Phương Quyền nghe xong thì con tim đang xao động tạm thời được trấn an xuống. Hắn lại lưu luyến nhìn Tần Tu Dao, cô nương kia áo đỏ như lửa, rực rỡ như ánh mặt trời, quả thực đẹp không sao tả hết được. Tử Vân sợ hắn ở lâu lại lộ ra nên thấp giọng nói: “Phương công tử, ta dẫn người đi nghỉ ngơi trước đã, chờ Mỹ Thực Lệnh kết thúc thì sẽ có người đưa Tần tiểu thư tới gặp, người cứ yên tâm đi!”
Lúc này Phương Quyền mới miễn cưỡng gật gật đầu rồi đi theo nàng ta.
Tất cả những điều này, mọi người ở vị trí thứ hai của Ất tự vẫn hồn nhiên không phát hiện ra. Đường Nguyễn Nguyễn, Tần Trung và Thải Bình đã bắt tay thu dọn quầy hàng, còn Tần Tu Dao và Minh Sương thì đang tiếp đón Tần lão phu nhân cùng đại tẩu Vương Vân Vọng vừa tới.
“Ai ôi, đều do xe ngựa kia, nếu không phải trên đường sửa xe sửa một canh giờ thì cũng không đến mức bỏ lỡ vòng thi đấu đầu tiên!” Tần lão phu nhân lộ ra vẻ mặt ảo não vì bỏ lỡ vòng đầu tiên mỹ thực nên cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Vương Vân Vọng đưa cho bà một chuỗi bánh bao đã nướng xong, nói: “Mẫu thân đừng tức giận nữa, chúng ta còn may mắn vì đã đến và có thể tham gia vòng hai, như vậy cũng tốt!”
Trên mặt Tần lão phu nhân chưa thu hồi vẻ tiếc nuối, bà không yên lòng cắn một miếng bánh bao nướng, ai ngờ bên ngoài bánh bao nướng này cứng như vậy! Bà thử dùng sức cắn một miếng mới phát giác bên ngoài cứng nhưng bên trong mềm mại, hương vị cũng ngon miệng!
Không khỏi làm cho nỗi tiếc nuối ảo não trong lòng bà cũng giảm bớt vài phần, dù sao Mỹ Thực Lệnh kết thúc thì hồi phủ cũng có thể ăn được thịt nướng do tức phụ làm. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười tủm tỉm tới, nói: “Mẫu thân, nếu chúng ta có cơ hội tham gia vòng thứ hai thì người hỗ trợ giúp chúng con, nếu không thể tham gia thì chúng ta cùng nhau đi xem náo nhiệt, được không?”
Tần lão phu nhân bĩu môi nói: “Sao có thể? Tức phụ nhà ta lợi hại như vậy, nhất định là có thể vào vòng trong!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Mạc Lâm dẫn Bạch Tùng đi tới trước vị trí Ất Tự.
Bạch Tùng lộ ra vẻ mặt vui mừng, dường như chính bản thân hắn được tiến vòng hai, mà trên mặt Mạc Lâm cũng lộ ra ý cười rõ ràng, vừa nâng mắt nghênh đón đôi mắt đẹp của Tần Tu Dao hướng tới. Tần Tu Dao vừa thấy bọn họ đi đến thì lập tức nhiệt tình nghênh đón: “Mạc đại nhân, đã có kết quả rồi sao?”
Mạc Lâm mỉm cười, gật đầu nói: “Không sai.”
Tần Tu Dao nghe xong, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng lại không kiềm chế được chờ mong, nói: “Sao rồi? Tẩu tẩu nhà ta… Chúng ta có được vào vòng tiếp theo không?”
Mạc Lâm lấy ra một quyển trục, hắn cao giọng nói: “Vị trí thứ hai Ất tự có mỹ thực làm cho số phiếu bầu lên đến ba mươi mốt phiếu, xếp hạng thứ tư trong toàn đội thi, thuận lợi vào vòng tiếp theo.”
“Tuyệt vời!” Tần Tu Dao cao hứng kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn, nàng nhảy dựng lên như một hài tử. Đường Nguyễn Nguyễn cũng vô cùng vui vẻ, nói: “Đa tạ Mạc đại nhân cùng Bạch đại nhân!”
Tần lão phu nhân cũng cao hứng không chịu nổi, bà bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Lý phu nhân cách vách, Lý phu nhân chỉ ngượng cười mà không lên tiếng. Tần lão phu nhân cũng tươi cười đáp lại, nhưng trên mặt còn có vẻ tự hào. Thanh Hiên cùng các thiếu niên khác còn đang ăn ở quầy hàng nghe được tin tức này, cũng không khỏi vỗ tay khen ngợi!
Chỉ có Nguyên Đình vội vàng vàng nhảy xuống chỗ ngồi, nói: “Thẩm thẩm, thẩm phải cố lên! Ta đi đây!”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hỏi: “Nguyên Đình muốn đi đâu?”
Nguyên Đình vội vàng đáp: “Vòng thứ hai của Mỹ Thực Lệnh là do phụ hoàng tự mình ra đề, lúc này chắc chắn phụ hoàng cùng mẫu phi đã ở trên Ngọc Các của Xuân Hoa Đài, ta muốn nhanh chóng đi qua đó, nếu mẫu phi phát hiện ta vụng trộm chạy ra ngoài thì nhất định sẽ trách cứ ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu ra: “Được! Tần Trung, ngươi đến tiễn tiểu công chúa một đoạn đi!”
Tần Trung sửng sốt, Thải Vi đối diện hắn thúc giục nói: “Tiểu thư gọi huynh đó.”
Chân Thải Vi còn chưa khỏi hắn, nàng cũng không thể đứng quá lâu, vì thế đi cùng Tần lão phu nhân nên đến khá muộn. Tần Trung cười hắc hắc, đáp lại: “Vậy nàng chờ ta, ta trở về lại bên cạnh nàng.”
Sắc mặt Thải Vi đỏ lên: “Ai muốn huynh bên ta chứ, còn không mau đi.”
Vì thế Tần Trung vội vàng cùng tiểu công chúa đi đến Ngọc Các ở trung tâm của Xuân Hoa Đài. Nàng đưa hộp thức ăn Đường Nguyễn Nguyễn cho Tần Trung nói: “Ngươi giúp ta cầm thứ này, đây là mỹ thực mà mang cho phụ hoàng cùng mẫu phi.”
Bộ dáng của tiểu công chúa như người lớn vô cùng thú vị, Tần Trung cũng cảm thấy có chút đáng yêu.
Bên kia, Mạc Lâm đọc xong kết quả vào vòng tiếp theo thì giao quyển trục cho Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Xin phu nhân bớt ra một khắc đồng hồ để đến Ngọc Các của Xuân Hoa Đài diện kiến Hoàng thượng, đề tài vòng thứ hai của Mỹ Thực Lệnh là do Hoàng thượng tự mình đề ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu rồi đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến Ngọc Các. Mà Tần Tu Dao lại tiến lên một bước, đột nhiên giữ chặt Mạc Lâm đang muốn đi, nàng nói: “Mạc đại nhân! Vật thưởng của năm nay là gì?”
Ngón tay nàng trắng nõn, mềm mại không xương đang kéo ống tay áo áo của hắn, làm cho hắn ngây ngốc một hồi. Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, hắn thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Tần tiểu thư không biết sao? Phần thưởng năm nay của Mỹ Thực Lệnh là một lời thỉnh cầu tới bệ hạ.” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Đương nhiên không trái với lễ pháp là được.”
Tần Tu Dao đăm chiêu gật đầu, nói: “Thì ra là thật sao…”
Mạc Lâm nhìn vẻ mặt do dự của nàng, đột nhiên sinh ra hứng thú, nói: “Nếu Tần tiểu thư thắng, vậy cô nương muốn cái gì?”
Tần Tu Dao bị hỏi đến sửng sốt, nàng đáp: “Ta sao?” Dừng một chút, nàng nói: “Ta muốn mẫu thân cho phép ta ra ngoài du ngoạn bốn phương… ”
Mạc Lâm có chút kinh hỉ, nói: “Thật vậy sao? Khi còn là thiếu niên ta cũng du ngoạn bốn phương, còn nghĩ sau này có cơ hội thì chắc chắn sẽ tiếp tục ra ngoài…” Thế nhưng trong nhà hy vọng hắn đến làm quan, cho nên chỉ có thể tạm thời chặt đứt ý niệm này trong đầu. Dừng một chút, hắn lại tiếp tục thấp giọng nói, “Nhưng những người khác nhất định sẽ không giống như cô nương, không có ước muốn đơn giản như vậy.”
Lần này trong số những người được tiến vào vòng trong, phần lớn đều là quan to hiển quý, những người đó cố gắng vào vòng thứ hai thì tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn có yêu cầu rõ ràng. Thật không hiểu, hành động này của Mẫn Thành Đế là ý gì. Tần lão phu nhân bất động thanh sắc nhìn hai người bên này nói chuyện, bà cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Bà thấy Bạch Tùng ở bên cạnh mình thì mở miệng nói: “Bạch đại nhân… Còn trẻ như thế đã vào Lễ Bộ, thật sự là tuổi trẻ tài cao!”
Bạch Tùng vừa nghe thấy Phu nhân Trấn Quốc Công khen mình như thế thì không khỏi đỏ mặt, hắn vội vàng đáp: “Tần lão phu nhân quá khen! Hạ quan thật sự hổ thẹn…”
Tần lão phu nhân khẽ nhíu mắt phượng, vẻ mặt đầy ý cười, nói: “Đại nhân không cần phải khiêm tốn, Bạch đại nhân là nhân tài hiếm có, chắc hẳn là đã cưới thê tử rồi?”
Trên mặt bạch tùng càng đỏ hơn, hắn thấp giọng nói: “Chưa từng.”
Tần lão phu nhân giả vờ kinh ngạc, nói: “Ta thấy những người trong Lễ Bộ các ngươi, người nào người ấy đều rất tuấn tú, vậy mà vẫn chưa thành thân sao?”
Bạch Tùng giải thích: “Xác thực… Không chỉ có ta mà vị Mạc Lâm, Mạc đại nhân kia cũng chưa cưới thê tử.”
Bạch Tùng cảm thấy kinh ngạc, hắn nghĩ thầm chẳng lẽ Tần lão phu nhân này muốn làm mối cho hắn hay sao?
Vương Vân Vọng như nhìn thấu tâm tư của Tần lão phu nhân, nàng nói: “Vị Mạc đại nhân này, lúc trước ta chưa từng thấy qua, không biết ngài đến Lễ Bộ từ khi nào?”
Bạch Tùng cười cười, đáp lại: “Mạc đại nhân không phải là người ở Đế Đô, tổ tiên của hắn ở Ích Châu Di huyện, nghe nói là một thế gia giàu có.”
Tần lão phu nhân nghe xong cũng thấp giọng nói thầm: “Như vậy cũng có chút xa…”
Bạch Tùng sửng sốt, hỏi: “Vừa rồi Tần lão phu nhân nói cái gì?”
Tần lão phu nhân xấu hổ cười, đáp lại: “Ta đang nói… Hắn rời nhà xa như thế, một mình đến Đế Đô nhậm chức cũng không dễ dàng gì… Không biết phụ mẫu trong nhà hắn như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Vương Vân Vọng thấy Tần lão phu nhân hỏi rõ ràng như thế nên cũng vội vàng đánh trống lảng: “Cái kia… Hôm nay trên Mỹ Thực Lệnh cũng nhờ Bạch đại nhân cùng Mạc đại nhân chiếu cố, phủ Trấn Quốc tướng quân ta mới có thể thuận lợi tiến vào vòng trong nên mẫu thân ta muốn tặng chút lễ vật đến hai vị.”
Bạch Tùng nghe xong thì cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối: “Không được, không thể nhận được!”
Ngay lúc này, Mạc Lâm cũng đi tới, hắn chắp tay nói: “Hạ quan bái kiến Trấn Quốc Công phu nhân, Hổ Khiếu tướng quân phu nhân.”
Tần lão phu nhân hơi gật đầu, sắc mặt Vương Vân Vọng ngưng trọng lại, cũng đã lâu rồi không có ai gọi nàng như vậy, nàng đột nhiên có thêm vài phần hảo cảm đối với vị viên ngoại lang mới nhậm chức của Lễ Bộ.
“Mạc đại nhân tuổi trẻ tài cao, thật sự là hậu sinh khả úy*.” Tần lão phu nhân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Lâm, hắn sinh ra đã phong thanh nguyệt lãng, phong nhã đến cực điểm, đứng cùng nữ nhi ngốc của mình lại có vài phần xứng đôi… Chỉ là chức quan cũng hơi thấp một chút, nhưng thấy thông minh nhanh nhạy, chắc chắn không chỉ dừng lại ở một chức ngũ phẩm.
Mạc Lâm mỉm cười, nói: “Tần lão phu nhân quá khen, hạ quan vẫn kính ngưỡng uy danh của Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân, tuy rằng không may mắn được gặp nhưng hôm nay có thể gặp được phu nhân của hai vị đã thấy vô cùng vinh hạnh.”
Tần Tu Dao không khỏi nhìn hắn một cái, năm đó chuyện cha và đại ca… Đã náo loạn giông tố cả thành vậy, mà rất nhiều người vẫn đứng về phía bọn họ nghe thấy chuyện phụ thân cùng đại ca có thể phạm phải tội tham công liều lĩnh thì đều né tránh không kịp, vậy mà ngược lại hắn còn dứt khoát, cứng rắn, ban ngày ban mặt dám nhắc tới việc này. Tần lão phu nhân mỉm cười, người này còn có vài phần khí khái. Mạc Lâm lại nói: “Tần lão phu nhân, vòng thứ hai trên Xuân Hoa Đài diễn ra trận chung kết còn một chút thời gian mới bắt đầu, nhưng hạ quan đề nghị mấy vị có thể đi qua sớm một chút để ngồi ở hàng ghế đầu, như vậy có thể thấy rõ ràng hơn, cũng có thể trợ uy cho tướng quân phu nhân.”
Tần lão phu nhân gật đầu cười nói: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở.” Cuối cùng, bà nói: “A Dao, vậy thì chúng ta đi qua đó trước.”
……
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm đến Xuân Hoa Đài để chuẩn bị, mà các thiếu niên ăn xong thịt nướng cũng đều giải tán gần hết. Tần Tu Dao gật đầu, nói: “Mạc đại nhân cũng muốn đi qua đó sao?”
Mạc Lâm bị nàng hỏi đến sắc mặt có chút nóng lên: “Muốn… Ta sẽ qua.”
Ngày thường hắn là một người tiêu sái tự kiềm chế nhưng không biết vì sao khi đối diện với đôi mắt đẹp của Tần Tu Dao, hắn luôn cảm thấy tim đập nhanh hơn. Tần Tu Dao mỉm cười, nàng nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi qua đó… Được chứ?”
Thiếu nữ mang vẻ mặt tươi sáng đang cười duyên nhìn hắn. Mạc Lâm nhẹ nhàng nuốt một cái, nói: “Vậy hạ quan dẫn đường cho các phu nhân và tiểu thư qua.”
Bạch Tùng cảm thấy nghi hoặc, hắn vừa muốn nhắc nhở khu Đông Nam còn có việc phải thu thập thì Mạc Lâm hắng giọng, nói: “Bạch Tùng, việc thu thập khu Đông Nam, nhờ ngươi giám sát một chút…”
Bạch Tùng mở to mắt: “Ta? Ngươi…”
Mạc Lâm thấp giọng nói: “Buổi tối đến Trân Tu Các, ta mời.”
Bạch Tùng sửng sốt sau đó sảng khoái đáp: “Thành giao!”
Tần Tu Dao nhìn thấy vẻ bí ẩn thần bí của hai người bọn họ thì nói: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Bạch Tùng giảo hoạt cười, nói: “Không có gì… Mạc đại nhân hào phóng khiến hạ quan bội phục.”
Mạc Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức xoay mặt nói: “Hai vị phu nhân, Tần tiểu thư, chúng ta đi qua đó trước chứ?”
Dứt lời, mấy người đi theo Mạc Lâm đi về phía trung tâm của Xuân Hoa Đài, nơi đó có kết cấu hình tròn điêu khắc hoa văn, đây chính là Ngọc Các, cho tới nay đây đều là nơi mà Hoàng Đế, hậu phi cùng các quan lớn xem thi đấu. Mà địa điểm thi đấu là ở bãi đất trống dưới Ngọc Các, quầy hàng phụ cận chủ đạo đã được thu dọn, hiện giờ đổi thành bàn ghế ngồi xem thi đấu. Mọi người có thể ngồi vây quanh nói những người dự thi, mấy hàng phía trước còn có thể thấy rõ ràng nhưng phía sau thì chỉ có thể xem náo nhiệt. Dưới sự dẫn dắt của Mạc Lâm Tần lão phu nhân dễ dàng chiếm được vị trí hàng đầu để xem, lúc này còn chưa bắt đầu thi đấu, mọi người ngồi cũng thấy nhàm chán. Tần Tu Dao mở miệng bắt chuyện, nàng hỏi: “Mạc đại nhân, vừa rồi ngài nói mình đã từng đi du ngoạn khắp nơi, vậy thì ngài đã từng đi tới nơi nào rồi?”
Mạc Lâm hơi giật mình: “Nhà ta ở phụ cận Ích Châu, những nơi xung quanh cùng mấy tòa thành lớn hướng về phía Bắc, ta đều đã đi qua, xa nhất là Bắc Cương.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nói: “Ngươi còn từng đến Bắc Cương sao?”
Nàng vẫn nhớ đó là nơi phụ thân cùng đại ca mất mạng, nghe vậy không khỏi trầm mặc hơn vài phần. Mạc Lâm thấy sắc mặt nàng thay đổi thì cũng biết nàng nhớ tới chuyện thương tâm nên vội vàng đổi đề tài, nói: “A… Ai cũng biết quân Tần gia các người ở Bắc Cương có uy danh vô cùng hiển hách.”
Tần Tu Dao cười cười, nàng lại trở về dáng vẻ mạnh mẽ, nói: “Vậy sao…”
Mạc Lâm tiếp tục nói: “Ừm… Tuy rằng lão Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân không còn nhưng chuyện xưa của bọn họ vẫn truyền mãi… Mặc dù ta đã qua nơi đó từ nhiều năm trước nhưng ta nghĩ rằng trong lòng bá tánh sẽ không quên công lao của phụ thân và ca ca của cô nương.”
Tần Tu Dao rất ít khi nghe được tin tức về Bắc Cương. Lúc cha và ca ca gặp chuyện không may, nàng còn nhỏ, sau đó Tần Tu Dao cũng không nhắc tới chuyện Bắc Cương để tránh cho mọi người bi thương, cho nên nàng biết rất ít về nơi đó. Tần Tu Dao tiếp tục hỏi: “Vậy Bắc Cương có điều gì đặc biệt không?”
Mạc Lâm suy nghĩ một chút mới nói: “Dân chúng nơi biên cương vô cùng phóng khoáng, ngay cả các cô nương cũng rất thẳng thắn, nếu coi trọng lang quân nào thì sẽ chủ động đi lên lấy lòng.”
Tần Tu Dao nghe vậy thì mở to đôi mắt đẹp nhìn đối phương, tò mò hỏi: “Làm thế nào để lấy lòng?”
Mạc Lâm cảm thấy xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta cũng không biết, dù sao ta cũng chưa từng trải qua…”
Tần Tu Dao cười dí dỏm, nói: “Cũng đúng… Mạc đại nhân thẹn thùng như thế, nếu có cô nương lấy lòng, chỉ sợ ngài đã bị dọa chạy mất…”
Sắc mặt Mạc Lâm lại càng đỏ lên, hắn nói: “Cũng không nhất định là như vậy, phải xem là ai…”
Nắng xuân vừa chiếu xuống, rơi vào con ngươi thiếu nữ làm mắt nàng càng thêm long lanh như phát ra ánh sáng. Hai người đang tán gẫu thì nghe thấy tiếng chuông kêu lên…
…..
Bên ngoài Xuân Hoa Đài, trăm hoa nở rộ, diễm lệ tranh xuân; bên trong Xuân Hoa Đài, khách như mây đến, náo nhiệt không thôi. Mẫn Thành Đế dẫn Hoàng Hậu, Huệ phi, Thấm Tần cùng những người khác từ từ đi lên Ngọc Các.
Còn có mấy vị đại quan có thể cùng bọn họ ngồi trên Ngọc Các, đó là Nội Các Thủ Phụ Đường đại nhân, Tả tướng Lưu Thực, Trấn Quốc đại tướng quân Tần Tu Viễn đều ở trong danh sách này.
Mọi người ở Xuân Hoa Đài đều cúi đầu hành lễ quỳ lạy.
Mẫn Thành Đế vung tay áo lên, nói: “Miễn lễ.”
Mọi người lại đồng loạt đứng dậy.
Thấm Tần dựa theo quy củ ngồi cách Mẫn Thành Đế hơi xa, còn Mẫn Thành Đế cùng Hoàng Hậu ngồi rất gần, bên cạnh Hoàng Hậu chính là Huệ phi đã có thâm niên, mà đối diện Huệ phi, mới là Thấm Tần, Tuy Thấm Tần ngồi cách Mẫn Thành Đế một chút nhưng cũng không có gì trở ngại. Mẫn Thành Đế thấy Thấm Tần nhìn đông nhìn tây mới nói: “Ái phi, hôm nay nàng rất hứng thú với Mỹ Thực Lệnh sao?”
Thấm tần vội vàng điều chỉnh biểu tình, dịu dàng cười, nói: “Mỹ Thực Lệnh là đại sự hàng năm vào mùa xuân, tượng trưng cho ngũ cốc được mùa, mưa thuận gió hoà, nếu triều đình an ổn thì bá tánh cũng sung túc giàu có, thần thiếp đương nhiên vui mừng khôn xiết.”
Mẫn Thành Đế cười cười, nói: “Ái phi có thể nghĩ cho thiên hạ như vậy quả thật rất tốt.”
Văn Hoàng Hậu ở một bên cũng đoan trang gật đầu, mỉm cười nói: “Thấm tần muội muội thật đúng là trong lòng mang xã tắc, không giống mấy nữ tử bình thường, sợ là giờ phút này chỉ có nghĩ đến mỹ thực trong trận đấu.”
Lời này nghe như vô tâm nhưng lại đang ám chỉ tay Thấm tần vươn ra quá dài, lại còn cả gan quan tâm đến chuyện triều chính. Thấm tần trước sau như một am hiểu nhưng giả ngu, nàng ngượng ngùng cười, nói: “Những thứ này đều là thường ngày bệ hạ nói cho thần thiếp nghe… Thần thiếp là một nữ lưu yếu đuối, làm sao hiểu được nhiều như vậy…”
Đôi mắt đẹp của nàng chợt lóe, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Mẫn Thành Đế, Mẫn Thành Đế mỉm cười với nàng, dường như cực kỳ hưởng thụ. Mí mắt Hoàng Hậu khẽ giật giật, ngoài cười mà trong lòng không cười khẽ nâng khóe miệng. Thấm Tần nói lời này, rõ ràng chính là châm chọc các phi tần khác, ngay cả cơ hội nhìn thấy Mẫn Thành Đế cũng không có. Huệ phi ở một bên bất động thanh sắc nhìn hai người đấu khẩu, nàng ta mỉm cười, cũng không nói lời nào. Mẫn Thành Đế nhìn thoáng qua Huệ phi, nói: “Cũng đã lâu không gặp Huệ phi, nghe nói lúc trước nàng bị phong hàn, hôm nay đã khỏe hơn chưa?”
Huệ phi hơi sửng sốt, lập tức cười cười, nói: “Sớm đã khỏi rồi, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Nàng cười lộ ra vẻ mặt ôn hòa, đầu ngón tay bưng chén trà lại hơi run rẩy, nàng bị phong hàn đã là chuyện của năm ngoái. Huệ phi không khỏi buồn bã trong lòng, quả nhiên đã lâu rồi Hoàng Đế không quan tâm tới mình. Nàng nhớ tới nhi tử mình không được coi trọng, đó là Tam Hoàng tử Mẫn Nguyên Khánh thì không khỏi cảm thấy ủy khuất. Thừa dịp Mẫn Thành Đế cùng Huệ phi nói chuyện, Thấm Tần vội vàng gọi cung nữ thiếp thân tới, hạ thấp thanh âm hỏi: “Còn chưa tìm được Nguyên Đình sao?”
Cung nữ cũng thấp giọng đáp: “Nguyên ma ma dẫn người tìm kiếm ở Xuân Hoa Đài, Phương ma ma cũng dẫn người đi những nơi khác xung quanh tìm kiếm, nô tỳ nghĩ sẽ nhanh chóng tìm được…”
Thấm tần tận lực khống chế biểu tình của mình, nói: “Bổn cung cho ngươi một khắc đồng hồ, nếu không tìm được thì các ngươi hãy mang đầu đến gặp ta!”
Không biết còn tưởng rằng Thấm tần nương nương đang mỉm cười mềm giọng nói gì đó với cung nữ, mà cung nữ nghe xong lại biến sắc rùng mình, vội vàng nói: “Vâng… Nương nương, chúng nô tỳ sẽ tận lực mà làm.”
Sắc mặt Thấm tần hơi căng thẳng, hôm nay Nguyên Đình đi theo đến Xuân Hoa Đài xem lễ, nhưng chớp mắt không biết đã chuồn đi đâu chơi, thật sự là gấp gáp. Cung nữ thấp giọng nhắc nhở: “Nương nương, Thái Học đã tan, có muốn đón Lục Hoàng tử qua đây hay không?”
Thấm tần suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần, hắn nói hôm nay muốn theo Thái Tử, vậy thì cứ để hắn đi đi.”
Nô tỳ bên cạnh yên lặng gật đầu, dường như chủ tử rất thích việc để Lục Hoàng tử cùng Thái Tử thân cận nhiều hơn. Ngay khi Thấm Tần lo lắng thì một tiếng gọi ngọt ngào vang lên: “Phụ hoàng, mẫu phi!”
Mẫn Thành Đế quay đầu lại nhìn thấy tiểu công chúa Mẫn Nguyên Đình bảy tuổi đang mặc một thân váy màu hồng nhạt, búi tóc đồng hoa, từng bước từng bước leo lên Xuân Hoa Đài, nhìn thấy Mẫn Thành Đế còn nhếch miệng nở nụ cười.
Mẫn Thành Đế nhìn thấy nữ nhi như vậy tâm cũng như hoa nở, không khỏi hỏi nàng: “Nguyên Đình đi đâu chơi vậy? Sao con lại đến đây?”
Nguyên Đình vừa thấy Văn Hoàng Hậu cũng ở đây, vì thế nhu thuận hành lễ: “Nguyên Đình bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, Huệ nương nương cùng mẫu phi.”
Mẫn Thành Đế vội vàng nói: “Mau đứng lên đi.” Dừng một chút, hắn nói: “Nguyên Đình cầm theo cái gì vậy?”
Nguyên Đình tươi cười rồi đứng lên, sau đó giống như dâng hiến vật bảo, nàng tinh nghịch chạy đến bên cạnh Mẫn Thành Đế sau đó đặt hộp thức ăn trong tay lên trước mặt bàn của Mẫn Thành Đế, nói: “Phụ hoàng, đây là mỹ thực mà Nguyên Đình đến Mỹ Thực Lệnh lấy phần về cho phụ hoàng!”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, hắn lập tức nở nụ cười, nói: “Nguyên Đình tự mình đi lấy về sao? Chỉ có một mình con ư?”
Nguyên Đình lè lưỡi, nàng gượng ngùng gật đầu. Mẫn Thành Đế nhìn về phía Thấm tần, Thấm tần vội vàng giải thích: “Nguyên Đình ham chơi, trong chốc lát chạy đi thiếp tìm không thấy đâu, làm thần thiếp lo lắng một hồi… Nguyên Đình, lần sau không cho phép con rời đi mà chưa hỏi ý mẫu phi.”
Nguyên Đình lộ vẻ mặt vô tội gật gật đầu, làm cho Mẫn Thành Đế thương yêu nhiều hơn. Văn Hoàng Hậu ở một bên thấy bộ dáng Nguyên Đình như vậy thì trong lòng hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên nữ nhân biết quyến rũ lòng người thì sinh ra nữ nhi cũng có sức quyến rũ như vậy, nhưng trên mặt nàng ta vẫn là một bộ dáng ung dung, nhìn Nguyên Đình cười cười. Mẫn Thành Đế hỏi: “Nguyên Đình mang món gì về vậy?”
Nguyên Đình đáp: “Đây là sụn gà nướng, rất ngon!”
Nguyên Đình đi lên giúp Mẫn Thành Đế mở hộp thức ăn, phát hiện một đĩa sụn gà nướng giòn đã hiện ra rõ ràng ở trước mắt, tiểu hồi cùng mùi ớt bột xông thẳng vào mặt, liên tục len lỏi vào trong mũi Mẫn Thành Đế. Đường Nguyễn Nguyễn đã cẩn thận loại bỏ tăm tre và cũng bóc tất cả sụn gà ra rồi, cho nên dùng đũa là có thể gắp bỏ thẳng vào trong hộp thức ăn. Lúc này, chỉ cần dùng đũa gắp lên ăn là được. Mẫn Thành Đế cười cười, Nguyên Đình lại vô cùng ân cần cầm lấy đũa lên, gắp một cái sụn gà nướng giòn, nói: “Phụ hoàng nếm thử đi!”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, lập tức nói: “Phụ hoàng vẫn chưa đói…”
Nguyên Đình lộ ra vẻ mặt mất mát: “Chỉ ăn một miếng… Nguyên Đình thật vất vả mới mang về được… Phụ hoàng…”
Dứt lời, lại đưa sụn gà nướng giòn đến trước mặt Mẫn Thành Đế. Mẫn Thành Đế cảm thấy do dự, dù sao cũng không biết lai lịch món ăn này.
Lúc này, Văn Hoàng Hậu lại ở một bên lạnh lùng lên tiếng: “Nguyên Đình, phụ hoàng con không ăn thì thôi, chớ có dây dưa nữa.”
Nguyên Đình sửng sốt, nghe vậy trên khuôn mặt nhỏ bé lập tức có thể thấy được vẻ ủy khuất bằng mắt thường, nàng cảm thấy sợ Văn Hoàng Hậu nên yên lặng nhìn Mẫn Thành Đế một cái, thất vọng định buông đũa xuống. Mẫn Thành Đế thấy nàng như vậy thì cũng cảm thấy không đành lòng, hắn trước sau như một không thích Hoàng Hậu, nhìn thấy Hoàng Hậu đối với nữ nhi lạnh lùng như thế cũng cảm thấy không vui. Vả lại sụn gà giòn này chỉ có một miếng nhỏ, ăn một chút thì không có gì đáng ngại chứ?
Vì thế Mẫn Thành Đế nói: “Được rồi, phụ hoàng ăn một miếng.”
Dứt lời, hắn há miệng đón lấy sụn gà nướng giòn mà Nguyên Đình đưa tới.
Nguyên Đình lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hỏi: “Sao rồi, phụ hoàng cảm thấy ngon không?”
Sụn gà được lăn qua lớp gia vị của bột tiểu hồi, vừa vào trong khoang miệng đã thấy mùi thơm ngào ngạt thoáng cái chiếm cứ toàn bộ khoang miệng. Cùng với đó là hương vị vô cùng hợp, lại còn giữ được độ ngọt, Mẫn Thành Đế nhẹ nhàng cắn một cái, sụn gà giòn “rồm rộp” một tiếng đã nứt thành mấy khối nhỏ trong miệng, giống như pháo hoa tản ra bốn phía. Mùi nướng thơm, giòn, giòn, cay, từ hương vị mà nói thì đều làm cho Mẫn Thành Đế vô cùng hài lòng!
Mẫn Thành Đế ăn thoải mái, vẻ mặt kinh hỉ hỏi: “Sụn gà nướng giòn này… Đến từ đâu?”
Dường như hắn chưa từng ăn món ăn này, hỏi ra những lời như vậy xong, hắn lại tiếp tục ăn miếng thứ hai. Sụn gà nướng giòn này, càng nhai càng thích thú.
Nguyên Đình nghe xong thì giảo hoạt cười, nói: “Là thẩm thẩm làm thịt nướng đó!”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, hỏi Thấm tần: “Nguyên Đình nói là ai?”
Thấm tần suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải phu nhân Trấn Quốc đại tướng quân, Đường thị?”
Nguyên Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là nàng, lần trước thẩm còn làm thạch cho Nguyên Đình ăn!”
Phủ Trấn Quốc tướng quân trình mỹ thực lên sao?
Sắc mặt Mẫn Thành Đế khẽ biến, hắn trầm mặt hỏi: “Đây là món bọn họ cho con đưa phụ hoàng nếm thử sao?”
Ngữ khí này hoàn toàn không còn lòng nhân từ thường ngày. Nguyên Đình lắc đầu, nói: “Không phải đâu! Là Thái Tử ca ca nói sụn gà nướng giòn này rất ngon, cho nên Nguyên Đình mới tìm thẩm, thỉnh thẩm giúp con nướng…”
Sắc mặt Mẫn Thành Đế lại càng khó coi. Từ lúc nào mà Thái Tử dám đến quấy rầy phủ Trấn Quốc tướng quân?
Thức ăn này là phu nhân Trấn Quốc tướng quân làm, còn do Thái Tử đề cử, không trải qua bất kỳ ngân châm kiểm tra nào đã ăn vào bụng, thật sự không thành vấn đề gì chứ?
Lỡ như ăn món này có vấn đề, mình xảy ra bất cứ chuyện gì thì Thái Tử cũng có thể thuận lý thành chương kế vị. Tần Tu Viễn cầm hai mươi vạn đại quân trong tay, hoàn toàn có thể ôm binh tạp phản, nâng đỡ Ấu Đế… Vừa nghĩ đến đây, Mẫn Thành Đế đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hộp sụn gà giòn này đã làm dâng lên ngàn tầng sóng gió trong lòng hắn, sắc mặt hắn cứng đờ, trong mắt tối sầm không rõ.
Nguyên Đình thông minh, nàng cũng biết nhìn sắc mặt hắn nên hỏi: “Phụ HSo vậy?”
Mẫn Thành Đế có tâm sự nặng nề, âm thầm đáp: “Không có gì, con mau trở về bên cạnh mẫu phi đi.”
Nguyên Đình thấy sắc mặt hắn tức giận thì cũng không biết là nguyên nhân gì đã chọc giận phụ hoàng, nàng buồn bực trở về bên cạnh Thấm Tần.
Mẫn Thành Đế nhìn sụn gà giòn tan trước mắt này, âm thầm trách cứ bản thân đã xem nhẹ.
Cũng may trước mắt không có cảm giác khó chịu gì, hắn thấp giọng nói với Mưu công công ở một bên: “Mưu Khiêm, đi mời thái y tới giúp trẫm.”
Mưu công công biến sắc, thấp giọng nói: “Hoàng thượng không thoải mái sao?”
Sắc mặt Mẫn Thành Đế hơi lạnh: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!”
Mưu công công không dám hỏi thêm một câu nữa mà lập tức khom lưng rời đi. Tần Tu Viễn ngồi không xa, mà người tập võ thính lực cực tốt cho nên từ đầu đến cuối hắn đều nghe được, Mẫn Thành Đế nghĩ như thế nào, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Khóe miệng nhếch lên, hắn tự mình lắc đầu, không nghĩ tới Nguyễn Nguyễn làm sụn gà nướng giòn mà có thể khiến Hoàng Đế sợ tới mức như vậy, cũng thật thú vị. Gương mặt tuấn tú của hắn nâng lên, uống một chén rượu, ánh mắt trở lại Xuân Hoa Đài dưới Ngọc Các, nhìn nàng mặc váy màu hồng phấn đang đứng hiên ngang giữa đám thí sinh, đẹp đến không hợp cảnh. Đường Nguyễn Nguyễn đang cùng các thí sinh tham gia chờ đợi để được diện thánh. Lúc này, tiểu lại của Lễ Bộ bước tới, cao giọng thông báo: “Người tham gia Mỹ Thực Lệnh vượt qua vòng thứ nhất, diện thánh… ”
Lễ Bộ an bài nhạc nhân tấu lên nhạc có trật tự, vòng thứ hai của Mỹ Thực Lệnh sắp bắt đầu. Kể cả Đường Nguyễn Nguyễn thì tổng cộng có mười người được vào vòng trong, dưới sự chỉ dẫn của tiểu lại đang chậm rãi tiến lên.
Lúc bước lên, Đường Nguyễn Nguyễn bất ngờ phát hiện trong đội ngũ đó có một bóng dáng quen thuộc.
“Lưu Thư Nhiễm?” Nàng cảm thấy kinh ngạc nhưng lập tức lại nhớ tới Ngôn Chi Tâm đã nói qua, trù nghệ của Lưu Thư Nhiễm rất cao siêu. Lưu Thư Nhiễm cũng nhìn thấy nàng, hắn không nói gì mà chỉ cười cười rồi nhướng mày về phía sau.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn về phía hắn, nàng lại thấy Lưu Thư Mặc đứng giữa dòng người đông đúc, đang bình tĩnh nhìn về phía mình. Lưu Thư Mặc vận một thân quan phục, dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt chói mắt, hắn ngước mắt nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong mắt có một tia đau đớn. Đường Nguyễn Nguyễn chỉ coi như không nhìn thấy hắn, nàng yên lặng quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng mắng Lưu Thư Nhiễm rất nhiều lần. Đợi mọi người lần lượt đi tới Ngọc Các, còn cách Mẫn Thành Đế mấy trượng thì đồng loạt quỳ lạy. Mẫn Thành Đế còn chưa bớt thấp thỏm lo âu cho nên chỉ chậm rãi đáp một câu: “Miễn lễ.”
Dựa theo lễ nghi của Lễ Bộ, có lễ quan xướng lên chủ đề năm nay thiên bình địa an, thân thể khoẻ mạnh, mùa màng bội thu, hắn không dứt lời ca tụng.
Sau đó, Mẫn Thành Đế lại nói vài câu tượng trưng ủng hộ các thí sinh rồi Lễ Bộ thượng thư tiến lên, chính thức đọc quy tắc vòng hai. Chỉ thấy Trương đại nhân nghiêm mặt đi tới trước mặt mọi người, cẩ thận móc ra một quyển trục rồi từ từ mở ra, nói: “Chủ đề vòng hai Mỹ thực Lệnh là “Không bột mà gột nên hồ”. Người thi đấu cần đưa nguyên liệu nấu ăn ra, dùng hết trong vòng thi đấu thứ hai, nguyên liệu nấu ăn còn lại tự chuẩn bị là được, mỗi người làm trong vòng một canh giờ, hết thời gian mà chưa hoàn thành mỹ thực sẽ bị đào thải. Món ăn đã hoàn thành sẽ được trình lên Ngọc Các, do Hoàng thượng, phi tần và vị đại thần cùng phán ưu khuyết điểm.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tiểu lại của Lễ Bộ tiến lên phát cho mỗi thí sinh một túi gạo trắng nhỏ. Tất cả mọi người đều e ngại, chủ đề này không phải là “không bột mà gột nên hồ”, nghĩa là không cần gạo mà cũng nấu được cơm hay sao? Tại sao lại mâu thuẫn như vậy?
Nhưng đề mục này là Mẫn Thành Đế tự mình ra, trên mặt một số người dự thi đã lộ ra vẻ khó khăn. Mà một đám quan viên cùng gia quyến ở khu xem thi đấu cũng trăm mối suy tư không giải thích được. Đại tẩu Vương Vân Vọng nói: “Đề tài này thì phải giải quyết như thế nào? Phát gạo trắng nhưng phải làm như không dùng đến gạo?”
Thanh Hiên cũng nghi hoặc gật đầu.
“Chủ đề năm nay đúng là thú vị.” Mạc Lâm cười cười, làm như có điều suy nghĩ. Tần Tu Dao thì nhíu mày nói: “Cũng không biết tẩu tẩu sẽ làm món gì đây? Vòng này chúng ta cũng không giúp được nàng.”
Thải Vi và Thải Bình đều đứng ở một bên, Thải Vi lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, tiểu thư nhất định có thể làm được.”
Tần lão phu nhân cảm thấy khẩn trương, cái khăn tay cũng bị bà vặn tới vặn lui, hận không thể tự mình lên sân hỗ trợ. Lúc này, những người dự thi trên Ngọc Các đã lĩnh gạo trắng muốn trở lại vị trí dự thi của mình. Đường Nguyễn Nguyễn xoay người, thoáng nhìn thấy Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn khẽ nhướng đôi mắt phượng lên, hứng thú nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng rõ ràng.
Ánh nắng mùa xuân chiếu rọi trên một thân quan bào màu đỏ của hắn, dáng vẻ nghiêm túc lại hiện ra bộ dạng phong lưu hiếm thấy. Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi nghĩ đến lễ vật sau Mỹ Thực Lệnh kết thúc phải đưa… Sắc mặt bỗng dưng đỏ lên. Tần Tu Viễn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng nàng cảm thấy khẩn trương, vì thế cười gật đầu với nàng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng nóng hơn, nàng lập tức xoay người đi xuống Ngọc Các.
Vị trí tham gia thi đấu được xây dựng dưới Ngọc Các, chính giữa Xuân Hoa Đài. Nơi đó có một hàng bếp dài, được ngăn cách bằng bình phong. Trong mỗi ngăn nhỏ, có khu vực chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có khu vực để gia vị nấu ăn. Dưới sự hướng dẫn của tiểu lại Bộ Lễ, Đường Nguyễn Nguyễn đã đi tới vị trí của mình, lấy được biển số “số bảy”. Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi suy nghĩ tỉ mỉ, “Không gạo” rốt cuộc nấu ăn như thế nào?
Nàng mở túi gạo trắng ra, tinh tế kiểm tra đã thấy quả nhiên là loại gạo thượng phẩm, trong suốt lại đầy đặn. Nàng nhìn thoáng qua người trên Ngọc Các, chỉ sợ lát nữa phán xét, nhiều người khó nắm được khẩu vị cho nên nàng vẫn nên nấu món ăn cho già trẻ đều thưởng thức được thì tốt hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nghĩ đến một món cháo đã từng ăn qua ở Lĩnh Nam. Đó không phải là một loại cháo bình thường mà là một loại canh lấy nước cháo làm chủ đạo, tên là cháo Vô Gạo*. Đầu tiên phải đun cháo đến độ sôi nhất định, sau đó mới cho hải sản, thịt, rau xanh… Vào nấu, hương gạo sẽ thấm vào các nguyên liệu khác nhau, ăn không thấy hạt gạo mà hương gạo tỏa ra khắp nơi. Nghĩ đến điều này, nàng nhanh tay bắt đầu động thủ…
Vị trí số chín cách Đường Nguyễn Nguyễn không xa chính là Lưu Thư Nhiễm dự thi. Hắn cũng nhíu mày cân nhắc, rốt cuộc dùng gạo trắng làm ra loại thức ăn gì mới có thể làm động tâm ý Hoàng Đế. Hắn yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phụ thân mình đang ngồi ngay ngắn trên Ngọc Các. Trước sau như một, là bộ dáng cao cao tại thượng kia.
Đứng trên đỉnh mây đã lâu, chắc chắn ông ta đã quên ngã xuống sẽ có cảm giác gì?
Hắn ở nhân thế hưởng muôn vàn chuyện tốt, làm sao biết được địa ngục đầy rẫy sầu khổ đây?
Lưu Thư Nhiễm nhớ tới mẫu thân vô tội, ngón tay thon dài không tự chủ được dùng sức nắm lấy một nắm gạo trắng… Hôm nay, nếu Tần Tu Viễn không thể hành động được thì hắn sẽ dựa vào chính mình để báo thù cho mẫu thân. Không hay không biết mà dùng sức một cái, gạo trắng lặng yên không một tiếng động từ kẽ ngón tay rơi xuống, Lưu Thư Nhiễm lấy lại tinh thần, bắt đầu lao vào trận đấu. Mà Tả tướng Lưu Thực ngồi trên Ngọc Các tất nhiên là không biết nhi tử đang ngửa mặt lên mình, hắn quang minh chính đại mà nhìn sang bên cạnh Mẫn Thành Đế, sau đó mỉm cười. Lưu Kỳ đi theo sau lưng Lưu Thực, hắn cúi người nói: “Tướng gia, hôm nay nếu Thư Nhiễm công tử thắng thì người có tính toán gì?”
Lưu Thực vẫn chưa ngước mắt lên, hắn giật giật khóe miệng, nói: “Chỉ sợ hắn không có bản lĩnh này.”
Lưu Kỳ giật giật môi nhưng vẫn không nói gì. Hắn vẫn cảm thấy Lưu Thực đối với Lưu Thư Nhiễm quá mức lạnh lùng, lại không biết vì sao như thế. Trong trận đấu, mọi người ở Xuân Hoa Đài cùng Ngọc Các đều hơi thả lỏng một chút, chỉ chờ mỹ thực cuối cùng làm ra.
Ngay lúc này, Văn Hoàng Hậu yên lặng đứng lên, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đi thay y phục trước.”
Mẫn Thành Đế không yên lòng “Ừm” một tiếng, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Thấm tần ở một bên.
Nàng ta nói với cung nữ Vân Mai: “Theo bổn cung.”
Vân Mai lên tiếng đỡ Hoàng Hậu đi về phía thiên điện phụ cận Xuân Hoa Đài. Văn Hoàng Hậu đến thiên điện, liếc mắt nhìn thị vệ canh cửa, bọn họ thức thời đi xuống. Âm quý nhân đã sớm chờ ở nơi này.
“Nương nương vạn an.” Âm quý nhân phúc thân. Văn Hoàng Hậu hơi gật đầu, nói: “Không cần đa lễ nữa, ngươi nói xem, thế nào rồi?”
Âm quý nhân như có ý cười, nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, thần thiếp đã nhờ Tử Vân dẫn Phương công tử đi vào nội cung.”
Văn Hoàng Hậu nhíu mày, nói: “Nội cung?”
Âm quý nhân giảo hoạt cười cười, nói: “Không sai.”
Văn Hoàng Hậu nhướng mày nhìn nàng ta: “Đến lúc đó, nếu xảy ra chuyện thì làm sao ngươi biết Tần Tu Viễn sẽ không nuốt trôi cục tức này đây, còn dứt khoát làm chủ hôn cho muội muội hắn và trưởng tử Phương gia? Đây không phải là tăng cường liên minh của họ sao?”
Âm quý nhân che miệng cười nói: “Hoàng Hậu nương nương còn không biết Tần Tu Viễn là ai sao? Nếu trong mắt hắn có thể chứa một hạt cát bẩn thì còn có chuyện Tần gia bị hạ bệ vào ba năm trước ư?” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Hôm nay, chúng ta chỉ có hai loại kết cục, thứ nhất, việc của Phương Quyền đã thành, Tần tiểu thư tìm chết tìm sống mà trong cơn giận dữ, Tần Tu Viễn giết Phương Quyền, vì thế liên minh với Thấm Tần không cần tốn sức cũng bị phá bỏ; thứ hai, việc của Phương Quyền chưa thành, nhưng thần thiếp sẽ đưa tin tức bọn họ ở nội cung ra ngoài, làm ô uế thanh danh loạn cung Đại Minh, cho dù là phủ Trấn Quốc tướng quân, hay là Phương gia thì đều không thể gánh vác nổi, cho dù việc này chỉ khiến Thấm tần thất sủng thì đó cũng là chuyện tốt.”
Văn Hoàng Hậu suy nghĩ một chút, trước mắt cũng không có biện pháp tốt hơn phá bỏ liên minh giữa phủ Trấn Quốc tướng quân và Thấm Tần, mà nhìn Mẫn Thành Đế càng ngày càng sủng ái Thấm Tần cùng hài tử của nàng, còn chính mình càng thêm hoảng sợ không thể sống sót, vì thế đã đồng ý để Âm quý nhân an bài. Nhưng Hoàng Hậu vẫn còn một chút lo lắng, nàng nói, “Vậy thì ngươi phải giữ bí mật.”
Nàng ta nhìn vào ánh mắt của Âm quý nhân rồi nói: “Nếu sự việc xảy ra, sẽ không liên quan đến ngươi chứ?”
Âm quý nhân biết ý tứ của Văn Hoàng Hậu, vì thế trầm giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, lỡ như chuyện xảy ra thì thần thiếp một mình gánh vác, tất nhiên sẽ không liên lụy nương nương, kính xin nương nương giúp thần thiếp chiếu cố Nguyên Uyển thật tốt. Nhưng nếu việc này thành công thì mong Hoàng Hậu nương nương mở miệng với Hoàng thượng, cho phép Nguyên Uyển trở lại bên cạnh thần thiếp.”
Vì nữ nhi, Âm quý nhân cam chịu mạo hiểm giúp Hoàng Hậu quét sạch chướng ngại vật.
Văn Hoàng Hậu nhìn nàng ta một chút, nhớ tới dù sao Nguyên Uyển cũng ở trong tay mình, vì thế nói: “Chỉ cần ngươi làm xong việc này, bổn cung nhất định sẽ không thất tín với ngươi… Nhưng lỡ như ngươi không làm tốt, vậy thì đừng trách bổn cung đối với mẫu tử các ngươi vô tình.”
Âm quý nhân khẽ chấn động, nàng ta ngoan ngoãn rũ mắt nói: “Đa tạ nương nương.”
Nói xong thì rời khỏi Thiên Điện đi tìm Tử Vân.
Đợi sau khi Âm quý nhân rời đi, Văn Hoàng Hậu cũng đuổi Vân Mai đi, một mình ngồi ở thiên điện. Nàng ta giật mình nghĩ đến chuyện hôm nay, hy vọng có thể vì nhi tử của mình mà mở ra một tương lai tốt đẹp. Từ khi gả cho Mẫn Thành Đế, nàng ta chưa từng đạt được sủng ái, là một nữ nhân ngồi ngay ngắn trên Phượng Tọa nhưng cũng chỉ là vật trang trí, nàng ta không khỏi cảm thấy tự giễu. Nếu mình không có được thứ tốt nhất thế gian này, vậy nhất định phải vì nhi tử mà tranh thủ chiếm được thứ tốt nhất trong thiên hạ!
Nàng ta nghĩ lại, không khỏi nắm chặt ngón tay.
“Nàng đang làm gì vậy?” Một giọng nói của nam nhân trầm ổn vang lên. Văn Hoàng Hậu chấn động, lập tức quay đầu nhìn về phía người tới, nàng ta hơi cả kinh: “Làm sao ngươi lại tới đây?”
Người nọ nhìn về phía Văn Hoàng Hậu, lẩm bẩm nói: “Vì sao ta không thể đến? Ta nhìn thấy nàng mà không thể nào chạm tới, còn không thể vụng trộm đi ra gặp nàng một lần sao?”
Văn Hoàng Hậu quay đầu lại, không nhìn hắn nữa, chỉ nói: “Hôm nay người đông mắt tạp, ngươi về Ngọc Các trước đi.”
Người nọ không nói gì mà bất ngờ tiến lên, ôm lấy Văn Hoàng Hậu từ sau lưng!
Văn Hoàng Hậu kinh hô một tiếng nhưng lại vội vàng hạ thấp thanh âm, nói: “Ngươi làm cái gì vậy! Lưu Thực, ngươi điên rồi!”
Người tới chính là Tả tướng làm khuynh đảo triều đình – Lưu Thực. Chỉ thấy ánh mắt hắn dần dần tối lại, đôi môi mỏng kề sát vào bên tai Văn Hoàng Hậu, gằn từng chữ nói: “Uyên Nhi, nếu không gặp được nàng, ta sợ mình sắp điên rồi.”
Trên khuôn mặt của Văn Hoàng Hậu có một tia đắc ý, nhưng giọng điệu vẫn căng thẳng, nàng ta nói: “Ngươi điên rồi liên quan gì đến ta? Giữa chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
Lưu Thực thấp giọng cười nói: “Không có bất kỳ quan hệ gì sao? Lúc giao hoan trên giường nàng còn luôn miệng nói yêu ta.”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu dần nóng lên, nhưng vẫn đẩy hắn ra, bộ dáng như tình nhân bình thường chế nhạo trêu đùa: “Chuyện gì ngươi cũng không làm được, còn không biết xấu hổ tới tìm ta sao?”
Lưu Thực nhìn Văn Hoàng Hậu, hắn thở dài rồi nói: “Uyên Nhi, ba năm nay nàng luôn tránh mặt không gặp ta, không phải là vì chuyện lập Thái Tử mà tức giận sao? Nàng cứ yên tâm, ta tự có an bài…”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu cũng không thoải mái lắm, nàng ta nói: “Tự có an bài sao? Đã ba năm rồi! Vốn dĩ ba năm trước đã nói phải lập nhi tử của ta làm Thái Tử, còn ngươi nhân cơ hội nhiếp chính. Nhưng kết quả là gì?” Nàng ta oán hận nói: “Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân chết thì thế nào? Binh quyền còn không phải ở trong tay Tần Tu Viễn sao, mà ngôi vị Hoàng Đế vẫn rơi vào trong tay nhi tử của ả tiện nhân kia!”
* 后 hòu: 后 hòu trong 后辈 hòu bèi, có nghĩa là đời sau, thế hệ sau. 生 shēng: 生 shēng trong 生育 shēngyù, có nghĩa là sinh, sinh đẻ. 可 kě: có nghĩa là đáng. 畏 wèi: 畏 wèi trong 敬畏 jìngwèi, có nghĩa là kính nể, kính phục, khâm phục. 后生可畏 hòu shēng kě wèi Hậu sinh khả úy về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.
* Cháo Vô gạo hay cháo Wumi là một loại cháo vừa có thể thay thế canh, vừa có thể bổ sung chất lỏng, bổ sung tinh chất để kéo dài tuổi thọ. Nước cháo tốt cho đường ruột, bồi bổ dạ dày, bảo vệ gan, chống nôn nao. Axit glutamic được tạo ra tự nhiên, tươi ngon. Khử mùi tanh một cách tự nhiên, hoàn toàn không có mùi tanh khi có hải sản, thịt cá. Uống cháo vào buổi sáng giúp tinh thần sảng khoái, tràn đầy sinh lực; uống cháo vào buổi tối giúp ngủ ngon, lợi sữa, uống cháo vào mùa thu đông thì làm ấm toàn thân. Cơ thể thoải mái; Dạ dày, phổi hoạt động tốt hơn, giảm cân, bôi trơn năm cơ quan nội tạng, thúc đẩy tiêu hóa, loại bỏ chất thải và giải độc và các tác dụng khác.