TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Mục Hưng Hà nhanh chóng giải thích với Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi rằng nhà trên trấn cùng xã đều có phòng ở, hơn nữa hiện tại chương trình học lớp chín gấp gáp, mỗi ngày chương trình học đều cực kỳ trọng yếu, liên quan đến điểm thi cấp ba, điều này không chỉ làm cho ba nhà Mục, Hạ, Tưởng để trong lòng, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cũng lưu ý, bọn họ không quá yên tâm chính là để lại một mình Lâm Đông lưu lại trên trấn ăn tết, nhưng lại không thể mang Lâm Đông về đế đô.

Lâm Lệ Hoa ở bên cạnh khuyên.

Vừa vặn Mục Hoài An cũng tới đây, nghe nói Lâm Đông không có chỗ đi, cực lực tán thành lời con trai Mục Hưng Hà giải thích, muốn đem Lâm Đông đón về nhà ăn tết, bảo Nguyễn Tâm Bình Bùi Thức Vi yên tâm mười ngàn lần, hắn chắc chắn sẽ nuôi Lâm Đông béo trắng, bảo Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nhanh chóng về đế đô để thăm ông ngoại Lâm Đông, sau khi thăm xong về sớm một chút.

Hai nhà Hạ, Mục đồng thời khuyên, lúc này Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi mới nhả ra, đồng thời nhìn phía Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình xoa đầu Lâm Đông nói: "Vậy ba mẹ đi đế đô nhé?"

Lâm Đông gật đầu.

"Ở nhà Hưng Hà phải lễ phép, không thể gây thêm phiền phức cho nhà bọn họ, biết không?"

"Biết ạ."

"Học tập cho giỏi, ba mẹ sẽ mau chóng trở về."

"Dạ, mẹ, hai người thay con hỏi thăm ông ngoại, để cho ông ngoại mau tốt lên, sau khi kết thúc kỳ thi, chúng ta dẫn ông đi du lịch."

"Được, con ở đây làm bé ngoan, nhớ ba mẹ thì gọi điện thoại nhé."

"Dạ."

Xác định xong chỗ ở cho Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi bắt đầu thu thập hành lý, từ khi tìm được Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi không tách khỏi Lâm Đông, đặc biệt là Nguyễn Tâm Bình, vừa cùng Bùi Thức Vi mới đi đến trước xe, viền mắt liền đỏ.

Bùi Thức Vi phát hiện ra, nhìn về phía Lâm Đông, gọi: "Tri Nhiên."

Lâm Đông lập tức trả lời: "Ba."

"Đạp xe đi học nhớ chú ý an toàn."

"Dạ."

"Trời lạnh, mặc nhiều chút."

"Dạ."

"Cầm chìa khóa trong nhà, có cần gì thì mở cửa lấy."

"Dạ."

"Nếu không đủ tiền tiêu, đến phòng ba mẹ mà lấy, ở trong ngăn kéo."

"Con có tiền."

"Còn có —— "

Bùi Thức Vi liếc mắt ra hiệu với Lâm Đông, bảo Lâm Đông nhìn Nguyễn Tâm Bình một chút, sau khi Lâm Đông thấy, lập tức đi lên trước, ôm vai mẹ, cười nói: "Mẹ, con đều biết, mẹ cứ yên tâm đi, con đã không còn là con nít nữa, chờ mẹ trở về, mẹ, mẹ đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp máy bay."

"Vậy con phải gọi điện thoại cho mẹ đúng giờ."

"Dạ."

Lúc này Nguyễn Tâm Bình mới lưu luyến không rời mà đi.

Lâm Đông đứng ở đường vừa nhìn xe ba mẹ đi xa, trong lòng có chút thất lạc khó giải thích được, từ khi bé và ba mẹ bắt đầu quen biết nhau, chưa từng tách khỏi ba mẹ, lần chia tay này, có chút không biết làm thế nào.

"Đông Đông." Lâm Lệ Hoa gọi một tiếng.

Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Lâm Lệ Hoa: "Cô ạ."

"Hai ngày nay ở nhà cô, chờ cô đi ở nông thôn, con hẵng đi đến nhà Hưng Hà."

Lâm Đông gật đầu.

Mục Hưng Hà tiếp một câu: "Bây giờ Đông Đông qua nhà con cũng được."

Lâm Lệ Hoa cười nói: "Con gấp cái gì, chờ một nhà cô về nông thôn, Đông Đông sẽ ở nhà con mỗi ngày."

Mục Hưng Hà không tiếp lời.

Lâm Đông cùng Lâm Lệ Hoa đến tiệm tạp hóa nhóc con, cùng Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân bù đắp bài học hai ngày, năm thứ ba rốt cục được nghỉ, vào lúc này cũng gần đến tết âm lịch rồi, một nhà Lâm Lệ Hoa thu thập hành lý đi về nông thôn, hai nhà Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân cũng về nhà đón tết.

Lâm Đông đi đến nhà Mục Hưng Hà một cách tự nhiên, một nhà Mục Hưng Hà đối xử với Lâm Đông cực kỳ tốt, Mục Hoài An cố ý đổi mới ga trải giường và chăn cho Mục Hưng Hà, mặc dù biết Mục Hưng Hà sẽ không bắt nạt Lâm Đông, thế nhưng Mục Hoài An vẫn cố ý dặn dò, nếu Mục Hưng Hà dám trêu chọc cho Lâm Đông không cao hứng, cẩn thận cái mông.

Mục Hưng Hà đặc biệt nghe lời gật đầu, nhiệt tình bắt chuyện Lâm Đông ăn cơm tối, cơm tối vẫn chưa ăn xong trời đã tối rồi, trời đặc biệt lạnh, gió lạnh vù vù xuyên vào trong phòng, dáng vẻ như sắp có tuyết rơi.

Ăn cơm tối xong, Lâm Đông và Mục Hưng Hà không ra ngoài chơi, mỗi người ôm một cái túi chườm nóng, nằm nhoài dưới đèn bàn đọc sách, xem cực kỳ nghiêm túc, trong phòng yên lặng, chỉ còn lại tiếng sàn sạt khi tình cờ lật sách.

Mục Hoài An nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt nhìn, cao hứng nói với mẹ Mục hai đứa nhỏ đang đọc sách, cố ý vào trong phòng bếp hâm nóng hai ly sữa bò, lấy vài miếng bánh quy đưa cho Lâm Đông và Mục Hưng Hà, nói một tiếng cùng Mục Hưng Hà, rồi đến phòng ngủ.

Mục Hưng Hà ghét bỏ liếc mắt nhìn sữa bò, nghĩ thầm sao Mục lão đầu tử chỉ rót có chút sữa bò như thế, không biết Đông Đông thích nhất là uống sữa tươi sao?

Cậu ngước mắt nhìn Lâm Đông, trong lúc Lâm Đông chuyên tâm đọc sách, cậu lấy ly sữa của bản thân, đổ sữa trong ly của mình vào trong ly của Lâm Đông, mãi đến khi ly không chứa nổi nữa, cậu mới dừng tay lại, tiếp tục chuyên tâm đọc sách.

Lâm Đông vô thức muốn uống sữa tươi, phát hiện sữa bò thật đầy, bé nhấc mắt nhìn về phía ly sữa của Mục Hưng Hà, chỉ có một nửa, bé mở miệng hỏi: "Hưng Hà, anh còn muốn uống sữa bò không? Em cho anh một nửa."

Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: "Không muốn không muốn, em nhanh chóng uống đi, nếu không sẽ nguội."

Lâm Đông bưng cái ly, dùng một hơi uống một nửa, tiếp tục đọc sách, không bao lâu sau đã uống xong.

Mục Hưng Hà nhìn chằm chằm cái ly không trong tay Lâm Đông, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, một lát sau, cậu đẩy bánh quy đến trước mặt Lâm Đông nói: "Đông Đông, em ăn bánh quy này."

Lâm Đông lấy một miếng.

Mục Hưng Hà lại hỏi: "Đông Đông, em có lạnh hay không?"

Lâm Đông nói: "Em còn tốt, anh lạnh không?"

"Anh không lạnh, nếu em lạnh thì nói, chúng ta vào ổ chăn ngồi đi."

"Cũng được."

"Vậy anh đi bưng nước rửa mặt cùng nước rửa chân."

"Em giúp anh."

"Không cần, anh tự mình đi là được rồi."

Mục Hưng Hà đứng lên, chạy ra khỏi phòng, vào nhà bếp làm hai chậu nước nóng, một chậu rửa mặt một chậu rửa chân, trước tiên là rửa mặt, rửa chân là cùng nhau rửa, chân hai người đồng thời thả vào trong chậu rửa chân, nước nóng ấm áp bao trùm mu bàn chân, một cảm giác ấm áp từ lòng bàn chân dâng lên, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp và thư thích.

Mục Hưng Hà cố ý cầm bình nước nóng đến trước mặt, nước hơi lạnh một chút, liền đổ thêm nước nóng vào trong chậu, hai người cứ ngâm như vậy, Mục Hưng Hà nói: "Ngâm chân nhiều, thân thể khỏe."

Lâm Đông nói: "Đúng."

Mục Hưng Hà đổ thêm vào trong chậu chút nước nóng, sau đó dùng chân ôm lấy chân Lâm Đông, nói: "Nào, đem chân dịch qua bên này một chút, bên này nước nóng hơn."

Chân Lâm Đông dịch cùng chân Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà hỏi: "Nóng hơn một chút không?"

Lâm Đông gật đầu.

Mục Hưng Hà nhìn chân Lâm Đông bên trong chậu nước nói: "Đông Đông, chân em thật nhỏ, nhỏ hơn chân anh nhiều."

Lâm Đông nói: "Em không cao bằng anh, nếu chân lớn hơn chân anh, vậy em không phải là yêu quái hay sao?"

Mục Hưng Hà cười ha hả.

Lâm Đông nói: "Đừng rót nữa, nước sắp tràn ra rồi."

Mục Hưng Hà nói: "Được, vậy anh đi đổ nước rửa chân."

Lâm Đông nói: "Để em."

"Để anh."

Lâm Đông không phải người tham tiện nghi, Mục Hưng Hà bưng nước rửa mặt rồi bưng nước rửa chân, bé không thể cái gì cũng để cho một mình Mục Hưng Hà làm, bé nhanh chóng chà xát chân, bưng nước rửa chân chạy ra ngoài cửa trước.

Mục Hưng Hà không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là trèo lên giường trước, làm ấm giường cho Lâm Đông, đợi đến khi Lâm Đông tiến vào, cậu lập tức vén chăn lên nói: "Mau vào, bên ngoài lạnh."

Lâm Đông nhanh chóng chui vào bên trong chăn.

Mục Hưng Hà lập tức dùng hai chân bắt được hai chân Lâm Đông, hai tay bắt được hai tay Lâm Đông, xoa qua nắn lại, hỏi: "Lạnh không."

Lâm Đông cười nói: "Bình thường."

"Đã đông lại như thế, lại còn nói bình thường?"

Lâm Đông cười.

"Còn cười, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa."

Lâm Đông hé miệng cười.

Mục Hưng Hà kéo tay Lâm Đông vào trong ngực của mình, sau đó ôm, nói: "Kỳ thực bây giờ em không có ngốc giống như hồi bé."

Lâm Đông hỏi: "Khi còn bé là lúc nào?"

Mục Hưng Hà nói: "Chính là lúc em vừa rụng răng cửa, nở nụ cười, lợi đều lộ ra hết, rất ngốc rất nhị hóa."

"Phải không? Anh không ngốc anh là loại khác."

"Đúng."

"Chính là mất mặt."

"Sao anh lại mất mặt?"

"Xem phim ma liền ——" không dám đi tiểu, nín tiểu làm cho chym nhỏ cứng lên.

"Lâm Đông! Việc này em không để yên đúng không? Không phải nói em quên mất sao?"

Đối mặt với Mục Hưng Hà đang trở mặt, Lâm Đông không sợ một chút nào, cười nói: "Em nói cái gì? Em nói cái gì làm cho anh kích động như thế?"

"Em nói ——!" Mục Hưng Hà không nói ra được.

Lâm Đông giảo hoạt hỏi: "Em nói cái gì?"

Mục Hưng Hà mạnh mẽ dừng đề tài vừa nãy, ngược lại đem vấn đề vứt cho Lâm Đông, hỏi: "Em muốn nói cái gì?"

Lâm Đông hời hợt nói: "Em nói anh xem phim ma, bị doạ cũng không dám đi vệ sinh, lẽ nào đây không phải là sự thực sao?"

Mục Hưng Hà hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó nha."

Mục Hưng Hà nhìn chằm chằm Lâm Đông, cậu xem như là phát hiện, Lâm Đông lớn lên có một gương mặt hiền lành, nói chuyện làm việc đều ôn ôn hòa hòa, thế nhưng đầu óc cực kỳ thông minh, lại có chút hư hỏng xấu xa, hơn nữa trong bốn người, chỉ có bé dám chọc cậu, cậu nhẹ nhàng vươn tay ngắt mặt Lâm Đông, bất chấp mà nói: "Nếu còn có lần nữa, anh sẽ cho em biết tay."

Lâm Đông không sợ trái lại cười rộ lên.

Mục Hưng Hà đẩy Lâm Đông ra: "Không dùng sức, em sẽ không biết sợ mà."

Lâm Đông lập tức làm ra vẻ rất sợ nói: "Đại hiệp tha mạng."

"Được, bổn đại gia tha cho ngươi."

"Cảm tạ Mục đại gia."

"Sau này chuyện phim ma đó, đừng nhắc lại nữa."

"Không nhắc tới thì không nhắc tới, cũng không đề cập tới nữa."

"Triệt để cắt bỏ trong đầu đi."

"Triệt để cắt bỏ."

Lúc này Mục Hưng Hà mới cao hứng, lại ôm Lâm Đông lần nữa, hai người trong chăn nói về tiểu thuyết, nói về trò chơi, nói đến phim điện ảnh phim truyền hình, nói tất cả những thứ có thể nói trong cuộc sống, dường như nói không bao giờ hết, nói chuyện đến hơn nửa đêm.

Mục Hoài An hỏi một chút sao hai người chưa ngủ, Mục Hưng Hà lập tức tắt đèn giường, cùng Lâm Đông chui vào trong chăn, che đầu, mở đèn pin cầm tay cùng nhau xem hoạt hình, xem đến khi hừng đông mới ngủ, mãi đến tận khi mặt trời phơi nắng đến cái mông hai người mới rời giường.

Sau khi rời giường, Mục Hoài An liền nói cho hai người biết, lát nữa ăn cơm trưa xong phải xuất phát đi về nông thôn đón tết âm lịch, bảo Lâm Đông về nhà thu thập một chút, Lâm Đông và Mục Hưng Hà ăn điểm tâm, cầm chìa khóa trở về nhà, đang ở trong phòng thu dọn quần áo, điện thoại nhà vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi