TIỆM CƠM NHỎ THÀNH TRƯỜNG AN

Nhìn trang phục thì biết ngay hai cô nương kia một người là chủ một người là tớ, không chỉ có cô nương nọ mặt mày như tranh mà ngay cả người tỳ nữ cũng thanh tú xinh xắn. Chỉ là lúc này hai người kia quả thật rất chật vật, cô nương nọ khoác một chiếc áo lông vũ màu xanh biếc, rõ ràng vốn dĩ là một cái áo rất đẹp, thế nhưng bây giờ mép áo đã vô cùng dơ bẩn, người tỳ nữ không có áo khoác tránh tuyết, chiếc váy dài bằng tơ tằm ẩm ướt tới tận chân, lộ ra mũi giày trông như vừa đi ra từ vũng bùn.

“Ngoài trời lạnh lắm, cô nương tới cạnh lò sưởi một chút đi.” Để cho mình trở thành như thế này thì chắc hẳn không phải là ra ngoài thưởng tuyết… Thẩm Thiều Quang không thích nhất là xét hỏi nỗi khổ tâm của người khác, chào hỏi gọi người ta tới sưởi ấm luôn.

Cô nương kia nở nụ cười cảm kích với Thẩm Thiều Quang, nói cảm ơn. Người tỳ nữ rất nhanh nhẹn, cũng nói cảm ơn, sau đó vội vàng thu dọn cho cô nương nhà mình. Hai người nói chuyện ríu ra ríu rít, giọng nói rất dễ nghe, không có vẻ trang trọng như giọng người Trường An.

“Cô nương cởi cái áo lông vũ này ra đi, trong này ấm áp, mặc không tiện.” Người tỳ nữ nói xong thì liền giúp cô nương nhà mình cởi dây buộc áo lông vũ.

Liếc mắt nhìn Lâm Yến đang ngồi ăn hồ lô ngào đường bên kia, sắc mặt cô nương hơi ửng lên, khe khẽ vỗ tay người tỳ nữ, chỉ đi tới bên kia lò vươn tay ra.

Người tỳ nữ hơi ngạc nhiên, cũng bất giác liếc mắt nhìn Lâm Yến, sau đó thì hiểu ra, cô nương nhà mình là thấy có nam tử trẻ tuổi ở đây, không tiện lộ ra lớp y phục và giày còn chật vật hơn ở bên trong.

Người tỳ nữ không thể làm gì khác, chỉ có thể móc khăn ra cho cô nương nhà mình lau tay, sau đó lại mượn của A Viên một chiếc khăn vải để lau bùn nước dính trên áo khoác của cô nương.

A Viên cười hỏi: “Cái áo khoác lông này trông thật là lộng lẫy đẹp mắt, là làm từ lông chim gì thế?” Sau đó lại nói: “Ngươi cũng đang ướt đấy, đến sưởi tạm một chút đi.”

Cô nương kia cũng lên tiếng gọi tỳ nữ của mình tới sưởi ấm.

Thẩm Thiều Quang đi bưng hai cốc nước táo đỏ câu kỷ tử tới: “Cô nương uống một chút nước cho ấm người.”

Cô nương kia lại nói cảm ơn lần nữa, bưng cốc lên, ngồi cạnh lò nhấp từng chút một. Người tỳ nữ rất biết ơn Thẩm Thiều Quang, cũng nhận lấy cái cốc.

A Viên đã bị Thẩm Thiều Quang dưỡng cho thói quen có sao nói vậy: “Sao cô nương lại ra ngoài giữa trời này? Nghe giọng của hai vị lại không giống giọng người Trường An.”

Khuôn mặt tươi cười của cô nương kia hơi ửng lên, nàng ta nhìn Thẩm Thiều Quang, lại liếc mắt nhìn Lâm Yến phía bên kia: “Bọn ta không phải người ở đây, tới đây để thăm người thân, trên đường xe lại bị hỏng…”

“Các người thăm người thân nào thế? Ở trong phường này sao?”

“A Viên, thịt viên trong kia chín chưa thế?” Thẩm Thiều Quang vội vàng ngăn không để nàng ta dò hỏi tiếp.

“Ôi chao! Cô nương không nói thì ta cũng quên mất.” A Viên đang muốn hóng chuyện vội vàng gác sự tò mò của mình sang một bên, chạy vào trong bếp.

Thấy nàng ta đi vào rồi, Thẩm Thiều Quang thấp giọng tạ lỗi: “Tỳ nữ của ta không hiểu quy củ, mong cô nương đừng để bụng.”

Cô nương kia mỉm cười: “Không sao…” Sau đó lại theo bản năng liếc mắt nhìn bóng người phong tư lỗi lạc bên kia, miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ như muốn nói nhưng lại hơi lưỡng lự.

Lâm Yến ăn xong hồ lô ngào đường, đang nghiên cứu thực đơn. Thời tiết thế này mà ăn lẩu thì đúng là rất hợp. Bà nội vẫn luôn yêu thích đồ ăn của Thẩm Ký, chỉ là vẫn còn chưa từng ăn món lẩu này, chi bằng gọi một ít đưa về nhà…

Cuối cùng cô nương kia cũng lên tiếng: “Không biết cô nương có biết một vị lang quân họ Hoàn trong phường này hay không? Đó là… biểu huynh của ta.”

Thẩm Thiều Quang hồi tưởng lại tên họ của các thực khách trong quán mình, thật sự chưa từng nghe nói có người nào họ Hoàn. “Biểu huynh”… Ở thời đại này, nghĩa của hai chữ này rất mập mờ, có thể so với “bạn học” ở thời hiện đại, huống hồ cô nương này lại chỉ dẫn theo một người tỳ nữ lặn lội đường xa tới đây, sao có thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

Thẩm Thiều Quang đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu như là bỏ nhà đi theo người ta, vậy cô nương này có mang theo công nghiệm không? Có tính là kẻ đào tẩu không? Người ngồi bên kia là phó thị trưởng thường vụ thành Trường An đấy, theo luật nhà Đường, những người không có hộ tịch kiểu này đều bị trục xuất cả… Đối với một cô nương, bị quan phủ đưa về không chỉ là chuyện mất mặt thôi đâu.

“Bà chủ…”

Thẩm Thiều Quang lên tiếng đáp lại, đi tới chỗ Lâm Yến, cười hỏi: “Lang quân muốn gọi cái gì?”

“Một phần nước dùng, một phần canh sữa, thịt dê, cá và các loại thịt viên mỗi loại một phần, thêm cả rau xanh và đậu phụ, đặt trong cặp lồng, ta mang về.”

Ôi chao, cái người xưa nay chỉ ăn một loại đồ ăn cũng bắt đầu nhận ra sức hấp dẫn của sự dung hợp rồi sao? Thẩm Thiều Quang đắc ý trong lòng, nhẹ nhàng trả lời: “Được rồi! Ta sẽ cho người đi theo lang quân, giúp lang quân chuẩn bị nước dùng và bắc nồi.”

Như thể nhìn ra được ý chế giễu trong lòng Thẩm Thiều Quang, Lâm Yến lẳng lặng nhìn nàng một cái, sau đó mới nói: “Được.”

Thẩm Thiều Quang híp mắt, lộ ra một nụ cười giả vờ chân thành.

Đồ cho món lẩu thì trong bếp đã chuẩn bị gần như xong xuôi, A Viên và A Xương nhanh tay nhanh chân chuẩn bị hai cặp lồng, xách theo hai ấm nước dùng và canh sữa đi ra.

Lâm Yến gật đầu với Thẩm Thiều Quang một cái rồi đi ra ngoài, A Viên và A Xương đi theo phía sau, đi nhờ xe của hắn.

Chuẩn bị ra khỏi quán rượu, Lâm Yến lại quay đầu nhìn Thẩm Thiều Quang: “Không biết có thể mang theo hai xâu kẹo hồ lô không?”

“… Lang quân cứ chọn tùy ý.”

Lâm Yến gật đầu, quả thật rút hai xâu.

Lâm thiếu doãn đi rồi, bầu không khí trong quán dịu đi hẳn.

Tỳ nữ của cô nương kia cười hỏi: “Vị lang quân này thật là uy nghiêm, chắc không phải là hoàng thân quốc thích chứ?”

Thẩm Thiều Quang bật cười, có thể thấy là từ cổ chí kim tất cả mọi người đều biết rõ kinh thành là nơi vứt miếng ngói vỡ có thể trúng phải ba vị thắt lưng vàng, nhưng mà lúc này thật sự đã đoán sai: “Hoàng thân quốc thích thì sao có thể chạy tới quán rượu nhỏ này của ta chứ?”

Cô nương kia cười quở trách tỳ nữ của mình: “Ở bên ngoài cũng nói bậy.”

Thẩm Thiều Quang lại nói xin lỗi cô nương kia, nàng không biết có người nào họ Hoàn.

Sắc mặt cô nương kia ảm đạm hẳn, người tỳ nữ cũng lo lắng nhìn chủ nhân nhà mình.

Thẩm Thiều Quang là người thực tế, nhìn hai cô nương yếu đuối này, cuối cùng vẫn lắm miệng hỏi chuyện: “Hai vị đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu quả thật là ở trong phường này thì chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi.”

Cô nương kia nghe xong câu sau thì cũng được an ủi phần nào, sau đó trả lời câu trước: “Vẫn chưa tìm được chỗ nghỉ tạm, bọn ta vừa mới vào cửa phường, thấy biển hiệu quán rượu và cô nương đứng ở cửa thì mạo muội vào đây.”

Thẩm Thiều Quang hơi nhíu mày: “Trong phường này không có khách điếm. Cạnh Tây Thị thì có, nhưng nhiều khách điếm nhất là ở phường Sùng Nhân ở thành đông.”

Người tỳ nữ đáp: “Nhưng bọn ta tới đây để tìm người, ở xa thì e là không tiện.”

Thẩm Thiều Quang nghĩ ngợi một lát, cuối cùng giới thiệu: “Trong phường này có một am ni cô gọi là am Quang Minh, các ngươi có thể tới hỏi thử xem.”

Trên mặt cô nương kia xuất hiện nụ cười, thật đúng là “sáng bừng như hoa mùa xuân”: “Thật sự rất cảm ơn bà chủ.”

Đã tìm được tới phường Sùng Hiền, chỗ ở cũng đã có, cô nương thấy nhẹ nhõm hẳn, ngửi được mùi truyền ra từ trong phòng bếp thì thấy đói bụng.

Chủ tớ hai người gọi ngọc tiêm diện và canh đậu phụ cải thảo. Người tỳ nữ không ăn mà hầu hạ chủ nhân trước.

Cô nương kia đẩy nàng ta: “Ngươi cũng ngồi xuống ăn luôn đi. Ăn rồi chúng ta đi tìm am Quang Minh kia nghỉ tạm.”

Người tỳ nữ kia liền ngồi xuống ăn cùng.

Gần tới giữa trưa, khách tới quán càng lúc càng đông, nhìn thấy hai cô nương xinh đẹp ngồi trong quán thì không khỏi tò mò quan sát, khác hẳn vị đi ra mà không thèm chớp mắt lúc nãy.

Chủ tớ cô nương kia bị nhìn vậy thì hơi mất tự nhiên, ăn xong ngọc tiêm diện, lại uống mấy hớp canh rồi trả tiền, hỏi rõ đường, lại lần nữa cảm ơn Thẩm Thiều Quang, sau đó lập tức đi ra giữa trời tuyết.

A Xương và A Viên không ở trong quán, thực khách lôi kéo tiểu nhị tạm thời Vu Tam: “Cô nương xinh đẹp kia là ai thế?”

Vẻ mặt Vu Tam rất khó tin: “Khách nhân đã tới quán bọn ta bao nhiêu lần rồi? Không nhận ra chủ nhân nhà ta sao?”

Khách nhân liếc hắn một cái, thôi bỏ đi, ở trong mắt ngươi cũng chỉ có chủ nhân nhà ngươi là cô nương xinh đẹp sao?

Vu Tam hiểu ra, à, là hai người vừa rồi. Nhưng vấn đề là Vu Tam nãy giờ bận rộn dưới bếp, biết là có hai vị nữ khách nhưng cũng đâu có thấy được bọn họ ra sao.

“Cái này thì ta không biết.” Vu Tam lắc đầu, quay trở lại trong bếp.

Thẩm Thiều Quang xách ấm tới thêm nước dùng vào nồi của vị khách này, lại nhanh tay châm lửa, sau đó cười nói: “Khách nhân chậm rãi dùng bữa.”

Vị khách kia nhìn cô nương chủ quán Thẩm Ký này, nói xinh đẹp thì đúng là cũng xinh đẹp, nhưng mà không giống với vẻ đẹp nhu mì dịu dàng của cô nương lúc nãy, Thẩm cô nương này mặc một bộ y phục kiểu Hồ bó người, mặt mày khí phách, có nét oai phong, nhưng mà… vậy chẳng phải là hơi khí phách quá sao.

Nói đi cũng phải nói lại, bao nhiêu kẻ bày sạp bán hàng cả mười mấy năm, có mấy người mở được quán rượu? Nếu vị này là một lang quân thì có khi sẽ trở thành một thương nhân giàu có lừng lẫy một phương cũng chưa chừng.

Một cô nương thế này – Một kẻ đã có thê tử như mình hỏi tới làm gì?

A Viên và A Xương đã về, giũ tuyết dính trên chân, đi vào trong bếp.

Thẩm Thiều Quang bảo bọn họ đi đổi giày trước, A Viên cười nói: “Ai lại giống vừa vớt từ dưới nước lên như hai cô nương kia? Giày của bọn họ chỉ để cho đẹp, trời tuyết thế này phải đi ủng.”

Thẩm Thiều Quang nhìn đôi ủng da lợn màu đen của A Viên và A Xương, lại nhìn đôi giày nhung “chỉ để cho đẹp” của mình, được rồi, ngươi nói đúng lắm.

A Viên báo cáo lại cho Thẩm Thiều Quang: “Ôi chao, Lâm phủ kia lớn thật đấy! Cũng đẹp mắt nữa! Có một hành lang dài, trên chấn song khắc đủ loại hoa cỏ, có hoa đào, có mẫu đơn, có hoa mai, có phong lan, còn có nhiều loại ta không biết, mỗi loại một kiểu.”

Thẩm Thiều Quang híp mắt nhớ lại, đúng là có một hành lang như vậy, trên đó khắc bách hủy đồ*, nói là bách hủy nhưng thực ra không chỉ có hoa mà còn có các loại cây như tùng, liễu, có thể coi như còn nhiều hơn cả trăm loài tề tụ.

* “Hủy” nghĩa là hoa cỏ.

“Chính nàng” khi còn nhỏ học đếm đã từng đếm số hoa cỏ cây cối đó không chỉ một lần, nhưng mỗi lần đếm lại ra một con số khác, phụ thân chỉ đứng bên cạnh cười, bảo nàng đếm lại lần nữa, mẫu thân cũng như thể đang xem kịch vui, nhưng ca ca thì rất có dáng vẻ của bậc huynh trưởng, muốn nắm tay nàng đếm từng cái một, nhưng “chính nàng” lại cứ bướng bỉnh đòi phải tự đếm…

“Vị thái phu nhân kia rất hiền hậu, chỉ nói là trời tuyết lớn như vậy mà bọn ta còn đưa đến tận nơi, bảo người ta cho thêm tiền thưởng.”

Thẩm Thiều Quang hoàn hồn lại từ trong dòng ký ức, mỉm cười nói: “Vậy thì giữ lại đó để đến tiết đông chí đi ra ngoài chơi thì mua đồ ăn ngon.”

A Viên cười nói: “Đồ ăn bên ngoài cũng chỉ ăn cho vui thế thôi, không so được với của quán chúng ta.”

A Xương vội vã xen lời: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

Chút ưu phiền vừa rồi lập tức tan thành mây khói, Thẩm Thiều Quang cười đắc ý thêm một câu: “Chiều cho các ngươi thành dẻo miệng cả rồi, phải làm sao bây giờ?”

Vu Tam vội vàng bưng đồ ăn ra ngoài, thật sự không cách nào ở lại trong bếp nổi nữa.

Ba người còn lại bật cười thành tiếng.

A Viên lại nói tiếp: “Vị Lâm lang quân kia nhìn bề ngoài thì lạnh nhạt thế thôi chứ đối xử với thái phu nhân lại rất tốt. Nụ cười kia…” A Viên nghiêng đầu, nghĩ xem nên hình dung thế nào, nhưng nói cho cùng thì số lượng từ ngữ nàng ta biết cũng không nhiều, các thủ pháp tu từ cũng ít ỏi, nghĩ ngợi một lát vẫn không nghĩ ra.

Thẩm Thiều Quang tưởng tượng ra cảnh mặt mày Lâm thiếu doãn dịu xuống, mỉm cười với người khác, trong lòng tự bổ sung thêm cho A Viên, nụ cười kia… tựa như gió xuân khẽ khàng mơn trớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi