TIỆM HOA CỦA TÔ ANH

Editor: Su Thái phi

Beta: 如意 Như Ý

Sáng sớm, lầu chính của đại trạch Khương gia rất yên tĩnh, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước một cái bàn lớn bằng gỗ Tử Đàn ăn cơm. Giống như biết được thói quen của người phụ nữ nên những người giúp việc xung quanh rất thức thời không nói lời nào, yên lặng đứng khoanh tay, hô hấp đều thả nhẹ, thập phần an tĩnh.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám đậm màu, trên búi tóc cắm một cây trâm bằng ngọc tinh tế.

Khương Triết từ trên lầu đi xuống dưới, anh mặc bộ âu phục đơn giản, mang giày da dẫm lên nền gạch cứng trên sàn nhà phát ra từng tiếng vang nhỏ.

"Mẹ."

"Ừ."

Khương Triết đến bên cạnh bàn ngồi xuống, người giúp việc đã sớm mang từng món lên.

Trình Ngọc Thư nói: "Ngày hôm qua Lâm Thành Phong tới đây, người gầy mất một vòng, còn đen không ít. Lâm San thấy vậy rất đau lòng."

Khương Triết câu môi dưới, nhướng mày nói: "Cậu ta còn có sức lực tới đây?".

"Nói gì vậy?".

Khương Triết nở một nụ cười.

Trình Ngọc Thư bất đắc dĩ: "Con đừng suốt ngày khi dễ Lâm Thành Phong, từ nhỏ đến lớn nó hay đến khóc với mẹ, thật đáng thương. Cũng là Lâm gia rộng lượng, bằng không không biết chừng hai nhà đã kết thù!".

Khương Triết không có ý kiến: "Con ăn no rồi, đến công ty trước." Kỳ thật anh không động đũa chút nào, ăn một miếng thịt bò nhỏ thì không muốn ăn nữa, gần đây anh đều như vậy, âm tình bất định [1].

[1] Âm tình bất định: tính tình thất thường.

Trình Ngọc Thư nói: "Sao vậy mới ăn có chút mà? Là phòng bếp làm không hợp khẩu vị à?".

"Không có."

"Vậy sao dạo này con lại ăn ít vậy?".

"Không muốn ăn, con đến công ty."

"Từ từ, mẹ có việc muốn nói." Trình Ngọc Thư gọi Khương Triết lại: "Cuối tuần là sinh nhật hai mươi chín tuổi của con rồi, con muốn tổ chức như thế nào? Bằng không vẫn tổ chức giống như trước đây, ở nhà làm mấy bàn tiệc đi?".

Khương Triết đối với mấy chuyện này không có hứng thú, cũng không hề quan tâm lắm, anh xua xua tay: "Tùy tiện đi."

Trình Ngọc Thư cười: "Vậy được, làm trong nhà đi, vừa lúc đại trạch Khương gia này đã an tĩnh thời gian dài, làm náo nhiệt một chút."

Khương Triết: "Được, làm phiền mẹ."

Sau đó, Trình Ngọc Thư liền bắt đầu chuẩn bị dạ tiệc sinh nhật Khương Triết. Đối với mấy việc này bà sớm đã làm thuận buồm xuôi gió. Hiện giờ thời gian xem như có chút gấp gáp, chuẩn bị thiệp mời, quyết định món điểm tâm ngọt, món chính thì từ từ. Tuy rằng bận rộn, nhưng đối với bà mà nói lại không thành vấn đề.

Rất nhanh, việc Khương gia chuẩn bị dạ tiệc sinh nhật Khương Triết đã truyền ra. Khương gia là đại gia, những người được mời đi đương nhiên không phải là hạng người hời hợt, trong lúc nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt vô số người, có mục đích không mục đích, đều muốn đến góp một chén canh.

Quan trọng nhất, là con trai Khương gia Khương Triết chưa lập gia đình!

Trình Ngọc Thư chuẩn bị dạ tiệc sinh nhật này làm sao mà không có ý tứ tìm con dâu tương lai chứ? Khương Triết tuổi không còn nhỏ, đã thích hợp để kết hôn!

Trong lúc nhất thời, làm không ít người sinh ra rất nhiều suy nghĩ, cho dù không thành công với Khương Triết thì vẫn còn các công tử tiểu thư khác mà không phải sao? Mà bạn tốt của Khương Triết như Triệu, Lâm, Đào mấy nhà đó khẳng định cũng sẽ đi, nếu có thể thúc đẩy một cuộc nhân duyên tốt, cũng vẫn có thể xem là một câu chuyện được mọi người ca tụng!

Kể từ đó, thành phố C vốn phồn hoa náo nhiệt, thậm chí càng thêm nhộn nhịp.

.............

Mấy người Đào Nhiên đương nhiên cũng nghe nói chuyện Khương Triết muốn tổ chức tiệc sinh nhật, anh ta không có hứng thú lắm cắn móng tay: "Này mỗi năm làm một lần, chỉ ăn ăn uống uống bán rẻ tiếng cười, các cậu không phiền tôi cũng phiền!".

Triệu Vũ phụ họa: "Hơn nữa, rõ ràng là tiệc sinh nhật Khương Tứ, tôi thấy mẹ tôi còn kích động hơn cậu ta! Nhìn quần áo, rồi nhìn trang sức châu báu, trong nhà đều nhanh chóng biến thành cái chợ bán thức ăn!".

Đào Nhiên vui sướng cười trên nỗi đau của người khác: "Chứ không phải muốn nhìn con dâu tương lai cho cậu hả?".

Triệu Vũ: "Phiền! Tôi mới vài tuổi, còn chưa chơi đủ đâu, không kết hôn!".

Bọn họ cũng đều biết, Khương gia là đại gia, Khương Triết làm tiệc sinh nhật vốn không phải là chuyện nhỏ. Đến lúc đó người ở Đế Đô bên kia cũng tới, không phải là một nhân vật đơn giản, ai không nghĩ muốn nịnh bợ chứ?

Bọn họ có thể ngang ngược ở thành phố C nhưng nếu như họ muốn duỗi tay đến Đế Đô, vẫn còn cần thêm thực lực.

Lâm Thành Phong là người tới cuối cùng, nghe được Triệu Vũ và Đào Nhiên thảo luận về tiệc sinh nhật của Khương Triết, cũng nhịn không được nói: "Tôi cũng không muốn đi, sinh nhật Khương Triết, cô em họ kia của anh ấy nhất định sẽ tới......" Anh nhịn không được run lập cập: "Em cũng không muốn thấy cô ta!".

Đào Nhiên nói: "Cậu nói Lâm San?".

Triệu Vũ cười rộ lên: "Tôi thấy Lâm San nhà người ta là một tiểu cô nương rất đáng yêu, nào có khủng bố như vậy?".

Lâm Thành Phong cả giận: "Anh lợi hại, anh có bản lĩnh, anh đi theo đuổi cô ta đi!"

Triệu Vũ: "Vẫn nên nói, em ấy không phải loại tôi thích."

Lâm Thành Phong cười nhạo: "Đúng đúng đúng, ai không biết Triệu Nhị anh thích loại quyến rũ đê tiện?".

Triệu Vũ ném một chiếc giày qua!

Lâm Thành Phong thân thủ linh hoạt nhảy lên né tránh: "Em không muốn chơi với các anh nữa, em đi tìm bé hoa nhài!".

Anh nói rồi xoay người đi, rồi đột nhiên xoay người lại, chần chờ hỏi: "Các anh nói xem, tiệc sinh nhật Khương Tứ bé hoa nhài có đi không?".

Đào Nhiên sửng sốt một chút, mỉm cười: "Đây là vấn đề gì?".

Triệu Vũ buông tay, bất đắc dĩ: "Bé hoa nhài, tôi thừa nhận, cô ấy đúng thật là một cô gái tốt nhưng cậu có cảm thấy Khương Tứ sẽ thật sự cưới cô ấy không? Một cô gái bình thường, có thể bước vào cửa Khương gia không?".

Lâm Thành Phong không phục: "Cô gái bình thường thì làm sao? Còn không phải là gia thế kém một chút thôi sao, cái này có vấn đề gì? Khương gia có tiền như vậy, chẳng lẽ còn muốn dựa vào liên hôn để mở rộng gia nghiệp sao?".

Đào Nhiên lắc lắc đầu, buồn cười nói: "Nếu trên đời này ai cũng đều nói giống cậu, vậy từ "Đặc. Quyền. Giai. Cấp" này cần gì phải xuất hiện? Khương gia đúng thật không cần dùng liên hôn để mở rộng gia nghiệp, nhưng Khương gia lại thích nghe bên ngoài nghị luận ầm ĩ bởi vì Khương Triết cưới một cô bé lọ lem mà sao?".

Lâm Thành Phong thì thầm: "Cho dù bé hoa nhài là cô bé lọ lem, thì Khương Tứ cũng không phải bạch mã hoàng tử!".

"...... Bạch mã hoàng tử kia cuối cùng không phải cũng cưới công chúa Bạch Tuyết sao?".

"......"

Lâm Thành Phong bị nói đến á khẩu không trả lời được, liên tục nói vài câu không phản ứng lại bọn họ, liền nhanh như chớp chạy mất.

Kỳ thật Lâm Thành Phong cũng hiểu, anh không coi trọng gia thế, không có nghĩa người khác cũng không coi trọng. Anh cảm thấy gia thế không có gì, không có nghĩa người khác cũng cảm thấy không có gì. Anh cho rằng Tô Anh chỗ nào cũng tốt, là tiểu thiên sứ đơn thuần thiện lương, nhưng người ngoài lại cảm thấy cô là cô gái hám tiền làm giàu, tới gần Khương Triết là không có ý tốt!

Càng nghĩ càng phiền, lúc Lâm Thành Phong nhìn thấy Tô Anh, thì cười có chút miễn cưỡng.

Tô Anh là người thông minh, nhãn lực cũng không kém, sao không nhìn ra Lâm Thành Phong ấp úng, anh không nói, cô cũng coi như không biết: "Mấy ngày nay sống thế nào?".

Cô nhìn Lâm Thành Phong vừa đen vừa gầy, mới mấy ngày, chắc là lại bị Lâm đại đưa đi thao luyện trong quân đội.

"Anh không có chuyện gì, chỉ là mỗi ngày đều phải tuân thủ quy luật! Ăn cơm, đi "ị" cũng đều tính toán bằng giây, ra đường bước chân nào trước, duỗi chân dài ngắn đều nghiêm khắc khống chế...... Chậc chậc, thế giới mới, nhân sinh mới!".

Anh dùng ngữ khí cảm thán nhân sinh làm Tô Anh không nhịn được bật cười: "Thật là vất vả cho anh."

Lâm Thành Phong như một đại nam nhân: "Ừ, hoàn thành rồi!".

Không một chút khiêm tốn.

"Anh đói bụng, Anh Anh, anh muốn ăn mì trứng!". Lâm Thành Phong đáng thương hề hề nói.

Rõ ràng trước đó, anh đã cùng hai người Đào Nhiên, Triệu Vũ ăn một bữa rồi, chỉ là không biết vì sao, vừa đến tiệm hoa tươi này, anh đặc biệt thoải mái, bụng cũng thuận tiện đói.

Tô Anh nói: "Được, anh trông cửa hàng, em đi xuống dưới."

"Được!".

Chỉ là trước tiên Tô Anh không đi lên phòng bếp trên lầu, ngược lại đi tới giàn trồng hoa, cầm hai chậu xương rồng đưa đến bên cạnh Lâm Thành Phong.

Anh ta kỳ quái: "Sao đưa cho anh?".

Tô Anh mỉm cười, bộ dáng giống như đặc biệt bất đắc dĩ nhưng lại không nói được: "Không phải, là xương rồng nhà em thích anh, muốn dựa gần vào anh một chút."

Lâm Thành Phong vẻ mặt ngu ngơ nhận lấy, mỗi tay nhận chậu, anh nhìn trái xem phải: "...... A! Thích anh? Thấy anh đẹp sao?".

Xương rồng nói: "Ai nha ai nha, em thích đàn ông đáng yêu, không chỉ có dáng dấp xinh đẹp đáng yêu, trên người còn phải có cơ bắp!!".

Lâm Thành Phong rất cao, dáng người thon dài, cơ bắp đường cong rõ ràng, anh mới được huấn luyện ra, thoạt nhìn càng có sức nổi bật. Chỉ là anh rất thích cười, khiến cả người anh có vẻ có chút ngu ngốc.

Một chậu xương rồng khác cũng nói: "Ai nha ai nha, đã lâu không thấy, nhớ tiểu đáng yêu muốn chết!".

Trên cửa sổ cây hoa nhài đang phơi nắng nói: "Ai da ai da, hai đứa mê trai!". ?

Tô Anh: "............"

Lâm Thành Phong vẫn rất biết cách nhìn người, thấy Tô Anh đứng im không nói chuyện, liền biết cô ngốc đang ngơ ngác không hiểu hài hước, không khỏi nói: "Được rồi, em đi nấu mì đi, chậu xương rồng này anh trông giúp em!".

"...... Cảm ơn."

Tô Anh đi lên lầu, vẫn có chút không hiểu rõ. Lúc mới đến chậu xương rồng này rõ ràng rất dịu dàng hàm súc lại ôn nhu, tính tình có chút hoạt bát lớn mật, ít nhất không đáng khinh như giờ!

Đối với Lâm Thành Phong mà nói, hai chậu xương rồng trước mắt này bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhìn phía trước nhìn phía sau, rồi anh ta lại nhìn kỹ một lần cũng không thấy cái gì, liền ném chúng nó tới một bên, không có hứng thú.

Xương rồng: "Hai chúng ta đều không thể thỏa mãn tiểu đáng yêu sao T_T?".

Hoa nhài: "......"

*

Chiên cho đến khi trứng chiên vàng rộm, bày rau xanh thái nhỏ cùng miếng thịt bò lớn, gia vị là do Tô Anh đích thân điều chế, tỏi băm nhỏ và chút sa tế, sắc hương vị mười phần đầy đủ, khiến cho người khác nước miếng chảy ròng!

Lâm Thành Phong ăn uống thỏa thích, khen tay nghề Tô Anh tốt: "Em không biết, mấy ngày nay anh vẫn luôn muốn ăn mì sợi em làm, hương vị đặc biệt!".

Tô Anh đáp: "Còn không phải là một chén mì điều sao, nói quá như vậy."

"Không phải nha! Thật sự rất ngon!". Lâm Thành Phong vỗ ngực lời thề son sắt bảo đảm mình tuyệt đối không có ba hoa chích choè, tuyệt đối phát ra từ đáy lòng.

Tô Anh bật cười: "Được, em đã biết, anh nhanh ăn đi."

Lâm Thành Phong vùi đầu ăn, đàn ông ăn uống thế nào, Tô Anh thật chưa thấy qua mấy người văn nhã. Thời điểm học cao trung, các nam sinh ăn uống giống như là sợ có người cướp đoạt vậy, đại học cũng không ngoại lệ.

Lâm Thành Phong ăn cái gì cũng nhanh, chẳng qua, có lẽ là trong nhà giáo dục rất tốt, anh ăn uống không phát ra âm thanh, ăn không chậm, nhưng lễ nghi bàn ăn lại bảo trì rất tốt, thoạt nhìn rất thư thái.

Tô Anh một tay nâng cằm, nhìn anh, một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

"Lâm Thành Phong."

Anh hàm hồ: "Hả?".

Tô Anh nói: "Có phải anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không, rồi lại muốn gạt em?".

"......"

Đang ăn mì, Lâm Thành Phong cẩn thận đưa mắt nhìn Tô Anh: "Không có."

Tô Anh mỉm cười nói: "Không sao, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng đi. Gạt em như vậy, nếu em cứ không hay biết gì cả, em sẽ không vui."

Lâm Thành Phong cười tủm tỉm: "Thật không có!".

Tô Anh chỉ chỉ vào mặt Lâm Thành Phong, nói: "Anh không biết nói dối, mặt đều đỏ."

"......"

"Ăn trước đi, ăn xong chúng ta lại nói."

"...... À."

Lâm Thành Phong và bọn Khương Triết, Triệu Vũ đều không giống nhau. Anh là một người tình cảm rất đơn giản, thích là thích, không thích chính là không thích. Cho dù anh vẫn luôn đứng về phía Khương Triết chưa từng dao động nhưng anh cũng thật sự đối xử với cô khá tốt, lúc không có việc gì thường hay đến Khương gia, còn mang cho cô đồ chơi nhỏ giải buồn.

Đại khái có thể vì anh ngốc như vậy, nên mấy người Khương Triết và Triệu Vũ, Đào Nhiên tuy rằng thích bắt nạt anh nhưng họ cũng là thật sự để anh ở trong lòng, đưa vào trong vòng bảo hộ của mình.

Tô Anh không thể phủ nhận rằng, lòng tốt của mình với Lâm Thành Phong cũng không thuần khiết.

Cô nhìn Lâm Thành Phong ăn mì sợi xong, thong thả ung dung lau miệng, sau đó rãnh rỗi kéo hai chậu xương rồng trên bàn tới trước người......

Tô Anh vẫn như cũ vẻ mặt kiên trì nhìn anh.

Lâm Thành Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Ai! Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là cuối tuần này Khương Tứ muốn làm tiệc sinh nhật!".

Tô Anh ngoài ý muốn: "Chuyện này hả? Chuyện này không tốt sao. Sinh nhật là nên vui vẻ náo nhiệt."

Lâm Thành Phong hận rèn sắt không thành thép nhìn Tô Anh nói: "Sao lại tốt? Đây ngoài sáng là tiệc sinh nhật, nhưng ngầm là tiệc coi mắt! Sao em ngốc như vậy!".

Tô Anh như suy tư gì: "...... Tiệc coi mắt?".

"Đúng vậy, dì Trình vẫn luôn lo lắng hôn sự của Khương Tứ, nghe mẹ anh nói đã xem qua mấy người, đều không hài lòng. Ai, lần này họ lại làm rất lớn, không chừng chuyện này lại thành đấy!".

Vấn đề này Tô Anh xác thật không có nghĩ tới, kiếp trước thời gian này, cô đã bị Khương Triết đưa tới Khương gia. Khương Triết một hai phải cưới cô bé lọ lem, chuyện này nháo đến toàn bộ Khương gia đều không yên bình, bên ngoài cũng truyền đến ồn ào huyên náo, cũng không tồn tại tiệc sinh nhật gì.

"Vậy Khương Triết...... Anh ấy nói như thế nào?".

Tô Anh thoạt nhìn rất trầm mặc, không cười giống như vừa rồi. Lâm Thành Phong có chút hối hận, có lẽ anh không nên nói chuyện này với Tô Anh......

"Ang cũng đừng nóng giận, Khương Triết chỉ đáp ứng làm tiệc sinh nhật, xem mắt là chủ ý của dì Trình, cũng không nói chính xác, nếu Khương Tứ muốn cự tuyệt thì cũng không dễ."

"Em không tức giận." Tô Anh cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên mặt bàn: "Mẹ Khương Triết nhọc lòng lo việc chung thân đại sự của Khương Triết là không thể tránh được, em có thể hiểu, chỉ cần Khương Triết kiên định, vậy thì không sao."

Lâm Thành Phong đột nhiên có chút hâm mộ Khương Tứ tìm được bạn gái tốt, ngoan như vậy, nấu ăn ngon, lại tín nhiệm anh ấy, thật tốt!

Anh gặp qua nhiều loại nghi kỵ lục đục với nhau, đã sớm phiền chán những cái đó, nếu có thể có một người toàn tâm tín nhiệm mình, cảm giác chắc chắn thật tốt......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi