TIỆM CÀ PHÊ HẢI ĐĂNG

Mộc Khê Ẩn im lặng một lúc lâu trên đường về, Ứng Thư Trừng cũng không cố tìm điều gì để nói, hai người chỉ bước chậm từng bước. Khi đến góc đường, cô đột nhiên mở miệng: “Nếu anh muốn đọc cuốn sách đó thì có thể đọc thử.”

“Chẳng phải em không muốn anh đọc nó sao?”

“Bây giờ thì khác.” Mộc Khê Ẩn dừng bước, nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, trong lòng dần hiện lên một đáp án, “Em nghĩ thông rồi, cuốn sách đó đối với Đổng Thụ Nhạn rất quan trọng, nhưng nó không quan trọng với em. Trước đây em không muốn anh đọc nó vì em không muốn để anh nhìn thấy khía cạnh hèn nhát của người con gái ấy khi bị bắt nạt.”

Trong lòng cô có chút gợn sóng, chúng cũng dần lắng xuống. Dưới ngọn gió đêm ấm áp, cô có thể cảm thấy trái tim mình có chút trống rỗng trong chốc lát, có thể để thứ gì đó bước vào.

“Hèn nhát? Cô ấy khi đó mới mười bảy tuổi, sợ bị bắt nạt là chuyện hết sức bình thường.”

“Nhưng cô ấy đã không thể bảo vệ tôn nghiêm của mình.”

“Anh chưa bao giờ cảm thấy những người bị bắt nạt mất đi danh dự của bản thân.” Anh nói với cô, “Em không cần phải nhớ hoặc là quên đi những gì đã xảy ra. Như anh đã nói, đó chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng là ổn thôi.”

Tay của Mộc Khê Ẩn được ủ ấm bởi bàn tay anh, cô lại hỏi: “Anh có thấy rằng em thật sự rất ấu trĩ không?”

“Ấu trĩ thì đã sao? Ai cũng có những lúc trẻ con.”

“Anh cũng thế?”

“Anh đã làm vô kể việc trẻ con rồi. Sẽ thật lãng phí thời gian nếu để ý đến từng chuyện.”

“Vậy thì anh có phải là người hay hồi tưởng quá khứ không?”

“Anh có.” Ứng Thư Trừng nói thật với cô, “Thực ra anh đã tiếp xúc với rất nhiều người mắc bệnh về tâm lý, họ hơi lảng tránh khi nói về quá khứ của mình. Anh sẽ tiếp tục kiên trì hỏi cho đến khi họ miễn nhiễm với điều đó. Không cần quá lo lắng khi đối mặt với quá khứ, cảm thấy xấu hổ là điều rất bình thường, ai cũng là từng bước trưởng thành. Khi đến một độ tuổi nhất định, nhìn lại những gì mình đã làm chắc chắn sẽ không tránh khỏi thiếu sót. Tin anh đi, em không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.”

Mộc Khê Ẩn biết rằng anh đang cố gắng giải vây cho cô, “em không phải là người duy nhất” như là để trấn an cô. Khi anh kéo cô lại, cô nhân thể ôm lấy anh.

“Mười năm nữa nhìn lại ngày hôm nay, chúng ta của lúc này trông cũng thật ngây thơ.” Anh thì thào.

Cô khẽ gật đầu, uể oải nhắm mắt lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đêm nay em có muốn tới chỗ của anh không?” Anh hỏi rất tự nhiên.

“Đến nhà anh?” Mộc Khê Ẩn mở mắt và ngẩng lên nhìn Ứng Thư Trừng, nhận ra anh đang mời mình qua đêm với anh.

“Tùy tiện hỏi thôi, không đồng ý cũng không sao.”

Ai ngờ cô lại gật đầu, nhẹ nhàng nói được chứ.

Ứng Thư Trừng hơi ngạc nhiên, và trước khi cô kịp hối hận, anh đã nhanh chóng nắm cổ tay Mộc Khê Ẩn và dẫn cô đi về phía căn hộ của mình.

Về đến căn hộ, anh đi hâm một ly sữa nóng cho Mộc Khê Ẩn rồi im lặng nhìn cô uống hết. Khi đặt cốc sữa xuống, cuối cùng cô cũng có cảm giác ngượng ngùng, như thể có điều gì đó không ổn.

“Em có muốn đi ngủ không? Hay là nói chuyện lâu hơn một chút?” Anh ngồi xuống hỏi cô.

“Đi ngủ đi, nếu còn trò chuyện tiếp thì anh cũng sẽ mệt mỏi.” Cô đứng dậy, nhìn về phía phòng khách, hỏi anh: “Nhưng chúng ta nghỉ ngơi như thế nào?”

Trước sự ngạc nhiên của cô, anh tìm thấy một chiếc chìa khóa, xoay người đi mở cửa phòng. Cô quả thực lấy làm kinh ngạc, cửa phòng ngủ của anh bị khóa quanh năm. Theo thời gian, cô gần như quên mất sự thật rằng trong căn hộ này còn có một phòng ngủ thật sự.

“Em ngủ ở giường bên trong.” Anh nói rồi đẩy cửa ra.

“Thế có được không?” Cô hỏi lại.

“Căn phòng có chút lộn xộn, cần được dọn dẹp.” Anh bật đèn tường và cúi xuống nhặt hai cuốn sách trên sàn.

Lúc này Mộc Khê Ẩn mới tiến lên một bước đến gần cửa phòng ngủ của anh, đứng ở cửa nhìn làm cô sửng sốt, căn phòng này khác với phòng khách, phòng bếp, phòng tắm và ban công nhà anh. Nó gần như chưa từng được dọn dẹp. Trong phòng có nhiều thùng các tông lớn nhỏ khác nhau nằm rải rác, trong không khí có mùi bụi mù mịt, không được thơm cho lắm. Có một hộp bìa cứng đã mở ra, bên trong đựng đầy sách, chỉ xếp chồng lên nhau, trông như lung lay sắp đổ.

“Hình như anh chưa bao giờ sử dụng căn phòng này?” Cô đoán.

“Rất ít khi, đôi lúc anh không buồn mở cửa mỗi tuần một lần để tiến vào.” Anh nói.

“Em giúp anh dọn dẹp qua.”

Cô đi tìm dụng cụ lau chùi và lau sạch bàn máy tính, giường tủ. May mắn thay, cô tìm thấy một lọ nến thơm trong góc phòng, nó chưa bị mở nắp, cô lập tức châm lửa, thử loại bỏ mùi ngột ngạt trong phòng.

Anh mở tủ, tìm một cái chăn sạch sẽ trải trên giường, sau đó thay vỏ gối cũ, cuối cùng đem chăn từ sô pha phòng khách vào.

Trong khi Ứng Thư Trừng làm việc này, cô ngồi trên sàn nhà và xem bộ sưu tập sách của anh, hầu hết là sách tâm lý, chúng rất dày và cũ, có lẽ là sách anh đọc thời đi học. Mộc Khê Ẩn mở nó ra, quả nhiên trên đó có những dòng ghi chú của anh. Nét chữ của anh rất đẹp, được viết ngay ngắn ở một góc trống, có lề lối và khoa học.

Khi anh quay lại, thấy cô ngoan ngoãn ngồi dưới sàn, trông thật đáng yêu, anh liền giục cô: “Thu dọn đồ đi, em có thể lên giường nằm nghỉ rồi.”

Cô ngẩng đầu hỏi: “Rửa mặt ở đâu?”

“Để anh đi tìm bàn chải đánh răng mới và cốc nước.”

“Nếu không có thì em có thể dùng của anh.” Cô nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Kết quả bàn chải đánh răng thì tìm được cái mới, nhưng không có cốc nước, thế là Mộc Khê Ẩn thật sự dùng cốc của anh để đánh răng. Khi nhìn mình trong gương, cô thấy má mình rất đỏ. Không lâu sau, cô ngừng đánh răng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ: Đêm nay sẽ không phải là lần đầu tiên trong đời chứ? Nếu anh ấy đòi……….. thì mình nên đồng ý hay trì hoãn một thời gian rồi mới đồng ý?

Cô vặn vòi nước, từ từ xả sạch bọt kem đánh răng trên mu bàn tay, chỉnh đốn tâm tư rồi mới bước ra ngoài, thoáng nhìn đã thấy anh đang ngồi trên sô pha, đọc sách dưới ánh đèn dịu nhẹ. Mộc Khê Ẩn hắng giọng để thu hút sự chú ý của anh, khi anh ngước mắt nhìn cô, tim cô đập rộn lên, Mộc Khê Ẩn vẫn nói ra: “Chúng ta ngủ kiểu gì? Đều ngủ ở trên giường à?”

“Không, anh ngủ ở ghế sô pha, em lên giường nghỉ ngơi đi.”

Cô không biết có phải là anh đang ra vẻ thận trọng không, tiến thêm một bước: “Không sao đâu, ngủ chung đi. Lần trước em nói cho em một chút thời gian chuẩn bị, về sau em nghĩ lại……….. Thật ra cũng không cần mất nhiều thời gian như vậy.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ánh mắt anh ngừng mãi trên mặt cô, dường như anh đang dành thời gian để suy nghĩ, cuối cùng đáp lại khi cô cảm thấy thời gian đang kéo dài vô tận: “Để lần sau đi, bây giờ chúng ta đều mệt mỏi.”

“Ồ.” Cô sững sờ lên tiếng, đảo mắt nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng chợt cảm thấy mình đúng là điên rồi, hiện tại đã là mấy giờ.

Để không làm cô cảm thấy quá xấu hổ, Ứng Thư Trừng đi cùng Mộc Khê Ẩn vào phòng ngủ, nhìn cô nằm xuống và đắp chăn cho cô. Lúc anh định tắt đèn, thấy cô vẫn đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào một góc tường nào đó, anh chậm rãi ngừng tay, ngồi xuống nói: “Không ngủ được? Anh ở lại với em một lúc nhé?”

Cô khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, vươn tay nắm lấy tay anh áp lên má mình.

“Em thích anh.”

“Anh biết, anh cũng thích em.”

“Có phải anh bị giật mình vì những lời em vừa nói không?”

“Không phải.” Anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Thực chất mục đích dẫn em về đây không đơn giản, chỉ có điều về sau bị gián đoạn.”

“Vì sao?” Cô thực sự thắc mắc.

“Bởi vì đêm nay không phải thời điểm thuận lợi, em đang mệt, làm cái đó cũng không cảm nhận được niềm vui thú.” Anh nói, “Chưa kể căn phòng này đã lâu không dùng, cần phải tản mùi ra.”

Hóa ra là thế.

Sau đó cô lại hỏi: “Thật ra phòng ngủ này rất thoải mái, sao anh không vào ngủ mà lại dùng làm phòng tiện ích?”

“Bởi vì anh không ngủ được, chi bằng dùng nó để bỏ vài thứ.” Giọng anh vô thức trở nên rất dịu dàng, như thể anh đang giao tiếp với một con vật nhỏ cần được bảo vệ, nửa đêm giải thích một số bí ẩn cho cô nghe.

Mộc Khê Ẩn cũng nói nhỏ nhẹ theo anh: “Anh thử nằm xuống đi, chúng ta không cần làm gì cả, chỉ nhắm mắt ngủ đến rạng sáng.”

Anh khẽ hôn lên trán cô, vén chăn lên, nằm bên cạnh cô, tiện tay tắt đèn, sau đó ôm cô rồi vỗ nhẹ vào lưng ru cô ngủ. Kết quả suôn sẻ hơn anh mong đợi, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng vang lên bên tai anh như tiếng sóng từ phương xa truyền đến. Vốn dĩ anh định rời đi sau khi cô đã ngủ say, nhưng Ứng Thư Trừng lại lưu luyến nhiệt độ trong vòng tay mình, sau từng giây từng phút trì hoãn, anh nhắm mắt lại theo tiếng thở của cô, lại âm thầm mơ một giấc mộng.

Trong biển cả vô tận, nước biển từ từ dâng trào, sóng vỗ bờ biển, nước xuyên qua cát mịn, cũng thấm ướt quần áo của anh. Nhất thời Ứng Thư Trừng cảm thấy thật lạnh, mắt cay xè, không thể không mở to mắt. Anh chậm rãi đứng dậy từ trong làn nước, đi đến chỗ bờ cát, nằm xuống và nhắm mắt lại, để mặc cho gió biển làm khô quần áo mình. Nước biển vẫn dâng trào từng đợt, làm ướt ống quần rồi tràn lên mắt cá chân của anh, nhưng nhiệt độ cũng không lạnh như trước, ngược lại còn ấm dần lên.

Đột nhiên có một bàn tay mềm mại túm lấy cổ chân Ứng Thư Trừng, như đang chơi đùa với anh, anh không biết là ai đang chạm vào mình, nhưng anh cũng không từ chối.

Ứng Thư Trừng nhắm mắt nằm trên bờ cát ngủ thiếp đi, trong mộng lại có một giấc mộng khác, chậm rãi kéo dài như trở lại thời thanh xuân.

Khi anh tỉnh dậy, dường như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đầu đau nhức, cúi đầu nhìn cánh tay, không ngờ lại trống rỗng. Anh xoa trán ngồi dậy, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, nhíu mày hỏi: “Ai đó?”

Mộc Khê Ẩn vừa vặn mở cửa ra, trên tay cầm một cái xẻng, không ngờ lại nghe thấy giọng nói đầy kích động của anh nên cô vội nói: “Là em, em tới xem thử anh đã tỉnh chưa. Hiện tại là mười giờ rồi, anh có đói không? Em đang nấu cơm.”

“Quả nhiên là em.” Anh càng chắc chắn hơn ai là người đã xuất hiện trong giấc mơ của mình.

“Gì vậy anh?” Mộc Khê Ẩn không hiểu, cô đoán không phải là anh đang nói chuyện hoang đường gì chứ?

Ứng Thư Trừng không đứng dậy ngay, nhìn vẻ mặt của cô lúc này, anh lập tức nhớ lại chuyện hoang đường trong giấc mơ, khẽ nghiêng người, trầm giọng: “Em ra ngoài trước đi, anh sẽ ngủ một lúc nữa, đóng cửa lại giúp anh.”

Mộc Khê Ẩn không biết bí mật nhỏ của anh, chỉ nghĩ là anh muốn nằm nướng trên giường, cô gật đầu đi ra ngoài.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mười lăm phút sau, Mộc Khê Ẩn vừa bày rau xào ra đĩa, một đôi tay bỗng ôm chặt lấy eo cô, cô quay đầu lại chợt bắt gặp đôi mắt đen láy trong veo của anh, cô ngại ngùng nở nụ cười.

“Anh đói lắm rồi.” Sau khi dính lấy cô một lát, anh mới bình tĩnh thả tay ra, cầm lấy đi đến bàn trong phòng khách.

Thấy được tinh thần anh rất tốt, chắc là ngủ đủ giấc, nghĩ đến đây Mộc Khê Ẩn vui hơn ai hết. Thật ra cô dậy từ rất sớm, thấy anh ngủ say cô sợ đánh thức anh, cô hy vọng anh ngủ được càng lâu càng tốt nên rón rén đi ra ngoài tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, suy nghĩ mãi không biết nấu món gì, muốn tạo cho anh một bất ngờ. Không ngờ, anh ngủ say hơn cô mong đợi, hoàn toàn không để ý đến tiếng cô nấu nướng trong bếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi