TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON


Bùi Thức Vi là người thông minh bình tĩnh, đã xem qua trăm chuyện về nhân sinh, nhưng thấy Nguyễn Tâm Bình đỏ mắt nói với hắn rằng Lâm Đông thích Mục Hưng Hà, hắn vẫn cảm thấy kinh hãi, chậm rãi quay đầu nhìn về Lâm Đông.

Lâm Đông cúi đầu, không nói lời nào.

Bùi Thức Vi không thể tin được mà gọi một tiếng: "Tri Nhiên."

Lâm Đông không nhúc nhích, không tiếng động mà ngầm thừa nhận lời nói của Nguyễn Tâm Bình, Bùi Thức Vi cảm thấy trong lòng lạnh buốt, ngồi xuống ghế salông, sau một hồi lâu mới tìm về lý trí, ánh mắt tan rã có tiêu điểm, nỗ lực khắc chế chính mình, âm thanh hơi run, nói: "Tri Nhiên, con ngồi đi, nói một chút, nói một chút xem chuyện ra sao, ngồi xuống nói."

Lâm Đông chậm rãi ngồi vào trên ghế salông, bàn tay thon dài hơi nắm lại, đặt ở trên đầu gối, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở lồng ngực, mở miệng lại chỉ nói: "Ba, mẹ, xin lỗi, con có lỗi với hai người."

Bùi Thức Vi cảm thấy cả lòng nguội lạnh.

Đôi mắt Nguyễn Tâm Bình đỏ hơn, rốt cục không nhịn được dùng tay che miệng lại khóc lên, Lâm Đông nhanh chóng ngồi xổm trước mặt Nguyễn Tâm Bình, nắm một tay của Nguyễn Tâm Bình, nói: "Mẹ, xin lỗi, xin lỗi."

Nước mắt Nguyễn Tâm Bình không ngừng rơi, khổ sở mà nói: "Tri Nhiên, tại sao, tại sao con lại thích Hưng Hà,chẳng lẽ là bởi vì mẹ đã từng làm mất con, cho nên trong lòng không có cảm giác an toàn, cho nên muốn tìm người cho con cảm giác an toàn, cho nên mới tìm con trai."

"Không phải, không phải."

"Vậy tại sao con lại thích con trai? Con nên thích con gái cơ mà."

"Không phải, mẹ, con không thích con trai, con cũng không thích con gái, con chỉ là thích Hưng Hà, từ nhỏ con đã thích anh ấy, đặc biệt yêu thích anh ấy, con chỉ muốn ở cạnh một mình anh ấy." Mắt Lâm Đông cũng đỏ, cậu từng thử xa lánh Hưng Hà, nhưng cậu không làm được, cậu nói: "Con không khống chế được yêu thích anh ấy."

Lâm Đông đem đầu chôn trên đầu gối Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình không tiếng động rơi lệ.

Bùi Thức Vi ngồi ở bên cạnh.

Một nhà ba người lần thứ hai rơi vào trong trầm mặc, lúc này một vệt tà dương cuối cùng sắp rơi vào đường chân trời, trấn Cẩm Lí tiến vào hoàng hôn ngắn ngủi, ống khói của từng nhà nổi lên khói bếp, phố lớn ngõ nhỏ vang lên tiếng chó sủa, tiếng bọn nhỏ cười vui, tiếng người lớn kêu gọi, tình cờ còn có tiếng rao bán bánh quẩy bánh quai chèo, phi thường náo nhiệt.

Càng náo nhiệt càng nổi rõ sự yên tĩnh trong phòng khách nhà Lâm Đông, ba người Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi ngồi trong phòng khách đang dần dần tối, đều quên thời gian quên mất đói bụng, ngay vào lúc này, Lâm Lệ Hoa đến, mở đèn cho bọn họ, đưa cơm tối đến.

Nguyễn Tâm Bình nói: "Chị Lâm, cám ơn chị."

Lâm Lệ Hoa nở nụ cười nói: "Khách sáo cái gì, đều là người trong nhà."

Nguyễn Tâm Bình không nói gì.

Lâm Lệ Hoa liếc mắt nhìn Lâm Đông đang cúi đầu, rồi nhìn Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: "Có lời gì thì từ từ nói, trẻ con còn nhỏ, phải cần người lớn dạy."

Nguyễn Tâm Bình gật đầu.

Lâm Lệ Hoa cũng biết mình không có văn hóa gì, cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này, cũng sợ mình nói sai, trong lòng vạn phần lo lắng cũng không biết nên làm những gì, cuối cùng liếc mắt nhìn Lâm Đông, nói với Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi: "Cơm nước đều đang nóng, nhanh chóng ăn chút đi, có chuyện gì gọi tôi một tiếng."

Nguyễn Tâm Bình nói: "Cảm ơn chị Lâm."

Lâm Lệ Hoa rốt cuộc không nhịn được gọi một tiếng: "Đông Đông à."

Lâm Đông nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa nói: "Có lời gì thì nói rõ ràng với ba mẹ của con."

Lâm Đông gật đầu.

Lúc này Lâm Lệ Hoa mới rời khỏi.

Trong phòng khách chỉ còn lại một nhà ba người, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nhìn về phía Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình nói: "Hai người ăn đi, em cần yên lặng một chút, chúng ta bàn lại sau."

Nguyễn Tâm Bình đi mất.

Chỉ chốc lát sau, Bùi Thức Vi cũng đi.

Lâm Đông ngồi một mình ở trong phòng khách, nhìn cơm nước trên khay trà, cậu đứng dậy bưng cơm nước lên, dùng màng bọc thực phẩm bao lại, bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó quay người tiến vào phòng của mình, ngồi ở trên giường ngồi đến đêm khuya, thực sự buồn ngủ, ngã ở trên giường rồi ngủ.

Ngày hôm sau Lâm Đông rời giường, Bùi Thức Vi đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm, cậu đi lên phát hiện vẻ mặt mệt mỏi của ba, trong lòng cậu có chút khó chịu, hỏi: "Ba, mẹ đâu ạ?"

Bùi Thức Vi nói: "Đang ngủ."

"Không dậy ăn cơm ạ?"

"Mẹ con nói không muốn ăn."

Hai ngày sau, Nguyễn Tâm Bình đều nằm ở trên giường, Lâm Đông đưa cơm cho cô, cô cũng chỉ ăn đối phó hai miếng, cũng không phán xét chuyện của Lâm Đông, Lâm Đông cảm thấy khó chịu trong lòng, gọi: "Mẹ."

Nguyễn Tâm Bình nói: "Bảo bối, muộn lắm rồi, con đi ngủ trước đi."

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Nguyễn Tâm Bình, Lâm Đông gật đầu, đắp kín chăn cho cô, trở về phòng, ngồi lên giường của mình, vẫn luôn ngồi đến nửa đêm, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ vụn, cậu đứng dậy lần nữa, đẩy cửa phòng ra, ánh mắt lướt qua phòng khách nhìn về phía sân, trong sân có một thân ảnh mảnh khảnh đang đứng, là mẹ, chỉ chốc lát sau, mẹ đi vào trong phòng khách, tiến vào phòng ngủ chính, cậu một lần nữa trở lại phòng của mình, xem điện thoại di động của mình, đã ba ngày.

Điện thoại di động của cậu đã yên tĩnh ba ngày, trước đây mỗi giờ mỗi phút đều sẽ vang một chút, hoặc là Mục Hưng Hà gọi điện thoại, hoặc là Mục Hưng Hà gửi tin nhắn, chưa từng không liên lạc lâu như vậy.

Hưng Hà đang làm gì? Có phải là giống như cậu, đang nghĩ biện pháp giao thiệp với ba mẹ, trưng cầu sự đồng ý của ba mẹ?

Lâm Đông nhớ Mục Hưng Hà, cầm lấy nhật ký bên gối, mở trang bên trong ra, nhìn thấy hình hai người đầu to, cậu không nhịn cười được, ôm nhật ký vào trong ngực, rốt cuộc cũng ngủ, lúc xế chiều ngày hôm sau, bên phía Mục Hưng Hà rốt cuộc có tin tức, nhưng mà không phải Mục Hưng Hà, mà là ba mẹ Mục Hưng Hà.

Vợ chồng Mục Hoài An đến tìm Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi bảo Lâm Đông trở về phòng, bốn người ngồi trong phòng ăn nói chuyện.

Lâm Đông rất muốn biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng là cậu lại không thể không tuân theo ý của ba mẹ, chỉ đành ngồi ở trong phòng chờ, chờ vợ chồng Mục Hoài An rời đi, màn đêm buông xuống, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi bắt đầu làm cơm.

Lâm Đông đi tới, gọi: "Ba, mẹ."

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông hỏi: "Ba mẹ Hưng Hà nói cái gì ạ?"

Nguyễn Tâm Bình thả đám rau trong tay xuống, nhìn thẳng vào Lâm Đông nói: "Tri Nhiên, một nhà chúng ta đã ở trấn Cẩm Lí nhiều năm như vậy, bây giờ con cũng đã trưởng thành, cần phải đi ra ngoài va chạm xã hội, không bằng chúng ta trở về đế đô ở đi?"

Lâm Đông hỏi: "Tại sao đột nhiên phải về đế đô ạ?"

Nguyễn Tâm Bình nói: "Đế đô mới là cố hương của chúng ta."

"Cho nên, ý của mọi người là bảo con cùng Hưng Hà tách ra?"

"Tri Nhiên." Bùi Thức Vi tiếp lời: "Từ nhỏ con và Hưng Hà đã cùng nhau lớn lên, có lẽ do quá lâu, nên chính con cũng không phân biệt được tình bạn cùng tình yêu, có lẽ là các con —— "

"Ba, con phân biệt được rõ ràng."

"Nhưng ba mẹ Hưng Hà không cho là như vậy."

Lâm Đông sững sờ, hỏi: "Bọn họ cho là như vậy?"

Nguyễn Tâm Bình không nói lời nào.

Bùi Thức Vi cũng không tiện nói ra những câu nói kia, tuy rằng bọn họ khó có thể tiếp thu việc con trai của mình thích con trai, nhưng dù sao thì cũng vẫn là con trai của mình, bọn họ không nỡ thương tổn một phần.

Lâm Đông hỏi: "Cho nên, Hưng Hà có khỏe không?"

Lâm Đông nói xong cũng vươn tay lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi vào số điện thoại di động cùa Mục Hưng Hà, Nguyễn Tâm Bình mở miệng nói: "Đừng gọi, điện thoại di động của nó đã bị ba nó đập rồi."

"Vậy Hưng Hà thì sao?"

"Bị ba nó nhốt lại, sáng mai cả nhà bọn họ sẽ rời khỏi trấn Cẩm Lí, đến nói với chúng ta một tiếng, hi vọng hai nhà chúng ta hảo tụ hảo tán."

"Rời khỏi trấn Cẩm Lí?" Trong đầu Lâm Đông nổ ầm ầm, thẫn thờ hỏi: "Đi chỗ nào ạ? Hưng Hà đi chỗ nào ạ?"

"Không biết."

"Vậy con đi hỏi anh ấy."

Lâm Đông quay người đi ra khỏi nhà bếp, cậu không thể để cho Hưng Hà đi, không thể để cho Hưng Hà đi, đã nói cả đời bên nhau, nói cả đời cùng nhau, vừa mới bước một bước liền bị Nguyễn Tâm Bình kéo lại, hai tay Nguyễn Tâm Bình nắm cánh tay Lâm Đông nói: "Tri Nhiên, con còn quá nhỏ, con không hiểu, hai con cảm thấy bản thân nhau là điều quan trọng nhất trên thế giới, thậm chí có thể từ bỏ vì nhau, đây cũng là bởi vì thấy quá ít, các con không cần nhận quả đắng sớm như vậy, điều này sẽ làm khổ hai người các con, nhân sinh của các con còn dài như vậy, cần phải học tập cần phải trưởng thành, có nhiều điều tốt đẹp..."

"Mẹ." Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, đôi mắt cũng đỏ, nói: "Mẹ, con thật sự thích Hưng Hà, thật thích thật thích."

Nguyễn Tâm Bình lại khóc một lần nữa, cô đau lòng nhìn Lâm Đông, nhẹ nhàng nói: "Nhưng bảo bối à, nhân sinh chỉ có tình yêu, là không đủ."

Lâm Đông không nhúc nhích.

Nguyễn Tâm Bình lại thả tay, quay người nhào vào trong ngực Bùi Thức Vi nhẹ giọng khóc nức nở.

Lâm Đông cất bước đi ra khỏi nhà bếp, đi ra khỏi phòng khách, đi ra sân, đạp trong đêm đen đi đến cửa nhà Mục Hưng Hà, cửa nhà Mục Hưng Hà đóng chặt, trong sân cũng không có một chút ánh đèn nào, cậu gọi hai tiếng, bên trong không trả lời.

Cậu rời khỏi cửa chính, đạp lên bóng đêm, đi đến phía trước cửa sổ phòng Mục Hưng Hà, bên trong cửa sổ đen thùi, cậu đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng gõ cửa sổ một cái, nghe bên trong truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Là Đông ĐSo?"

Hưng Hà!

Là giọng của Hưng Hà!

Nghe được tiếng của Mục Hưng Hà, Lâm Đông thiếu chút nữa muốn khóc lên, cậu sụt sịt mũi, nói: "Hưng Hà, là em."

Một giây sau cửa sổ bị mở ra, Mục Hưng Hà xuất hiện ở phía trước cửa sổ, vui vẻ nói: "Đông Đông, rốt cuộc thì em đã tới, ba em cũng nhốt em ở trong nhà sao?"

Thì ra mấy ngày nay Hưng Hà vẫn luôn bị nhốt, trong lòng Lâm Đông chua sót, không hiểu biết như thế nào trả lời, ngược lại hỏi: "Mấy ngày nay anh thế nào?"

Mục Hưng Hà nói: "Anh rất khỏe."

"Anh buồn ngủ sao?"

"Không có."

"Vậy sao anh không bật đèn?"

"Anh không muốn bật đèn."

Lâm Đông không tiếp lời, bởi vì cậu thấy được vết thương trên mặt Mục Hưng Hà, nửa khuôn mặt đều sưng lên, khóe miệng còn có vết máu, trong tim cậu quặn đau, nhất định là Mục Hoài An đánh.

Mục Hoài An rất thương Mục Hưng Hà, thế nhưng quản đặc biệt nghiêm ngặt, đánh Mục Hưng Hà không nương tay một chút nào, đã từng dùng roi đánh mông Mục Hưng Hà chảy máu, lần này so với lần kia còn nghiêm trọng hơn, hẳn là tính tình cố chấp của Mục Hưng Hà cũng nổi lên, cho nên mới thảm như vậy.

Sợ Lâm Đông nhìn thấy, cố ý không bật đèn buổi tối, nhìn mặt Mục Hưng Hà sưng to, cậu đau lòng muốn chết, nhưng cậu biết Mục Hưng Hà không trách Mục Hoài An, bởi vì Mục Hưng Hà yêu ba của anh ấy, ba của anh ấy cũng yêu anh ấy.

Lâm Đông trong chớp mắt nghĩ đến câu nói kia của mẹ "Nhân sinh chỉ có tình yêu là không đủ ", bọn họ thật sự quá nhỏ, cần phải đi học, cần cha mẹ bảo vệ, cần phải rèn luyện, cần quá nhiều quá nhiều, cũng cần nhân sinh rộng lớn chống đỡ gánh nặng của cuộc sống... Mà tình yêu chỉ là một phần trong đó, vì tình yêu, chống lại tất cả, chỉ có thể tự ăn quả đắng, không phải sao?

Có đúng không?

Không phải sao?

Lâm Đông đỏ mắt.

Nửa ngày không nghe được Lâm Đông đáp lại, Mục Hưng Hà hỏi: "Đông Đông, em làm sao vậy?"

Lâm Đông nói: "Hưng Hà, em nhớ anh."

Mục Hưng Hà nở nụ cười, nói: "Anh cũng nhớ em, đặc biệt đặc biệt nhớ, bây giờ ba mẹ của anh phản đối chuyện của chúng ta, nhưng bọn họ chưa từng cưỡng ép anh, chờ đoạn thời gian này qua đi, chúng ta đi trường học báo danh thi đại học, chúng ta điền cùng một chuyên ngành cùng một trường đại học, chúng ta đi đế đô, sau đó chúng ta thuê phòng ở, có tiết thì chúng ta cùng đi lên lớp, không có lớp chúng ta liền đi làm công kiếm tiền, chúng ta cùng đi ăn đế đô vịt nướng, đi uống tàu hũ nóng ở đế đô, đi tham quan nhà của hoàng đế, lúc đó anh sẽ tích góp tiền, mua nhà..."

Mục Hưng Hà đứng trong cửa sổ nói.

Lâm Đông đứng ngoài cửa sổ nghe, nhìn chằm chằm Mục Hưng Hà không chớp mắt, dường như nhìn không đủ, trong lòng cảm thấy ướt át, không đành lòng đánh gãy giấc mơ đẹp của Mục Hưng Hà, mãi cho đến khi Mục Hưng Hà nói xong.

Mục Hưng Hà hỏi: "Em nói xem có tốt không?"

Lâm Đông nói: "Tốt, anh nói cái gì cũng tốt."

"Vậy chúng ta liền quyết định như thế nhé."

"Được." Lâm Đông tiến gần đến cửa sổ, nói: "Hưng Hà, em muốn hôn anh một cái, có được không?"

"Đương nhiên có thể."

"Vậy anh đi tới đây, nhắm mắt lại."

Mục Hưng Hà nhắm mắt lại đưa mặt tới phía trước gần cửa sổ, cách cửa sổ chống trộm, Lâm Đông nhìn thấy vết thương trên mặt Mục Hưng Hà, cậu không dám lấy tay sờ, hơi nhón chân lên, tiến đến bên mặt Mục Hưng Hà, hôn môi chóp mũi của cậu, đồng thời nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi