TIỆM BÁNH BAO ÂM DƯƠNG

Vì cân nhắc việc này có thể sẽ tốn thời gian, sau khi Mộc Tử Dịch tắt livestream liền cùng Cố Cảnh tới quán cafe gần đó, kiên nhẫn dạy anh cách dùng điện thoại để trả tiền.

Cậu cảm thấy sau này cậu vẫn có thể cùng Cố Cảnh tiếp tục hẹn ra ngoài ăn ăn uống uống, nhưng mà cậu một chút cũng không mong lại nhìn thấy người này lôi ra một xấp tiền để trả. Khoe khoang cái gì chứ, cũng cần để ý cách thức, nếu không cũng chẳng khác gì tên ngốc!

Cố Cảnh ngược lại cũng không ngốc, được chỉ một chút liền hiểu. Lúc trước anh không biết dùng, ngoài việc tách biệt với xã hội, nguyên nhân chủ yếu chính là chưa có học qua, dùng qua.

Bất quá trong điện thoại di động của anh lại có đầy đủ app, Mộc Tử Dịch liền tiện thể dạy anh cách sử dụng của toàn bộ các app luôn.

"Anh xem bên này, kết nối tài khoản với thẻ của anh......."

"Ở đây, ấn cái này, xong rồi ấn vân tay hoặc nhập mật mã......"

Mèo mập nhỏ bị Mộc Tử Dịch làm phép che mắt, trong mắt người ngoài biến thành một con mèo mập màu trắng, cậu dựa vào bên cạnh Cố Cảnh, chỉ điện thoại giảng giải từng chút. Hai người một mèo đều vô cùng tập trung, hoàn toàn không biết bọn họ đã trở thành tiêu điểm của nhân viên cùng khách hàng trong tiệm.

Có hai ba vị nhân viên tụ tập lại một nhóm, nhỏ giọng thảo luận.

"Ai, cậu xem người khách ở bàn kia, thú vị quá!"

"Cậu là nói một người nam nhân vô cùng đẹp trai cùng một nam sinh đội mũ không thấy rõ mặt mũi kia sao?"

"Còn có mèo, nam sinh đội mũ ôm trong ngực đó! Thiệt đáng yêu......"

"Thấy rồi thấy rồi, tổ hợp này hiếm thấy lắm nha! Nam nhân đẹp trai kia, trên mặt có vết thương cũng không thể ngăn nổi mị lực của anh ấy!"

"Còn không phải sao! Chẳng qua tôi cảm thấy cậu nam sinh đội mũ kia khẳng định cũng không hề kém cạnh, cậu xem cằm, môi, da của cậu ấy đi......."

"Tôi bị cận, không nhìn rõ! Hầy, không được, tôi đi lấy mắt kính...."

Một bàn khác cách bàn Mộc Tử Dịch không xa, bốn vị nữ sinh cũng không giấu được hưng phấn mà thấp giọng thảo luận.

"Đẹp trai quá ah ah ah......."

"Không phải, con mèo kia, thiệt manh! Đôi mắt tròn vo kia thật giống như nghe hiểu được tiếng người!"

"Vị tiểu ca đội mũ kia mọi người không chú ý sao? Tôi luôn cảm thấy môi, tay, đều cho người ta một cảm giác rất quen thuộc."

"Môi rất đẹp, ngón tay cũng thon trắng. Thật quen mắt.... Nhưng mà chỉ dựa vào hai điểm này, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đoán người ta lớn lên trẻ trung tuấn tú thôi!"

"Nói vậy cũng không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy..... cậu ấy có chút giống vị livestreamer mới nổi gần đây."

"Đừng có cảm thấy hoài vậy, chẳng lẽ cậu tưởng vừa ra đường liền có thể gặp được người hot trên mạng? Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa."

"Cũng đúng.... Nói mới nhớ, chủ phòng hôm nay cũng nên phát livestream rồi, không biết có lại kéo tới nửa tiếng cuối mới bắt đầu không. Ai, fan không phải là người sao!"

"Đồng tình với cậu. Tiểu ca đội mũ đang nói chuyện bên kia có cảm giác thật ôn nhu, muốn biết cậu ấy nói gì với anh đẹp trai bên cạnh kia, dựa gần như vậy còn cùng xem một cái điện thoại......"

"Ài ài, các cậu có phát hiện không, con mèo trắng kia, nó cũng rất chăm chú nghe giảng nha!"

"Hử? Thật luôn kìa! Cái vẻ nghiêm túc thật có chút giống anh đẹp trai bên cạnh! Ah ah ah nó còn đồng thời gật đầu với anh đẹp trai kìa!"

"Quao, hiểu ý nhau như thế? Tự dưng lại có cảm giác giống cha con! Tiểu ca đội mũ kia cũng quá hạnh phúc rồi, trong lòng có mèo, bên cạnh có anh đẹp trai!"

"Cậu nói xem hai người đó có giống một đôi không?"

"Hình như có chút giống, ánh mắt của anh đẹp trai kia ngoài nhìn vào điện thoại thì toàn đặt trên người tiểu ca đội mũ.........."

"He he, giống như hai vị trưởng bối dắt nhóc con nhà mình ra ngoài...."

"Mèo mập nhỏ kia thật manh, lắng nghe nghiêm túc giống như có thể tùy lúc mà lôi ra giấy vở bút viết gì đó!"

"Cậu xem nó là học sinh tiểu học sao, nhưng mà cũng có chút giống, ha ha ha......."

............

Mộc Tử Dịch giảng giải cả nửa ngày, cuối cùng nói: "Đã hiểu hết chưa?"

Cố Cảnh cùng con mèo mập trong lòng Mộc Tử Dịch đồng thời gật gật đầu.

"Hiểu rồi."

"Meo."

Hai bên đều ngơ ra, sau đó nhìn nhau, nhăn mặt, như đang biệt nữu ghét bỏ.

Mộc Tử Dịch thấy một màn này, chỉ cảm thấy buồn cười. Cậu biết nhóc mập nhà cậu không thích Cố Cảnh, Cố Cảnh cũng nhìn không thuận mắt nhóc con này. Vốn dĩ còn muốn cho bọn họ sau này ít tiếp xúc, hiện tại xem ra cũng không cần.

Cậu thả lỏng, dựa vào sau ghế, vừa hay nghe được mấy nữ sinh ở bàn gần đó đang nhỏ giọng thảo luận cái gì.

"Này còn cần đánh cược sao? Tiểu ca đội mũ tuyệt đối là thụ được không! Ốm hơn anh đẹp trai bên cạnh, da cũng trắng, vừa nhìn là biết cậu ấy là kiểu cần được bảo vệ!"

"Không đúng, tôi cảm thấy không phải vậy, cậu xem dáng ngồi của cậu ấy, vô cùng thoải mái tự tại. Vừa nhìn đã biết nội tâm đặc biệt đàn ông, không giống thụ đúng không? Ngược lại dáng ngồi của vị kia rất nhã nhặn, giống với mấy vị công tử trong phim...."

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiểu ca đội mũ kia là thụ, cậu xem cậu ấy còn vô cùng ôn nhu mà vuốt mèo........"

"Mấy cậu nói, tiểu ca đội mũ rốt cuộc là người như thế nào, vành mũ kéo thấp như vậy, như sợ bị người ta nhận ra........."

"Anh đẹp trai bên cạnh đội mũ mới đúng, trên mặt xanh tím một cục, không phải là bị tiểu ca đội mũ làm chứ?"

"Nếu mà như vậy, tiểu ca đội mũ khẳng định là thụ rồi, nếu không anh đẹp trai làm sao có thể để cậu ấy đánh? Tôi không biết, tôi cược năm đồng luôn!"

..............

Mộc Tử Dịch: "..........."

Người manly như mình đây, có chỗ nào giống thụ?

Cậu không khỏi đem tầm mắt hướng về Cố Cảnh, người này ôn văn nho nhã, ngoài việc cường tráng hơn cậu một chút, cao hơn cậu một chút, có chỗ nào công hơn cậu đâu? Chậc!

Cậu đứng dậy, thấp giọng nói với Cố Cảnh: "Đi thôi, sắp tới giờ cơm rồi."

Cố Cảnh ngơ ngác: "Chúng ta không phải vừa ăn xong sao?"

Mộc Tử Dịch xoa cái bụng bằng phẳng, bĩu môi nói: "Nhưng tôi luôn cảm thấy tôi còn có thể ăn thêm chút."

Cố Cảnh: "......Đi thôi."

Hai người cuối cùng vẫn là ăn ở bên ngoài, tìm một tiệm ăn vặt nổi tiếng ăn thử.

Cơm no rượu say, đã đến lúc tạm biệt. Mộc Tử Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không muốn, trên đường Cố Cảnh đưa cậu ra sân bay vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện. Thẳng cho đến lúc xuống xe, cậu vỗ vỗ vai Cố Cảnh, cười nói: "Rảnh thì đến tìm tôi chơi, nhà tôi mở tiệm bánh bao, đến lúc đó mời anh ăn bánh bao thịt."

Cố Cảnh suýt chút nữa thì bật ra: Bây giờ mời luôn đi!

Nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng tất cả, anh khẽ gật đầu, đáp: "Tôi sẽ đến."

Mộc Tử Dịch cười khẽ, quay người lên máy bay.

Cố Cảnh đứng tại chỗ, mãi cho đến lúc không thấy thân ảnh tiêu sái kia mới cụp mắt, xoay người rời đi.

Đậu xe xong, Cố Cảnh vào nhà. Trần thúc đang ở phòng khách, dùng tivi màn hình lớn chơi đua xe, trong tay cầm điều khiển ấn đến nỗi kêu vang. Thấy anh quay lại, Trần thúc liền tạm dừng trò chơi, thả điều khiển xuống, đứng dậy cười hiền lành: "Đại nhân đã về rồi."

Lời vừa dứt, nhìn rõ mặt Cố Cảnh xong Trần thúc liền biến sắc, nghiêm trọng nói: "Làm sao cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm mà quay về lại bị thương thành thế này! Đại nhân, ngài bị bạn đánh sao?"

Cố Cảnh lắc lắc đầu: "Chỉ là việc ngoài ý muốn, trùng hợp đụng trúng thôi."

Sắc mặt Trần thúc nhất thời hòa hoãn lại, tự nhủ: "Vậy được rồi, vậy được rồi." Ông tí nữa thì cho rằng đại nhân kết giao phải bạn bè xấu, sợ bị lừa gạt tiền tài nhan sắc đó!

Cố Cảnh hoàn toàn không biết quản gia nhà mình thiếu chút đem anh trở thành người bị hại, anh móc ra một xấp tiền lớn, đưa cho Trần thúc, nói: "Đây là còn dư lại."

"Còn dư nhiều như vậy?" Trần thúc một mặt kinh ngạc. "Cái này, hình như lúc cầm đi cũng là như vầy........"

"Ừm, chỉ dùng mấy tờ thôi." Cố Cảnh nói đến đây, liền không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đã được Mộc Tử Dịch giáo dục nửa ngày, anh hiểu được việc mình làm trước đó có bao nhiêu ngốc.

Rất mất mặt, đặc biệt là cái mặt này còn trưng ra trước mặt fan của Mộc Tử Dịch.

Trần thúc lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thở ra một hơi nói: "Tốt rồi, rất tốt...."

Bạn của đại nhân nhà ông, có thể thấy tính tình thật không tệ. Đối mặt với nhiều tiền mặt như vậy mà vẫn tiết kiệm, thấy đại nhân tính tình trầm mặc như vậy nhưng vẫn không chê, thật sự rất tốt.

- ---Đừng hỏi ông từ đâu nhìn ra đối phương không ghét bỏ tính cách của đại nhân, nếu như ghét bỏ, đại nhân nhà ông đã sớm quay về rồi!

Trần thúc cẩn trọng nói: "Đại nhân, giữa bạn bè cần có liên hệ qua lại, ngài phải hẹn gặp bạn nhiều nhiều, ra ngoài ăn cơm hoặc đi chơi, hoặc cùng nhau chơi game gì đó. Nếu không, thời gian dài không gặp mặt, quan hệ sẽ bị phai nhạt."

Cố Cảnh gật gật đầu: "Cậu ấy nói tôi có thời gian thì đến tìm cậu ấy."

"Vậy đại nhân ngài bây giờ có thể đi rồi!" Trần thúc vội vã xoay người lên lầu, còn nói: "Tôi bây giờ đi xếp đồ cho ngài liền!"

Cố Cảnh:............" Có ảo giác bị...đuổi ra khỏi cửa?

Trần thúc lo sợ đại nhân nhà mình mất đi người bạn duy nhất, hiệu suất làm việc vô cùng cao mà mang theo một cái vali lớn đi ra. Rõ ràng là thân thể già yếu, nhưng lại nhẹ nhàng đem cái vali lớn bưng xuống lầu, đưa tới trước mặt Cố Cảnh.

Ông còn đặc biệt chu đáo mà vỗ vỗ cái vali: "Tiền mặt còn bao nhiêu tôi đều bỏ vào đây rồi, còn có quần áo để thay các thứ. Đúng rồi, nghe nói nhân loại thích đồ cổ, tôi cũng bỏ vào luôn, đến lúc đó ngài tặng cho vị bằng hữu kia. Tặng quà nhiều cũng tốt mà."

Cố Cảnh: ".........Việc này không gấp, Trần thúc. Tôi muốn hỏi thúc một vài chuyện...."

"Ngài nói đi." Trần thúc cười híp mắt.

Cố Cảnh: "Thúc đối với việc chế tạo thể xác ở địa phủ có hiểu rõ không?"

"Cũng có thể coi như hiểu." Trần thúc quan tâm, "Làm sao vậy?"

Trong mắt Cố Cảnh mang theo chút nghi hoặc cùng khổ sở, nói: "Hôm nay có một lúc, tim của thân thể này đập vô cùng nhanh, không quá an phận."

Trần thúc ngẩn ra, sau đó mặt đầy lo lắng hỏi: "Cái này, rất khó chịu sao?"

"Cũng không phải, cũng không hẳn là phản cảm. Chỉ là, rốt cuộc không bình thường......"

Trần thúc suy tư, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi: "Ngài có thể kể lại dưới tình cảnh nào mới có biểu hiện như vậy không?"

Tình cảnh nào hả......

Cố Cảnh thành thật nói: "Lúc tiếp xúc quá gần gũi với vị bằng hữu kia, có một lần. Cậu ấy cùng người khác nói chuyện, lúc nhắc tới tôi cũng có một lần."

"Vậy cậu ấy nhắc tới ngài, là nói cái gì?"

Cố Cảnh khả nghi mà dừng lại trong chốc lát, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Trần thúc mới nói: "Nói tôi lớn lên đẹp trai......."

Trần thúc: "..........."

Tổn thọ quá, đại nhân nhà ông, bị một người chọc ah!

Tổn thọ quá, người kia vậy mà dám chọc đại nhân nhà ông!

Tổn thọ quá, đại nhân nhà ông vậy mà ngây thơ như thế, động tâm rồi mà còn không hiểu!

Giữa hai lựa chọn là thức tỉnh đại nhân hay là để mặc không quản, Trần thúc chọn cái thứ hai. Ông vung tay cười nói: "Không sao đâu đại nhân, thân thể chế tạo không phải thân thể thật, sẽ luôn có ít nhiều vấn đề, ví dụ như nhịp tim không đều."

Là như vậy sao?

Cố Cảnh dưới ánh mắt chân thành của Trần thúc cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng. Trần thúc không cần lừa anh, tuy rằng việc thân thể chế tạo có nhịp tim không đều này là lần đầu tiên anh nghe nói.

"Đại nhân còn có chuyện gì sao?" Trần thúc cười hỏi.

Cố Cảnh lắc lắc đầu, hết rồi.

"Vậy đại nhân bây giờ đi tìm người bạn kia đi, không cần biết là nam hay nữ, hy vọng đại nhân lần sau có thể đem người về cho tôi xem xem...."

Trần thúc vừa nói, vừa một tay đẩy vali, một tay đẩy Cố Cảnh, đẩy cả người cả đồ ra khỏi cửa, còn đặc biệt săn sóc mà nói: "Sạc dự phòng để ở ngăn bên ngoài vali, chúc ngài đi chơi vui vẻ! Đúng rồi, nhớ đi chơi lâu lâu một chút nha, đại nhân tạm biệt!"

Cửa lớn theo hai tiếng"tạm biệt" mà từ từ khép lại, Cố Cảnh bị đẩy ra ngoài cùng cái tay nắm cửa đối mặt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Cứ cảm thấy hai câu cuối Trần thúc nói có chút kỳ quái.

Phía trong, Trần thúc âm thầm cho mình một cái like! Thế gian này chỉ có mình ông là hiểu đại nhân nhà ông nhất, ông nếu không nắm chặt cơ hội đẩy người ra ngoài, chỉ e sau này đại nhân lại bị ai đó dưới địa phủ nhờ đi hỗ trợ gì đó.

Trời đất rộng lớn, còn có chuyện gì lớn hơn chuyện gia chủ nhà ông muốn kết bạn yêu đương sao? Không có, không tồn tại đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi