TIỆM BÁNH BAO ÂM DƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù trông cậu rất chật vật, toàn thân đều là máu, ngay cả mặt cũng bị thương. Nhưng cậu vẫn đứng thẳng người, tay cầm đao, mũi đao chấm đất, thong dong đi về phía lão ta.

Lão ta theo phản xạ lùi về phía sau, trong lòng kinh hãi vô cùng. Người này, thế mà lại dùng phương thức tự tổn hại bản thân, tiêu hao linh lực quá mức để hủy diệt trận pháp của lão…

Lão khẽ cắn răng, người thanh niên này cũng quá ác với bản thân mình rồi… Tiêu hao linh lực quá mức, đồng nghĩa với tiêu hao sinh mệnh của mình. Hiện tại người này hai mắt đỏ như máu, trừ sát ý ra thì không còn gì, chỉ e là cậu ta không còn ý thức gì nữa rồi.

Đối mặt với một tên điên không muốn sống như thế, lão ta không chắc mình có thể chiến thắng. Hơn nữa, điều lão muốn là thân thể nguyên vẹn và khỏe mạnh của Mộc Tử Dịch, chứ không phải một thân xác tàn tạ, nửa chết nửa sống như vầy!

Lão thầm đánh giá trong lòng, sau đó xoay người chạy trốn. Nhưng lúc này Mộc Tử Dịch lại giống như một u linh vậy, theo sát phía sau, linh lực biến thành trường đao, đánh thật nhanh về phía lão ta.

Lão ta kinh hãi, trường đao kia nhanh quá, e là lão không thể trốn thoát được. Dưới tình thế cấp bách, lão nhanh chóng dùng thuật pháp để bảo vệ mạng mình.

Giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng. Chỗ lão ta vừa đứng bỗng xuất hiện một tiểu quỷ, rồi nó bị trường đao chém trúng, lập tức hồn phi phách tán, ngay cả bóng cũng chưa thấy rõ.

Tiểu quỷ kia hồn phi phách tán khiến cho chủ nhân của nó là lão tà thuật sĩ bị phản thệ. Lão ta phun ra một búng máu, che lồng ngực đang đau đớn của mình. Trong lòng lão nghĩ rằng một cú này thật quá mức hung tàn. Lão nhìn Mộc Tử Dịch không có chút cảm xúc nào, rồi nhìn đôi mắt đỏ như máu kia, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi.

Gần như không chút nghĩ ngợi, lão ném vài lá bùa áp đáy hòm của mình về phía Mộc Tử Dịch, còn lão thì xoay người chạy trốn thật nhanh. Lá bùa kia tuy rất khó tạo ra nhưng tính mạng của mình là quan trọng hơn hết!

Cái tên nhóc nhà họ Mộc này, cơ bản là một con sói không muốn sống!

Mấy lá bùa kia phát huy tác dụng, ngăn lại động tác của Mộc Tử Dịch. Trong lòng lão ta vui vẻ, dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn.

Còn chưa chạy được bao xa thì lão đã cảm thấy được sự áp bách vô cùng mạnh mẽ từ xa truyền đến. Cùng lúc đó, lão cảm nhận được sự nguy hiểm từ sau lưng, nhanh chóng lách người qua một bên.

“A!!!”

Lão ta che lại miệng vết thương do bị cắt đứt cánh tay trái, đau đến nỗi lão muốn lăn lộn trên đất.

Lão cố nén sự đau đớn của mình, thì thấy một người đàn ông trông rất đẹp trai, trong lòng đang ôm nhóc quỷ của Mộc Tử Dịch, nhìn chằm chằm lão như đang nhìn một người chết.

Đôi mắt kia, sâu thẳm như đáy vực, lại mang theo sự lạnh lùng như băng. Lão chợt cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, bị bao vây bởi cái lạnh và sự đau đớn.

Chạy mau! Không chạy thì chết chắc đó!

Lão cũng không thèm nhặt cánh tay đã bị chém rớt kia, quăng lá bùa cuối cùng của mình về phía Mộc Tử Dịch. Chỉ thấy sự chú ý của người kia và tiểu quỷ hướng về Mộc Tử Dịch, lão bèn nhân cơ hội đó chạy trốn thật nhanh.

Cố Cảnh biết lão ta đang bỏ trốn, nhưng mà anh cũng chỉ dậm chân một cái, dùng quỷ lực báo cho thân tín của mình đuổi theo lão. Còn hiện giờ trong mắt anh chỉ còn chứa mỗi Mộc Tử Dịch mà thôi.

Nhìn người nọ không có ý thức, đôi mắt đỏ như máu chứa đầy sát khí, Cố Cảnh chợt cảm thấy cả người lạnh run. Buồn cười thật, anh là một con quỷ, thế nhưng cũng có ngày cảm thấy thể xác và tinh thần mình lạnh run như thế…

Anh siết chặt nắm tay đến nổi gân xanh. Hơi hé miệng, rồi lại không biết nói gì, cổ họng giống như có một bàn tay đang bóp thật chặt khiến anh không thể nói nên lời.

Mãi đến khi Mộc Tử Dịch kéo thanh đao của cậu, từ từ tiến về phía anh. Lúc này anh mới giống như người bình thường, cổ họng run run, sợ hãi mà bật ra tiếng.

“Mộc Tử Dịch…”

Nghe thấy lời đó, Mộc Tử Dịch dừng chân, ánh mắt từ từ xuất hiện một chút hoang mang.

Trong lòng Cố Cảnh đau như cắt, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, cười gượng: “Tôi là Cố Cảnh, là… bạn của cậu đây.”

“Meo~” Tiểu quỷ trong lòng Cố Cảnh cũng rất hiểu chuyện mà meo một tiếng.

Cố Cảnh nhẹ nhàng vỗ chiếc mông đầy thịt của nó, nói nhỏ: “Nói tiếng người đi!”

Nhóc con sửa lời: “Meo… Ba ơi, ba không cần đứa con ngoan này nữa sao?”

Âm thanh non nớt mềm mại, nức nở và đầy tủi thân.

Hoang mang trong mắt Mộc Tử Dịch nhiều hơn, cảm xúc lạnh như băng cũng dần thay đổi. Hình như cậu đang rất hoang mang, nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi “đứa con ngoan là ai?”

Cố Cảnh lại xoa nhẹ mông nhóc con, thế nên nhóc con tiếp tục cố gắng nói: “Anh không cần em, vậy vị âm sai đáng ghét này anh cũng không cần hả? Anh ta sẽ khóc đó, meo!”

Cảm xúc của Mộc Tử Dịch lại dao động, ánh mắt lại trở nên có hồn hơn, thanh trường đao trong tay rời khỏi mặt đất, tiêu tán trong không trung.

Cậu chớp đôi mắt đỏ như máu nhưng lại có thần hơn, lầm bầm trong miệng: “Cố Cảnh… Nhóc béo?”

“Đúng vậy, tôi là Cố Cảnh, còn đây là nhóc béo.” Cố Cảnh nâng nhóc con lên, cẩn thận nói.

Cảm xúc của Mộc Tử Dịch lại thay đổi, ánh mắt cũng dần có thần thái hơn. Một lát sau, cậu nói: “Cả hai đều không sao chứ?”

“Không sao cả.” Cố Cảnh lắc đầu. Hiện tại người ‘có sao’ nhất cũng chỉ có Mộc Tử Dịch mà thôi.

“Tùng Tử thì sao?” Mộc Tử Dịch nói tiếp.

Nhóc béo giọng non nớt trả lời cậu: “Anh ta cũng không sao cả.”

“Vậy thì tốt rồi.” Mộc Tử Dịch dứt lời, cười gượng, nói: “Nếu mọi người đều không bị gì thì kết thúc công việc ở đây đi.”

Cố Cảnh và nhóc con nhìn nhau, cho rằng “mọi người” mà cậu nói là đã bao gồm cả cậu. Hai quỷ còn chưa kịp mừng thì thấy Mộc Tử Dịch đột nhiên khom lưng, phun ra một búng máu, thân thể từ từ khuỵu xuống.

Mặt Cố Cảnh trắng bệch, theo phản xạ quăng nhóc con trong lòng ra, chạy thật nhanh đến Mộc Tử Dịch đang té xỉu kia, nhanh tay đỡ Mộc Tử Dịch.

……

Chú thích:

(1) Trường đao:

Trường Đao

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi