TIÊM BẠCH THÂM UYÊN

Khi Jamie bước xuống taxi, đã là nửa đêm.

Bill cùng đồng bọn trên đường dừng xe hai lần, một lần không rõ tại sao, lần thứ hai dừng trước cửa hàng tiện lợi, đồng bọn gã vào trong mua một cuộn băng dính và dây nhựa, bọn chúng dường như vẫn chưa phát hiện có người bám theo.

Hôm nay có lẽ là ngày mai mắn.

Jamie nấp sau gốc cây bên đường, cậu nghĩ mình đã tìm đúng rồi.

Bill cùng hai gã đồng bọn đậu xe trong con hẻm nhỏ, mở cửa lôi người thanh niên kia xuống xe.

Jamie thấy tay chân hắn bị trói, miệng bị dán băng dính hơn nữa quần áo còn xộc xệch.

“Bọn chúng cũng làm vậy với Terry, lũ khốn kiếp đáng chết.”

Jamie đấm mạnh vào thân cây.

Đợi đến khi đám người của Bill lén lén lút lút đi vào tòa cao ốc cậu mới ra khỏi thân cây, nhanh chóng băng qua đường. Lúc chạy vào đại sảnh, Bill đã đi mất, nhưng đèn hiển thị thang máy thẳng hướng lên tầng bảy.

“Tầng bảy… tầng bảy…”

Jamie giống như sợ mình sẽ quên mất con số đơn giản này, không ngừng lặp lại, đợi cửa thang máy khác mở ra, ấn nút lên tầng bảy. Trong tòa nhà rất yên tĩnh, Jamie cố gắng buông nhẹ bước chân, cậu không biết những tên kia đưa con mồi đáng thương vào trong phòng nào, Bill không để lại manh mối nào cho cậu.

Jamie đứng trước một trong các cánh cửa, nhưng không nghe thấy âm thanh nào vọng ra, cậu nghĩ có thể cần nhiều thời gian để xác định chuyện này, hy vọng trước lúc đó người thanh niên vẫn chưa bị tổn thương.

Lúc cậu rời khỏi cánh cửa đó, trong căn phòng cuối hành lang truyền đến âm thanh đánh nhau.

Allen ngã xuống đất, từ góc độ này quan sát nam nhân trước mặt quả thật có chút chật vật. Nhưng có thể thấy, nam nhân này khá anh tuấn, sức mạnh cũng lớn đến khó tin, quả thật hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của Allen, nhưng trong đôi mắt đối phương có loại thù hận gần như điên cuồng.

Allen co quắp một góc, đòn nghiêm trọng vừa rồi khiến hắn có điểm tức ngực, cố gắng ho khan vài cái, nghe tiếng bước chân người kia lại gần.

“Nói vậy, ngươi chính là món đồ chơi mới của ông anh Howard không đội trời chung với ta, lão thật có gout thưởng thức.”

Nam nhân nắm cằm Allen, buộc hắn nhìn rõ khuôn mặt mình.

“Rất đẹp.” Hắn nói: “Lần đầu ta thấy đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện tồi tệ.”

Allen dời mắt, nhưng đối phương lại ép hắn quay lại, hỏi: “Lão già Howard kia rất tốt với ngươi?”

Xé băng dính trên miệng Allen đợi hắn trả lời.

Allen giữ nguyên im lặng, người nói lại là gã Bill vẫn đang đứng bên cạnh.

“Ách… Ngài Sidney, tôi nghĩ, chúng tôi có thể đi trước không?”

“Đương nhiên, tại sao không? Các ngươi làm tốt lắm, ta sẽ ban thưởng xứng đáng cho các ngươi.”

Sidney chằm chằm nhìn Allen, vì vậy không để ý vẻ hoảng sợ trong mắt Bill, phân phó thuộc hạ đưa sấp tiền mặt cho bọn chúng, Bill do dự chốc lát, nhận xong tiền nuốt nước bọt, nói: “Ngài Sidney …”

“Ngươi còn chuyện muốn nói? Nếu không có, ngươi có thể đi.”

Bill chần chừ một hồi, gã sợ rằng còn tiếp tục nấn ná sẽ chuốc lấy phiền phức lớn, bèn cùng đồng bọn rời khỏi căn phòng.

Trong giây phút mở cửa đi ra, Bill chợt thấy đôi mắt Allen.

Gã thề vĩnh viễn sẽ không quên đôi mắt kia, nháy mắt đó, gần như ảo giác bắt gặp đồng tử hẹp dài co rút của mãnh thú trong đôi mắt lam kia, che khuất tàn nhẫn trước khi tàn sát.

Gã không dám nhìn tiếp, vội vàng mở cửa bỏ đi.

“Bây giờ chúng ta nói chuyện giữa ngươi cùng Howard.”

Sidney nắm tóc Allen kéo hắn ngồi lên sô pha.

Quần jean của Allen còn chưa kéo lên, từ nơi đó nhìn thấy hình dáng rãnh bụng hấp dẫn.

“Ta có thể tưởng tượng ngươi làm sao để câu dẫn Howard, ngươi thay thế vị trí của anh em Robin, cho nên bọn chúng mới phải tìm lối thoát mới.” Sidney bắt chéo chân, đối diện nhìn Allen: “Biết bên ngoài nói gì không? Bọn chúng nói anh em Robin dụ dỗ vợ Howard, lừa cô ta mở két sắt vơ vét toàn bộ tiền tài, nhìn xem, người vô tri đều sẽ nghĩ như vậy, lão già kia nuôi hai tên điếm để thử thách lòng trung thành của thuộc hạ, kỳ thật lại dành quá nhiều tình cảm cho nam nhân, lão đáng phải chịu phản bội, cuộc sống thật tuyệt diệu …”

“Ngài Howard rất tốt với ta.”

Allen bình tĩnh ngắt lời hắn, Sidney khi nghe thấy lại nhíu mày: “Thật sao? Lão không ngược đãi ngươi?”

“…”

“Ngươi có hứng thú với quá khứ lão không?”

“Chuyện đó không liên quan đến ta.”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chút, như vậy mới có thể khiến ngươi chuẩn bị sẵn tâm lý.” Ánh mắt của Sidney rất sắc bén, hắn nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa kịp tiếp nhận điều giáo, trước mặt ngươi lão giả tạo bộ mặt chính nhân quân tử chiếm được lòng tin ở ngươi, sau đó ngươi đoán xem lão sẽ làm gì?”

Sidney nhận con dao trong tay thuộc hạ bước qua cúi người hướng Allen nói: “Lão sẽ xé nát ngươi, giống như vậy.”

Hắn một tay túm tóc Allen tay còn lại dùng sống dao rạch một đường từ hạ thân đến ngực hắn, Allen trông thấy vết sẹo bên trong cổ áo mở rộng của Sidney.

“Ông ấy làm vậy với ngươi?” Allen lạnh lùng hỏi.

“Lão cũng sẽ đối với ngươi như thế!” Sidney nói tiếp: “Đám lão già luôn thích ngược đãi người khác, lão chó má kia thiếu chút nữa đã mổ ta ra, nhưng biết đâu ngươi có thể sống lâu một chút, bởi ngươi rất đẹp, có nhớ Jack the Ripper (*) một thế kỷ trước? Hắn không thể so với Howard, Jack mổ ngực hai kỹ nữ kia rất nhanh chóng, nhưng lão già kia không giống vậy, lão thích từ từ mổ xẻ, rồi lấy đi một bộ phận trong thân thể ngươi, tỷ như bộ phận sinh dục, hoặc là nội tạng.”

(*) Jack the Ripper là biệt danh cho kẻ giết người hàng loạt không xác định hoạt động ở khu vực dân nghèo Whitechapel và khu vực gần London ở Anh vào cuối năm 1888. Nạn nhân là những phụ nữ hành nghề mại dâm. Hầu hết các nạn nhân bị cắt lưỡi sau đó thân thể bị đánh đập. Việc phát hiện ra những bộ phận trong cơ thể của 3 nạn nhân bị cắt bỏ đã khiến các nhân viên điều tra cho rằng kẻ giết người có những kiến thức về giải phẫu. Có thể đọc thêm ở đây: http://satnhan.tarothuyenbi.info/2010/06/huyen-thoai-jack-ripper-jack-o-te.html (em kinh mấy anh quá rồi =.=)

Mũi dao trong tay Sidney khựng lại gần rãnh bụng Allen, lưỡi dao lạnh lẽo khiến hắn bất giác hít sâu một hơi, Sidney mỉm cười, con dao trong tay đi thẳng xuống dưới, cắt đứt dây nhựa trói chân Allen.

“Hy vọng ngươi biết nên làm thế nào để bảo vệ chính mình, anh em Robin đã lựa chọn rất đúng, ta cũng cho ngươi cơ hội giống vậy.”

“Ngươi hy vọng ta giết ông ấy?”

“Tại sao không, lão nên xuống địa ngục từ sớm.” Sidney lại giải phóng hai tay sau lưng Allen, thanh âm hắn tràn đầy sức cám dỗ: “Lão không hề đề phòng ngươi, trước khi lão lột ngươi ra, ngươi nên bảo vệ mình thật tốt.”

Con dao giờ nằm trong tay Allen.

Hắn dường như còn chút mê muội, không biết nên làm thế nào, Sidney rất sẵn lòng cho hắn thời gian suy nghĩ.

Cuối cùng, Allen chậm rãi nói: “Ta sẽ giết lão —— “

“Tốt, ngươi quyết định rất chính xác.” Sidney mỉm cười, ngay khi nụ cười vừa xuất hiện trên môi, đã nghe thấy Allen nói tiếp.

“Ta thay ngươi giết Howard, ta biết ngươi muốn làm chuyện này rất nhiều năm rồi, nhưng một mình ngươi không đấu lại lão, râu ria lão trải rộng mỗi ngóc ngách trong thành phố, cho dù lão là một tên biến thái điên cuồng, nhưng ngươi lại không cách nào giết được lão, ta giúp ngươi làm, đổi lại, ngươi phải trả thù lao cho ta.”

Con ngươi Sidney chợt co lại: “…Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Nhân viên vệ sinh.” Trong đôi mắt màu lam của Allen bộc lộ tia tiếu ý, hắn vứt dao đi, vươn tay nắm cánh tay khác ở sau lưng, trong tay đang cầm khẩu súng lục tự động SIG: “Ngươi tốt nhất trả tiền nhanh chút, bởi vì ta mong muốn hoàn thành trước ủy thác của ngươi thuê lúc trước.”

“Ngươi là sát thủ? Ai đang thuê ngươi?”

“Bạn cũ của ngươi.”

“Nhưng hình xăm trên người ngươi…”

“Rất đẹp, ta tự nhìn gương vẽ.” Allen chĩa súng vào bụng Sidney, đám thuộc hạ của Sidney cũng đã nhấc súng chĩa vào hắn, nhưng Allen không thèm quan tâm, hắn nói: “Mối làm ăn giữa ta và lão liên quan đến khi ngươi chết thì chấm dứt, sau đó ta sẽ thực hiện ủy thác tiếp theo báo thù cho ngươi, nhưng ta phải nhận được tiền trước, bởi vì số tiền trong tài khoản của ngươi nếu không ai thừa kế di sản, sẽ quyên vào ngân quỹ của hội từ thiện, ta không cần toàn bộ, giữ một nửa cho trẻ em và người già cần dùng tiền, giao dịch này thế nào.”

Sidney sững người một hồi, trong đôi mắt luôn bị ngọn lửa thù hận thiêu đốt càng hiện ý cười điên cuồng.

“Rất tốt.” Hắn thậm chí bật cười: “Ngươi biết không? Đây là giao dịch thú vị nhất trước giờ ta từng nghe, đạo đức nghề nghiệp của ngươi thật khiến ta khâm phục.”

Hắn lệnh thuộc hạ: “Bảo Robert viết chi phiếu cho hắn, nhanh lên.”

“Cảm ơn.” Allen nhìn thẳng hắn: “Rất vui được phục vụ cho ngài, ngài Sidney.”

Đoàng một tiếng, máu tươi tuôn ra từ sau lưng Sidney, nháy mắt bắn tung tóe lên bức tường, Allen không đẩy thi thể hắn ra, dùng hắn ngăn cản những viên đạn bắn ra từ đám người kia.

Hắn giống như một chiếc máy bắn súng chuẩn xác, không lãng phí một viên đạn, tất cả đều bắn vào đầu đám người kia, Robert từ gian phòng bên trong cầm chi phiếu bước ra, cảnh tượng này khiến hắn gần như rúc cả người vào trong góc.

“Giơ cao tay, tiên sinh.” Allen dùng súng chỉ hắn, để hắn nâng cao chi phiếu trong tay: “Nếu ngươi làm bẩn nó, ta sẽ không cách nào lấy được tiền ở chỗ cô gái xinh đẹp trong ngân hàng.”

Hắn nhận chi phiếu trong tay Robert, nhìn nam nhân hoảng sợ không ngừng này: “Trong hạng mục hợp tác với Howard có một điều: Để Robert và Robin em trai hắn vĩnh viễn không thể đem bảo bối của bọn chúng tiến vào bất cứ phụ nữ nào. Chuyện này rất thê thảm, nhưng hết cách rồi, đây là công việc của ta.”

Hắn nổ súng vào người Robert, sau đó vào phòng tìm người khác.

Đúng lúc này, có hai người từ ngoài cửa xông vào trong.

Jamie trốn bên ngoài không ngờ nhanh vậy đã có người đi ra.

Lúc nghe thấy tiếng xoay nắm cửa, tim cậu gần như ngừng đập.

Nhưng đám Bill dường như không phát hiện có người nghe trộm, bọn chúng đi xuống mua đồ? Chuẩn bị đạo cụ cần dùng cho một đêm cuồng hoan?

Trực giác của Jamie cho cậu biết trong căn phòng còn những người khác, lúc dán tai lên lần thứ hai, sau gáy dính một cú nặng.

“Cái tên này lén lút ở đây làm gì?”

Bill lật nhìn Jamie bị đồng bọn đánh ngất, bọn chúng kéo cậu đến phòng tạp vật cạnh hành lang để tránh kinh động Sidney trong phòng.

Bill vỗ má Jamie hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai? Các ngươi đương nhiên không biết.” Jamie bị hai gã ấn tay xuống vừa vùng vẫy vừa quát: “Nhưng ta biết các ngươi, đám khốn kiếp, còn nhớ Terry Stanley? Các ngươi đã giết cậu ấy.”

“Ai là Terry Stanley? Bọn bây có quen tên này không?”

James cùng đồng bọn đều lắc đầu: “Tiểu tử này nhất định điên rồi, chúng ta làm gì hắn đây?

“Bỏ đi, tao không muốn qua lại với kẻ điên, tối nay rước họa đủ nhiều rồi.”

Bill lắc đầu, gã vẫn còn rét run ánh mắt vừa rồi của Allen, hy vọng đừng mang đến bất hạnh cho hắn.

Nhưng vấn đề là, bất hạnh cũng không phải thứ dựa vào mong muốn của bản thân là có thể tránh khỏi, trong nháy mắt Bill lắc đầu, gã cảm thấy sau ót bị thứ lãnh lẽo dí thẳng, sau đó vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Suy nghĩ của anh rất chính xác, cho nên, bây giờ lập tức thả cậu ta ra.”

Đồng bọn của Bill đều bị dọa sững sờ, bọn chúng im phăng phắc, cũng không có ý định thả Jamie ra.

“Làm theo hắn, lũ đần, tụi bây muốn đầu tao nở hoa sao?”

James lập tức buông tay, Jamie đẩy gã ra bật dậy.

“Bây giờ, các anh, hướng bên cạnh, dựa vào tường, cảnh sát cần lục soát người các anh.”

Jamie nương theo ánh đèn le lói ngoài cửa nhìn người đàn ông này, cậu lập tức gọi: “Oscar Samuel cảnh quan, là anh?”

“Là tôi, cậu còn quen cảnh sát khác sao?”

Oscar bảo đám người Bill giơ hai tay dựa vào tường bắt đầu lục soát từng người, hắn khống chế tội phạm rất có kỹ xảo, cho nên làm rất xuất sắc.

Đem còng tay vòng qua ống nước, khóa James cùng đồng bọn gã, mặt khác dùng dây điện dưới đất trói Bill vào trong ống nước khác.

“Các anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án bắt cóc giết người liên hoàn, hiện tại tiến hành bắt người, các anh có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi lời nói của các anh đều sẽ là bằng chứng trước tòa.”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói chúng tôi giết người? Gặp quỷ rồi, hôm nay thật sự con mẹ nó đen đủi.” Bill quát lớn: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ giết người, tên kia là tội phạm giết ngươi hay là gì đi nữa, đều không liên quan tới tôi, James, nói với anh ta, tiểu tử kia tự mình bảo chúng ta trói hắn lại mang tới cho ngài Sidney, là hắn tự thấp hèn…”

Oscar nhíu mày: “Anh nói tự hắn?”

“Đúng vậy, ngài cảnh sát, ánh mắt anh vậy là sao, chẳng lẽ anh nghi ngờ lời của một công dân chấp pháp?”

“Tôi quả thực không nghĩ trên phương diện chấp pháp anh làm được bao nhiêu chuyện tốt, bây giờ trả lời câu hỏi của tôi, người kia là ai? Tại sao các anh bắt cóc hắn?”

“Lạy Chúa, bắt cóc, anh nói chúng tôi bắt cóc nam sủng của Howard, ông ấy sẽ mổ từng người chúng tôi ra làm tiêu bản.”

Oscar nhíu mày lần nữa, hắn cảm giác câu chuyện xuất hiện mắt xích sai lầm nào rồi, hắn nói với Jamie: “Ở đây trông chừng bọn họ, tôi vào trong xem.”

“Một mình anh?”

“Đúng vậy, hôm nay tôi trực đêm.”

“Mike cảnh quan đâu?”

Oscar lúc này làm một biểu tình kỳ lạ, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì đó khiến người không thoải mái, vừa nhìn trần nhà vừa nói: “Tên kia đang viết thư tình cho bạn qua thư mới của anh ta, đừng hỏi tôi đó là ai, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu.”

Lúc hắn nói đến đây, trong căn phòng ở hành lang truyền ra tiếng súng liên tiếp không ngừng.

“Jamie, đứng im đợi ở đây.”

“Được.” Jamie đối đám người Bill nói: “Nghe lời cảnh sát nói không? Đứng im đợi đây.” Cậu vừa nói vừa đuổi theo bước chân Oscar, cả hai đồng thời xông vào căn phòng của Sidney.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi