TIỆN ÁI

Hồng Diệp nhìn ta áy náy, giống như muốn nói: “Rất xin lỗi, là ta liên lụy đến ngươi.”

Ta khẽ lắc đầu cười với hắn: không phải lỗi của ngươi, đây là ta tự làm tự chịu.

Một đời này không biết nên tự giễu hay nên bi ai cho mình đây, ta chạm đến thân thể hắn nhưng trái tim hắn thì không. Ta lưng đeo tiếng xấu, bị người đời phỉ nhổ, chết vì hắn. Nhưng ta không cam tâm chết dễ dàng như vậy. Nếu ta chết, thì còn ai biết bí mật của hắn?

Tống Bình khinh bỉ nói: “Quả nhiên là đôi cẩu nam nam, không biết đã bắt đầu loại quan hệ bẩn thỉu này bao lâu rồi?”

Hồng Diệp liếc hắn sắc lẹm, “Miệng chó chẳng mọc ra ngà voi.” Khí thế cường đại khiến Tống Bình phải lui lại hai bước.

Hồng Diệp không phải người bình thường, hắn cũng giống Tống Khiêm, đều có hai mặt trái ngược, một là thiện, một là ác.

Chúng ta là thú bị vây bắt, còn bọn họ là kẻ đi săn. Hắn nói: “Ta khuyên các ngươi hãy giơ tay chịu trói đi, nếu không chỉ rước thêm đau đớn thôi.”

Hồng Diệp rút vũ khí, “Muốn xử ta thế nào cũng được, Bàn Nhược vô tội, buông tha cho hắn.”

“Hắn vô tội? Hắn chính là kẻ trực tiếp xuống tay sát hại sư phụ.” Tống Bình dường như nghe được một chuyện thật nực cười, “Các huynh đệ, bắt lấy chúng, báo thù cho sư phụ.”

Đám người càng lúc càng áp sát, trong mắt sát ý dày đặc.

Hồng Diệp đẩy ta ra sau lưng hắn, ta nói là không cần đâu, ngươi hãy phá vây tự thoát ra đi. Nhưng hắn đã tập trung chiến đấu nên không nghe thấy.

Số đông áp đảo số ít là chân lý từ xưa đến nay, huống chi hắn còn phải bảo hộ một kẻ không chút võ công như ta.

Hồng Diệp dần dần đuối sức, trên người đã đầy những vết thương nhưng vẫn kiên định không rời ta nửa bước. Hắn bảo hộ ta còn hơn bảo hộ chính mình. Từ đầu tới cuối, Tống Khiêm đều như Tống phu nhân và Âu Dương Sơ Tuyết, chỉ đứng một bên nhìn chúng ta dần bị dồn đến chỗ chết.

Ta chết thì không sao, nhưng không thể kéo người khác liên lụy được. Lấy ra hai viên thuốc màu đen từ bình sứ trong ngực áo, một viên cho mình, viên kia đưa cho Hồng Diệp. Hắn không hề do dự nuốt xuống. Sau đó ta lấy ra một bình khác, mở ra, bột phấn phát tán theo gió.

Bọn họ tập trung đối phó với Hồng Diệp nên không chú ý thấy hành động nhỏ này. Thấy từng đám từng đám bọn chúng ngã xuống, ta cười ngặt nghẽo.

Đó là mê dược ta điều chế ra sau lần bị tấn công, chỉ cần ngửi thấy thì dù ngươi có võ công cao cường đến mấy cũng gục chỉ sau ba giây.

Hồng Diệp nhìn ta đầy khâm phục. Liếc nhìn Tống Khiêm lần cuối, ta quay sang nói với Hồng Diệp đang mình đầy thương tích: “Chúng ta đi thôi.”

“Nhưng giáo chủ…” Đến lúc này mà hắn vẫn nghĩ cho người đó.

“Họ không sao, một lúc nữa sẽ tỉnh, chúng ta phải mau chóng rời đi.” Nghe ta nói vậy hắn mới xốc ta bay ra ngoài.

Bước ra cổng chính, đối mặt với ba ngã rẽ, ta không biết phải đi hướng nào vì ta đã sớm không có nhà để về.

Hồng Diệp lấy ra một cái còi nhỏ, đặt lên miệng, một tiếng chói tai vang lên. Hắn nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, lập tức sẽ có người đến đón.”

Ta đỡ hắn ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng rồi cũng ngồi xuống cạnh hắn. Hồng Diệp lại nói: “Ngươi đừng trách giáo chủ, vào hoàn cảnh đó hắn không thể cứu chúng ta được.”

Ta cười đáp, “Ta không trách hắn.” Dù sao đối với hắn, ta đâu có quan trọng. Ta đã sớm biết rồi, không phải sao?

“Nhưng vì sao ánh mắt ngươi ảm đạm như thế?”

“Vì ta thương tiếc cho ngươi.” Hồng Diệp là trợ giúp đắc lực cho hắn, là em trai ruột của hắn, vậy mà hắn cũng chẳng bận tâm Hồng Diệp sống chết ra sao.

“Giáo chủ tin là ta có thể thoát thân, nếu không ta đâu xứng làm hữu hộ pháp của “Thiên Diệp giáo.” Mức độ ngưỡng mộ của Hồng Diệp với Tống Khiêm đúng là không bình thường, đến giờ còn bênh hắn được.

“Nếu không có mê dược của ta, ngươi lại dễ thoát thế sao?” Nhưng hắn vẫn cười, không chút oán hận.

Tống Khiêm, rốt cục ngươi dùng lại bùa chú gì mà khiến chúng ta một lòng vì ngươi, sống chết cũng cam nguyện đi theo?

Không lâu sau, hai cỗ xe ngựa lao đến, khi thấy Hồng Diệp liền khom lưng hành lễ: “Hữu hộ pháp.” Dẫn đầu là một nam tử mặc y phục màu đen, nhìn qua rất dễ gần, phía sau là còn có mấy người mặc đồ màu xanh.

Hồng Diệp gật đầu, uy nghiêm không hề giảm sút dù đang bị thương: “Ta bị thương, hộ tống ta về giáo.”

“Tuân lệnh.” Hai cô gái dìu Hồng Diệp lên xe.

Ta vẫn đứng im không nhúc nhích.

Hồng Diệp quay lại hỏi: “Sao ngươi còn chưa lên?”

“Ta sẽ về Vu Sơn.” Bàn Ly đã mất, nhưng kỉ niệm về nàng vẫn còn đó.

“Theo ta về giáo đi, một thân một mình sẽ rất nguy hiểm.” Hắn nói đầy quan tâm.

Sống hay chết với ta không còn quan trọng nữa, nên ta lắc đầu.

Không ngờ Hồng Diệp lại xuống xe đi đến bên ta, “Ngươi không đi, ta cũng không đi. Chúng ta ở đây chờ đám người kia tỉnh lại rồi chết trong loạn đao của chúng.” Ánh mắt hắn kiên định.

Dù lúc này chúng ta có thêm người hỗ trợ cũng không chắc có thể thoát khỏi đó.

Ta đành bất đắc dĩ đi theo.

Xe ngựa nhìn qua rất bình thường, nhưng vào trong mới biết nó xa hoa vô cùng: dùng lụa và ngọc thạch trang trí, trên bàn bày một bộ trà Long Tĩnh và chút bánh nếp.

Ta chỉ có thể cảm thán, hộ pháp có khác, chế độ đãi ngộ đúng là khác hẳn.

Hồng Diệp được người dìu xuống, sau khi cởi đồ liền lộ ra thân hình rắn chắc, họ giúp Hồng Diệp bôi thuốc trị thương. Cả quá trình đều lưu loát, ba người họ rất tự nhiên, ta thì trái lại, cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Ra roi thúc ngựa đi suốt mấy ngày đêm, ăn ngủ đều ở trên xe, cuối cùng cũng đến tổng bộ “Thiên Diệp giáo”.

“Thiên Diệp giáo” tọa lạc trên núi Thiên Diệp, địa thế hiểm ác, dễ thủ khó công, ngoài chuyện đi lại hơi bất tiện thì đây đúng là một nơi rất tốt.

Thiên Diệp giáo cũng không xây ẩn sâu trong núi như ta tưởng, mà hoàn toàn đường hoàng nằm ngay trên đỉnh núi, trông từ xa hệt như một con sư tử kiêu ngạo nhìn xuống nhân gian.

Kiến trúc đồ sộ, xa hoa; canh phòng cũng vô cùng nghiêm ngặt, mỗi giáo đồ được cấp một lệnh bài duy nhất, không có nó thì không thể ra vào. Ta là nhờ có Hồng Diệp bảo đảm mới có thể vào cửa.

Thiên Diệp giáo là một quần thể kiến trúc với những công năng riêng biệt.

Hồng Diệp dẫn ta đến khu lầu “Mộng Các” chuyên dùng để nghỉ ngơi. Càng lên cao, bài trí càng xa hoa, hiển nhiên tầng cao nhất là nơi Tống Khiêm nghỉ ngơi.

Phòng của ta đối diện với phòng Hồng Diệp, trước đây vốn là phòng của vị Tả hộ pháp đã làm phản.

“Bôn ba nhiều ngày hẳn ngươi cũng mệt mỏi, giờ hãy nghỉ ngơi đi, mai ta sẽ đưa ngươi ra ngoài tham quan.”

“Ngươi cũng an tâm dưỡng thương nha.”

“Ừm, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Phòng mới của ta ít nhất cũng gấp ba lần phòng cũ ở Tống gia, còn có cả một gian nhỏ để tắm rửa. Ta nghĩ người từng sống ở đây hẳn rất thích kiếm pháp, trong phòng treo rất nhiều kiếm, ngoài ra còn có một bức họa hai thiếu nữ dung mạo tuyệt trần.

Chuyện gì phải đến rồi sẽ đến, giờ ta phải làm một giấc đã. Vừa đặt mình lên giường, ta liền chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi