Edit: Hiền Chăn
Beta: beta
Khương Triết đưa Tô Anh về đến nhà, đặt một nụ hôn lên má cô rồi vẫy tay tạm biệt.
Sau khi bóng dáng chiếc xe dần chạy xa, Tô Anh mới chạy về tiệm hoa tươi, sắc mặt của cô lúc này đã không còn nhẹ nhàng thư thái như vừa rồi, ngược lại vô cùng nghiêm túc. Bởi vì thấy vẻ mặt ngưng trọng này của Tô Anh nên nhất thời bọn xương rồng đều nghi hoặc không dám mở miệng.
Bên ngoài tuyết trắng vẫn đang rơi lả tả, trong phòng thì lại ấm áp như xuân.
Tô Anh cởi chiếc áo lông vũ ném sang một bên, cô vuốt ve cằm, lại nhịn không được mà nhớ tới đoạn đối thoại giữa Triệu Vũ cùng Khương Triết. Thế mà bọn họ lại có được đoạn ghi âm lúc cô gọi cho Tưởng Diễn? Hơn nữa vẫn luôn tìm kiếm cô!
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Anh nghe nói chuyện này, nếu không phải cô trùng hợp có mặt ở đó chỉ sợ đến giờ vẫn không hay biết gì.
Cô có chút lo lắng, nhưng cũng đồng thời cảm thấy may mắn, cho dù bọn Khương Triết hoài nghi ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không nghi ngờ người của mình. Huống chi cô không hề để lộ chút sơ hở nào, Khương Triết sẽ không coi cô là đối tượng tình nghi. Điều duy nhất khiến cô hối hận đó là trước kia đã không biến đổi hẳn giọng nói, mà chỉ hơi hơi thay đổi giọng điệu.
Xương rồng lo lắng hỏi: "Anh Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tô Anh hoàn hồn lại, lắc đầu: "Không có gì đâu, chỉ là chị đang suy nghĩ chút chuyện thôi, đừng lo lắng."
Hiện tại không sao, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, thật ra cô cũng không sợ hãi đến vậy, chỉ là hiện tại không phải thời cơ thích hợp để lộ chuyện này.
Hoa nhài nói: "Anh Anh, sắc mặt của chị thoạt nhìn không tốt lắm, khẳng định là có việc rồi!"
Tô Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: "Chị không sao đâu, tại bên ngoài trời lạnh thôi, lạnh đến kinh hồn." Dứt lời cô lại vỗ vỗ gương mặt cùng tay: "Nhìn xem, có phải hồng hào lại rồi không?"
"Hừ!" Hoa nhài không còn ngây thơ như lúc trước nữa, bây giờ nó đã hiểu chuyện, càng có thể thấy rõ ràng cảm xúc trên mặt Tô Anh là thật hay giả.
Tạm thời cứ đem chuyện này gác qua một bên, Tô Anh lại đi xem cây kỳ lạ, loài cây này thật thần kỳ, hiện giờ không chỉ to bằng cánh tay của cô mà còn cao hơn cô một cái đầu! Một tháng này, cô đã phải thay hết chậu này đến chậu khác! May mắn là trước kia nó sinh trưởng nhanh chóng nhưng dạo gần đây lại khá an tĩnh.
Cô cẩn thận kiểm tra cây kỳ lạ hết một lượt, sau đó lại truyền "tâm của thực vật" vào cho nó, rồi mới ôm xương rồng cùng hoa nhài lên lầu nghỉ ngơi — bây giờ cô đã không ôm nổi cây kỳ lạ kia rồi.
Ai ngờ lúc ngủ đến nửa đêm, Tô Anh lại nghe được tiếng của lão ngô đồng truyền tới: "Tô Anh, có người tới."
Tô Anh bừng tỉnh từ trong mộng, mơ mơ màng màng hỏi: "Ai tới?"
Lão ngô đồng: "Triệu Vũ."
Tô Anh hơi chống người ngồi dậy, nhìn sang điện thoại cũng không thấy có tin nhắn, dường như dưới lầu cũng rất an tĩnh: "Chắc là đi ngang qua thôi? Không cần để ý đâu."
"Cậu ta đến đây cũng một lúc rồi, ngồi hút thuốc trong xe."
".......Hả?"
Tô Anh ngồi bật dậy, trong màn đêm tịch mịch cô ngồi bó gối trên đầu giường, suy tư nói: "Không lẽ Triệu Vũ nghi ngờ mình chính là người kia?" Đoạn ghi âm kia cô chưa từng nghe qua nên cũng không biết có bao nhiêu phần giống. Triệu Vũ quen biết cô cũng đã lâu, cũng khá quen thuộc về giọng nói của nhau, khó bảo đảm sau khi nghe giọng nói kia sẽ không liên tưởng đến cô. Nhưng mà nếu Triệu Vũ nghi ngờ cô, thì hẳn sẽ tìm đến Khương Triết đầu tiên, sau đó mới tìm đến đây ba mặt một lời với cô, hiện giờ tìm đến cửa như vậy là có ý gì?
Chẳng qua, ngay lúc cô vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ thì lại nghe lão đồng nói: "Cậu ta đi rồi."
Tự dưng xuất hiện rồi lại biến mất một cách khó hiểu như vậy, làm cho Tô Anh càng cảm thấy kỳ quái, cơn buồn ngủ của cô cũng vì chuyện ngoài ý muốn mày mà biến mất tăm hơi, nhịn không được lại hỏi lão ngô đồng: "Phòng thí nghiệm bên kia của Tề Duyệt như thế nào rồi?"
Lão ngô đồng nói: "Thực nghiệm tiến hành rất thuận lợi, Tề Duyệt đã chuẩn bị đưa chúng ra thị trường."
"Nhanh như vậy sao?" Mới trải qua bao lâu đâu, từ lúc thành lập phòng thí nghiệm đến nay cũng chỉ mới ba tháng.
"Nghe nói rất lâu trước đây hai người Tề Duyệt cùng Phạm Nghị đã bắt đầu xuống tay nghiên cứu. Nghe khẩu khí của bọn họ, dường như còn chê tốc độ quá chậm."
Tô Anh liền nói: "Khó trách gần đây Tề Duyệt không đến tìm tôi gây khó dễ, thì ra là bận đến không có thời gian."
- --
Ở một nơi khác, mấy ngày nay Tề Duyệt cùng Phạm nghị đều phải ở lại phòng thí nghiệm, vẫn luôn bận rộn đến mức không có thời gian về nhà. Lúc này, hai người vừa mới trải qua một màn "vận động kịch liệt", ai cũng đều ướt đẫm mồ hôi nằm ôm nhau. Phạm Nghị vừa hôn môi vừa vuốt ve dọc thân thể của người phụ nữ, hôn đến khi Tề Duyệt run run đẩy hắn ra: "Đừng, quá mệt mỏi, ngày mai còn có việc phải làm nữa."
Phạm Nghị nói: "Dạo gần đây mệt mỏi căng thẳng quá, hiếm khi được thả lỏng một chút."
Tề Duyệt cười lạnh: "Tiểu Vận của anh đâu?"
Trong lòng Phạm Nghị có chút suy sụp, đối với Lưu Vận, dường như anh ta cảm thấy bất đắc dĩ lại thấy rất hối hận, rồi lại bất lực nói: "Tiêu Vận sẽ không tha thứ cho tôi."
Anh ta hôn thật mạnh lên môi người phụ nữ, kéo chân cô ta ra rồi lại mạnh mẽ thâm nhập.
Tề Duyệt ôm lấy người anh ta, hai mắt nhắm nghiền, theo động tác thâm nhập của người đàn ông mà khẽ rên một tiếng, nói: "Đừng quên, đoạn video của chúng ta vẫn chưa đoạt về, chờ cho qua khoảng thời gian bận rộn này, phải tìm cách lấy nó về, cho dù có cướp về cũng được!"
"Được."
"Tạm thời chúng ta không thể để cành mẹ đẻ cành con, hạng mục này rất quan trọng. Nếu Khương Triết giữa đường quấy nhiễu, có thể chúng ta sẽ bị thất bại trong gang tất, bỏ phí công lao vất vả không nói, có thể tôi còn bị mất hết mặt mũi ở An Khang! Ông nội cũng sẽ vô cùng thất vọng về tôi."
"Được."
"Cũng may Tưởng Ngũ xảy ra chuyện nên đã phân tán bớt sự chú ý của đám người Khương Triết, bằng không liền gặp phiền phức rồi." Giọng nói của cô ta đứt quãng, qua một lúc lâu sau mới nói thêm: "Hiểu Hiểu thật ngốc, thích ai không thích, lại đi thích người đàn ông đào hoa Triệu Vũ kia."
"Được."
"Cái này còn nói được?"
"Nữ vương của tôi nói cái gì cũng đều đúng cả."
"Hừ!"
Dần dần, giọng nói của người phụ nữ càng lúc càng nhỏ, chỉ còn lại tiếng thở dốc mờ ám thô nặng cùng với tiếng rên rỉ chìm trong màn đêm sâu thẳm.
Sáng hôm sau.
Hai người Tề Duyệt cùng Phạm Nghị vừa mới mặc xong quần áo, dọn dẹp gọn gàng thì Tề Viễn đã đến phòng thí nghiệm.
Kết quả của thực nghiệm đã có, việc tung ra ngoài thị trường chỉ là việc sớm hay muộn, việc này rất quan trọng, không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào!
Tề Viễn cũng không định nhúng tay vào chuyện của Tề Duyệt, huống chi lúc trước Tề Duyệt đã tự mình xin với ông nội rằng bất luận là ai cũng không được nhúng tay vào chuyện của cô ta. Bây giờ anh tới đây, chỉ vì Tề Duyệt là em gái của anh, rốt cuộc cũng phải đến xem xét để tỏ lòng quan tâm, tiện thể cũng tìm hiểu một chút về chuyện này.
...
Ngay lúc kế hoạch Tề Duyệt ấp ủ bấy lâu sắp đưa ra làm "nhất minh kinh nhân"[1] thì Khương Triết cũng nhận được tin tức từ phía phòng thí nghiệm truyền ra.
Anh nghe xong, cười một tiếng: "Thật tốt."
Anh còn cảm thấy tốc độ nghiên cứu của họ quá chậm, làm cho anh phải đợi thật lâu.
[1] Nhất minh kinh nhân 一鸣惊人: (ví như bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt) nhưng một khi ra tay thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
- --
Lúc này đây, lại có một tin tức tốt truyền ra đó là Tưởng Diễn tỉnh lại, khi Tô Anh đang đọc truyện Cô bé lọ lem cho anh nghe thì anh đột nhiên mở mắt.
Chuyện vui lớn như vậy, Tô Anh kinh ngạc đến mức đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay, Lâm Thành Phong đang nằm chơi game ở một bên còn phản ứng quá khích hơn, trực tiếp ngã từ sô pha xuống đất. Tô Anh cũng quên mất còn có thể rung chuông, tự mình nhanh chóng chạy ra gọi: "Bác sĩ, bác sĩ!"
Cô mặc một chiếc áo lông đen cổ cao bó sát người cùng với quần jean màu xanh lam, lộc cộc chạy ra bên ngoài, lại vừa vặn va phải Triệu Vũ đang định bước vào thăm Tưởng Diễn!
Dường như Triệu Vũ ngay lập tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái, đôi mắt Tô Anh sáng lấp lánh, cô túm lấy cổ áo của người đàn ông: "Anh Triệu Vũ, Tưởng Diễn tỉnh rồi!"
Cô thật sự kích động, "tâm của thực vật" lại thật sự có thể cứu người, là cứu sống một người thực vật đó!