TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Nguyễn Tâm Bình, Bùi Thức Vi không ai ngăn cản Lâm Đông khóc, mà vừa vui mừng vừa chua xót nhìn Lâm Đông khóc, ngay cả Nguyễn Tâm Lỗi cũng không lên tiếng mà nhìn, đợi đến khi tiếng khóc của Lâm Đông nhỏ dần, lúc này Bùi Thức Vi mới cười ha hả lau nước mắt cho Lâm Đông, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa, ba không đau, không đau một chút nào."

Lâm Đông vừa nấc vừa nói: "Ba, hức, bị, hức, chảy máu, chảy máu."

Bùi Thức Vi cười nói: "Chỉ có một chút, không có chuyện gì, ba là nam tử hán đại trượng phu, bị đổ chút máu có sao đâu, huống hồ là vì con trai của ba, ba cực kỳ nguyện ý."

Lâm Đông nghe xong ngơ ngác nhìn Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi cười hôn mặt Lâm Đông, nói: "Không khóc nữa, được không?"

Lâm Đông há mồm muốn nói được, kết quả "Hức" một tiếng, tiếng "Hức" rất đáng yêu, làm cho Nguyễn Tâm Bình, Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Lỗi cười rộ lên.

Lâm Đông thấy người lớn đều cười mình, bé có chút ngượng ngùng, ôm cổ Bùi Thức Vi, chôn khuôn mặt nhỏ ở hõm cổ Bùi Thức Vi, vốn tính trốn đi, kết quả nằm sát hõm cổ Bùi Thức Vi tiếp tục nấc, nấc tới mức thân hình nhỏ run lên, lại để cho ba người Nguyễn Tâm Bình cười ha ha.

Lâm Đông muốn nhịn lại nhịn không được, vừa nấc vừa về đến nhà, đợi đến khi Bùi Thức Vi mời bốn nhà Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đến rồi, Lâm Đông vẫn còn đang nấc.

Nhóm người lớn dồn dập nghĩ kế giúp Lâm Đông dừng nấc, có người nói chồng cây chuối, có người nói bấm ngón tay giữa, có người nói dọa một cái, nhưng Lâm Đông vẫn không ngừng nấc, Nguyễn Tâm Bình mang cho Lâm Đông một chén nhỏ, rót hơn phân nửa chén nước, để Lâm Đông uống, sau đó cùng Bùi Thức Vi mời mọi người vào chỗ.

Vừa vặn lúc này quán cơm Tiểu Vương đưa một bàn cơm tới, các người lớn ngồi một bàn lớn, lấy mỗi món ăn xớt ra một cái dĩa nhỏ, bưng đến bàn cơm của Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân, năm đứa nhỏ đang tuổi lớn, vừa nãy một lòng đối phó chú Hai nhà họ Lâm, lại một lòng nghĩ đến ba của từng người, tạm thời quên đói bụng, giờ khắc này vừa nhìn thấy cơm nước, năm đứa nhỏ trợn cả mắt lên.

Hai mắt Kỳ Kỳ tỏa sáng: "Oa! Thật nhiều thịt."

Hạ Tiểu Xuyên cũng nói: "Oa! Thật nhiều đồ ăn ngon!"

"Kệ bọn mày!" Mục Hưng Hà vươn tay gắp một cái đùi gà vào trong bát của Lâm Đông, nói: "Đông Đông, nhanh ăn đi."

Lâm Đông gật đầu nói: "Được."

Thấy một cái đùi gà bị gắp đi, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng cướp một cái đùi gà khác, hai đôi đũa đồng thời đưa về phía một cái đùi gà, đồng thời kẹp lấy đùi gà, cưa kịp trổ tài tranh giành, tay nhỏ của Kỳ Kỳ bị trượt, đùi gà bị Hạ Tiểu Xuyên gắp đi.

Kỳ Kỳ theo bản năng tính méc ba mẹ mình hoặc là ba mẹ của Tiểu Xuyên, quay đầu nhìn lại nhóm ba mẹ đều đang dùng cơm, lại nhìn bọn Tiểu Xuyên cũng đều vùi đầu ăn thịt, trong lòng nó sốt ruột, nếu mình không ăn thịt sẽ bị bọn họ ăn sạch hết, thôi, không méc nữa, vì vậy gắp một miếng thịt kho tàu rồi ăn.

Năm đứa nhỏ đang tuổi lớn, vốn lượng ăn đều không nhỏ, tụ tập cùng một chỗ tranh cướp giành giật ăn, lượng ăn càng lớn hơn, mấy đứa giống như heo con, ăn hết thức ăn trên bàn, ngay cả Lâm Đông cũng không nấc nữa, ăn tới mức bụng nhỏ tròn vo giống đám Mục Hưng Hà nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.

Kỳ Kỳ quay đầu sang bàn bên cạnh gọi: "Ba Lâm Đông, ba Lâm Đông ơi, bọn con ăn hết rồi."

Nghĩa bóng chính là —— ba Lâm Đông tiếp tục mang thêm món ăn cho bọn con đi.

Bùi Thức Vi chưa kịp đứng dậy liền bị mẹ Kỳ Kỳ ngăn cản, nói: "Ba Lâm Đông, bọn nhỏ không thể ăn thêm nữa, bữa tối đã ăn nhiều lắm, nhiều lắm rồi, lại ăn thêm sẽ bị bệnh!"

Bùi Thức Vi nhìn bụng của năm đứa nhỏ, liền nói: "Được, vậy thì không cho bọn nó ăn nữa."

Mẹ Kỳ Kỳ vội vàng lùa bọn nhỏ đi ra ngoài.

Kỳ thực năm đứa nhỏ cũng đã ăn no, nếu người lớn không ăn, vậy bọn họ sẽ không ăn, từng đứa đứng dậy đi ngoài sân chơi đùa cùng những người bạn nhỏ khác, chơi đến khi những người bạn nhỏ khác về nhà ăn cơm tối, bọn họ đành phải tự mình chơi, chơi từ ngoài sân vào đến trong nhà, chơi từ trong nhà đến trong phòng khách, rồi lại chơi trong phòng Lâm Đông, năm đứa nhỏ bò hết lên trên giường Lâm Đông, xem hoạt hình, truyện tranh nhiều tập cùng các loại đồ chơi của Lâm Đông.

Lâm Đông cực kỳ tình nguyện đưa đám Mục Hưng Hà đến phòng của mình chơi, nhìn bọn Mục Hưng Hà ngồi hoặc nằm trên giường của mình, gọi bé chơi cùng nhau, bé trả lời một tiếng, khom lưng nhặt đống giày dép vứt ngang dọc tứ tung dưới giường lên, xếp từng đôi ngay ngắn để bên giường.

Sau đó mới cởi giày cùng xem truyện tranh nhiều tập, chơi đồ chơi cùng bọn Mục Hưng Hà, năm đứa nhỏ chơi ở trên giường một hồi, chen tới chen lui rồi ầm ĩ lên, nhào qua nhào lại đạp lên nhau, sau đó bị Mục Hưng Hà rống một tiếng, tất cả mọi người yên yên lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ nghe được tiếng chạm cốc uống rượu cùng âm thanh tán gẫu trong phòng ăn, năm đứa nhỏ nằm lỳ ở trên giường, đồng thời nghiêng tai lắng nghe:

"Nào nào nào, uống thêm một chén, uống thêm một chén."

"Được, uống thêm một chén."

"Tâm gì đó Lỗi huynh đệ à, chuyện của chú Hai Lâm Đông ấy, cuối cùng là xử lý như thế nào vậy? Cậu là luật sư, chắc chắn là cậu hiểu cái này."

"Đúng, dựa theo chứng cứ mà tôi biết đến giờ, ngoại trừ phải giam tại đồn công an ít nhất ba ngày thì bọn họ còn phải nhổ tiền của Lâm lão gia tử ra."

"Bao nhiêu tiền vậy?"

"Còn chưa rõ ràng lắm, cái này phải qua một thời gian ngắn nữa mới biết được."

"Nếu như bọn họ không có tiền để phun ra thì làm sao bây giờ?"

"Cái này không phải là do bọn họ, không có tiền thì có biện pháp xử phạt, nhất định bọn họ sẽ bị lột một lớp da."

"Lột một lớp da mới tốt, lột một lớp da mới tốt."

"Nào nào nào, uống thêm rượu."

"..."

Năm đứa nhỏ đều nghe được các người lớn nói, Kỳ Kỳ hoảng sợ nói: "Nhóm các ba muốn lột da của chú Hai Lâm Đông!"

Hạ Tiểu Xuyên sợ hết hồn.

Lâm Đông cũng kinh ngạc.

Tưởng Tiểu Quân lớn tuổi nhất nói: "Kỳ Kỳ, mày đúng là không ngu ngốc thì cũng dốt nát, ý của câu lột một lớp da không phải là lột một lớp da."

Kỳ Kỳ hỏi ngược lại: "Vậy là có ý gì?"

Tưởng Tiểu Quân suy nghĩ một chút nói: "Là phải ngồi tù!"

Kỳ Kỳ nói: "Chú Hai Lâm Đông phải ngồi tù? Hưng Hà, anh em nói có đúng không?"

Mục Hưng Hà trả lời: "Đúng, là thật, phải ngồi tù."

Kỳ Kỳ sửng sốt một chút, nói: "Ai ngồi tù đều là người xấu, chú cảnh sát sẽ giáo huấn bọn họ."

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời nói: "Đúng."

Kỳ Kỳ ghé sát vào Lâm Đông nói: "Lâm Đông, sau này mày không cần sợ bọn họ nữa, chú cảnh sát sẽ giúp đỡ mày, bọn tao cũng giúp đỡ mày."

Lâm Đông nói: "Tao biết, hiện tại tao không sợ bọn họ."

"Mày thật sự không sợ?"

"Tao thật không sợ, ba mẹ của tao đặc biệt lợi hại, ba mẹ của tao sẽ bảo vệ tao."

"Ba mẹ của tao cũng lợi hại."

"Ừ."

Lâm Đông cùng Kỳ Kỳ đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng của người lớn;

"Hưng Hà."

"Kỳ Kỳ."

"Tiểu Xuyên."

"Tiểu Quân, chúng ta về nhà."

"Đi, đi ra nhanh lên, chúng ta về nhà ngủ."

"..."

Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời trả lời: "Hôm nay bọn con ngủ cùng Lâm Đông, không về nhà."

"Không được!" Bên ngoài truyền đến tiếng trả lời, sau đó cửa phòng của Lâm Đông bị đẩy ra, bốn người ba lần lượt tìm ra con trai của mình, ôm hoặc khiêng hoặc kẹp ở dưới nách, xách bốn đứa nhỏ ra khỏi phòng, các bà mẹ thì thì lại tìm giày của từng người.

Thấy tất cả mọi người đi rồi, Lâm Đông nhanh chóng trượt xuống giường, mang dép lê, đi ra khỏi phòng của mình, sau đó cùng ba mẹ cầm đèn pin đưa bọn họ ra sân, vì giúp bọn họ nhìn đường rõ ràng, người một nhà đưa đến đường nhỏ, sau đó đứng ở đường cái chiếu đèn cho bọn họ nhìn rõ đường.

Nhìn bọn Mục Hưng Hà bay nhảy trên người ba mình, trông có vẻ rất vui, Lâm Đông nhìn cười, đợi đến khi bọn họ gào thét đi mất, đột nhiên Lâm Đông bị Bùi Thức Vi bế lên.

"Ba?" Lâm Đông không rõ.

Bùi Thức Vi cười hỏi: "Ba nâng con lên cao nhé?"

Lâm Đông sững sờ.

Bùi Thức Vi ôm chặt eo Lâm Đông, hơi cúi đầu, sau đó hơi dùng sức, vững vàng nâng Lâm Đông lên, Nguyễn Tâm Bình vội vàng đỡ Bùi Thức Vi nói: "Anh chú ý một chút, anh uống rượu đấy."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Bùi Thức Vi nói xong, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Con trai, ngồi vững chưa?"

Lâm Đông gật đầu, trước đây bé thường thường nhìn thấy những người bạn nhỏ khác cưỡi trên cổ ba mình, khi đó bé vừa ước ao vừa sợ, ước ao có ba như người khác, vừa sợ sẽ té xuống, nhưng khi thật sự ngồi lên rồi, hoàn toàn không sợ nữa,ngược lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ, một trăm vui vẻ, một ngàn cái vui vẻ, mười ngàn cái vui vẻ, tầm mắt của bé đã khác.

Bé hơi ngẩng đầu, nhìn thấy chấm nhỏ đầy trời, dường như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, đặc biệt là nhìn thấy ngôi sao sáng nhất kia, là ông, bé duỗi tay nhỏ muốn chạm vào ngôi sao sáng nhất kia, nhưng chạm không tới, nhưng không sao, dường như bé đã nhìn thấy ông nở nụ cười với bé, bé cũng cười.

"Con trai, vui vẻ không?" Bùi Thức Vi hỏi.

Lâm Đông để hai tay lên bờ vai vững chãi dày rộng của Bùi Thức Vi dày rộng trong tay, nói: "Vui vẻ ạ."

"Vậy chúng ta chơi trò vui vẻ hơn nhé."

Nói xong Bùi Thức Vi bước nhanh hơn về phía trước, đáng lẽ anh ta muốn chạy, nhưng chân còn bị khập khiễng nên chạy không được, cho nên chỉ bước nhanh, điều này không ảnh hưởng một chút nào đến Lâm Đông đang vui vẻ, trên đỉnh đầu tràn đầy sao, bên tai là tiếng gió vù vù, mẹ, cậu và cả ông đều ở đây, Lâm Đông vô cùng vui vẻ, vui vẻ cười khanh khách, cười một đường về đến nhà, nhìn thấy ba mệt thở hổn hển, bé nhanh chóng chạy vào nhà bếp rót chén nước ấm cho ba.

"Thật là tri kỷ quá." Nguyễn Tâm Lỗi nói.

Nguyễn Tâm Bình nói: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem là con trai của ai."

"Con trai của chị em."

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Được rồi, cậu cũng mệt mỏi một ngày, đi nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Tâm Lỗi nói: "Được, chuyện về chú Hai nhà họ Lâm, chị cứ yên tâm đi, giao cho em, em sẽ không để cho chị thất vọng."

Nguyễn Tâm Bình nói: "Được."

Nguyễn Tâm Lỗi sờ sờ đầu Lâm Đông tính đi ngủ, Lâm Đông mở miệng hỏi: "Cậu nhỏ ơi, dì của con đâu ạ? Sao dì không đến thăm con?"

Nguyễn Tâm Lỗi kinh ngạc: "Ồ, con còn nhớ Tâm Ninh cơ à?"

"Dạ, khi nào thì dì đến thăm con ạ?"

"Cái này à, trong thời gian ngắn sẽ không tới."

"Tại sao ạ?"

"Em ấy viết được hai quyển sách bán khá chạy, hiện tại đang phải đi ký tặng." Nguyễn Tâm Lỗi thấy Lâm Đông dường như không hiểu chuyện ký tặng, vì vậy nói: "Tóm lại là đang vội kiếm tiền rồi, chờ kiếm xong đợt này, em ấy sẽ tới thăm con, em ấy nói em ấy cũng nhớ con lắm đấy"

Lâm Đông nghe được dì cũng nhớ mình, hai cái đồng điếu lộ ra.

Nguyễn Tâm Lỗi nhìn mà cảm thấy vui vẻ, nhưng dù sao thì đêm nay hắn uống rượu hơi nhiều, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

Bên trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi.

Nguyễn Tâm Bình hỏi: "Thức Vi, cảm thấy thế nào?"

Bùi Thức Vi uống hết một chén nước, cười nói: "Vừa nãy anh không uống nhiều rượu, không có chuyện gì, ngày hôm nay anh thật vui."

"Vui vẻ cái gì?"

"Vui vẻ vì con trai của anh biết khóc biết cười."

Nghe vậy Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đồng thời nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông mờ mịt.

Nguyễn Tâm Bình nói: "Bảo bối, tối hôm nay ngủ cùng ba mẹ nhé?"

Lâm Đông suy nghĩ một chút, gật đầu: "Dạ."

Giống như trước đây, Lâm Đông ngủ ở giữa Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông, dùng giọng nói dịu dàng nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm nay cùng Lâm Đông, cô cố gắng dò hỏi xem Lâm Đông đang suy nghĩ gì trong lúc ba mẹ và chú Hai đang bất đồng quan điểm, vì sao bên trong ánh mắt ấy lại có nhiều bất an cùng mê man.

Lâm Đông đã từng nói qua với Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi về cuộc sống của mình tại nhà họ Lâm, thế nhưng phần lớn thứ mà bé có thể nhớ kỹ là điều tốt, tình cờ có một cái chuyện xấu thì là "Anh chị đánh con", cụ thể ra sao thì bé không nhớ rõ, còn về bóng tối quá sâu trong lòng, được giấu rất kín, bé hình thành phản xạ có điều kiện cố ý quên mất.

Hôm nay lại bị bọn họ khơi lại, kỳ thực chỉ còn nhớ mơ mơ hồ hồ, cho nên bé nói cũng mơ mơ hồ hồ, nói: "Bởi vì con sợ."

Nguyễn Tâm Bình hỏi: "Sợ cái gì?"

"Sợ bọn họ lại nhốt con vào phòng tối."

"Bọn họ nhốt con vào phòng tối?"

"Dạ, nhốt vào phòng tối, phòng tối thật là đáng sợ, còn có tiếng chuột kêu." Lâm Đông suy nghĩ một chút, còn nói: "Nhưng ba mẹ đến, dọa chuột chạy mất!"

Nguyễn Tâm Bình, Bùi Thức Vi nghe mà tay phát run, kỳ thực bọn họ có tìm người đi tìm hiểu thời gian Lâm Đông sống ở bên kia, tất cả mọi người nói người nhà họ Lâm đối xử với Lâm Đông cũng không tệ lắm, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nhặt được ở ven đường, cho ăn cho mặc là tốt lắm rồi, còn có thể như thế nào nữa, không ngờ bọn họ còn nhốt Lâm Đông.

Nguyễn Tâm Bình nhớ mình đã từng nằm mơ thấy Lâm Đông bất lực gọi "Mẹ" ở trong bóng tối, thì ra khi đó con trai thật sự ở trong bóng tối, Nguyễn Tâm Bình ôm chặt Lâm Đông, đau lòng rơi nước mắt.

Bùi Thức Vi nhanh chóng vỗ Nguyễn Tâm Bình nói: "Bà xã, không có chuyện gì, không có chuyện gì, hiện tại Tri Nhiên đã ở bên cạnh chúng ta, tất cả đều tốt, chúng ta nhìn về phía trước, chớ dọa Tri Nhiên."

Lúc này Nguyễn Tâm Bình mới thôi, thả Lâm Đông ra.

Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Mẹ, tại sao mẹ khóc?"

Nguyễn Tâm Bình đưa tay lau nước mắt nói: "Không có chuyện gì, bởi vì mẹ có bảo bối Tri Nhiên rất vui nên khóc."

Lâm Đông nở nụ cười.

Nguyễn Tâm Bình hôn nhẹ đồng điếu của Lâm Đông, nói: "Bảo bối, muộn lắm rồi, ngủ đi?"

Lâm Đông nói: "Mẹ cũng ngủ ạ."

"Được."

Lâm Đông nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Nguyễn Tâm Bình nhìn về phía Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi nói: "Anh sẽ nói với Tâm Lỗi nói."

Nguyễn Tâm Bình ừ một tiếng, ôm Lâm Đông, hôn trán Lâm Đông, sau đó ôm Lâm Đông rơi vào trong giấc mộng.

Lâm Đông ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ ánh nắng chan hòa, hoa thơm chim hót, còn bé chạy ở trên thảm cỏ xanh mượt, vui vẻ chạy đến trong lòng ba mẹ, sau đó nhìn thấy Hưng Hà, Kỳ Kỳ, Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân cách đó không xa, bọn họ đứng dưới ánh mặt trời, gọi bé: "Đông Đông! Lâm Đông!"

Lâm Đông cười vui vẻ, ở trong mơ cười, ở ngoài cũng cười, đang cười thì nghe ngoài sân truyền đến tiếng la:

"Đông Đông!"

"Lâm Đông! Lâm Đông! Mau dậy đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi