TIÊM BẠCH THÂM UYÊN

Allen trầm mặc im lặng làm theo lời gã, trông thấy sắc thái đau khổ ngập tràn trong đôi mắt gần như chìm vào hôn mê của Mike. Nòng súng của Andrew vẫn luôn chĩa vào y, nhưng y vô lực phản kháng, Allen bắt gặp biểu tình muốn chết nhoáng hiện trong con ngươi xanh nhạt kia.

Con tim hắn lập tức co thắt đau đớn, hắn chưa từng thấy biểu tình như vậy trong mắt Mike, dù cho bị người khác tàn phá cả thể xác lẫn tinh thần, cũng chưa từng để lộ khát vọng muốn chết, nhưng hiện tại Allen biết rõ Mike thực sự sẽ làm vậy, bởi vì y đã sụp đổ.

____

Mike vịn vách đá đứng dậy.

Y không muốn tiếp tục ở lại trong sơn động, nhưng thân thể y căn bản không cách nào ra ngoài kề vai sát cánh cùng Allen.

Y căm ghét bản thân như vậy.

Một tuần lễ ngắn ngủi, y dường như hoàn toàn thay đổi thành con người khác.

Cuộc sống trước đây trở nên xa vời như vậy.

Oscar, Ashley, Benson cùng Eric, còn rất nhiều người sớm chiều kề cận bên y, đều trở nên xa lạ thế kia, giống như chỉ là nhân vật tưởng tượng xuất hiện trong giấc mơ.

Mike dùng tay che mặt, sau đó lướt nhìn bầu trời bên ngoài.

Trời đã bắt đầu trong xanh, tầng mây khắp bầu trời không che khuất được những vệt nắng vàng kim lọt xuống.

Y nhìn một hồi, cuối cùng cắn răng, vịn vách tường đi ra ngoài hang động.

Trong chớp mắt khi y bước ra khỏi cửa động, chợt xuất hiện một người đàn ông từ bên trái vách núi. Andrew vung quyền đánh vào mặt Mike, mặc dù bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng Mike vẫn tránh được. Miễn cưỡng tránh một đấm này, khiến Mike mất đi thăng bằng.

“Ngươi đi đâu đó? Louis bảo bối.”

Âm thanh ngập tràn hung ác của Andrew quẩn quanh trong không gian chật hẹp. Mike nhấc súng chĩa vào gã: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ trốn đến nơi thật xa, vĩnh viễn không xuất hiện.”

“Nếu ta là ngươi, sẽ không dùng súng chĩa vào nam nhân đầu tiên của mình, lần đầu luôn khiến người khác nhung nhớ, đừng làm càn, nếu ngươi nổ súng, chúng ta đều toi đời cả đấy.”

Andrew ngăn động tác bóp cò của Mike, trên tay gã cầm một ống kim loại chứa đầy chất nổ lỏng.

“Ta chạy mệt mỏi lắm rồi, người bạn sát thủ kia của ngươi quả thực tinh lực dồi dào, trong tình hình này còn có thể thượng ngươi, ồ xin lỗi, ta phải nói là làm tình, cảm tình của các ngươi đúng là rất tốt.”

Gã chậm rãi bước tới, Mike vẫn giơ súng: “Đứng im, bằng không mặc kệ quả quả thế nào, ta sẽ nổ súng.”

Andrew dừng lại, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Mike: “Ngươi không sợ chết?”

“Vậy phải xem là tình huống gì.”

“Nếu ngươi chết, người bạn sát thủ kia của ngươi nhất định sẽ đau lòng, đêm qua các ngươi nhiệt tình đến vậy, ngay cả ta cũng kỳ vọng các ngươi có thể hạnh phúc tiến đến với nhau…”

“Câm miệng!” Mike không muốn nghe thêm những lời dơ bẩn của gã, Andrew đang vấy bẩn cảm tình thuần khiết của bọn họ.

“Nổ súng mau lên, Louis, để nam nhân kia trông thấy bộ dạng chúng ta chết cạnh nhau!”

Andrew vừa rống vừa nhào tới y: “Nổ súng, đồ điếm!”

Cánh tay Mike giật mạnh, lời nói của Andrew khiến y đau khổ khó chịu, khẩu súng không mục đích nhoáng vang lên, tia lửa tóe sáng trên vách động, Andrew một tay tóm cổ tay cầm súng của Mike, tay còn lại cầm ống kim loại hung hăng đập vào gáy y.

Mike chỉ cảm thấy đầu óc vốn choáng váng nổ ầm một trận, Andrew túm cổ tay y đập mạnh lên núi đá ghồ ghề, mãi đến khi máu tươi đầm đìa không cầm được súng nữa mới ngừng lại.

“Kêu đi nào, đồ chó hoang thuần chủng nhà ngươi, đừng giả bộ thanh cao trước mặt ta, đêm qua ngươi làm gì ta đều biết cả, ta ở bên ngoài nhìn thấy hết rồi, bây giờ ra sức kêu, gọi gã đàn ông nằm trên người ngươi đến đây, ta không muốn chơi trốn tìm với hắn nữa, chúng ta kết thúc tại đây, ta muốn giết chết hắn trước mặt ngươi, sau đó thao ngươi đến cả nhân viên khám nghiệm cũng không nhận ra ngươi, mau kêu đi, đồ đê tiện!”

Andrew đè y xuống đất, ra sức tát mạnh, đánh đến khi môi y nứt toát gò má đỏ bừng.

Mike ngậm chặt miệng, không để mình phát ra chút âm thanh nào.

Bất kể Andrew thật sự nhìn thấy chuyện của y và Allen hay không, Mike biết gã điên rồi, thật sự điên rồi, bóng đen chết chóc Allen mang lại khiến gã phát điên, khiến gã bắt đầu điên cuồng bất chấp hậu quả.

Andrew ngừng tay, xé quần áo Mike xuống, y chỉ cần hơi tập trung chút sức lực phản kháng, lập tức trúng phải độc thủ của gã.

Không chút nương tình đánh vào gương mặt Mike, đấm mạnh vào bụng dưới, cuối cùng bởi vì nắm đấm của Mike ngẫu nhiên đánh trúng mặt gã khiến gã tức tối đứng phắt dậy, dùng chân giẫm lên ngực y, đến khi y cuộn mình, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Gã nhanh chóng lột sạch Mike.

Andrew dục hỏa thiêu đốt, ánh mắt nóng bỏng chăm chăm dán chặt vào thân thể vô cùng đẹp đẽ. Gã vốn dĩ không hề thương xót thân thể bị thương phát sốt này, chỉ muốn xé nát y.

Mike bán sống bán chết mặc gã giày vò, Andrew nâng hai chân y lên, dùng ngón tay hung hăng đâm vào bên trong, dùng sức xuyên chọc đào khoét, xé toạc vết thương vừa mới khép miệng kia, máu tươi nhỏ xuống dọc theo bắp đùi, Andrew không ngừng gia tăng thêm ngón tay tàn phá cơ thể của y.

Nhưng đau đớn của Mike không kéo dài quá lâu, bởi vì Andrew vài lần muốn tiến vào nhưng đều không thành công, dương v*t ủ rũ của gã không cương được, thử vài lần đều không thể cắm vào trong hậu huyệt Mike.

Gã cáu tiết thọc ngón tay vào trong một lần nữa, nỗi hoảng sợ mãnh liệt lại điên loạn khiến gã căn bản không cách nào cương lên được, Andrew vừa xỏ xuyên vừa hỏi: “Ngươi thích chứ? So với tên kia, như vậy có phải càng khiến ngươi sung sướng, ta biết ngươi thích bị người ngược đãi, tính giao bình thường không thể nào thỏa mãn đồ đê tiện như ngươi được.”

Gã cắn đầu v* Mike, dường như muốn ra sức cắn đứt nó, Mike đau đớn hô lên.

Ngay lúc này, y nghe thấy thanh âm của Allen.

“Mike!”

Mike nghe thấy Allen gọi tên mình, tiếng gọi kia thật sự vô cùng thần kỳ, đập tan mọi tạp âm đau khổ tuyệt vọng, trực tiếp xông thẳng vào não bộ. Động tác của Andrew thoáng khựng lại, xoay đầu nhìn thấy nam nhân tựa cơn ác mộng sắc mặt phẫn nộ đứng sau lưng, trong tay nâng khẩu shotgun.

Nhưng Allen không nổ súng.

Khoảng cách gần thế này, rất khó kiểm soát phạm vi của shotgun, mảnh đạn tỏa ra rất có thể ngộ thương Mike.

Andrew hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này.

Gã mặc dù điên cuồng gần như mất lý trí, nhưng đứng trước sống chết, đầu óc vẫn tỉnh táo đủ để phán đoán tình hình. Vội vàng nhặt khẩu súng trên mặt đất của Mike, nòng súng chĩa vào trán Mike.

“Không được nổ súng, bằng không ta không đảm bảo người yêu bé nhỏ của ngươi sẽ không chôn cùng ta đâu.”

Ngón tay Andrew vẫn còn trong người Mike, gã dùng sức chọc vào trong, cơ thể Mike không tự chủ thoáng co quắp, lượng lớn máu tươi xuôi theo động tác ngón tay lại nhỏ giọt trên mặt đất.

Allen trừng mắt chòng chọc nhìn bộ dạng hung ác của gã, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vết tích phẫn nộ muốn giết người.

“Thả anh ta ra, súc sinh.”

“Đúng thế, ta là súc sinh, nhưng nếu ngươi ngươi muốn hắn sống, cũng chỉ thể nghe lời súc sinh như ta.”

Andrew vừa nói vừa dùng ngón tay chà đạp thể xác Mike, đồng thời cũng đang giày vò linh hồn Allen. Gã dường như hài lòng trạng thái căng thẳng nguy hiểm này.

“Hãy nhìn Louis của chúng ta, gương mặt hắn thật xinh đẹp, ngươi nhất định cũng thấy rất đẹp, khi hắn vặn vẹo dưới thân chúng ta, quả thực khiến người điên cuồng.”

“Ngươi câm miệng, nói thêm tiếng nữa ta lập tức giết ngươi.”

“Nếu ngươi có thể.”

Andrew rút ngón tay vươn tia máu, đặt bên miệng khẽ liếm, gã vươn tay tóm lấy phân thân Mike, ra sức vuốt ve, dùng móng tay bấu mạnh vào linh khẩu. Mike đau đến bật người, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói: “Đừng nhìn, Allen… Mau rời khỏi đây…”

“Păng” Tiếng súng vang lên, Allen nổ súng vào đỉnh hang động, cả người tức giận đến phát run, gần như không kiểm soát được chính mình.

Andrew bị dọa một trận, gã nhìn Allen đợi xem tiếp theo hắn sẽ làm gì.

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch.”

Allen lạnh lùng nhìn gã, phẫn nộ quá mức khiến con ngươi thuần lam biến thành màu tro bụi như sau khi thiêu đốt. Hắn bỗng nhiên ném vũ khí trong tay đi, shotgun phát ra âm thanh kim loại lạnh lẽo va chạm mặt đất, tóe lên tia lửa giá lạnh.

Allen lạnh lẽo nhìn nhìn Andrew. Âm thanh hắn sắc bén đập tan mọi vật.

“Ta thay thế anh ta.”

Andrew giật mình, gã giống như không nghe rõ, trên khuôn mặt lộ ra biểu tình mờ mịt lóng ngóng.

“Ngươi nói gì?”

“Ta thay thế anh ta.”

Allen rõ rệt lặp lại lần nữa, ánh mắt khinh miệt nhìn Andrew.

“Ngươi vẫn chưa thượng ta, có hứng thú thử với ta không?”

Andrew kinh ngạc nhìn hắn, quả thật có đôi chút không biết mình nên phản ứng ra sao. Nhưng gã chầm chậm lộ rõ ý cười.

“Rất thú vị.” Gã ha ha cười nói: “Ta thật khâm phục ngươi, sát thủ tiên sinh, ngươi quả thực khiến ta ngạc nhiên.”

Allen không quan tâm đùa cợt của gã, dùng ngữ điệu đặc biệt bình tĩnh nói: “Thả anh ta ra, mặc ngươi muốn làm gì cũng được, khẩu giao, giang giao, ta đều sẽ làm, ngươi muốn đùa giỡn thế nào thì đùa giỡn thế ấy.”

“Ha ha ha, đúng là khiến ta cảm động, bỗng nhiên thay đổi thế này, nhân sinh đúng là không thể tưởng tượng được.”

Andrew nhìn hắn nói: “Nhưng ta làm sao tin tưởng ngươi? Ngươi quá nguy hiểm, để ngươi hoạt bát chạy nhảy trước mặt ta quả thật khiến ta lo lắng, phập phồng lo sợ thế kia ta sẽ không có hứng thú.”

Gã trừng nhìn Allen nói: “Cởi hết quần áo ra, để ta xác định ngươi không cất giấu vũ khí.”

Allen trầm mặc im lặng làm theo lời gã, trông thấy sắc thái đau khổ ngập tràn trong đôi mắt gần như chìm vào hôn mê của Mike. Nòng súng của Andrew vẫn luôn chĩa vào y, nhưng y vô lực phản kháng, Allen bắt gặp biểu tình muốn chết lóe lên trong con ngươi xanh nhạt kia.

Con tim hắn lập tức co thắt đau đớn, hắn chưa từng thấy biểu tình như vậy trong mắt Mike, dù cho bị người khác tàn phá cả thể xác lẫn tinh thần, cũng chưa từng để lộ khát vọng muốn chết, nhưng hiện tại Allen biết rõ Mike thực sự sẽ làm vậy, bởi vì y đã sụp đổ.

Khi Allen cởi áo chẽn của mình ra, hắn nói: “Ta không muốn để anh ta nhìn thấy chuyện của chúng ta, để anh ta bất tỉnh đi.”

Andrew mỉm cười nói: “Ta cũng đang lo lắng đợi lát nữa làm thế nào khống chế hai người các ngươi, để hắn ngủ một lát là cách hay, ngươi quả nhiên quan tâm chu đáo.”

Tay cầm súng của gã vung lên, giáng một đòn nặng vào thái dương Mike, y phát ra tiếng rên khẽ, nhanh chóng mất đi ý thức.

“Được rồi, tiếp theo đến lượt ngươi.”

Allen chậm rãi cởi quần dài của mình, thân hình hoàn mỹ phơi bày dưới ánh nhìn Andrew. Hệt như một pho tượng điêu khắc bất động, ngưng tụ tất cả tâm sức của Chúa trời, mỹ cảm tựa như nghệ thuật.

“Không thượng ngươi quả thật đáng tiếc.”

Andrew cảm thán, súng của gã vẫn dí trên trán Mike, khiến Allen không có lấy một cơ hội.

“Bây giờ đá shotgun ra ngoài sơn động.”

Allen đi về trước vài bước, vươn đôi chân dài, đá shotgun trên mặt đất vào trong bụi cỏ ngoài sơn động.

“Tốt lắm.” Andrew nhìn hắn, chợt nói: “Mặc dù có chút đáng tiếc, thế nhưng an toàn vẫn quan trọng nhất.”

Gã nâng khẩu súng lục vẫn ghì trên trán Mike, nhanh chóng nhắm chuẩn vào chân Allen, sau tiếng súng nổ vang dội, Allen một chân quỳ rạp trên đất, viên đạn xuyên qua bắp chân hắn, khiến hắn không cách nào đứng lên lại, dùng hai tay chống đất, mặc dù không phát ra tiếng than rên, nhưng mồ hôi lạnh dọc theo gò má nhỏ xuống đất.

Andrew rời khỏi bên người Mike, gã yên tâm bước lại, vươn tay nắm mái tóc màu nâu nhạt của Allen.

“Tốt lắm, là ngươi tự chà đạp chính mình, ngươi khiến ta chạy trối chết khắp nơi như chó nhà có tang, ta đều sẽ trút hết lên người ngươi, ngươi không cần đau đớn tinh thần, chỉ cần xác thịt đau đớn đã đủ rồi.”

Gã túm tóc Allen đẩy ngã hắn xuống đất, chân bị thương kéo lê một đường máu dài trên mặt đất.

Yêu dấu, thiên thần hộ mệnh là gì?

Chính là có thể bảo vệ con, vĩnh viễn bên cạnh con.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi