí sinh tự chuẩn bị. Những thí sinh vùng chữ Ất bên cạnh đã đến. Người tới là một đại hán, dáng người cao lớn thô kệch lại mặc một bộ trường bào hoa văn, hắn cầm mấy hộp thức ăn tới đặt lên quầy hàng, nhíu nhíu mày, nói: “Sao quầy hàng này… Ngay cả nước trà cũng không có?”

Tiểu Lại ở một bên vội vàng chạy tới, nói: “Vị công tử này, hiện giờ còn đang trong giai đoạn chuẩn bị nên chúng ta phải ưu tiên hoàn thành xong các quầy hàng ở khu Đông Nam rồi mới có thể đi nấu trà.”

Sắc mặt đại hán kia khẽ biến, nói: “Cái gì? Vậy chúng ta còn phải chờ bao lâu?”

Tiểu Lại nói: “Mỹ Thực Lệnh giờ Ngọ mới chính thức bắt đầu, sau ba khắc thì tất cả sẽ được chuẩn bị thỏa đáng.”

Đại hán nhìn sắc trời rồi nói: “Vậy chẳng phải còn hai khắc nữa sao? Người của chúng ta sẽ tới đây ngay bây giờ, chẳng lẽ ngươi để cho bọn họ ngồi chờ hai khắc mà ngay cả trà nước cũng không có? Ngươi có biết Vương gia nhà ta là ai không?”

Tiểu Lại lắp bắp nói: “Cái kia… Tiểu nhân không biết…”

Mạc đại nhân cầm bút lông đang tính toán đồ đạc nhưng lại nghe thấy thanh âm bên này, liền đi tới: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mạc đại nhân ôn tồn hỏi. Tiểu Lại thấp giọng nói: “Vị công tử này… Nhất định muốn nô tài lập tức đi nấu nước dâng trà, nhưng tiểu nhân thật sự là đi không được vì phòng ăn cách nơi này khá xa, nếu như chạy qua chạy lại, chỉ sợ sẽ không kịp…”

Đại hán kia nhìn Mạc đại nhân một chút, thấy hắn vô cùng tuấn tú, phong mạo sáng sủa, toàn thân một cỗ quý khí liền nói: “Vị đại nhân này là?”

Mạc đại nhân chắp tay nói: “Tại hạ Mạc Lâm, là viên ngoại lang của Lễ Bộ, phụ trách giám sát vị trí dự thi của khu Đông Nam trong Mỹ Thực Lệnh lần này.”

Đại hán hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ mà cũng dám làm chậm trễ thời gian của Kiềm Nam quận vương phủ ta?”

Tiểu Lại có chút tức giận, nói: “Kiềm Nam quận vương phủ thì sao? Người tham gia Mỹ Thực Lệnh… Thì phải tuân thủ quy củ…”

Đại hán kia thấy hạ nhân vẫn không biết nhượng bộ thì có chút tức giận rồi nói: “Ta không tuân thủ quy củ thì như thế nào? Ta là bào đệ của Kiềm Nam vương phi, ngươi có thể làm gì ta? Một lát nữa tỷ tỷ ta sẽ tới đây! Mau đi pha trà cho ta!”

Mạc đại nhân không vội không tức giận, nói: “Dám hỏi đại nhân xưng hô như thế nào?”

Đại hán kia thấy Mạc Lâm có vài phần khách khí, liền dương dương đắc ý nói: “Triệu Dương Danh.”

Mạc Lâm cười cười, Kiềm Nam Triệu gia, quả thật là danh môn vọng tộc ở địa phương, nhưng nếu đến kinh thành thì chỉ sợ cũng chẳng có mấy người biết đến. Mạc Lâm mỉm cười, nói: “Bạch Tùng.”

Tiểu Lại tên Bạch Tùng kia đáp: “Hạ quan ở đây.”

Mạc Lâm thản nhiên nói: “Ngươi tới ghi chép một chút, vị trí đầu tiên của chữ Ất, Triệu Dương Danh vô lễ với phán quan, ghi cảnh cáo một lần.”

Bạch Tùng sửng sốt, lập tức khẽ cười, nói: “Vâng!”

Nếu cảnh cáo vượt quá ba lần thì hắn sẽ mất tư cách tham gia cuộc thi. Triệu Dương Danh này đã quen ương ngạnh, không nghĩ tới ngay cả một tiểu quan ngũ phẩm cũng dám khinh thường mình, nhất thời tức giận muốn đánh người, hắn đưa tay muốn túm lấy y phục của Mạc Lâm, nói: “Ngươi dám! Mau xóa hồ sơ cho lão tử, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!”

Khóe miệng Mạc Lâm khẽ căng thẳng, nhưng sắc mặt lại không đổi, mà Bạch Tùng lại hoảng sợ, nói: “Ngươi buông Mạc đại nhân ra… Đánh mệnh quan triều đình sẽ chịu hình phạt!”

“Phán quyết hình phạt? Ngoài hắn ra thì còn ai khác thấy nữa?” Triệu Dương Danh cười nhạt, chắc chắn Bạch Tùng là một con rùa rụt đầu, tất nhiên không dám đứng ra làm chứng.

“Ta thấy.” Giọng nói của thiếu nữ từ phía sau hắn vang lên, ngọt ngào mang theo một tia sảng khoái. Mạc Lâm nghe thấy tiếng liền nhìn lại… Là một thiếu nữ hồng y xinh đẹp, lông mày dài, mắt phượng hơi nhướng lên, tay cầm một hộp đựng điêu khắc hoa lưu ly, đứng ở bên cạnh vị trí thứ hai của chữ Ất, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Triệu Dương Danh cũng nhìn chằm chằm vào nàng ngay sau đó lập tức phục hồi tinh thần rồi nói: “Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta?”

Dù sao đối phương cũng là một mỹ nhân, tính ương ngạnh của Triệu Dương Danh cũng thu hồi vài phần mà buông tay, Mạc Lâm liền thoát khỏi kiềm chế. Mạc Lâm chỉnh đốn bộ quan bào mới, đau lòng sờ cổ áo bị nhăn nheo, lập tức xoay người lại nhìn thiếu nữ kia vẫn đứng ở giữa quầy hàng. Thoạt nhìn nàng mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lại có một cỗ khí chất thong dong tiêu sái, không giống những tiểu thư thế gia tầm thường. Nàng rực rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bọn họ, khiến người ta không thể rời mắt.

“A Dao.” Đường Nguyễn Nguyễn dẫn hạ nhân từ từ đi tới, nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Tu Dao nhìn lại, nói: “Tam tẩu, nơi này có người muốn đánh mệnh quan triều đình.”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía mấy người ở phía trước. Triệu Dương Danh vốn tưởng rằng tiểu thư vừa rồi đã đủ đẹp rồi, nhưng không nghĩ tới lại đến một người còn đẹp hơn! Hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ, vì sao các cô nương Đế Đô này lại đều vô cùng xinh đẹp? Hắn ở Kiềm Nam chưa từng thấy qua mỹ nhân như vậy.

“Không, không có gì!” Triệu Dương Danh vội vàng nói, hắn vừa nhìn hai vị mỹ nhân này liền cảm thấy bọn họ không phải người bình thường, không thể chọc được, hơn nữa hắn cũng không muốn lưu lại một ấn tượng ngang ngược thô bạo trong lòng mỹ nhân. Bạch Tùng thấy hắn chuyển biến nhanh như vậy nên cũng có chút nghẹn họng, mà Mạc Lâm lại thản nhiên cười cười, nói: “Triệu công tử, nếu không có việc gì thì bản quan đi trước.”

Triệu Dương Danh không kiên nhẫn quay lưng lại, không nhìn hắn nữa. Mạc Lâm bước đi tới vị trí thứ hai của chữ Ất, nói: “Đa tạ tiểu thư đã lên tiếng tương trợ, xin hỏi ta có thể xưng hô với tiểu thư như thế nào?”

Tần Tu Dao tươi cười nói: “Chuyện nhỏ không cần để ý.”

Bạch Tùng đối với lá gan của vị cô nương này cũng có vài phần bội phục, vừa rồi chính hắn cũng có chút sợ hãi, ai biết cô nương này lại dám đứng lên, hắn yên lặng xốc lên danh sách dự thi của vị trí chữ Ất, kinh ngạc trong nháy mắt lại lập tức phủ định. Đợi Mạc Lâm và Tần Tu Dao hàn huyên một phen, Bạch Tùng mới kéo hắn sang một bên: “Mạc đại nhân, người có biết vị trí này là ai không?” Bạch Tùng ra vẻ mặt thần bí nói.

Mạc Lâm nói: “Sáng nay ta mới lấy được danh sách, còn chưa kịp nhìn kỹ…”

Bạch Tùng nói: “Đây là phủ Trấn Quốc tướng quân!”

Mạc Lâm sửng sốt, nói: “Thật sao? Hai vị này…” Hắn quay đầu nhìn một chút nhìn cô nương mặc hồng y kia gọi cô nương mặc phấn y là tẩu tẩu… Nói vậy cô nương hồng y oai hùng hiên ngang kia nhất định là nữ nhi của lão Trấn Quốc Công, Tần Tu Dao. Mặt khác vị nương tử dung mạo tuyệt diễm, kiều mị động lòng người kia, chỉ sợ chính là phu nhân của Tần đại tướng quân. Hắn và Bạch Tùng liếc nhau một cái, Bạch Tùng nói: “Xuất thân võ tướng, đúng là không giống nhau.”

Những năm qua, các võ tướng đều rất ít khi tham dự Mỹ Thực Lệnh, Trấn Quốc tướng quân phủ dự thi cũng là lần đầu tiên. Mạc Lâm mỉm cười, lại nhìn thoáng qua cô nương hồng y xinh đẹp kia, thầm nghĩ: Thật khác biệt.

Trên vị trí thứ hai trong chữ Ất, Tần Trung, Thải Bình và Minh Sương đều đang bận rộn bố trí đồ đạc. Đường Nguyễn Nguyễn thì đang kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, Tần Tu Dao không biết nên làm gì, liền hỏi: “Tẩu tẩu, vòng đầu tiên chúng ta sẽ đi kéo người sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là như vậy.”

Dựa theo quy định mới của năm nay, cuộc thi đầu tiên của Mỹ Thực Lệnh không giới hạn chủ đề, thời gian là một giờ, mỗi quầy hàng có thể làm món ăn sở trường của mình để hấp dẫn thực khách tới thưởng thức, nếu thực khách cảm thấy ngon, có thể treo biển hiệu khắc gỗ lên cột cờ của quầy hàng, đợi đến khi hết thời gian xem quầy hàng nào có nhiều biển hiệu thì có thể lọt vào vòng tiếp theo. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn quầy hàng bên cạnh, mọi người đều đã chuẩn bị gần xong, cơ bản không thể để cho quá nhiều thực khách ngồi thưởng thức mỹ thực. Nếu như muốn cho nhiều người ăn, mỹ thực này tốt nhất là có thể dễ dàng cầm trong tay. Vả lại vị trí của bọn họ không tính là quá tốt, nếu như từ đường chính đi tới, cần phải đi mất thời gian một chén trà, nếu là đồ ăn phía trước mê người, nói không chừng lúc đi tới nơi này thì đã no tám phần sẽ không muốn ăn nữa. Cho nên mùi thơm của mỹ thực tốt nhất là có thể phiêu tán ra ngoài, dẫn người tới mới tốt. Tần Tu Dao hỏi: “Tẩu tẩu, vòng đầu tiên tẩu làm gì vậy, tẩu đã nghĩ kỹ chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Đương nhiên, ta muốn làm thịt nướng.”

Vẻ mặt Tần Tu Dao kinh ngạc, nói: “Thịt nướng… Là gà nướng sao?”

Trong Đế Đô không phổ biến ăn thịt nướng, cho nên Tần Tu Dao chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, chỉ có ở Bắc Cương mọi người thỉnh thoảng sẽ dùng que trúc nướng thịt dê nên các loại thực phẩm khác cũng rất hiếm thấy. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không phải gà nướng, mà là nướng các loại thực phẩm, thức ăn được xâu chuỗi bằng que tre, sau khi nướng chín có thể dễ dàng phân phát, hơn nữa có thể vừa đi vừa ăn…”

Nàng còn chưa nói tới mùi hương của thịt nướng, hầu như không ai có thể cưỡng lại. Tần Tu Dao nghe xong, nói: “Vì sao Thanh Hiên còn chưa tới, hôm nay không phải hắn muốn cùng ta và Minh Sương kéo thực khách sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Hôm nay Thanh Hiên vẫn phải đi học, chờ nó tan học xong rồi mới đến.”

Hơn nữa hôm nay Tần Tu Viễn cũng vẫn tiến cung nghị sự như thường lệ, đợi đến khi bắt đầu thi đấu mới có thể theo Hoàng Đế tới đây. Tần Trung thu dọn xong mặt bàn cũng kiểm kê xong vật tư, hắn cao giọng hỏi: “Phu nhân, còn cái gì phải chuẩn bị nữa không?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Không có, các ngươi dùng bữa sáng trước đi.”

Sáng sớm bọn họ đã bận rộn cho tới tận bây giờ cho nên chưa ai ăn gì, cũng sớm đã đói bụng. Đêm qua Đường Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị xong bánh bao, buổi sáng vừa hấp xong liền trực tiếp mang tới. Mở hộp thức ăn ra, hai tầng bánh bao nhỏ đầy ắp, chỉnh tề vây quanh bên trong, nếp gấp cao chót vót giống như cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn đáng yêu đến cực điểm. Minh Sương cầm đũa, nhẹ nhàng chọc bánh bao một chút, kinh ngạc hỏi: “Bên trong bánh bao này hình như có nước!”

Đường Nguyễn Nguyễn đi qua, cười nói: “Đây là bánh bao súp, bên trong bánh có nước canh.”

Thải Bình và Tần Trung cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ, hai người cũng cẩn thận nhìn một bụng đầy nước của chiếc bánh bao nhỏ. Tần Tu Dao cười sảng khoái, nói: “Các ngươi còn nhìn cái gì nữa? Không mau ăn một cái đi!”

Dứt lời, nàng liền vươn đũa ra, gắp một cái bánh bao, chuẩn bị đưa vào miệng. Đường Nguyễn Nguyễn ngăn lại: “Bánh bao súp này không phải ăn như vậy.”

Tần Tu Dao có chút nghi hoặc: “Vậy ăn như thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Có một câu khẩu quyết, gọi là “nhẹ nhàng cầm, từ từ lắc, mở bánh ra, sau đó uống súp” nên cần phải cắn một lỗ nhỏ ở trên, sau đó từ từ uống nước súp rồi mới ăn bánh bao.”

Tần Tu Dao hứng thú nói: “Thì ra là như vậy…”

“Cẩn thận nóng.” Đường Nguyễn Nguyễn nhắc nhở. Tần Tu Dao gật đầu, nhẹ nhàng nhếch môi son, ngậm lấy đỉnh bánh bao, hơi cắn một miếng nhỏ rồi mới bắt đầu hút nước súp bên trong. Nước súp này tươi ngon, ấm áp từ đầu lưỡi, nhất thời dừng lại trong khoang miệng đã nếm được mười phần mùi thịt, nhưng lại thơm mà không ngấy. Nàng uống xong nước súp, lại đi ăn bánh bao, vỏ bánh bao này được cán rất mỏng, thoạt nhìn như trong suốt, bánh bao bị hút hết nước súp đã xụ xuống, lười biếng nằm trong bát.

Tần Tu Dao nhét nó vào miệng, nàng không nghĩ tới trong thịt này cũng thấm nhuần nước súp phong phú, ăn vào thơm ngon thịt ngọt vô cùng ngon miệng.

“Ngon quá!” Nàng vui vẻ nheo mắt lại, cười khanh khách nói: “Tẩu tẩu làm bánh bao súp thật là ngon!”

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vô cùng dễ nghe, Mạc Lâm cùng Bạch Tùng ở gần đó đều nghe thấy. Bạch Tùng yên lặng nói: “Mạc đại nhân… Ngài dùng bữa sáng chưa?”

Mạc Lâm liếc hắn một cái, nói: “Sao, ngươi còn chưa dùng bữa sáng ư?”

Bạch Tùng cười cười, nói: “Chỗ thuộc hạ ở cách cung quá xa… Hôm nay lại phải đến sớm, thật sự không kịp ăn sáng…”

Bụng hắn đã sớm trống rỗng, lúc ngửi thấy mùi bánh bao này lại càng gợi lên cơn đói của con sâu thèm ăn trong bụng. Mạc Lâm hỏi: “Vậy tại sao ngươi không tìm một nơi ở gần hoàng cung?”

Vẻ mặt Bạch Tùng không thể tin nhìn hắn, nói: “Mạc đại nhân…” Giọng hắn đề cao vài phần: “Mạc đại thiếu gia! Ngài nghĩ mọi người đều giàu có như ngài sao?”

Mạc Lâm nhíu mày nhìn hắn, Bạch Tùng nói: “Người có biết, viện mà người ở kia, thuê một tháng cần bao nhiêu tiền không?”

Chỗ Mạc Lâm ở là phụ cận hoàng cung của Đế Đô, cách hoàng cung chỉ có thời gian một khắc đi đường. Mạc Lâm lắc đầu, nói: “Không biết…”

Bạch Tùng thở dài, nói: “Chỉ riêng nhà của người, tiền nhà một tháng nếu không có hai mươi lượng bạc thì tuyệt đối không thể thuê được! Chúng thuộc hạ chỉ có mấy lượng bạc mỗi tháng, làm sao có thể thuê đây? Sao người lại bối rối như vậy, ngay cả tiền thuê nhà cũng không biết là bao nhiêu?”

Bạch Tùng vô cùng nghi hoặc, Mạc Lâm này rõ ràng là người cực kỳ thông minh. Sao ngay cả sổ sách cũng không tính rõ?

Mạc Lâm suy nghĩ gật gật đầu, nói: “Ta thật sự là hồ đồ… Ngôi nhà đó là tài sản trong nhà ta, chưa bao giờ cho thuê, vì vậy ta không biết giá là bao nhiêu.”

Sắc mặt Bạch Tùng cứng đờ, ôm quyền, nói: “Đại nhân, tiểu nhân cáo lui…”

Mạc Lâm vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào không ổn, chỉ biết cười cười. Bạch Tùng lần lượt kiểm tra các quầy hàng ở khu Đông Nam, khi đi ngang qua khu chữ Ất, Triệu Dương Danh vẫn ngồi một mình ở đó nhưng không thấy có người nào khác, có thể thấy được người của Kiềm Nam quận vương phủ bọn họ còn chưa tới, cũng không biết vì sao lại phái hắn đến xem trước. Khi hắn đi đến vị trí thứ hai trong chữ Ất, thấy cột cờ của họ vẫn chưa được đặt lên thì nhắc nhở: “Ngươi nhớ đặt cột cờ ở phía trước, như vậy thì thực khách treo biển số sẽ thuận tiện hơn.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”

Bạch Tùng lớn lên đã gầy nhỏ, hắn cũng chưa thành thân, cho nên khi thấy phu nhân xinh đẹp này cười với mình, mặt hắn liền nóng lên, lại muốn dặn dò vài câu, nhưng lúc này… Bụng hắn lại không chịu nghe lời mà kêu lên: “Ùng ục… Ùng ục.”

Bạch Tùng xấu hổ! Hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, mọi người đứng quanh bàn ăn bánh bao súp đều sửng sốt, Đường Nguyễn Nguyễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Đại nhân tuần tra từ sáng sớm đã vất vả rồi, đây là bánh bao súp mà ta làm, nếu đại nhân không chê, xin hãy thưởng thức một chút đi.”

Bạch Tùng mặt đỏ tai hồng, vội vàng xua tay, nói: “Không… Không cần…”

Tần Tu Dao cũng cười sảng khoái, nói: “Còn chưa bắt đầu thi đấu, ngươi nghỉ ngơi một lát cũng tốt, lát nữa sẽ rất bận rộn.”

Bạch Tùng có chút do dự, nhưng Tần Trung lại trực tiếp đứng lên, nhường vị trí, nói: “Đại nhân, mời!”

Bạch Tùng thấy các quầy hàng khác lúc này cũng không có người tới, vì thế liền lo sợ bất an ngồi xuống, dù sao nếu làm cho người khác nhìn thấy phán quan ở đây dùng bữa sáng, quả thật là không tốt lắm.

Chẳng qua, lúc này hắn đúng là đói bụng nên thuận tay nhận lấy đũa Đường Nguyễn Nguyễn đưa tới, hắn nhìn bánh bao nhỏ trong hộp thức ăn này, tất cả đều có bụng tròn vo, hơi nghiêng ngả xếp ở đó, nước súp bên trong dường như sắp trào ra làm thủng lớp vỏ. Hắn mỉm cười lúng túng, nói, “Vậy… Vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.”

Dứt lời, hắn gắp một chiếc bánh bao súp, nhẹ nhàng đưa vào miệng, yên lặng cắn một cái… Nước súp nhanh chóng tràn vào trong miệng, làm cho người ta không kịp ứng phó, bất giác mút lên một ngụm nước thịt đậm đà tràn ngập trong khoang miệng, thoáng cái đã bù đắp cho cả buổi sáng đói khát.

Trời ơi! Hai mắt hắn phát sáng, líu cả lưỡi!

Hắn lại khẩn cấp đưa nửa chiếc bánh bao còn lại vào miệng, vỏ bánh bao mềm mịn, bọc thịt tươi ngâm nước súp, thoáng cái nâng khẩu vị của hắn lên, thuần hậu phong mỹ, thỏa mãn không thôi.

“Phu nhân… Đây thực sự là người tự làm sao?”

Bạch Tùng giật mình nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, dịu dàng cười: “Ngon không?”

Bạch Tùng không chút do dự liền gật đầu, nói: “Thật ngon!”

Hắn bỗng dưng nhớ tới, lúc trước tựa hồ nghe Kế Bộ thượng thư Trương đại nhân nói qua… Trong Xuân Nhật Yến của phủ Trấn Quốc tướng quân, những món ăn vật lạ có hương vị vô cùng thơm ngon. Chỉ sợ tất cả đều từ tay vị tướng quân phu nhân này mà ra!

Hắn lặng lẽ đánh giá nàng, phát hiện nàng không chỉ sinh ra đã tuyệt mỹ, mà còn cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân, làm cho người khác nhìn thấy liền sinh ra một cảm giác vô cùng thoải mái. Hắn đột nhiên có một vài phần tự hào… Khu Đông Nam này vốn không phải là khu vực đứng đầu gì, hắn ở Lễ Bộ chính là một tên tạp dịch, cho nên mới được phân tới bên này. Nếu khu Đông Nam này có người đứng đầu của Mỹ Thực Lệnh, vậy hắn làm phán quan thì trên mặt cũng có ánh sáng hào quang chiếu lên!

Hắn nghĩ như vậy, ý cười trên mặt càng sâu, liền không khách khí gắp cái bánh bao thứ hai rồi nói: “Phu nhân, ta thật sự rất xem trọng các ngươi!”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, Tần Tu Dao cũng cười duyên dáng: “Đa tạ lời hay của đại nhân.”

Ngay sau đó lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng, nói: “Ngươi thân là phán quan, lại tự tiện rời khỏi chức vụ mà ở chỗ này ăn uống! Lễ Bộ các ngươi làm việc như vậy sao?”

Sau lưng là Bạch Tùng chợt lạnh, hắn lập tức buông đũa xuống nhìn lại thấy Triệu Dương Danh âm dương quái khí nhìn hắn, sắc mặt có một tia đắc ý, tựa như bắt được nhược điểm gì đó. Hắn tiếp tục: “Nếu ta không nhìn lầm, bánh bao này là do các thí sinh làm? Đại nhân làm như vậy có tính là nhận hối lộ của người dự thi hay không…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi