TIỆM CƠM NHỎ

Từ khi Lý thị tới làm việc tại Khách Điếm Một Nhà, Triển Linh hướng dẫn nàng ta từng bước một, từ những hạng mục cơ bản, sắp xếp chén muỗng, cắt rau, nêm gia vị thì những món ăn thông thường đều chỉ dẫn cặn kẽ hết thảy, trừ bí quyết cơ mật hoặc khi phối liệu gọi thêm trợ thủ bên ngoài, còn thì nhà bếp đều là Lý thị làm chủ.

Lý thị cả một ngày bận rộn khẩn trương, cũng không nghĩ sâu xa gì cho đến khi về lại nhà, vừa nói chuyện đó với cha mẹ chồng cùng nam nhân mình nghe thì cả nhà đều cả kinh, nhảy dựng hết lên.

“Cái gì?” Đến bà bà nằm liệt trên giường đất cũng sợ tới mức nửa người đều rung lên hỏi “Ngươi, ngươi muốn học tuyệt kỹ tay nghề người ta?”

“Ngươi, ai, ngươi nha, ngày thường nhìn ngươi cũng là người thành thật, sao giờ cũng học người ta tham tiện nghi kẻ khác hả?” Công công đấm ngực dừng chân nói.

Đây là con dâu nhà mình, nếu là người khác ông liền sẽ nghĩ ‘không biết xấu hổ’.

Tân Quang trước an ủi cha, sau đó nói với tức phụ nhà mình “Lần trước ta đến thăm sao nàng không nói qua chuyện này? Nàng tự ý hành động như vậy, giờ làm sao cho thỏa đáng đây?”

Lý thị trợn tròn mắt, lẩm bẩm “Em, em không nghĩ nhiều như vậy.”

“Không nghĩ là được sao?!” Đây là lần đầu tiên công công phát hỏa với con dâu, tay cầm chiếc gậy chọc xuống nền nhàn kêu bang bang, cả chòm râu đều sung khí run run cả lên “Người ta có tay trù nghệ mới mở tửu lầu bên ngoài kiếm sống, người khác hâm mộ gọi là sư phụ! Còn ngươi khen ngược, người ta chưa có ý thu nhận đồ đệ, ngươi còn tự gọi người ta là sư phụ! Chuyện này truyền ra ngoài ngươi nói xem chúng ta sao có thể ngẩn đầu làm người hả!”

Đối với dân đen chúng ta mà nói, trừ bỏ trồng trọt làm nông thì ra ngoài học tay nghề để mưu sinh. Bởi trồng trọt cực khổ nên nhà nào có điều kiện sẽ nghĩ đến chuyện tìm cho hài nhi nhà mình một sư phụ học nghề, sau này không cần khổ cực còng lưng kiếm ăn trên mặt đất, công việc nhẹ nhàng hơn và cũng có thể diện hơn.

Chỉ là thời đại này giao thông không tiện, dân cư lưu động không lớn, những thợ thủ công cũng không thể quá nhiều, như vậy sẽ tạo thành ác tính cạnh tranh. Cho nên, những sư phụ kia trừ phi tới tuổi mới nguyện ý thu nhận đồ đệ.

Gọi sư phụ gì đó, không thể nói bừa là được.

Và mặc dù là thu nhận đồ đệ, muốn người sư phụ truyền thụ tâm huyến thì người đó phải có bản lĩnh mới được.

Một khi đã bái người ta làm sư phụ thì người đó không khác gì cha mẹ mình, thậm chí so với cha mẹ càng cung kính hơn, trước tiên là hiếu kính mấy năm xem tấm lòng thành, chứ không phải dễ dàng học bí quyết nhanh như vậy.

Nếu gặp được người phúc hậu, thì khoản bốn đến năm năm thành, sư phụ chậm rãi mang ngươi theo làm công, sau đó phát một văn tiền tiêu vặt; nếu gặp phải người không phúc hậu, ngươi chậm rãi chờ cho đến chết, phí công một đời cũng chẳng ra sao!

Cho nên cả nhà nghe Lý thị nói được phát tiền tiêu vặt, được học hỏi nhiều bí quyết nấu ăn thì đã bị dọa đến mông không ngồi yên rồi.

Người kia chính là đại đầu bếp! Làm việc đều có quy tắc chuẩn mực, nói trắng ra, tay làm hàm nhai, không phải cho không. Tuân thủ làm đúng, tất nhiên sẽ được thưởng công, mùa đông ngủ chăn ấm, bụng no không sợ đói, đôi khi may mắn còn được ăn những món ngon mà thực khách ăn không hết để lại. Cho nên, đại bộ phận đầu bếp đều thường béo những người làm công khác, nhưng nghĩ đến bái sư học nghệ cần suy nghĩ lại.

Trước đây là người thuần phát, lúc này người ta nghĩ Lý thị là một kẻ mặt trắng có phải không?

Công công thở ngắn than dài nửa ngày, gấp đến đứng ngồi không yên, định ra cửa đến tìm Triển Linh nhận lỗi thì bị Tân Quang ngăn cản lại.

Bị mắng một trận Lý thị cũng bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh, biết gần đây cuộc sống mình quá thoải mái, chưởng quầy lại là người hòa khí, nhất thời quên mất quy củ cha ông.

“Chuyện này, chuyện này phải thế nào cho đúng đây?”

Cuối cùng, công công giải quyết dứt khoát “Những thứ học đều đã được học rồi, lời nói ra cũng không có biện pháp khác, ngươi trước đi xem ý tứ người ta, xem có thể nhận ngươi làm đồ đệ hay không, như vậy chúng ta cũng sẽ đi theo đội ơn người ta, mỗi năm nhận quà vật lễ tết, không phải chỉ biết ngồi ăn không biết làm, sống nói ít làm nhiều mới tốt… Nếu người ta không chịu thu nhận ngươi, ai, ngươi, ngươi trở về lại nhà đi!”

Nói xong ông lại đấm ngực dừng chân thở dài, hổ thẹn nói “Ai, ngươi nhận tiền tiêu vặt của người ta, còn mang thịt về nhà, thật là, chuyện này thật đúng là!”

Cả đời này, mặt già mất hết rồi.

Nhà bọn họ đời đời đều thành thật bổn phận, chưa làm qua chiếm tiện nghi người khác như vậy!

Bị người nhà thay phiên giáo huấn, Lý thị bị mất ngủ mấy đêm liền, đầu óc căng như giương cung, suy nghĩ nên nói gì cho phải cho nên kéo dài tới bây giờ.

Cho đến một ngày Lý thị kiên quyết tìm Triển Linh nói chuyện “Trước kia là ta ngu ngốc, quên mất bổn phận của mình, được người nhà nhắc nhở nên đến đây nói rõ ràng với người. Về sau, ta nhất định xem người như cha mẹ mà hiếu kính, nếu ta có một chút bất trung sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế!”

Triển Linh nghe vậy chịu kinh hách không nhẹ “Không, không cần, thật không cần…”

Ta có tự tin có thể sống tốt hơn!

Triển Linh còn chưa nói xong, Lý thị có chút uể oải nói “Ai, là ta không biết tốt xấu, thật không có mặt mũi đối mặt với người.”

Cha mẹ chồng nói đúng, làm người phải phúc hậu, sao có thể chiếm tiện nghi người khác được?

Thời điểm Lý thị nói chuyện, não bộ Triển Linh cũng đang một trận gió lốc xoay quanh.

Đúng rồi, chuyện này xác thật bản thân mình thiếu suy tính.

Nếu ở xã hội hiện đại, người ta cũng rất xem trọng độc quyền nữa là, mà ở cái xã hội này, mưu sinh thủ đoạn càng không thiếu, không phải càng khắc nghiệt hơn sao?

Nếu mình kiên trì không chịu thu nhận đồ đệ, chỉ sợ Lý thị thật phải từ chức về nhà.

Sau này cũng thế, dù có thay đổi người khác, phỏng chừng tình huống cũng không sai biệt lắm… Trừ phi là thuê đứt bằng văn tự khế ước, dù sao cũng phải đề phòng một tầng.

Nói đi cũng nói lại, kỳ thật thu nhận đồ đệ đối với mình có trăm lợi mà không có hại, chuyện cơ mật sai sử càng yên tâm hơn, không cần lo lắng phản bội, chuyện cơ mật một chút cũng có thể công khai.

Cũng như lời Lý thị nói, thời đại này, quan hệ thầy trò thập phần khắc nghiệt, tuy rằng pháp luật không có quy định, nhưng nó đã ăn sâu bén rễ trong tư duy rồi. Chỉ cần danh phận thầy trò phân định rõ, Lý thị không thể dám động một chút ý xấu, bằng không nước miếng thiên hạ đủ dìm chết nàng ta.

Thôi, nhập gia tùy tục vậy.

Lý thị đối với trù nghệ nhiều ít có chút thiên phú, là người thành thật, có tính chịu thương chịu khó, trừ thời điểm bận rộn không ngơi nghỉ, rỗi nàng ta cũng trộm khổ luyện kiến thức cơ bản, mắt nhìn người của nàng không sai được.

“Nếu như vậy, ta thu tẩu làm đồ đệ.”

“Cảm ơn sư phụ!” Quá đỗi vui mừng, Lý thị quỳ xuống khấu đầu, nghiêm túc hỏi “Sư phụ, vậy, vậy khi nào làm lễ bái sư? Để đồ đệ chuẩn bị trước, phải đặt rượu và mua thức ăn, cũng nhờ nhị chưởng quầy cùng bọn Thiết Trụ làm chứng, sau này sư phụ chỉ chỗ nào, đồ đệ liền đánh chỗ đó, dù lên núi đao xuống biển lửa tuyệt không hai lời!”

Nhìn bộ dáng này của nàng ta, phảng phất không phải bái sư, mà như là bán mạng cho người thì đúng hơn. Ngày thường nàng nội liễm ít lời, lúc này lại nói một hơi nhiều như vậy, quả nhiên có áp lực con người càng phấn đấu hơn.

Triển Linh nghe được da đầu tê dại, định nói không cần thì Lý thị nói tiếp…

Nhận được xác nhận của nàng, về nhà ăn tết xong, năm sau trở lại mở tiệc thì Lý thị mới yên tâm, trở về phòng thu thập hành lý về nhà ăn tết cùng gia đình.

Triển Linh lê tâm trạng mệt mỏi tìm Tịch Đồng cùng Triển Hạc an ủi “Ta thật đúng là tự làm tự chịu mà.”

Nàng vốn không thích giao du cùng nhiều người, mà lúc này làm tiệc rượu, bản thân mình là vai chính! Muốn tránh cũng không được.

Tịch Đồng cười “Chuyện này cũng khó trách, thời đại này thiên hạ thời phụng chính là quân sư, mặc kệ nghề nào, quan hệ thầy trò rất là trịnh trọng, là chuyện đại sự cả đời, không thể qua loa.”

Triển Hạc nghe không hiểu, cũng cười ngây ngô góp chuyện, đem món đồ chơi mình thích nhất đưa cho nàng, Triển Linh bế bé ngồi vào lòng mình ôm ôm, xoa nắn một hồi mới chịu ngừng lại.

A, quả nhiên vẫn là nhãi con nhà mình tốt nhất! Phát tiết một hồi lên Triển Hạc tâm tình nàng cũng tốt nhiều hơn.

Ba người đang ở đại đường nói chuyện, Thiết Trụ bỗng từ cửa tiến vào thông báo “Chưởng quầy, đôi ông cháu kia tới tìm người!”

Ông cháu?

Đầu tiên là Triển Linh ngẩn ra, sau đó trong đầu nhanh chóng hiện ra mấy ngày trước ở cửa thành gặp gỡ ông cháu thợ mộc, lập tức liền vui mừng, đứng lên nói “Bên ngoài rất lạnh, mau bảo lão nhân gia cùng hài tử tiến vào trong ngồi.”

Thiết Trụ đáp ai, nghiêng người qua một bên, lộ ra đôi ông cháu đứng phía sau.

Hai ông cháu vẫn mặc bộ y phục như vậy, trên người đeo bao lớn bao nhỏ bảo bối! Thấy Triển Linh, bọn họ trước cười lấy lòng một cái, sau lão nhân kia liền ấn đầu cháu gái nhà mình quỳ xuống dập đầu.

Triển Linh cách bọn họ khá xa không kịp ngăn cản, cũng may Thiết Trụ đi theo lâu hiểu biết nàng, liền tiến lên một bước ngăn cản “Lão nhân gia, chưởng quầy chúng ta không thích kiểu lễ tiết này, trước đi vào, ngồi xuống nói chuyện.”

Khách điếm này sạch sẽ lại toát lên vẻ khí phái riêng, khiến người khác cảm thấy bản thân cần quy củ, lão đầu có chút sợ hãi, nhìn Triển Linh rồi lại nhìn cháu gái nhà mình, sau đó mới thật cẩn thận đi vào.

Triển Linh thấy trên đầu hai ông cháu dính đầy sương tuyết, gương mặt đỏ hồng, trong đầu liền hiện lên một loại suy đoán, có chút khó tin hỏi “Sáng sớm này, hai ông cháu đi từ đâu tới đây?”

Lúc này còn rất sớm, vầng dương mới vừa dâng lên còn chưa được bao lâu, cửa thành cũng vừa mới mở, mà khoảng cách từ châu Hoàng Tuyền tới đây ít nhất phải hai giờ đi đường, hai ông cháu này không thể đi nhanh như vậy được.

Lão đầu cười hàm hậu “Nói ra chưởng quầy chê cười, đã nhiều ngày không tìm được việc, trong thành không chịu thu lưu, liền, liền ra tới.”

Hai người bọn họ một già một trẻ, chính là người già thì què một chân, thật sự chính là nghèo túng, cho nên người ta không nghĩ thuê bọn họ, chưa kịp mở miệng đã bị đuổi đi như khất cái ngoài đường.

Hai ông cháu ở trong thành loay hoay ba bốn ngày, cũng chỉ tìm được việc tu bổ bàn ghế ngăn tủ, bởi vì lượng công trình không lớn, nên chỉ bao hai bữa cơm thôi, làm xong tiền còn lại không còn mấy đồng.

Mắt thấy chính là giao thừa, châu Hoàng Tuyền trong ngoài giới nghiêm, sợ kẻ xấu lợi dụng trà trộn nên liên tục kiểm tra danh tính, hai ông cháu thực không thể ở lại đành phải cắn răng ăn ngủ ngoài trời.

Hiểu tình hình khiến mọi người chấn động, Nhị Cẩu Tử thất thanh nói “Lúc này nước còn đóng băng, sao có thể ăn ngủ ngoài trời!” Trước đây bọn họ tuy rằng cũng từng không có chỗ ở cố định, nhưng vẫn tìm trú ở miếu thờ bên đường, với lại bọn họ còn trẻ có thể chịu đựng. Nhưng này là một già một trẻ, trông gầy đến trơ xương cốt, sao trụ được giá lạnh bên ngoài đây?

Lão đầu lại cười cười, mới mấy ngày không thấy, trên mặt nếp nhăn tựa hồ lại gia tăng rất nhiều.

“Chúng ta có giấy dầu bố, có lều, lót dưới thêm chút cỏ khô, tìm chút củi nhóm lửa liền cũng đủ ấm áp.”

Nói xong ông lại cười.

Trong lòng mọi người đều hụt hẫng, nhất thời cũng không biết nên nói gì hay hơn.

Lão đầu cười thập phần chân thành, không phải cố tỏ ra mình thê thảm hay cố tình trấn tịnh, mà là chân chính phát ra từ nội tâm.

Dù cuộc sống hiện tại thực quá thảm nhưng ông vẫn vui vẻ cười, giống như dù có khổ cực hơn nữa ông cũng sẽ cố gắng chống chọi được…

Triển Linh thở dài an bài lên “Thiết Trụ, đi nấu hai chén canh tránh phong phòng lạnh tới, ta nhớ bữa sáng còn thừa bánh, cũng lấy mấy cái tới. Nhị Cẩu Tử, ngươi trước đi chuẩn bị chút nước ấm, dược cũng chuẩn bị hai chén, thời tiết như thế này không thể cẩn thận đề phòng, sinh bệnh sẽ không tốt.”

Người ta ăn uống rau quả cũng có thể sinh bệnh đúng không? Khách lữ hành ghé cũng có thể nhiễm bệnh, mà vị trí Khách Điếm Một Nhà lại hẻo lánh, thỉnh đại phu tới khá gian nan, vạn nhất không kịp thì thế nào đây. Triển Linh sớm nghĩ đến chuyện này, mỗi lần vào thành liền thỉnh đại phu bốc thuốc những loại bệnh thông thường, phân loại bao hảo, khi cần liền có lấy ra nấu uống, hiện giờ vừa lúc dùng tới.

Nàng vừa mở miệng, hai ông cháu liền cả kinh, tay chân không biết nên để chỗ nào, lão đầu càng ngại ngùng đỏ mặt lắp bắp “Ta, chúng ta, không phải, không phải xin cơm… Đừng, chưởng quầy không cần như thế.”

Vốn dĩ Tết nhất tới nơi đến quấy rầy đã là mặt dày rồi, nơi nào được một tấc lại muốn hơn nữa?

Ông tuy già nhưng có chí khí, sống bằng bản lĩnh của mình. Người nghèo chí không nghèo, cháu gái còn nhỏ, ông cũng thường dạy dỗ, không thể để người khác xem thường dù chỉ là oa nhi.

Triển Linh đối với tự tôn tự ái người xưa rất kính nể, nàng cười “Lão nhân hiểu lầm rồi, ta muốn thuê lão tất nhiên bao cơm nước rồi. Hiện tại trời giá rét, không ăn no làm sao mà sống?” Lại nói, tiểu cô nương kia bị đông lạnh như khối băng rồi, giày vải thấm ướt sương đêm, nhìn mà đau lòng “Tiểu cô nương, trước tiên muội theo tỷ đi thay y phục ướt này, tắm qua nước ấm rồi ăn uống no bụng đã.”

Nữ hài tử này mới vài tuổi? Nhưng đôi tay tràn đầy vết chai, vết nứt cùng nứt da, đỏ hồng sưng lên, so với tay Thiết Trụ cùng mấy nam nhân làm việc nặng ở đây càng thêm thô ráp hơn.

Hốc mắt tiểu cô nương đỏ hồng, ngu si ngửa đầu nhìn nàng, cảm thấy tỷ tỷ này thật thơm và ấm áp, cho mình y phục mới mặc, cơm ăn, đây, đây không phải là tiên nữ hạ phàm hay sao?

Nước ấm chuẩn bị đủ, nhớ tới Lý thị còn chưa đi, Triển Linh bảo Nhị Cẩu Tử nhắn nàng ấy lấy vài bộ y phục cho tiểu cô nương này thay.

Y phục hai ông cháu này đã bạc màu, bông cũng sơ cứng cả, nào có thể phòng lạnh được chứ!

Không bao lâu, hai ông cháu sau khi tắm gội xong rực rỡ hẳn lên, đầu tóc cũng không còn sơ cứng nữa.

Lý thị còn chưa đi, nàng ta vác tay nải cùng tiểu cô nương đi lại gặp Triển Linh giải thích “Chưởng quầy, xiêm y của ngài so với nha đầu này lớn hơn một chút, để ta tranh thủ cắt bớt sửa lại liền mặc được.”

Hiện giờ nàng chưa chính thức bái sư, không thể gọi là sư phụ mà gọi là chưởng quầy như cũ.

Triển Linh gật đầu.

Vóc dáng nàng gầy, cao 1m75, so với nam nhân thời đại này còn cao hơn họ một chút, tiểu cô nương này gầy lại lùn, tầm chỉ một mét, cho nên ống quần phết đất, ống tay áo quá đầu gối, không sửa sao có thể mặc được.

Kỳ thật nàng vốn tính cấp xiêm y mới, chỉ là một già một trẻ này rất có lòng tự trọng, cho cơm ăn liền kinh sợ rồi, nếu giờ phút này lại nói cấp xiêm y, chỉ sợ lại phải quỳ xuống dập đầu, vẫn là để nhắc lại sau đi.

Tiểu cô nương không biết bao năm rồi mình được mặc xiêm ý tốt như thế này, sạch sẽ lại mềm mại, còn thơm ngào ngạt, sờ lên đám bông giống như đám mây, khiến tay chân cứng ngắt không biết nên để đâu cho đúng mà không làm dơ mất.

Lão đầu nhìn bộ dáng cháu gái nhà mình lúc này, nghĩ lại mấy năm nay chịu bao gian nan khổ cực, đôi mắt vẫn đục liền rơi nước mắt, ông vội giơ tay lau đi, nhưng nước mắt cứ thế rơi không dừng được, chẳng mấy chốc ống tay áo thấm đẫm nước mắt.

“Chưởng quầy, đại ân đại đức này của người, chúng ta, chúng ta phải báo đáp thế nào đây!”

Từ khi nhi tử cùng con dâu mất đi, chỉ con hai ông cháu nương tựa nhau mà sống, ông là một lão hán, sao có thể chiếu cố cháu gái tốt được nên cứ vậy sống qua loa qua ngày đoạn tháng!

Giờ hồi tưởng lại, đứa nhỏ này thật là mệnh khổ, rõ ràng hiểu chuyện thông tuệ như vậy, nếu sinh ở gia đình có tiền, không chừng sẽ được cả nhà nâng niu, chiều chuộng, nhưng sinh ra trong gia đình bần hàn…

Lúc này tô canh xương hầm lớn nóng hổi cũng được bưng lên, bên trong còn có chút thịt băm, hương thơm đến dọa người.

Còn có bánh rán màu vàng rực rỡ kia, hai ông cháu chưa từng được ăn qua món ăn ngon thế này!

Lão đầu còn muốn chối từ, nhưng một ngày không có cái gì trong bụng, đói đến váng đầu hoa mắt, đành mặt dày nhận.

Hai ông cháu trước uống một ngụm canh, trong nháy mắt cảm thấy cả người đều lười biếng và ấm áp. Tư vị kia thật thơm ngon làm sao, làm cả hai không biết có đang ở dương gian hay không.

Đem bánh nướng kia xé nhỏ cho vào chén canh ăn, vừa thơm vừa ngọt; Trong canh có thịt, thời điểm nuốt xuống toàn thân hai ông cháu đều kích động đến phát run…

Ăn cơm xong rồi, lúc này lão đầu mới rảnh giới thiệu mình họ Tôn, cháu gái tên Đào Hoa, lại không ngừng hỏi Triển Linh muốn ông làm cái gì.

Triển Linh thấy ông quá nhiệt tình mà phát sợ, nhưng cũng đang nghĩ nghĩ, đại khái để ông ta yên tâm là người hữu dụng, bèn nói “Hiện ta muốn làm đồ vật quá nhiều, có gấp cũng không được, nhưng hiện tại các phòng đang thiếu ngăn tủ, bàn ghế, trước mắt làm những chỗ đó trước.”

Tôn lão hán liền muốn đi đo kích cỡ, Đào Hoa vác tay nải công cụ lên vai đỡ ông đi.

Người thạo nghề nhìn liền biết, Triển Linh cùng Tịch Đồng tuy không phải thợ mộc chuyên nghiệp, nhưng nhìn tư thế Tôn lão hán liền biết có phải là kẻ lừa gạt hay không liền.

Thiết Trụ kề tai Nhị Cẩu Tử trộm nói nhỏ “Nhìn ông ta so với mấy ông thợ mình mời về còn đáng tin cậy hơn nhỉ.”

Nhị Cẩu Tử thâm ý nói “Ánh mắt chưởng quầy nhìn sao sai được!”

Bọn họ cũng từng thỉnh qua thợ mộc vài lần, rõ ràng đều là bọn đến đào bạc nhưng phải chịu, đã vậy còn dè bỉu đường xá xa xôi này nọ nữa, làm thì ít, lấy cớ thì nhiều để đòi tiền.

Đã vậy thì thôi đi, ăn cơm còn muốn cái gì bốn mâm tám chén, gà vịt thịt cá phải có, rõ ràng ăn không hết cũng muốn mang về nhà!

Thiết Trụ rất vui, thở hắt ra “Hiện giờ chúng ta có thợ mộc rồi, sao họ có thể chiếm tiện nghi nữa chứ? Cũng không cần ôm bụng khí đối với đám tổ tôn đó!”

Qua năm cần mở rộng đất, xẻng, cuốc, xe trượt tuyết đều cần thợ mộc động thủ là đúng rồi!

Thật không hổ là chưởng quầy, thật tinh mắt, không phải như những đại lão gia hay nói hay sao, nói gì là đi một bước tính trước mười bước.

Tôn lão hán tỉ mỉ đo kích cỡ, lại hỏi yêu cầu, cẩn thận suy tư nửa ngày, lúc này mới cẩn thận nói “Chưởng quầy, người là cô nương trẻ tuổi nên họa tiết trên kệ sách cũng phải phù hợp, ta thực chưa làm qua nên sợ sẽ không đúng, nếu chưởng quầy có bản vẽ, ta có thể làm gần giống tám chín phần.”

Triển Linh còn chưa mở miệng, Nhị Cẩu Tử đã kiêu ngạo khoe khoang “Lão trượng, ta nói ông nghe, đừng nhìn chưởng quầy chúng ta trẻ tuổi mà xem nhẹ, ngài ấy là một tay họa sư đó, đến quan gia còn phải khách khí một tầng.”

Bình dân áo vải nào tiếp xúc qua quan gia, cảm thấy chẳng khác nào chân trời cùng đám mây không thể với tới, nhìn thôi đã thấy sợ, giờ phút này vừa nghe, hai ông cháu không khỏi tôn kính nàng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi