TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Ba người Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân cũng kinh sợ, bọn họ đều thay răng sớm hơn Kỳ Kỳ, đến bây giờ vẫn chưa thay xong, nhưng mà bọn họ chưa từng nuốt răng vào bụng bao giờ, lúc này kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ ngơ ngác hỏi Lâm Đông: "Răng của tao rơi vào trong bụng thì phải làm sao bây giờ?"

Lâm Đông không biết.

Kỳ Kỳ lại hỏi: "Vậy tao có bị chết ngay lập tức không?"

Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng nói tiếp: "Sẽ không!"

Kỳ Kỳ cao hứng hỏi: "Thật sự?"

Hạ Tiểu Xuyên gật đầu, trịnh trọng nói: "Ừ, mày sẽ không chết ngay lập tức, mấy ngày sau mày mới chết."

"Tại sao?"

"Bởi vì răng vào trong bụng gặp nước sẽ nảy mầm, nảy mầm xong sau đó chậm rãi trưởng thành, trưởng thành xong sẽ làm bụng mày nổ tung, lúc đó mày mới chết!"

"Bụng của tao sẽ bị nổ tung?"

"Ừ, là cây mọc làm cho nổ tung!"

Hạ Tiểu Xuyên gật đầu thật mạnh, điều này còn dọa người hơn những gì Lâm Đông nói, Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, dùng tay ấn một chút, cảm giác hình như răng đang nảy mầm, một giây sau sẽ giống như bên trong phim hoạt hình, "Vèo" một tiếng trở thành đại thụ che trời, làm cái bụng nó nổ tung, nó sẽ chết, trong nháy mắt nó sợ, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.

Hạ Tiểu Xuyên bị tiếng khóc của Kỳ Kỳ hù ngã.

Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân nhìn Kỳ Kỳ khóc.

Lâm Đông nhanh chóng nói: "Kỳ Kỳ, mày đừng khóc."

Kỳ Kỳ khóc lóc nói: "Tao sẽ chết."

Lâm Đông nói: "Mày sẽ không chết."

Kỳ Kỳ khóc lóc nói: "Tao sẽ chết, răng rơi vào trong bụng tao rồi."

"Rơi vào trong bụng cũng sẽ không chết."

"Sẽ chết, nó sẽ mọc thành cây."

"Sẽ không, răng không mọc thành cây."

"Sẽ."

Lâm Đông động viên Kỳ Kỳ không được.

Kỳ Kỳ một tay xoa bụng, một tay cầm xiên ve sầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt nước mũi, lau tới mức dính đầy trên tay, Lâm Đông nhìn mà nhăn cả mày, đang tính nói như vậy là không tốt, phát hiện trên người con ve sầu đã bị nướng đen thui có dính một cái gì đó màu trắng, Lâm Đông nhìn kỹ, là răng, vì vậy nhanh chóng nói: "Kỳ Kỳ, răng của mày kìa!"

Kỳ Kỳ đột nhiên ngưng tiếng khóc.

Lâm Đông chỉ vào xiên ve sầu nói: "Nhìn kìa! Răng của mày!"

Kỳ Kỳ vội vã nhìn về phía xiên ve sầu, quả nhiên nhìn thấy răng bị dính trong đó, sau đó ngơ ngác nhìn về phía Lâm Đông: "Đây là răng của tao hả?"

Lâm Đông gật đầu.

"Nó không chạy vào trong bụng tao hả?"

"Không có, nó dính trên người ve sầu đấy."

"Vậy tao sẽ không chết?"

"Đúng."

Kỳ Kỳ mới vừa rồi còn oa oa khóc lớn giờ nở nụ cười, mu bàn tay lại quẹt mũi, quẹt một phát làm nước mắt nước mũi trét hết nửa khuôn mặt, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân ghét bỏ dịch xa nửa mét về phía sau, Kỳ Kỳ không hề hay biết quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, nói: "Thực sự là răng của tao, tao không cần chết nữa."

Lâm Đông nhìn mặt Kỳ Kỳ đầy nước mắt nước mũi, biểu tình không được tự nhiên, nhưng tất cả mọi người đều rời xa Kỳ Kỳ, chính mình cũng muốn cách xa ra, như vậy thì Kỳ Kỳ sẽ thương tâm, đột nhiên bé nghĩ đến trong túi có một chiếc khăn mùi soa, là ba nhét vào, bé lập tức móc ra, nói: "Mày đừng khóc nữa, tao lau nước mũi cho mày."

Kỳ Kỳ lập tức nói được.

Lâm Đông dùng khăn lau hết nước mũi cùng nước mắt của Kỳ Kỳ, chỉ chốc lát sau mặt tròn của Kỳ Kỳ đã được lau sạch sành sanh, nhưng khăn mùi soa bị bẩn rồi, Lâm Đông vốn cũng ghét bỏ thế nhưng khi nghe Kỳ Kỳ nói "Lâm Đông, chúng ta mãi mãi là bạn tốt có được không", bé lại cảm thấy khăn mùi soa không bẩn lắm, bé đã đồng ý với Kỳ Kỳ nên đành đem khăn tay đến bờ sông giặt một chút, treo ở trên nhánh cây phơi cho khô, sau đó cùng bọn Mục Hưng Hà tiếp tục nướng ve sầu, châu chấu ăn, năm đứa nhỏ ăn không đã nghiền, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân liền nghĩ ý xấu, đi đến đất trồng rau của nhà lão Uông hái đậu đũa, dưa chuột, quả cà cùng cà chua lại đây nướng, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ nhất trí quyết định để Lâm Đông đi hái.

Mục Hưng Hà lập tức nói: "Không được."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tại sao chứ?"

"Đông Đông nhỏ, không thể để cho Đông Đông đi."

"Nhưng lão Uông và bà Uông thích Lâm Đông nhất mà."

"Thích Đông Đông thì Đông Đông phải đi hả? Dựa vào cái gì mà Đông Đông phải hái cho bọn mày ăn?"

"Không thì chúng ta hái cho Lâm Đông ăn cũng được."

"Vậy bọn mày hái đi, bọn mày có đi không?"

"Tao không đi."

Mục Hưng Hà chen chân đạp một phát vào mông Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên lập tức bò dậy đi đến đất trồng rau nhà lão Uông hái được đậu đũa, dưa chuột, quả cà, cà chua, năm đứa nhỏ không có dao kéo gì cũng không biết phải rửa sạch, toàn bộ đều lấy tay bẻ, xiên vào nhánh cây, đặt ở trên lửa nướng, không có muối cũng không có gia vị, có chỗ bị nướng khét, có chỗ còn sống nhưng năm đứa nhỏ vẫn cùng nhau ăn say sưa ngon lành.

"Dưa chuột này là tao nướng."

"Tao nướng cà ăn thật ngon."

"Tao biết rồi ăn ngon."

"Châu chấu cũng thơm."

"Đông Đông, lại đây cho em ăn ve sầu này."

"..."

Năm đứa nhỏ ăn một chút thì no, ăn no xong giẫm tắt lửa, sau đó đồng thời đứng trong rừng cây cởi quần đi tiểu, so xem nước tiểu của ai bay cao hơn bay xa hơn, cuối cùng nước tiểu của Mục Hưng Hà bay cao nhất xa nhất, sau khi kết thúc, năm đứa nhỏ đi dạo trong rừng cây, đi dạo một hồi phát hiện một cái gò đất, cùng nhau chạy đến gò đất ngồi, tay cầm một nhánh cây viết chữ trên gò đất.

Mục Hưng Hà hỏi: "Đông Đông, nhìn xem anh viết chữ gì?"

Lâm Đông nói: "Bùi."

Mục Hưng Hà viết một cái, nói: "Cái này thì sao?"

"Tri."

"Cái này nữa?"

"Nhiên." Lâm Đông cười vui vẻ nói: "Hưng Hà, anh viết tên của em."

"Ừ."

Kỳ Kỳ lại gần nói: "Hưng Hà, anh cũng viết tên của em đi, em tên là Tưởng Kỳ Kỳ."

Mục Hưng Hà trực tiếp từ chối: "Không viết."

"Tại sao anh viết tên của Đông Đông mà không viết tên của em?"

"Tao không muốn viết."

"Vậy, vậy, vậy, " Kỳ Kỳ linh quang lóe lên, nói tiếp: "Em bảo Tiểu Xuyên viết, Tiểu Xuyên, mày viết tên của tao đi?"

Hạ Tiểu Xuyên thành thực trả lời: "Tao không biết viết chữ "Tưởng"."

Kỳ Kỳ ra vẻ ghét bỏ mà nói: "Sao mày lại ngốc như vậy?"

"Vậy mày biết viết chữ "Hạ" không?"

"Tao, tao không biết. Nhưng Lâm Đông biết viết, cái gì Lâm Đông cũng biết viết." Kỳ Kỳ trượt từ trên gò đất nhỏ xuống dưới, vòng qua Tưởng Tiểu Quân, đi đến trước mặt Lâm Đông: "Lâm Đông, mày viết tên của chúng ta, viết chung một nơi được không?"

Lâm Đông hết sức dễ nói chuyện: "Được chứ."

"Viết tên tao lớn một chút."

"Được."

Lâm Đông cầm cành cây viết tên năm người trên đất, sau đó năm đứa nhỏ ngồi ở trước tên của mình, dùng đầu ngón tay vẽ tới vẽ lụi trên đất, Kỳ Kỳ nói: "Tao vẽ đẹp nhất."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao mới vẽ đẹp mắt nhất."

"Tao mới đẹp."

"Tao thì có."

"Mày thật đáng ghét, không để ý tới mày nữa."

"Tao cũng không để ý đến mày."

"..."

Năm đứa nhỏ yên lặng vẽ trên đất, vẽ mệt mỏi liền nằm trên đất nghỉ ngơi, nhìn bầu trời xanh đám mây trắng, nói chuyện linh tinh.

"Trời thật cao, trên đám mây thật sự có Tôn Ngộ Không sao?"

"Có, nhưng chúng ta không nhìn thấy."

"Chúng ta là người phàm, không nhìn thấy."

"Chờ tao trở thành nhà khoa học có thể thấy được."

"Tao lớn lên cũng trở thành nhà khoa học."

"..."

Năm đứa nhỏ nói một hồi âm thanh dần nhỏ, Lâm Đông không chú ý tới, tâm tình của bé tốt đẹp nằm trên đất, nhìn bầu trời xanh đám mây trắng, nghĩ sau khi trưởng thành mọi người đều muốn trở thành nhà khoa học, vậy sau này bé cũng muốn trở thành nhà khoa học, như vậy có thể cùng nhau chơi đùa, bé thật sự rất thích mọi người, hai cái đồng điếu ở khóe miệng tỏa ra, đôi mắt nheo lại, híp híp một hồi thì không mở ra được nữa, đến khi mở ra lần nữa, phát hiện bọn Mục Hưng Hà đang nằm bên cạnh mình, bé nhanh chóng đẩy đẩy Mục Hưng Hà một cái: "Hưng Hà, Hưng Hà."

Mục Hưng Hà lập tức tỉnh lại.

"Hưng Hà, sao chúng ta lại ngủ vậy?"

"Anh cũng không biết."

"Mấy giờ rồi?"

"Không biết."

"Nên trở về nhà ăn cơm đi ha?"

"Chắc là vẫn chưa nấu đâu."

"Vậy chúng ta cũng phải về nhà, nếu không ba mẹ sẽ cuống lên."

"Được."

Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời đánh thức Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ, năm đứa nhỏ vui cười hớn hở mà đi vào trong trấn, mới đến đầu phố đông lớn thì tình cờ gặp Trương Đại Trụ, Trương Đại Trụ lập tức nói: "Đông Đông, các con đi đâu vậy?"

"Ông Trương, chúng con đi chơi ạ."

"Làm sao đến bây giờ mới trở về hả?"

Lâm Đông không biết tại sao lão Trương lại nói như vậy, liền nghe thấy Trương Đại Trụ nói tiếp: "Ba mẹ mấy đứa vội muốn chết kìa!"

Trương Đại Trụ vừa dứt lời, trong phố đông lớn truyền đến một trận kêu gào.

"Kỳ Kỳ!"

"Tiểu Xuyên, Đông Đông!"

"Hưng Hà!"

"Tiểu Quân!"

"..."

Sau đó nhìn thấy bốn người lớn vành mắt hồng hồng chạy tới, ôm chặt lấy bọn họ, vừa mới ôm một chút, ba Tưởng Tiểu Quân, mẹ Kỳ Kỳ mẹ cùng ba Hưng Hà đột nhiên nổi giận, đánh vào mông Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ cùng Hưng Hà, vừa đánh vừa gào bắt bọn họ đi về nhà.

Kỳ Kỳ khóc lóc chạy về nhà, Tưởng Tiểu Quân, Mục Hưng Hà cũng chạy về nhà, ngay cả Hạ Tiểu Xuyên cũng bị Hạ Thanh Chương đánh, chỉ có Lâm Đông không có bị đánh, Lâm Đông nhìn Hạ Thanh Chương, Hạ Thanh Chương nói: "Đông Đông, mau về nhà, ba mẹ con không tìm được con sẽ lo lắng, mẹ con sẽ phát bệnh."

Lâm Đông vừa nghe, nhanh chóng nhấc chân chạy về nhà, liếc mắt một cái nhìn thấy dì, dì lập tức kéo bé vào phòng ngủ của ba mẹ, sau đó liền thấy mẹ nằm ở trên giường, ba ngồi bên cạnh, Lâm Đông gọi: "Ba ơi."

Bùi Thức Vi vội vàng kéo Lâm Đông vào trong ngực hỏi: "Con đi đâu vậy?"

"Đi vào rừng cây chơi ạ."

"Vậy sao lúc bọn ba đi vào trong rừng cây gọi các con không trả lời?"

"Bọn con đều đang ngủ ạ."

Bùi Thức Vi không đành lòng trách cứ Lâm Đông, ôm chặt: "Lần sau không nên trở về muộn như vậy, làm ba mẹ đều bị dọa, biết không?"

"Dạ." Lâm Đông mở miệng hỏi: "Mẹ làm sao vậy ạ? Bị bệnh ạ?"

Bùi Thức Vi nhẹ giọng nói: "Mẹ không tìm được Tri Nhiên, liền ngã bệnh, nhưng mà ba đã nói với mẹ, Tri Nhiên lập tức sẽ trở lại, cho nên mẹ uống thuốc rồi đang ngủ, lát nữa đợi mẹ tỉnh lại thì nói tiếng xin lỗi là tốt rồi."

Lâm Đông gật đầu, nhìn mẹ ngủ, trong lòng thật là khổ sở, khổ sở nhưng bé không muốn nói, từ phòng ngủ đi ra, nhìn đồng hồ báo thức trong phòng khách, đã hơn ba giờ chiều, không trách người lớn sốt ruột như vậy, bé đi tới cửa, ngồi ở trước cửa nhà, không nói một lời.

"Đông Đông!"

Lâm Đông ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đặt mông ngồi vào bên cạnh Lâm Đông hỏi: "Em làm sao vậy?"

Lâm Đông gục đầu xuống không nói lời nào.

Mục Hưng Hà lại hỏi: "Em làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?"

Lâm Đông lúc này mới ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Mẹ em bị bệnh."

"Tại sao?"

"Bởi vì buổi trưa em không về nhà dùng cơm đúng giờ, mẹ em sốt ruột cho nên ngã bệnh."

Nói xong Lâm Đông mếu miệng nhỏ, muốn khóc nhưng ráng nhịn, đôi mắt đen láy chớp chớp hai lần, khổ sở cực kỳ.

Mục Hưng Hà vội vã an ủi nói: "Cái này cũng không trách em được."

Lâm Đông nói: "Phải trách em, trách em không trở về đúng giờ."

"Không trách em được, em không biết mấy giờ rồi mà."

"Đã hơn ba giờ."

"Em không biết mà."

Lâm Đông không nói.

Mục Hưng Hà cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử mới tinh trên tay, là cô của cậu đưa cho cậu, hôm nay cô đến thăm cậu, bằng không lần này cậu về nhà muộn thì tránh không được lại bị đánh một trận, cũng may là có cô ở đó, cô đưa cậu một cái đồng hồ điện tử, cậu lấy ra cho Lâm Đông xem, bây giờ cậu sờ sờ đồng hồ điện tử, sau đó tháo đồng hồ điện tử xuống, đưa cho Lâm Đông nói: "Này, cái này cho em."

Lâm Đông nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nói: "Em đừng khổ sở, cái này cho em, sau này em có đồng hồ đeo tay, có thể xem thời gian, sẽ không chơi đùa quá giờ, cũng sẽ không về nhà muộn, mẹ em cũng sẽ không ngã bệnh."

"Anh lấy cái đồng hồ đeo tay này ở đâu thế?"

"Cô mua cho anh."

"Vậy em không thể lấy được."

"Em cứ lấy đi, dù sao thì em mang anh cũng có thể xem thời gian mà."

"Nhưng đây là do cô anh đưa cho anh mà."

"Không sao."

Lâm Đông suy nghĩ một chút còn nói: "Anh mang em cũng có thể xem thời gian nha."

Mục Hưng Hà nói: "Anh ghét bỏ nó không tốt, vướng víu, em mang đi."

Lâm Đông chần chờ một chút.

Mục Hưng Hà vươn tay kéo tay Lâm Đông qua, đăt đồng hồ điện tử mới tinh lên cổ tay Lâm Đông nói: "Nhìn này, rất đẹp đó, được rồi, sau này chỉ cho em mang, không cho lấy xuống, biết không?"

"Nhưng mà —— "

"Không cho nhưng mà, chỉ cho em mang vào."

Lâm Đông nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, thời gian biểu hiện rất rõ ràng, sau này sẽ không sợ chơi quên thời gian, là Mục Hưng Hà cho bé, bé rất yêu thích, nói: "Vậy lúc em tắm rửa thì sao bây giờ?"

"Tắm rửa thì có thể lấy xuống."

"Rửa mặt thì sao?"

"Rửa mặt cũng có thể lấy xuống."

Lâm Đông gật gật đầu.

Mục Hưng Hà nói: "Vậy em đừng khổ sở nữa."

Lâm Đông nói: "Được."

Mục Hưng Hà nói: "Cười một cái."

Lâm Đông cười với Mục Hưng Hà, lông mày cong cong, đồng điếu hiện ra, nhìn cực kỳ đẹp.

Mục Hưng Hà vươn tay xoa đầu Lâm Đông đầu, cười nói: "Nhìn thấy răng sún của em nè!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi